Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 57
Mùa hè nóng bức này nhà họ Khương xây được một ngôi nhà mới.

Sau khi xây nhà xong, Khương Thành và Đường Diệu đều cảm thấy hình như cả nhà có động lực hơn rất nhiều. Thời buổi này dù là người nhà quê hay người thành phố, dường như ai cũng chấp nhất mãnh liệt với phòng ở, không có nhà sẽ giống như lục bình, bấp bênh trôi nổi.

Nhưng có nhà rồi thì lại khác.

Chuyện cần lo tiếp theo chính là lương thực!

Lương thực trong nhà Khương Thành đã ăn hết từ lâu, lương thực mới vẫn chưa mua được. Mà nếu thật sự mua được, vậy cũng chẳng có bao nhiêu. Điểm công của Khương Thành không nhiều, vậy nên nhân lúc mọi người đổi lương thực cũ lấy tiền, anh lén trữ một ít giấu dưới hầm trong nhà.

Trong nhà anh có đào hai cái hầm, một cái trong sân, mỗi người đều có thể nhìn thấy được,: một cái khác ở sau nhà, mà cái này Khương Thành lén đào chứ không làm kinh động đến người khác.

Tuy bây giờ bột ngô vẫn còn nhiều, nhưng Khương Thành vẫn trữ một ít gạo và bột mì. Hai loại này rất quý nên mọi người đều giấu rất kỹ, đương nhiên anh phải giấu thật cẩn thận rồi.

Anh giống như chuột chuyển nhà vậy, tuy không ở nhưng vẫn chuyển rất nhiều đồ tốt vào trong. Khương Thành cũng không lo sẽ có người đến “thăm hỏi”.

Thứ nhất, bọn anh không về đây ở, mọi người đều biết bên trong không có đồ đạc gì. Thứ hai, Khương Lâm vẫn thỉnh thoảng đến trông nhà cơ mà!

Khương Lâm cũng biết hành động này của tam ca nhà mình, đôi lúc anh ấy sẽ hỗ trợ một lúc. Hai anh em đều giữ kín như bưng.

Vì chuyện xây nhà và đong lương thực, tiền trong nhà Khương Thành cũng vơi đi rất nhanh. Dựng nhà và đào giếng cũng tốn gần hai trăm đồng, hơn nữa còn đong lương thực mất thêm một trăm nữa.

Trên thực tế, nếu cộng dồn tiền lương mấy ngày nhận được, trong tay hai vợ chồng còn khoảng năm trăm đồng. Chẳng qua dưới sự năn nỉ tội nghiệp của lão Hoa, Đường Diệu và Khương Thành lên núi hai lần, đi bắt cá hai lần nữa, tính dồn lại hiện tại cũng phải hơn sáu trăm đồng tiền tiết kiệm.

Đối với những người nông dân mà nói, số tiền này quả thực lớn như trời. Trong nhà vợ chồng Khương Thành và Đường Diệu có tiền, hơn nữa còn trữ đủ lương thực, lúc này hai người không còn lo lắng như trước nữa.

“Anh, anh Khương Thành!” Sáng sớm, lão Hoa đã cầm theo một miếng thịt và một con cá đứng trước cửa kêu to.

Khương Thành và Đường Diệu vừa dậy không lâu, lúc này vẫn không dám tin thằng nhóc này lại dậy sớm như vậy, đúng là không hợp lý chút nào!

Không phải bình thường thằng oắt con này mặt trời lên cao mới bước xuống giường à?

Khương Thành đi ra mở cửa, hỏi: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây đấy à?”

Miệng lão Hoa đã kéo cao đến tận lỗ tai, nói: “Cả đêm em không ngủ đấy, không được hả?”

Nhìn quầng thâm gấu trúc của anh ta, hình như không ngủ thật.

Khương Thành ném ghế đẩu về phía anh ta: “Ngồi trước cửa đi, hai bé con nhà tôi vẫn chưa dậy đâu, cậu đừng đánh thức chúng nó.”

Lão Hoa đưa thịt cho Đường Diệu, nhàn nhã ngồi xuống: “Chị dâu, nấu nước pha cho em chén trà đi?”

Từ sợi tóc đến đầu ngón chân của anh ta đều lộ ra vẻ vô cùng vui sướng, sự phấn khởi trên mặt cũng không giấu được, dường như đang nói: Hỏi em, hỏi em đi, nhanh hỏi đi, em có chuyện vui này!

