Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 60
Thím Lý đứng bên cạnh cười hòa giải: “Tôi cũng đâu có đồn chuyện này, nào có chuyện đồn đãi linh tinh nói xấu người khác được. Với lại, tôi cũng chỉ cảm thấy vợ cậu rất lanh lợi, sao có chuyện không có khả năng làm việc chứ!”

Nhờ chuyện làm quần áo lần trước, bà ta có ấn tượng khá tốt với Đường Diệu, lúc này đương nhiên sẽ nghiêng về phía Đường Diệu.

Thấy thím Lý nói chuyện đàng hoàng, Khương Thành cũng dễ nói hơn, anh nở nụ cười: “Thật ra Đường Diệu chủ động xin nghỉ việc đấy, bọn tôi đều là nông dân, không thể để hai người đều ở trong trấn làm nhân viên tạm thời được. Công việc tạm thời nhìn thì vẻ vang đó, cũng có tiền, nhưng lại không có lương thực! đây mới là chuyện khiến người ta quan tâm. Lúc đầu nhà tôi không nghĩ đến chuyện này, nhưng mấy tháng trôi qua, lúc này mới biết được không còn nhiều lương thực nữa. tôi không phải người trong trấn nên không có quyền lợi như người ta, vậy nên vợ chồng tôi mới bàn bạc với nhau, quyết định để một người về quê.”

Nghe anh nói thấy, mọi người mới hiểu ra.

Hóa ra là vì chuyện lương thực.

Những người lớn tuổi của thế hệ trước đều gật đầu, đây là thằng nhóc có đầu óc.

“Vậy công việc của vợ cậu…” Có gia đình đông người không thiếu lương thực, lúc này lập tức kích động hỏi.

Khương Thành nghiêm túc nói: “Công xã đã sắp xếp người cả rồi, công xã tán dương Đường Diệu nhà tôi phẩm cách cao thượng nhường công việc cho mọi người nên thưởng hai cái ly tráng men và hai quyển vở.”

Hai cái ly tráng men và hai quyển vở đổi một công việc ngon lành, ánh mắt mọi người nhìn Khương Thành giống như đang nhìn một tên ngốc.

Khương Thành lại nở nụ cười đón nhận ánh mắt của mọi người, dường như chẳng hề để bụng. Anh và Khương Lâm cùng nâng tủ đi vào nhà, sau đó quay đầu lại đẩy xe đạp vào. Trong thôn không có mấy nhà có xe đạp, điểm này vẫn khiến người ta có chút ghen tỵ.

Suy nghĩ của những người này đúng là thay đổi theo từng đợt!

Lúc thì cảm thấy cuộc sống của người ta chẳng ra làm sau, tóm lại vẫn một chữ nghèo!

lúc lại cảm thấy nhà này sống tốt thật đấy, thật khiến mọi người ghen tỵ!

Cảm xúc cứ cuồn cuộn như sóng biển.

Khương Thành cũng chẳng thèm quan tâm người khác đang nghĩ gì, anh nhanh chóng tìm cha tới hỗ trợ, hai người cung nhau tu sửa lại chiếc tủ quần áo này.

Lúc này Đường Diệu trở lại chính căn nhà của mình, cảm giác này không giống trước kia chút nào. Chỗ ở trong trấn không tốt sao? Cũng tốt, nhưng tốt nữa thì sao? Tóm lại không phải nhà của mình, vậy nên không giống như ở đây. Đây mới chính là căn nhà hàng thật giá thật của gia đình cô.

Đường Diệu vừa về đã tiến hành tổng vệ sinh, Tiểu Lang và Bé Đường Đường cũng không đi chơi, hai nhóc đều theo sau lưng Đường Diệu giúp cô giặt dẻ lau bàn lau ghế. Sao lại hiểu chuyện thế nhỉ! Bé Đường Đường còn nhỏ tuổi, cô bé không khát khao vô hạn với thị trấn như những đứa trẻ trong thôn khác. Bé Đường Đường thích đại đội ba, so với chuyện ở nhà cả ngày chán ngắt trong trấn, cô bé đương nhiên thích vui vẻ ở trong thôn hơn.

Ở đây mới không giống như chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, mới có thể vui sướng chơi đùa.

Lúc này cô bé vui vẻ đến mức khóe miệng cong lên, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn vui vẻ.

“Mẹ, chỗ này để con lau cho!” Bé Đường Đường không lau được những chỗ quá cao, cô bé cầm giẻ dùng sức lau giường, hí ha hí hửng, mồ hôi theo động tác của nhóc rơi xuống từng hạt. Cô bé là tiểu nhãi con nghiêm túc làm việc!

Đường Diệu: “Con cứ làm từ từ thôi, đừng để mệt quá đấy.”

