Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 55
Ngôi nhà kia của Khương Thành đã hoàn thành trong vòng chưa đến hai mươi ngày.

Tuy không phải căn nhà ngói quá xoa hoa, nhưng nguyên liệu được anh sử dụng cũng không kém, hơn nữa giá cả phải chăng ứng với lợi ích thực tế. Vậy nên rất nhiều người đều nói Khương Thành bỏ hết vốn liếng. Khương Thành không quan tâm những người đó nói gì, nghĩ đến chuyện đây là tổ ấm của nhàiHxxOIenaqṼ mình nên chẳng cần bịp bợm làm gì.

Kẻ lừa gạt là anh thì có!

Nhà anh có bốn phòng, vừa bước vào cửa là hai căn phòng hai bên trái phải, nếu nói bón phòng này dùng để sinh hoạt bình thường thì cũng không phải lắm. Hai gian phòng trước nhà cũng bình thường, còn hai phòng phía sau chỉ lớn bằng một nửa phòng phía trước, không chỉ không có giường, thậm chí cả cửa sổ cũng không có. Vừa nhìn đã biết hai căn phòng này là nhà kho.

Mà phương pháp xây nhà này không phải do Khương Thành sáng tạo ra, phần lớn người trong thôn Hướng Dương đều xây nhà kiểu này.

Sau khi trải qua đợt đói ăn không đủ no kia, cơ bản nhà nào cũng xây cho mình một căn phòng để trữ lương thực.

Khương Thành cũng không ngoại lệ.

Thế có chỗ nào đặc biệt không, đương nhiên có, cửa sổ nhà Khương Thành lớn hơn những nhà bình thường một chút. Đường Diệu thích những nơi sáng sủa, tất nhiên Khương Thành sẽ thỏa mãn yêu cầu của vợ mình. Ngoài chuyện này ra, dưới nền đất của hai phòng lớn trước nhà cũng được láng một lớp xi măng, làm thế dù trời mưa cũng không sợ. Bố cục trong phòng rất đơn giản, gọn gàng và vuông vức, ngay cả bệ bếp cũng đặt trái phải mỗi bên một cái, khách tới nhà không cần phải lo lắng. Ngoài sân là bức tường cao gần hai mét, Khương Thành từng chứng kiến cảnh trời mưa ướt hết cả củi, phía bên trái sân viện dựng một cái lều che mưa nhỏ, nếu trời mưa to cũng có thể đứng trú trong đó. Chỗ bên cạnh lều và gần cổng lớn là giếng nước.

Trong thôn có ba cái giếng công cộng phục vụ mọi người sinh hoạt, trước kia người dân đều múc nước ở đó, chẳng qua chỗ đó cách bên này rất xa, vậy nên lần này Khương Thành chấp nhận bỏ số tiền cực lớn là năm mươi đồng để đào một cái giếng ngay trong viện nhà mình.

Không chỉ nhà mình dùng, nếu cha mẹ tới đây gánh nước cũng gần giếng trong thôn rất nhiều.

Đào giếng không phải chỗ nào cũng được, cũng may nhà Khương Thành rất may mắn nên tìm được chỗ có nước. vì đào được cái giếng này, Khương Thành quyết định làm sân rộng hơn một mét.

Sau khi trải qua cuộc sống thuê nhà rất lâu, Khương Thành cuối cùng cũng có tổ ấm riêng của mình, trong lòng như có ngọn lửa nóng đang cháy!

Ngọn lửa trong lòng Khương Thành có thể kiềm được, nhưng Đường Diệu và hai nhãi con thì lại không thể!

Tiểu Lang và Bé Đường Đường nhìn căn phòng lớn của nhà mình, lúc này vui sướng nhảy nhót gào lên, hận không thể bay lên trời cao.

Thật ra Tiểu Lang từng sống bên nhà bà nội rồi, còn Bé Đường Đường lại chưa từng ở trong căn nhà tốt như thế này, tuy trong đầu cô bé luôn thỉnh thoảng xuất hiện những hình ảnh nhà cửa xa hoa hơn nhiều. những thứ ấy cô bé chưa từng nhìn thấy trên thị trấn.

Cô bé thầm nghĩ, nhất định là do mình suy nghĩ lung tung nên mới vọng tưởng như thế.

Vậy nên dần dần Bé Đường Đường không nghĩ đến chuyện ấy nữa.

