Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 56
Khương Thành muốn phê duyệt để xây nhà, chắc chắn đại đội trưởng tự sẽ hỏi rất nhiều chuyện, ông ta không muốn Khương Thành bỏ dở giữa chừng.

Cũng vì nguyên nhân này, Khương Thành lập tức nói ra chuyện con rắn độc nhà mình đánh chết được xưởng dược thu mua, đương nhiên anh không nói mình đánh chết nó ở chỗ nào. Đại đội trưởng nghe thấy thân thích nhà anh đại diện cho xưởng dược mua con rắn kia, ông ta đành cam chịu không nói gì, dù sao cũng bị đánh chết ở trong trấn.

Tuy hiện tại không cho phép đầu cơ trục lợi, nhưng xưởng dược thua mua là xí nghiệp quốc hữu, nghe nói đó là xưởng dược lớn nhất trong tỉnh.

Vậy nên, đây là chuyện rất hợp pháp.

Khương Thành cho đại đội trưởng xem phiếu thu mua của mình, tất nhiên anh gấp nửa phần phía sau lại không để lộ bao nhiêu tiền. Nếu đổi thành mấy bà thím nhiều chuyện trong thôn, sợ rằng sẽ hỏi kĩ con số chính xác. Đại đội trưởng là người từng đi học nên không thể trực tiếp lỗ mãng như thế được.

Khương Thành không cho ông ta xem cũng là chuyện hợp lí! Vì lý do này, đại đội trưởng không quyết tâm truy vấn kim ngạch trên tờ giấy kia là bao nhiêu, nếu đã đủ xây nhà thì chắc chắn không phải con số nhỏ. Đại đội trưởng thầm suy đoán, ông ta cảm thấy chắc cũng phải gần trăm đồng!

Nếu không nhà Khương Thành sẽ không xây nổi căn nhà kia!

Xây nhà còn đào cả giếng nước, nhất định trăm bảy trăm tám, hơn chút thì không dưới hai trăm. Khương Thành cũng nói cạnh quen biết đồng nghiệp trên trấn nên mượn được một ít tiền, đây là lý do của anh, nhưng đại đội trưởng lại tin tưởng không nghi ngờ gì.

Thứ nhất, một trăm đồng kia cũng chỉ là suy đoán mà thôi, mức thu vào hiện tại chẳng cũng ở mức đó; thứ hai là vì Khương Thành rất dễ mượn đồ người khác, ngay cả xe đạp mà cũng có thể mượn được cơ mà, chút tiền kia thì có là gì. Nếu đổi lại là đại đội trưởng, chắn chắn ông ta cũng sẽ đưa tiền cho Khương Thành mượn. anh có công việc chính thức, mỗi tháng đều có số tiền ổn định, không lo không trả.

Có người lén bàn tán bóng gió, đại đội trưởng là người đứng đầu đại đội ba, tất nhiên không để những tin đồn ấy truyền lung tung, nếu truyền những chuyện sai sự thật sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết của người trong thôn. Xét cho cùng, Chương Hà Hoa là người đàn bà vô cùng đanh đá, nhà họ Khương cũng chẳng có ai bở bang.

Nghe thấy có người nói bậy, đại đội trưởng lập tức mắng ầm lên: “Cả ngày chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, người ta làm việc trong trấn, hàng xóm đồng nghiệp đều là người ăn cơm nhà nước, người ta có thể mượn được tiền đấy! Còn mấy người thì sao! Có thời gian không lo làm việc, cả ngày ri rích chỉ biết đoán mò chuyện nhà người ta, tôi nói cho mấy người biết, nếu cứ tiếp tục thế nữa, nói không chừng trộm gà không được còn mất nắm thóc, cuối cùng giống như nhà họ Đào đấy!”

Mấy người đang nói bậy bị đại đội trưởng tóm được mắng cho một trận, lúc này hơi xấu hổ, ngập ngừng khóe miệng giải thích: “Chúng tôi cũng chỉ nói cho vui thôi, sao giống nhà bọn họ được!”

Đại đội trưởng cười lạnh: “Đợi đến khi Chương Hà Hoa biết được, mấy người cũng có kết cục y đúc thôi!”

Thật là, chỉ một câu đã nói toạc cả móng heo.

Người đàn bà đanh đá kia rất ghê, đánh không lại đánh không lại!