Bé Đường Đường nãi thanh nãi khí vâng một tiếng, vô cùng vui vẻ tiếp tục làm việc. Giường nhà nhóc thích thật đấy, còn có cả lịch treo tường. Thậm chí chỗ ở trong trấn cũng chỉ có tờ báo thôi. Đầu nhỏ của Bé Đường Đường căng ra nghĩ ngợi, lúc này cô bé thật sự cảm thấy chắc chắn phải rất giàu có mới có thể mua được giường tốt như vậy.

“Thím ba!”

Tiểu Ngư còn chưa vào đã, giọng nói đã tới trước. Đường Diệu: “Cháu vào đi, bọn thím đang ở trong phòng phía đông.”

Tiểu Ngư nhanh chóng bước vào, cô bé nói: “Cháu tới giúp thím một tay.”

Đường Diệu cười, nói: “Được rồi, vậy cháu giúp thím lau giường bên phòng phía tay, lau qua bụi chút là được.”

Tuy trông có vẻ không nhiều việc lắm, nhưng khi bắt tay vào dọn dẹp mới biết là rất nhiều. chẳng qua cũng dọn một lúc, nông dân thì làm gì có nhiều đồ đạc! Bé Đường Đường nghe nói chị Tiểu Ngư đến phòng đó, cô bé chớp chớp mắt với chị gái, nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, chúng ta thi coi ai nhanh hơn đi.”

Tiểu Ngư cười tủm tỉm: “Chị mới không thèm thi với em đâu, em còn thừa non nửa nữa kìa.”

Tâm tư nhỏ của Bé Đường Đường bị vạch trần, cô bé nhấp miệng nhỏ, lắc lư bím tóc nhỏ: “Bị chị phát hiện rồi!”

Tiểu Ngư: “Bé Đường Đường làm từ từ nhé, đợi chị làm xong sẽ tới giúp em.”

Bé Đường Đường gật đầu, cười tươi: “Vâng ạ.”

Lúc này, Tiểu Lang cầm chổi đi từ sau phòng ra, hiểu chuyện chào một tiếng “chị Tiểu Ngư”, sau đó lại hỏi: “Mẹ, con phải làm gì tiếp theo ạ?”

Đường Diệu: “Không còn việc gì nữa, con vào sân xem cha và ông đã sửa tử xong chưa.”

Có sự giúp đỡ của mọi người, rất nhanh đã khiến căn nhà này rực rỡ hẳn lên. Lúc này có vài tiếng pháo bông vang lên, tuy cũng có Khương Lâm gõ mõ, nhưng tóm lại vẫn thiếu thốn rất nhiều.

“Thím ba, thím ba!”

Những tiếng kêu thanh thúy tiếp tục vang lên, Tiểu Lang thùng thùng chạy ra ngoài, nói: “Mẹ, anh Tiểu Miêu giúp nhà mình nhặt rất nhiều củi đấy.”

Bình thường Khương Lâm cũng lâu lâu nhặt một ít, chẳng qua chẳng bằng một góc của nhà người ta. Đường Diệu cũng chẳng để trong lòng, từ từ rồi tính. Tóm lại đã về đây rồi thì mọi chuyện không cần vội, thật sự không ngờ mấy nhóc con lại rất coi trọng chuyện này.

Lúc này Tiểu Ngư đã lau giường xong, tiếp tục giúp đỡ Bé Đường Đường một chút, cô bé thanh thúy nói: “Các anh nói bên này rất ít củi, nên muốn nhặt giúp nhà thím một ít.”

Mấy bé con đã bàn bạc với nhau xong, con trai đi nhặt củi: con gái sẽ tới lau dọn nhà cửa.

Cũng phải nói, mấy nhóc con này phân công rất chuẩn.

Nắng gắt cuối thu dường như muốn hun mọi người thành màu đen, Đường Diệu nhìn cả người mấy nhóc mồ hôi ướt đẫm, từng hạt rơi xuống như hạt đậu, cô nói: “Tiểu Lang, con mời mọi người vào nhà rửa mặt rửa tay đi, mẹ sẽ pha sữa mạch nha cho mấy đứa uống.”

Cô thấy dáng vẻ vừa khiếp sợ vừa vui sướng của bọn nhóc, tiếp tục bổ sung: “Cảm ơn các cháu đã giúp đỡ rất nhiều.”

Từ nhỏ trong nhà Đường Diệu đã xảy ra biến cố lớn, tính cách dường như có chút sắc sảo, cô cũng không phải người có tính cách tốt đến mức sẽ đào tim đào phổi cho người khác. Sau đó lại được gả tới nhà họ Khương, Khương Thành đối xử với cô cực kỳ tốt, nhưng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh vợ. một nàng dâu vừa gả tới rất nhanh đã mang thai, ít nhiều cũng có chút bất an.