Còn bây giờ, trước mặt là ngôi nhà hàng thật giá thật của nhà bé con!

Nhà mình đấy!

Sướng quá đi!

“Sau này chúng ta sẽ ở đây sao ạ?” Bé Đường Đường kéo vạt áo Đường Diệu, cô bé dừng sức lay lay.

Đường Diệu gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái: “Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta!”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ, nở nụ cười vui vẻ vô cùng.

“Tuyệt quá, tuyệt quá đi mất!”

Đường Diệu bế con gái lên xoay xoay mấy cái, Bé Đường Đường lập tức thét chói tai. Sau đó lại cười khanh khách cực kỳ vui sướng, trong đôi mắt to tròn ngập tràn vui vẻ.

“Thích quá đi!”

Tiểu Lang hâm mộ nhìn em gái, lúc này lại nhìn bản thân mình, cậu bé đã lớn nên mẹ không thể … “Aaa!”

Đường Diệu không nặng bên này nhẹ bên kia, cô lập tức ôm lấy Tiểu Lang. Tiểu Lang thét lên a a, đến lúc được buông xuống thì cả người đều xoay mòng: “Giống như bay luôn!”

Đường Diệu cười: “Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!”

Cả nhà lại cười đùa nhao nhao, đang định đi thì nhìn thấy Đào Tiểu Nha đứng cách đó không xa, cô ta liếc nhìn Khương Thành với ánh mắt vô cùng “Nhu nhược đáng thương”. Đường Diệu đi vào nhà, cả giận nói: “Nhìn cái rắm! Nhà cô không có đàn ông à!”

Nói xong liền đóng cửa ầm một tiếng!

Đường Diệu nói: “Hừ, có tật giật mình!”

Sau đó lập tức trêu chọc Khương Thành, nói: “Là do anh rước nợ đào hoa đấy!”

Khương Thành: “Anh thật sự không để cô ta vào mắt đâu! Từ nhỏ Đào Tiểu Nha đã điên điên khùng khùng, anh chẳng thèm chơi với cô ta, nói gì đến nợ đào hoa chứ? Oan cho anh quá mà!

Nếu dựa theo lời cô ta, đàn ông trong đại đội ba chúng ta mười người thì có chín người yêu thầm cô ả, bao nhiêu người cầu chẳng được.

Đầu óc thế này thì ai dám chứ.”

Đường Diệu sâu xa nói: “Vậy nếu cô ta bình thường, anh sẽ có ý với Đào Tiểu Nha hả?”

Vậy nên mới nói, trả lời câu hỏi của phụ nữ không dễ chút nào, nói thế nào cũng toi mạng!

“Cô ta xấu như thế, sao anh nhìn trúng cho được? anh chỉ thích em thôi, em là tốt nhất!” Thời buổi này người ta thường nói mấy câu ngắn gọn, nhưng Khương Thành biết vợ mình không phải người thích hàm súc, cứ trực tiếp thổ lộ sẽ chiếm được trái tim của cô.

Quả nhiên, Đường Diệu cong khóe miệng bật cười.

Bé Đường Đường và Tiểu Lang nhìn thấy thế liền biết cha mẹ đang thể hiện màn “con trai tán tỉnh con gái”. Hai nhóc không chịu nổi cảnh này nữa, tay nắm tay đi vào nhà, hai nhóc tỳ đang định “thám hiểm” thêm chút nữa đấy!

Sau khi hai nhãi con rời khỏi đây, Đường Diệu lại đấm Khương Thành một cái: “Anh nhìn đi, dọa bọn trẻ đi hết rồi kia.”

Khương Thành: “Là con chúng ta hiểu chuyện đấy.”

Đường Diệu hừ một tiếng, lúc này cô vẫn nhắc đến Đào Tiểu Nha: “Em thấy trong tay Đào Tiểu Nha cầm theo cái gì đó, cô ta về nhà mẹ đẻ hả anh?”

Nhắc tới chuyện này, khóe miệng Khương Thành hơi run rẩy. gần đây anh bận chạy tới chạy lui hai bên, ngày nào cũng vừa đặt mắt xuống đã ngủ nên quên béng chuyện này.

“Chắc cô ta đến nhà họ Đào đưa đồ ăn đấy.”

Đường Diệu: “???”