Chưa nói đến chuyện bà còn có ba anh con trai to cao khỏe mạnh và ba cô con dâu cũng đanh đá không kém nữa.

Không biết lời của đại đội trưởng hữu dụng hay mọi người có cảm giác sợ hãi sâu sắc vì sự bưu hãn của Chương Hà Hoa, lúc này chẳng còn nghe thấy mấy câu ghen ghét ganh tỵ nữa.

Nhà mới đã xây xong, nhưng vợ chồng Khương Thành đều phải làm việc trong trấn nên không thể về ở được. Mỗi ngày đại phòng và nhị phòng Khương gia sẽ đến đây nấu cơm, đại phòng chiếm nồi bên tay trái, nhị phòng bên tay phải.

Nấu cơm xong sẽ mang về nhà.

Cách nhau rất gần nên không cần đề phòng chuyện này.

Tất nhiên làm thế không phải vì muốn chiếm hời, bình thường nhà nào làm bếp mới đều phải sử dụng nhiều một chút thì tốt hơn. Nhà Khương Thành không về được, nhóc con Khương Lâm cũng không thể nấu cơm, đương nhiên đại phòng và nhị phòng phải tới đây gánh trách nhiệm này. Cũng vừa khéo, mùa hè trời vừa nóng vừa nực, nấu cơm đương nhiên sẽ khiến giường đất nóng như thiêu đốt, giường đất vốn đã nóng còn thế này, ngủ sẽ không hề thoải mái.

Bọn họ đến đây nấu cơm nên trong nhà không cần hun giường đất, đây cũng coi như một công đôi việc, mọi người đều vui mừng!

Buổi tối thỉnh thoảng Khương Lâm sẽ qua đây ngủ, không phải hôm nào cũng qua, anh ấy cũng chỉ muốn trông nhà thôi, dù gì trong nhà không có ai cũng không thể yên tâm được. Khương Thành đã cảnh cáo em trai mình tuyệt đối không được dẫn người khác về đây.

Chuyện này không cần dặn Khương Lâm cũng biết.

Anh ấy thật sự không phải đồ ngốc! Biết tam ca có ý gì, anh ấy cười hì hì mấy tiếng nói tên cô gái mình thích. Trong thôn này chẳng có bí mật gì cả, năm rộng tháng dài chuyện gì cũng có sơ hở, ai cũng biết Khương Lâm nhìn trúng một cô thanh niên trí thức trong thôn, cô ta tên là Dương Phượng Ngữ.

Dương Phượng Ngữ tới đây đã được bốn năm, lúc tới mười bảy, năm nay hai mươi mốt, vừa khéo cùng tuổi với Khương Lâm.

Thật ra cô ta là người địa phương, từ trong huyện xuống nông thôn rất gần. Thím Lý, người ủy thác cho chị dâu Khương làm quần áo chính là cô họ của cô ta. Điều kiện gia đình Dương Phượng Ngữ rất tốt, lại có anh trai có năng lực, tuy không thể ngăn được chuyện cô ta không xuống nông thôn, nhưng cũng sắp xếp cho em gái một chỗ cách nhà không xa. Với lại cũng vì biết những người ở đây tương đối thuần phác, không có những chuyện phức tạp lung tung.

Phải biết rằng, có những chỗ đối xử với thanh niên trí thức thật sự chẳng ra gì!

Cô ta là thanh niên trí thức có khí chất nhất, cũng là cô gái tài hoa vô cùng, rõ ràng rất đẹp nhưng lại không kiêu căng, không chê dơ không than mệt, là một cô gái biết đối nhân xử thế. Từ trước đến nay Khương Lâm luôn để ý đến cô ta, chẳng qua lúc Phượng Nhi vừa tới đã nói rõ ràng rằng mình không có ý định tìm đối tượng trong thôn này. Có rất nhiều từng ân cần hỏi han, nhưng từ trước đến nay chưa ai thành công.

Khương Lâm tiếp xúc thân mật với cô ta hơn một chút cũng là chuyện của một tháng này, lúc đó cô ta đi múc nước bị trượt chân té bị thương, Khương Lâm phát hiện ra nên cõng cô ta đến phòng y tế. Cứ thế, thường xuyên qua lại nên hai người đã thân thuộc hơn người khác rất nhiều.

Khương Lâm có ý, Dương Phượng Ngữ lại không tỏ ý kiến.

Cô ta không nói mình đồng ý hay không đồng ý, chỉ ngâm nước không nói gì.