Nông dân ăn no đã là chuyện không dễ gì, làm gì còn ai quan tâm đến mấy tâm tư nhỏ bé kia! Dù Chương Hà Hoa vì Khương Thành không có nhà nên chăm sóc cô tỉ mỉ hơn một chút, nhưng tóm lại không thể nào cứ để ý đến cảm xúc của con dâu được.

Cũng vì nguyên nhân này, vậy nên sự thân thiết của mấy bé con rất quan trọng với cô.

Không thể không nói, có lẽ là vì mình là nàng dâu mới, cũng đại khái vì trong mắt bọn nhóc, cô luôn là sự tồn tại “Rất lợi hại”, mấy nhóc con đều rất sùng bái và thân thiết với cô. Dù trước khi sinh Tiểu Lang hay sau đó, bọn nhóc đều nguyện ý tới đây chơi, mấy bé lớn hơn còn thường xuyên trông Tiểu Lang giúp cô.

Con người luôn là vậy, thật lòng đổi thấy thiệt tình.

Mấy bé con rất hiểu chuyện, vậy nên Đường Diệu rất thích bọn nhóc.

Có nhiều vật chất hưởng thụ thì nhà mình không có, nhưng cho mỗi đứa chút đồ ăn, Đường Diệu cảm thấy rất vui. Dù gì hiện tại trong tay cô cũng có một ít tiền.

Cô pha sữa mạch nha xong, nói: “Một người một chén.”

Bé Đường Đường cầm lu trà thuộc sự sở hữu của mình, giơ lên cao cao: “Con muốn đặt ở đây.”

Đường Diệu: “Được, mẹ bỏ vào đây cho con.”

Tiểu Lang: “Con cũng muốn.”

Cậu bé giơ chân nhỏ chạy về nhà, mấy bé con khác nhìn lu trà tráng men trắng nõn sạch sẽ kia, vẻ mặt có chút hâm mộ. chẳng qua, có sữa mạch nha uống là tốt lắm rồi, để vào đâu cũng được hết! Miếng bé con đều nhấp nhấp miệng nhỏ, không nỡ uống hết.

Khương Lão Khờ và Khương Thành sửa tủ trong sân, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của mấy đứa nhóc, trong lòng cũng hiện lên chút ấm áp.

Cô con dâu này thật sự rất tốt bụng.

Ông quay đầu lại dặn dò Khương Thành: “Con phải đối xử tốt với vợ một chút, không thể mình ở trong trấn con bé ở nông thôn mà thay lòng đổi dạ.”

Khương Thành: “…Cha đúng là cha ruột của con mà, con là loại người này á hả?”

Khương Lão Khờ cười hì hì, nói: “Không có thì tốt, cha phải nhắc nhở con trai trước. Lỡ người ta muốn chọc cột sống ông đây, chắc chắn sẽ mắng cha ông biết dạy con.”

Khương Thành: “Cha cứ yên tâm, dù thế nào con cũng sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”

Anh nhìn Đường Diệu, nói: “Cô ấy là người con yêu nhất, cũng là người quan trọng nhất với con!”

Khương Lão Khờ: “…”

Thằng oắt con không ngại đỏ mặt hả!

“Khương Thành, có nhà không thế?”

Khương Thành đưa mắt nhìn qua, là thím Quế Hoa vợ của đại đội trưởng, anh lập tức đi ra ngoài: “Có nhà ạ, thím Quế Hoa, có chuyện gì sao?”

Trên mặt thím Quế Hoa hơi ưu sầu, bà ấy nói: “Thím muốn hỏi chút chuyện, bên công xã có chuyện gì sao? Trưa hôm nay chú cháu đi công xã họp khẩn cấp, đến giờ vẫn chưa về nữa.”

Mặt tời cũng sắp xuống núi rồi.

Khương Thành: “Chuyện này cháu cũng không rõ lắm, lúc sáng đi cháu vẫn không thấy xảy ra chuyện gì mà.”

Thím Quế Hoa thất vọng gật đầu. Bà ấy không bất ngờ khi Khương Thành không biết, anh chỉ là một người trông coi rạp chiếu phim, không biết chuyện của công xã cũng bình thường. Chẳng qua bà ôm chút hy vọng muốn hỏi một chút.

“Cũng không biết sao nữa.”

“Thím Quế Hoa, thím đừng nghĩ nhiều, có lẽ lát nữa chú ấy sẽ về đấy…”

Khương Thành còn chưa dứt lời đã nghe thấy loa của đại đội vang lên, là tiếng khóc không thành tiếng của đại đội trưởng: “Mọi người trong đại đội chú ý, mọi người trong đại đội chú ý. Tôi xin nghẹn ngào tuyên bố, …. Của chúng ta đã qua đời rồi!”
Chương kế tiếp