“Hôm bữa mẹ mình không cho Đào Cẩu Thặng nhi ăn ốc hương! Thế nên nhà họ cay cú chờ đến chạng vạng liền đến bờ sông, gì mà muốn nhặt hết ốc hương rồi vứt hết. thời tiết này nắng nắng, chỉ cần phơi một ngày đã thối muốn chết rồi, hai ngày chắc chắn sẽ thu hút côn trùng. Em nói bọn họ có khốn nạn không?”

Đường Diệu trợn mắt: “Đám người thối nát này, không bày trò phá người ta thì không chịu được hả? bọn họ không ăn còn định bắt rồi vứt hết, sao ông trời không nổi sét đánh chết mấy bọn không có đạo đức này nhỉ?” Không thể không nói, Đường Diệu mà không làm con dâu Chương Hà Hoa thì không ai làm được, được bà chân truyền, đến cách mắng chửi người cũng y như đúc!

Khương Thành gật đầu: “Đúng đấy, ngay cả ông trời cũng không chịu được nữa! Em còn nhớ không, tối hôm đó …”

“Mưa rất to!” Đường Diệu đột nhiên nghĩ tới hôm đó, phụt một tiếng.

Khương Thành bất đắc dĩ cong khóe miệng nói: “Người ta đội mưa to làm việc đấy! cuối cùng phải do đại đội trưởng và mấy cán bộ trong thôn mắng một trận mới chịu về, mà hình như cũng dầm mưa gần một tiếng. Nếu không phải đại đội trưởng đuổi đi, bọn họ sẽ chẳng chịu về đâu! Nghe nói bọn họ nhặt được nửa sọt ốc hương nhưng quên cầm về. hôm sau đi tìm, cái sọt kia đã bị nước sông đánh nát chẳng còn lại gì! Làm mình làm mẩy cả ngày dưới trời mưa, cả nhà kia nhanh chóng ngã bệnh, người trong nhà ai đi hình như cũng bị, đến giờ hơn nửa tháng rồi vẫn chưa khỏi, bà Đào vẫn chưa có tiến triển gì !”

Đường Diệu sợ đến ngây người!

Cô chưa bao giờ gặp tình huống thế này.

Nếu nhà kia dùng khí thế hừng hực đó để làm việc cho đại đội, vậy còn lo gì nhà mình không phải hộ giàu chứ!’ Đúng là… cô lặng lẽ nhìn trời, nói: “Trâu bò!”

Làm chuyện xấu, vì muốn hại người chẳng ích ta mà chấp nhận dầm mưa! Thật sự khiến người ta không biết nói gì hơn.

Đường Diệu chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô vội bảo: “Cái đó, sáng hôm đó em nhặt được cái sọt có non nửa ốc hương … Anh nói cái sọt đó có phải không phải lao xuống từ thượng du, mà là của nhà bọn họ không!”

Càng nghĩ càng thấy có khả năng!

Khương Thành: “…”

Đường Diệu: “…”

Hai người trăm miệng một lời: “Làm người quả nhiên không thể làm chuyện xấu!”

Sau đó vợ chồng lại phụt cười một tiếng.

Nhà mới đã xây xong, Đường Diệu chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ ấm áp mời những người quên biết đã giúp đỡ nhà mình đến để trả chút nhân tình, một vài quả trứng gà, một miếng vải nhỏ hoặc một bao muối, còn một vài người keo kiệt hơn thì cô sẽ đưa “lá trà” của nhà mình xào.

Hoặc nhiều hoặc ít, chuyện này vợ chồng Khương Thành không để ý lắm.

Dù sao tân gia cũng là chuyện cực kỳ vui sướng với nhà anh.

Tất nhiên sẽ có một vài lời chua ngoa, dù gì trong thời gian ngắn ngủi Khương Thành đã có thể xây được căn nhà không tệ thế này, không phải số tiền nhỏ đâu! Những lời nào quá chua chát đều bị Chương Hà Hoa mắng cho té tát.

Những người không biết xấu hổ, Chương Hà Hoa tuyệt đối sẽ không cho bọn họ mặt mũi!

Thật ra từ khi Khương Thành bắt đầu xây nhà, có rất nhiều người soi mói cặn kẽ từ trong ra ngoài, người quen hay không quen đều có.

Chẳng qua bọn họ không hỏi, tự nhiên Khương Thành cũng sẽ không lôi ra để trả lời, vì vậy nên không có ai biết quá nhiều.

Người chân chính biết được một ít có lẽ là đại đội trưởng.
Chương kế tiếp