Bạn bè, vậy thân thiết hơn một chút.

Nhưng nếu nói đến người yêu, hai người thật sự không hề chính thức xác định, vậy không tính.

Vì vẫn chưa xác định quan hệ, vậy nên Khương Lâm không nói chuyện này với người trong nhà. Hai người lúc nào cũng ở bên nhau, những tin vịt được truyền bên ngoài ít nhiều cũng truyền vào lỗ tai bọn anh.

Lần này Khương Lâm nói mấy điều này với tam ca đã biểu đạt quyết định của mình. Dù sao tam ca của anh ấy cũng là người từng trải. bây giờ anh ấy vẫn chưa chắc ý cú Phượng Nhi rốt cuộc là thế nào. Cô ta lo trước lo sau không có đáp án chính xác, chuyện này khiến Khương Lâm vô cùng mê mang.

Khương Thành nghe xong lời em trai mình nói, cũng không nói ý kiến của mình.

Anh chỉ chậm rãi nói: “Anh là người ngoài cuộc nên không tiện đưa ra ý kiến. Hồi trước anh và chị chú là lưỡng tình tương duyệt mà! Mà anh nói này, bây giờ cô ấy do dự như thế có phải bởi vì tin đồn được về thành phố không? Chú cứ nhìn cách anh nói chuyện với đại ca nhị ca ấy, không hiểu thì cứ nói kĩ hơn. Tình cảm của hai đứa chưa sâu đậm lắm, nếu cô ấy do dự, còn chú muốn phát triển mối quan hệ này, vậy cứ nói hết những chuyện nhỏ nhặt cho rõ ràng, không nói đến chuyện thành công hay không, trong lòng chú cũng không còn khúc mắc. chú nói đúng không? Chú cũng không nhỏ nữa, năm nay đã hai mươi mốt rồi, định phí mấy năm nữa?”

Khương Lâm trầm mặc, anh ấy là một người rất hoạt bát.

Mấy tháng trước còn thề son sắt rằng mình sẽ không cưới vợ! bây giờ tìm thấy người mình yêu liền lập tức chui đầu vào!

“Tam ca, anh nói xem, thanh niên trí thức có thể trở về thành phố không?”

Khương Thành lắc đầu: “Sao anh biết được? Có thể, cũng có thể không có khả năng! Dân quê như bọn mình sao biết nhiều thế được!”

Tóm lại hiện tại có rất nhiều người đang liều chết làm loạn vì tin vịt này, chẳng quan tâm thật hay giả!

Khương Lâm xoa mặt một cái: “Chuyện tình cảm này làm khổ người ta quá!”

Khương Lâm vỗ bả vai em trai, khuyên nhủ: “Nói chuyện với cô ấy đi! Mặc kệ kết quả thế nào chăng nữa, nói rõ ràng sẽ không phải hối hận!”

Vừa nghe anh nói thế, Khương Lâm lập tức gật đầu: “Được rồi, tam ca, em biết rồi.”

Ở nông thôn rất ít có mấy chuyện như lưỡng tình tương duyệt này, hầu như mọi người đều lớn lên bên nhau, hai bên nhìn trúng điều kiện trong nhà, nhìn hợp mắt nhau, không có khuyết điểm lớn thì chấp nhận nhau. Chuyện như tình cảm này… có ai biết đâu!

Có nhiều người phụ nữ chỉ muốn gả chồng để khỏi lo chuyện cơm áo, đâu nghĩ nhiều như thế?

Đàn ông cũng thế, chẳng qua chỉ muốn tìm vợ sinh con nối dõi tông đường thôi!!

Những người như tam ca của mình thật sự rất ít.

Mà phụ nữ tốt như chị dâu cũng ít đến đếm trên đầu ngón tay.

Nghĩ xa hơn một chút, con người cũng phải xem vận may. Người quen biết Đường Diệu thời thiếu nữ, vừa gặp đã thương quyết tâm theo đuổi cũng chỉ có một mình anh trai mình thôi. Còn những người khác thì sao? Những người đó thấy Đường Diệu có sức lực khủng bố như thế thì đều bị dọa chạy!

Vậy nên mới nói con người với nhau cần có duyên phận.

Có lẽ mình và Phượng Nhi cũng có nhỉ?

Khương Lâm cười cười, nói: “Có lẽ, chúng em có duyên đấy.”

Khương Thành giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Chương kế tiếp