Khương Thành là người luôn đoán được ý của người khác, vội hỏi: “Có chuyện vui gì à? Sao thế? Muốn cưới vợ à?”

Lão Hoa cào đầu một cái, hơi đắn đo: “Còn lớn hơn cả chuyện cưới vợ đấy!”

Khương Thành: “Thế là chuyện gì?”

Lão Hoa quay đầu, khóe miệng cong lên: “Em có công việc rồi.”

Khương Thành: “Gì cơ?”

Công việc? Lão Hoa là người nghiêm túc làm việc hả?

Với lại việc mua bán kinh doanh của anh ta bây giờ không tệ, kiếm được không ít, nếu không cuộc sống bình thường của người đàn ông này có thể thoải mái như vậy? nhưng còn chuyện đi làm…???

“Cậu đi làm ở đâu?”

Nói đến chuyện này, lão Hoa lại vô cùng vui vẻ: “Đi theo xe buýt từ trong trấn lên huyện, đi sớm về muộn, làm một ngày nghỉ một ngày, anh thấy được không? Không tệ nhỉ!”

Khương Thành: “Cũng được, mà sao tự dưng cậu muốn làm việc nghiêm túc thế? Công việc trước kia không làm nữa à?”

Lão Hoa: “Đương nhiên vẫn làm chứ, chẳng qua em không muốn coi đó như công việc chính. Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cứ như chó lạc đường ý, không phải em đã nói với anh rồi sao? Em quen với một quán cơm trong huyện, thỉnh thoảng đưa một chút đồ quan đó. Trước kia vì quá xa nên không tiện đến, còn bây giờ thì khác rồi. bây giờ em là tài xế, ngày cách ngày đi một chuyến. Hì hì, anh hiểu hông?”

Khương Thành lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lão Hoa lại vui sướng như vậy, hóa ra nghiệp vụ của người ta phát triển cả trong huyện nữa. mà công việc này càng tiện cho cậu ta hơn.

“Vậy anh cũng nên chúc mừng cậu rồi!”

Lúc này Đường Diệu đã nấu nước pha trà, Khương Thành bỏ trà vào trong om: “Nào, lấy trà thay rượu làm vài ly đi.”

Lão Hoa cười chạm chén với Khương Thành, nói: “Anh, sau này có thứ gì tốt cứ nhớ đến thằng em trai này đấy, nhiều ít gì cũng được.

nhiều có tác dụng của nhiều, ít có tác dụng của ít, em không chê đâu.”

Anh ta vừa uống trà vừa lải nhải.

Khương Thành: “Được.”

“Lão Hoa, cậu ăn cơm sáng sao?” Đường Diệu hỏi.

Lão Hoa gật đầu: “Em ăn một bát cháo rồi, chị không cần lo cho em đâu ạ.”

Đường Diệu cười cười đi nấu cơm, một người đàn ông khỏe mạnh thế này ăn một chén cháo thì no kiểu gì.

Lão Hoa và Khương Thành đang uống trà, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, lão Hoa nói: “Anh, mấy hôm trước em có nghe được một tin đồn.”

Khương Thành: “Gì thế?”

Tuy bọn anh ở trong trấn nhưng không kết giao với người bên ngoài nhiều, tin tức đương nhiên không được nhạy cho lắm.

“Em nghe nói có người coi trọng công việc này của anh đấy!” Lão Hoa nói: “Hình như tên cha của phó xưởng trưởng nhà máy nào đó muốn tới đây làm gõ mõ. Anh cũng biết mà, trước kia bọn họ không tranh công việc này là vì chú Cố khó ở chung, bây giờ thấy nhà anh và chú ấy sống khá hòa thuận, có người lại cảm thấy không phải khó như mình nghĩ. Người ta có suy nghĩ này là đúng rồi. Với lại công việc này cũng do vợ chồng anh đảm nhiệm, tiễn một người đi, chẳng phải còn lại một người sao? Bọn họ chỉ cần báo canh là được, tất cả những việc còn lại sẽ đẩy hết cho anh. Chẳng lẽ anh còn đi so đo với một ông già à?”

Khương Thành hơi híp mắt: “Cảm ơn cậu đã nói chuyện này với tôi.”

