Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 61
Cả nước lập tức rơi vào bầu không khí vô cùng bi thương.

Dù là người xa cuối chân trời không thể với cũng khiến người ta cảm thấy thống khổ khó có thể kiềm chế.

Tình cảm của người dân cả nước dành cho vị kia thật sự quá sâu, sâu đến mức lúc này khóc lóc thảm thiết không thành tiếng, không buồn ăn buồn uống khàn cả giọng. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là hiện thực không thể nào thay đổi được.

Người, cuối cùng cũng không còn nữa.

Người ở lại cũng phải đối mặt với hiện thực.

Mấy hôm nay cảm xúc bi thương bao trùm lên tất cả mọi người, dù nơi này là khu vực núi rừng nhỏ xa xôi. So với sư mất mát đau thương của người lớn, trẻ con vẫn hồn nhiên không hiểu gì.

Chẳng qua trẻ con cũng biết nhìn sắc mặt mọi người, thấy người lớn ai cũng đau buồn, bọn nhóc nào dám nghịch ngợm nữa!

Dù đau thương hay khổ sở hơn nữa thì chung quy cũng sẽ trở thành quá khứ. Trồng trọt cũng đến lúc gặt rồi, mọi người rất nhanh đã bận rộn vào vụ thu hoạch. Đường Diệu là người sức lớn nên vẫn còn đỡ, dưới sự mệt mỏi vô độ này, sự bi thương của những người khác cũng chạm rãi tiêu tan.

Không có gì quan trọng hơn lương thực.

Vào khoảng thời gian này trường học đều cho nghỉ, trong nhà xưởng nếu có người xin nghỉ cũng sẽ được khoan dung hơn rất nhiều. Ví dụ như Khương Thành, anh đặc biệt xin nghỉ một kì để về trồng trọt lương thực. anh và Đường Diệu đều rất chịu khó làm việc, vừa nhanh nhẹn vừa có sức khỏe, vậy nên mỗi ngày vợ chồng anh mỗi người có thể lấy được mười bốn điểm công.

Đây chính là số điểm nhiều nhất tỏng đội.

Chẳng qua lần này không có ai ghen tỵ đỏ mắt hay nói ra nói vào nữa, người ta làm việc bằng năm sáu người gộp lại, nếu là đại đội trưởng, bọn họ cũng sẽ quyết định như vậy. Với sức lực của Đường Diệu và Khương Thành, mỗi người mười bốn điểm công đúng là không quá nhiều.

Người lớn bận bịu làm việc, trẻ con cũng không thể ra ngoài thích chơi gì thì chơi được, bọn nhóc đều phải tới đội hỗ trợ một tay. Có lúc đi nhặt lại những hạt bị rớt trong đất, cũng có khi đi mót khoai lang đỏ chưa bị phát hiện ra.

Nếu nhóc nào nhặt được một sọt đầy, vậy sẽ được tính một điểm công.

Chuyện này cũng không phải nhà có tiền thì trẻ con không cần tới. Thu hoạch vụ thu cực kỳ vất vả, đây là chuyện quan trọng của toàn bộ đại đội, chỉ cần không phải trẻ con không hiểu chuyện thì đều phải có mắt.

Năm rồi Bé Đường Đường vẫn là một cô bé con gầy yếu, hơn nữa mới chỉ một hai tuổi nên không cần tham gia, nhưng năm nay đương nhiên phải có mặt.

Ngày đầu tiên, Đường Diệu không yên tâm nên thay cho bé con một bộ quần áo dài tay, sau đó đội một chiếc mũ rơm nhỏ, dặn dò nha đầu: “Con phải đi sau anh trai nhé, làm được bao nhiêu thì làm, lúc nào không cảm thấy thoải mái thì phải nói ngay với anh trau. Anh trai sẽ dẫn con đi tìm mẹ,”

Sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Lang, nghiêm túc nói: “Mẹ biết Tiểu Lang là đứa bé ngoan, nhưng con cũng nên làm việc theo khả năng, nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình. Nếu đứng dưới mặt trời lâu thấy hơi choáng, lúc đó lập tức chạy đến chỗ râm mát như tàng cây đứng nhé. Em gái đi theo con, con cũng phải để ý em một chút.”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường trịnh trọng gật đầu, lúc này ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Đường Diệu lấy hai ấm nước nhỏ ra đeo trên người hai bé con, cô nói: “Mẹ pha đường đỏ cho hai đứa uống rồi, nếu thấy khát thì uống một chút nhé. Uống hết cứ đến chỗ bà Quế Hoa rót nước sôi để nguội vào, biết chưa nào?”

Hai tiểu gia hỏa lại gật đầu.