Lão Hoa vỗ người anh một cái, nói: “Đều là anh em cả mà, chẳng lẽ em nghe mà không nói cho anh biết? mà em cũng thấy việc này không dễ làm đâu, bây giờ chỉ là công việc tạm thời, hơn nữa còn là vợ chồng, muốn đuổi một người là chuyện rất dễ.”

Lời của lão Hoa là sự thật, bản thân anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không có chủ ý nào hay. Quan trọng hơn, hôm nay có Lý xưởng trưởng, ngày mai có Trương xưởng trưởng, hôm kia lại có Vương xưởng trưởng, cứ người này đi người kia đến? Lần này qua, nhưng lần sau thì sao?”

Khương Thành rơi vào trầm tư.

“Thật ra…”

Khương Thành trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Thật ra tôi và chị dâu cậu cũng không định làm ở đây lâu.”

Lão Hoa: “Hả? Hả hả hả?”

Anh ta vò đầu: “Cớ sao? Ở trong trấn không phải tốt hơn ở thôn à?”

Khương Thành cười cười, nói: “Cậu cũng biết chúng tôi chỉ là nhân viên tạm thời, đâu có lương thực! Nông dân dựa núi ăn núi, có gì ăn nấy thì có gì không tốt? Chúng tôi đến đây chẳng qua cũng chỉ quá độ lên một chút thôi. Thật sự không ngờ người ta lại vừa mắt công việc này.”

Nếu là người trong trấn, người ta có đủ lương thực để sinh hoạt, mỗi tháng lại có mười đồng, vậy thật sự không tồi chút nào.

Nhưng đối với gia đình không có lương thực như nhà anh, đây chưa chắc đã là lựa chọn thích hợp.

“Vậy anh định tính sao đây?”

Khương Thành: “Để tôi bàn bạc với chị dâu cậu đã.”

Lão Hoa xoa tay, nói: “Chuyện gì thế không biết!”

Khương Thành cười vỗ vỗ vai lão Hoa, nói: “Không sao đâu!”

Kế hoạch cũng không thay đổi nhiều, hai tin tức lão Hoa mang đến thật sự chẳng thể coi là tốt được. Tuy Khương Thành đã tính toán từ sớm nhưng khi nghe thông tin này, anh vẫn không khỏi bỡ ngỡ. Dù sao chuyện bản thân mình quyết định nghỉ việc và người khác tính kế để mình mất việc không phải là chuyện giống nhau.

Còn Đường Diệu lại nghĩ rất thoáng, đi thì đi thôi, có gì phải suy nghĩ đau đầu đâu.

Dù Đường Diệu cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng có chuyện gì chưa từng gặp đâu!

Chẳng qua, cô thật sự không muốn bị người ta tính toán đuổi nhà mình đi.

Cô chọc Khương Thành nói: “Hay chúng mình tự giác một chút?”

Khương Thành không hiểu.

Đường Diệu lại gian xảo nói: “Anh đi tìm chú Cố xem chú ấy có tìm được người nào thích hợp không. Nếu chú Cố đề cử người được chọn, vậy người trong trấn nhất định sẽ không từ chối. Hì hì! Quan tâm ông ta là xưởng trưởng làm gì, cho gà bay chó sủa luôn đi!”

Khương Thành bật cười, anh xoa đầu Đường Diệu, dịu dàng nhìn cô: “Vậy anh còn ở chỗ này…”

Chưa nói xong đã bị Đường Diệu cắt ngang, cô nói: “Em dẫn con về nhà ở, anh cư sở lại, à mà em không cho anh ở đây nữa đâu!”

Khương Thành: “Sao thế em?”

Đường Diệu hùng hổ nói: “Một người đàn ông như anh ở lại đây một mình, em là sợ sao mà yên tâm cho được? Tóm lại anh không được ở lại đây nữa! Người chú Cố quen chắc chắn sẽ lớn tuổi, vậy chuyện gõ mõ cứ giao cho người ấy! chúng ta mua một chiếc xe đạp cũ đi, anh có thể đi qua đi lại hai bên được!”

Cô bẻ ngón tay nói: “Em tính rồi, đạp xe nhanh một chút chỉ mất một tiếng, đàn ông đàn ang như anh chẳng lẽ còn sợ khổ?”

Đường Diệu trừng mắt, lúc này Khương Thành thật sự cảm thấy Bé Đường Đường nhà mình giống Đường Diệu y như đúc.

Hai mẹ con như một khuôn đúc ra.

Anh nói: “Sao lại không được chứ? Sáng mai anh sẽ đi tìm chú Cố ngay, không biết chú ấy có chọn được người thích hợp không.”

Đường Diệu: “Nếu không tìm được, vậy chú Cố cũng có bạn của bạn mình mà? Tóm lại chúng ta không thể để mấy người kia thực hiện được!”

Khương Thành cười nhéo mũi Đường Diệu, cô nhanh chóng đẩy tay anh ra.

Đường Diệu nói: “Sau này em không ở trong trấn, anh cũng phải thành thật chút cho em, nếu không đàn hoàng, hừ, tự anh nghĩ đến kết cục của mình đi.”

Khương Thành nhìn dáng vẻ hung dữ cảnh cáo chồng của cô, lúc này cảm thấy vợ mình đáng yêu muốn chết!

Anh nhấc tay: “Tôi đảm bảo với đồng chí Đường Diệu, Khương Thành nhất định sẽ quản lý bản thân thật tốt.”

Bé Đường Đường lật người một cái, một chân cô bé đá lên trên người cha lúc này ngủ say đến mức trên mặt nhỏ đổ một chút mồ hôi..

Khương Thành nghiêm túc nói: “Anh thấy tư thế ngủ của Bé Đường Đường thật sự rất kém. Hơi giống em!”

Đường Diệu: “Giống anh thì có!”

Hai người đều hùng hổ muốn chứng minh tật xấu của bé con nhà mình chắc chắn là giống người còn lại.

Đúng thế, nhất định là vậy!

Ngày hôm sau, Khương Thành chủ động đi tìm chú Cố. Cố đại thúc cứ cho rằng Khương Thành tìm mình là vì muốn giúp đỡ, chẳng qua không ngờ, đúng là anh cần người giúp, nhưng giúp này không giống như ông ấy nghĩ. Sau khi nghe Khương Thành phân tích một lúc, ông ấy thổi râu trừng mắt: “Tôi không nói vợ chồng cậu đi, chẳng ai đuổi được hai đứa đâu!”

Khương Thành lại cười nói: “Thật ra không cần đâu ạ, chú cũng biết hộ khẩu của chúng cháu không ở đây, hơn nữa cũng không phải nhân viên chính thức, đã thế còn không có lương thực. Bây giờ chưa có ai đề cập đến, chúng cháu chủ động nói ra sẽ không gây trở ngại đúng không ạ?”

Chú Cố nhìn thoáng qua Khương Thành, nói: “Thằng nhãi nhà cậu. Nghĩ kỹ rồi chứ?”

Khương Thành gật đầu: “Cháu nghĩ kĩ rồi.”

Chú Cố hơi trầm ngâm, nói: “Đúng là có người thích hợp, người đó là cha của chiến hữu bạn với con trai tôi, con của ông ấy không còn nữa, con gái thì xuất giá. Bây giờ năm mươi tuổi chỉ sống một mình, cuộc sống cũng không tốt lắm, nếu sắp xếp để ông ấy gõ mõ hoặc quét dọn bên này, tôi tin chắc ông ấy sẽ đồng ý.”

Khương Thành vừa nghe thấy thế lập tức nói: “Thế thì còn gì bằng ạ, tóm lại nên để công việc cho người cần ạ.”

Chú Cố: “Nhưng nếu ông ấy tới đây ở, vậy nhà cậu sẽ không thể ở đây nữa. Nếu cậu ở lại, ở tạm một chút cũng được.”

Khương Thành: “Không cần tạm bợ thế đâu ạ, cháu định mua một chiếc xe đạp cũ để đi lại qua ngày.”

Chú Cố lập tức nhìn anh, Khương Thành cười: “Chú, cháu và vợ đều còn trẻ mà.”

Không cần nói thêm gì nữa!

Ngài cũng từng trải qua tuổi xuân mà!

Chú Cố: “Thằng nhãi nhà cậu.”

Sau đó chỉ về phía chiếc xe đạp đặt trong viện nhà mình: “năm mươi đồng, cậu cầm đi đi.”

Khương Thành ngạc nhiên há miệng, anh không ngừng từ chối: “Cháu không thể nhận được đâu.”