Bình nước nhỏ này là quà chia tay của Cố lão gia tử và vợ tặng cho hai bé con, một cái màu lam nhạt, còn cái kia màu trắng. Bình nước nhỏ tầm thương nhưng treo trên người hai bé con lại trông cực kỳ đáng yêu.

Người lớn làm việc với người lớn, đương nhiên trẻ con cũng túm lại làm việc cùng nhau.

Bảy bé con nhà họ Khương xúm lại, làm việc vô cùng khí phách.

Thật ra phàm chỉ cần trong nhà mình không có trắc trở gì, vậy chẳng ai muốn để bé con nhà mình làm chuyện này cả. nhưng đây là quy định từ trên tổ truyền xuống, không ai được làm trái quy định! Vậy nên các bạn nhỏ đều phải ra đồng làm việc, ngay cả Địa Hổ được cưng chiều của nhà đại đội trưởng cũng phải cố gắng làm việc.

Đương nhiên, làm ít làm nhiều cũng tùy vào mỗi người.

Chẳng qua mấy bé con nhà họ Khương đều chẳng có ai lười biếng cả, đau còn cách nào khác, nếu bọn nhóc thu hoạch được ít, chắc chắn sẽ bị bà nội xem thường! Vậy nên phải nỗ lực hơn một chút!

Mấy bé con đi loanh quanh trên ruộng, Bé Đường Đường đứng đằng xa nhìn mẹ mình đang khiêng đống bắp rất nặng đi ngang qua, đôi lông mày thưa thớt của cô bé nhíu lại, nhấp miệng, bàn tay nhỏ nắm chặt vào nhau, thấp giọng nói: “Mẹ làm nhiều việc thật đất.”

Tiểu Lang đưa mắt nhìn theo tầm mắt của Bé Đường Đường, lúc này cậu bé cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

Những người khác đều khiêng rất ít, chỉ có mẹ mình khiêng cực kỳ cực kỳ nhiều.

Hai tiểu gia hỏa hơi chạnh lòng, chẳng qua rất nhanh sau đó Tiểu Lang đã nắm chặt tay, nói: “Anh phải nhặt nhiều một chút, nếu nhặt được nhiều, mẹ chúng mình sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa! Anh là nam tử hán, anh có thể làm được!”

Bé Đường Đường nghiêng mắt nhìn chiếc túi nhỏ của anh trai, ý chí chiến đấu cũng cháy lên bừng bừng: “Bé Đường Đường cũng muốn nhặt nhiều hơn một chút!”

Hai bé con dẩu mông nhỏ, lập tức nghiêm túc làm việc, không hề lười biếng chút nào!

Một tí tẹo cũng không!

Còn lúc này, Đường Diệu nhẹ nhàng ném cột bắp bên sân đập lúa, quay người trở về, cô nhìn về phía mấy bé con thì thấy hai bé nà mình đang làm việc vô cùng nghiêm túc. Đường Diệu cười cười, kêu: “Tiểu Lang, Bé Đường Đường.”

Hai bé con đồng loạt đứng dậy quay đầu lại, Đường Diệu chỉ chỉ về phía đầu kia chứ không nói gì, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho hai bé con.

Cô chỉ về phía cây dương, ý bảo hai bé chạy đến tàng cây đứng cho râm mát.

Chẳng qua bên này rát nhiều người, cô cũng khó mở miệng.

Ngầm ám chỉ, dù sao cũng là mẹ con với nhau, sự ăn ý này là điều nên có!

Cô nghĩ, mấy bé con nhà mình thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu ý mình.

Quả nhiên, vừa thấy tín hiệu của mẹ, hai tiểu gia hỏa lập tức nắm tay nhau đi về phía cây dương lớn kia, Nàng cho rằng, tiểu gia hỏa nhi như vậy thông minh, là có thể hiểu. Quả nhiên, Đường Diệu: “Hai bảo bối của mẹ quả nhiên vô cùng thông minh.”

Đúng là Đường Diệu không nghĩ sai, nhưng mà… Lúc này Bé Đường Đường lại lẩm bẩm nói: “Mẹ bảo mình tới đây, nhất định là vì bên này sẽ nhặt được nhiều hơn một chút!”

Tiểu Lang nghiêng đầu: “Có phải thế không nhỉ?”

Sao cậu nhóc cứ cảm thấy hình như không phải nhỉ?

Bé Đường Đường nói với vẻ vô cùng khẳng định: “Đúng vậy!”

Đừng thấy dáng người cô bé nhỏ như hạt đậu mà khinh, nhóc con là người cực kỳ quyết đoán đấy!