Chú Cố: “Cầm đi! Bình thường tôi cũng không dùng.”

Khương Thành lại vô cùng nghiêm túc: Chú, cháu không thể chiếm lời của chú được, chiếc xe này mua cũng phải ba trăm, hơn nữa muốn mua còn phải có phiếu. Chỉ dùng năm mươi đồng mà lấy chiếc xe đạp còn mới tám phần của chú? Sao cháu có thể thiếu đạo đức như vậy được?”

“Sao thằng nhóc nhà cậu cứ so đo mấy chuyện nhỏ nhặt thế này nhỉ? Bảo cậu nhận thì cậu cứ nhận đi!”

“Đúng đấy, cháu lấy đi đi! Ông ấy cứ đạp xe đi lung tung, cả bó tuổi rồi mà chẳng biết chú ý an toàn! Với lại nhà thím cũng có dùng mấy đâu!” Thím Cố vội vàng phụ họa theo.

Nhà bà từ bữa đến giờ đều ăn mấy thứ trong nhà Khương Thành đưa cho! Đặc sản vùng núi cũng đâu có rẻ! Hơn nữa người ta chưa bao giờ đề cập đến chuyện tiền bạc!

Ba người chối đây đẩy hơn nửa ngày, chẳng ai thuyết phục được ai, cuối cùng Khương Thành phải chật vật chạy trốn về nhà.

Dù Khương Thành chạy mất tiêu, nhưng Cố lão gia tử vẫn cố chấp trực tiếp đẩy xe tới, sau đó để đằng sau hậu viện nhà Khương Thành!

Khương Thành: “…”

Đường Diệu: “Vậy anh cứ nghe lời ông cụ đi. Dù gì cũng không phải vợ chồng mình nghỉ việc hết, anh còn làm việc ở đây đấy. chúng ta còn rất nhiều cơ hội lui tới.”

Bình thường hai cụ sẽ cho Tiểu Lang và Bé Đường Đường một ít bánh quy và sữa mạch nha, mỗi lần Đường Diệu từ quê lên đều mang cho hai người một ít quà, thỉnh thoảng nấu đồ ăn ngon cũng không giấu ăn một mình.

Tuy chiếc xe đạp này rất quý, nhưng trong lòng Đường Diệu lại đột nhiên có cảm giác chưa chắc mình đã không xứng với ân tình này.

Cũng có thể là Đường Diệu tự tin quá mức, rốt cuộc Khương Thành dùng 50 đồng để đổi lấy chiếc xe này.

Nói thật ra, vợ chồng cô cũng có chút xấu hổ.

Sau khi Cố lão gia tử quyết định với Khương Thành xong xuôi, ngay lập tức đi tìm người trong công xã. Chuyện này chẳng hề phức tạp chút nào, vừa đề đã bắt đầu được duyệt. Khương Thành cũng có tâm tư của mình, anh và Đường Diệu đã làm việc ở đây gần ba tháng, nhưng người trong nhà chưa từng đến đây!

Nói đến chuyện phim ảnh, một lần cũng chẳng được xem.

Tất nhiên cả nhà anh đã từng được xem phim, chẳng qua chỉ là mấy loại phim chiếu ngoài trời lộ thiên trước kia. rạp chiếu phim sang trọng thế này thật sự chưa từng đến. vừa lúc bọn anh vẫn còn ở đây, Khương Thành định chơi luôn một mẻ.

Đối với chuyện này, Cố lão gia tử cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Cứ như vậy, từ già đến trẻ cả nhà nhà họ Khương mượn xe lừa, vô cùng hiên ngang đi vào trong trấn!

Khương Lão Khờ luôn muốn đến đây xem con trai sống thế nào một chút, nhưng trong trôn rất nhiều việc nên mới kéo dài đến bây giờ.

Thật không ngờ đến phút cuối cùng con trai vẫn không quên tâm tư của ông, lúc này xe lừa dừng trước hậu viện.

Khương Thành dẫn theo cả gia đình đi xem khắp nơi xung quanh, ở đây không tồi chút nào, nếu có căn nhà ở đây thì tốt biết bao.

Chẳng qua nếu để Khương lão đại và Khương lão nhị tới đây làm việc, bọn họ lại không bằng lòng, chỉ cần cẩn thận nghĩ lại một chút sẽ biết ngay mà, chỗ nhỏ như lỗ mũi thế này đúng như lời em trai nói, làm nhân viên tạm thời sẽ không được cung ứng lương thực, chuyện này lỗ rồi!

Người không thông minh nên nghe người thông minh nói chuyện nhiều hơn một chút.

Hai đại ca nhà họ Khương khắc cốt ghi tâm lời này của bà mẹ già nhà mình!

Nhân vật thông minh nhất nhà bọn anh là mẹ, sau đó mới đến lão tam.

Nếu lão tam đã nói thế, vậy chắc chắn không sai đâu.

Người lớn lâu lâu mới được lên trấn, tuy rất tò mò nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh được.

Hưng mấy đứa nhóc thì nào làm được như vậy.

Mấy nhóc con kia rất ít khi được tới đây, hoặc cũng chỉ tới một hai lần. Lần duy nhất Tiểu mIêu lên trấn cũng vì đến bệnh viện, mấy bé con đều rất gò bó, tay chân không biết để chỗ nào cho phải, ánh mắt như đang phiêu lãng bay phấp phới.

Bé Đường Đường và Tiểu Lang vui sướng nhảy nhót vì đám trẻ trong nhà tới chơi, thật ra hai nhóc ở đây cũng có chút buồn chán.

Bé Đường Đường vỗ tay: “Mẹ em có chuẩn bị nước đường đỏ lạnh đó nha!”

Đường Diệu lập tức: “Đúng đúng đúng, con xem mẹ này, đãng trí mất rồi!”

Cô vội dẫn mọi người tới hậu viện, Đường Diệu kéo thùng nước lên: “Nào, cái này thím vừa thả xuống lúc sáng đấy, chắc chắn bây giờ rất mát.”

Mùa hè được uống nước mát thì còn gì sung sướng hơn.

Nhà Đường Diệu thiếu rất nhiều chén, dù sao cũng là người một nhà không cần chú ý nhiều như vậy, trực tiếp dùng một cái chén uống sạch.

Đường Diệu nấu nước sôi rồi bỏ đường đỏ vào khuấy tan, cuối cùng bỏ trong thùng nước bỏ vào trong giếng, vì vậy nên uống rất mát. Nhà họ Khương không có giếng nước, nào có chuyện được uống nước đường mát thế này vào mùa hè, Khương Lão Khờ trực tiếp uống cạn hai chén.

Nếu không phải ánh mắt đáng sợ của Chương Hà Hoa luôn nhìn chằm chằm mình, chắc chắn ông cụ còn muốn uống tiếp!

Chương Hà Hoa cũng không chút khách sáo uống hết hai chén.

Mấy bé con chưa đến lượt nên vô cùng sốt ruột, Tiểu Báo nhỏ giọng nói: “Đừng có uống hết đấy!”

Những người còn lại cũng không tùy tiện như hai cụ, sợ mình uống hết bọn trẻ không có phần, mỗi người chỉ uống một chén, cứ thế nước đường vẫn còn thừa nửa thùng. Chắc từng này cũng đủ cho bọn nhóc uống.

Nước đường đỏ mát lạnh vừa ngọt vừa ngon, uống vào trong bụng khiến cảm giác nắng nóng khi ở trên đường lập tức biến mất. thật ra theo thời tiết, bây giờ đã vào mùa thu. Nhưng từ trước đến nay mùa thu ở chỗ bọn anh cũng rất nóng, nắng gắt cuối thu có thể kéo dài liên tục đến mùa đông.

Lúc này mọi người vẫn cảm thấy rất nóng.

Khương Thành thấy mấy cháu trai cháu gái của mình đều ghé sát thùng nước, cười nói: “Đừng uống nước no quá đấy, trưa không ăn được cơm đâu ha.”

Mấy nhóc con đồng loạt ngẩng đầu, Khương Thành cười: “Hôm nay nhà con định mời mọi người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.”

Ánh mắt mọi người lập tức bắn về phía này!

Bé Đường Đường nắm chặt hai bàn tay nhỏ của mình, nói: “Cha, chúng ta sẽ đến tiệm cơm quốc doanh sao?”

Đôi mắt to tròn của cô bé sáng trong như một dòng nước suối.

Khương Thành thầm nghĩ: Giống mình thật đấy!

Anh cười: “Đúng vậy!”

“Oa thích ghê!”
Chương kế tiếp