Tiểu Lang nghĩ tới chuyện “Ốc hương” lần trước, quyết định lần này cũng tin theo em gái mình. Tiểu Ngư là một cô bé cẩn thận, thấy Tiểu Lang và Bé Đường Đường đi về hướng khác liền nói: “Chị đi cùng hai đứa.”

Cô bé nắm lấy tay Bé Đường Đường, nói: “Bé Đường Đường em đi chậm một chút, kẻo ngã đấy.”

Bé Đường Đường: “Vâng ạ!”

Kiên định, siêu kiên định!

Ba người đi về phía cây dương bên này, Bé Đường Đường chống nạnh: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Cô bé lấy chiếc ven nhỏ cán gỗ của mình ra bắt đầu đào, mất nhóc con đứng đằng xa thấy bọn nhóc đào ở bên này thì bắt đầu che cười.

“Mày xem con bé đậu nhỏ kia kìa, ngốc thật đấy.”

“Ha ha ha ha, chắc chắn hôm nay nó không đào được chút gì đâu!”

“Ngốc quá đi!”

Tiểu Lang quay đầu muốn chửi mấy nhóc con kia, Bé Đường Đường giữ chặt lấy người anh trai: “Chúng phải cố gắng làm việc để chia sẻ việc trong nhà, không cần để ý đến mấy đứa ăn không ngồi rồi như bọn họ.”

Mấy bé con ăn không ngồi rồi: “…”

Ha, bọn nhóc vừa vị một con nhóc ba tuổi chê cười đúng không?

Ha hả!

Trong nhóm bạn nhỏ kia có Đại Hổ, tròng mắt Đại Hổ xoay tròn nói thầm mấy câu bên tai bạn nhỏ khác, lúc này thịch thịch thịch chạy đi.

Chưa đến một lúc sau, đại đội trưởng đã bị cháu trai nhà mình hừng hực kéo tới đây, ông ta nói: “Bên này thì có gì mà kiểm tra? Bên kia còn nhiều việc lắm đấy!”

Đại Hổn nghiêm túc nói: “Ông nội, ông xem kìa, bọn cháu đều làm việc chăm chỉ thế này, thế mà mấy đứa kia lại trốn đằng kia chơi, chẳng lẽ ông mặc kệ thế à?”

Trẻ con làm việc chẳng mấy khi quá tĩnh tâm, đây là chuyện không có cách nào khác! Đại đội trưởng cũng muốn nói mặc kệ lắm, nhưng thấy sáu bảy đứa nhóc đang nhìn chằm chằm mình, lúc này thật ra không thể nói toạc ra thế được. ông ta trực tiếp đến bên cạnh Bé Đường Đường. Lúc này Tiểu Ngư cũng ngơ ngác đi theo Tiểu Lang và Bé Đường Đường đào đất?

Vì sao lại đào ở đây, cô bé cũng không biết nữa!

Vậy có thể đào được thứ gì không? Cô bé cảm thấy không thể!

Nhưng Tiểu Ngư là cô bé không có chủ kiến, em trai em gái đều kiên trì thế này, cô bé cũng không thể nói không được.

Đại đội trưởng thấy đám nhóc tự dưng chọn chỗ này, trong lòng thầm nghĩ trẻ con đúng là trẻ con! Chỗ này cách phần bờ khoảng nửa thước, thật sự là một đám nhóc chẳng hiểu biết gì.

Lúc này ông ta ho khan một tiếng, hỏi: “Cô bé này, cháu tên là gì?”

Bé Đường Đường ngẩng đầu, mềm mại nói: “Cháu là Bé Đường Đường ạ!”

Đại đội trưởng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu kia, sững sờ lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, ậm ừ nói: “À à à, là cô cháu gái nhỏ của Chương Hà Hoa.”

Quả nhiên uy danh của bà cô bé vang đội hơn những người trong nhà.

Người ta chẳng bao giờ nhắc đến Khương Lão Khờ trước cả, bình thường ai cũng nói là nhà Chương Hà Hoa.

Đại đội trưởng: “Sao mấy đứa lại chọn đào ở đây thế? Các cháu không cần vất vả như vậy đâu, xuống ruộng xoay người ít vòng là có thể nhặt được cả đống ấy mà.”

Đối mặt với cô bé dễ thương phấn điêu ngọc trác thế này, đại đội trưởng lập tức xấu ra một trăm phần trăm kiên nhẫn, ôn tồn bảo.

À mà, hình như mấy bé con này không biết ơn lắm.

Tiểu Lang nói: “Mọi người đều tập trung ở đằng kia, bọn cháu đương nhiên phải tới đây rồi, bọn cháu muốn đào thật nhiều để chia sẻ với gia đình.”

Đại đội trưởng: “…”

Ông ta nhìn bé con nhỏ tuổi này, mỉm cười: “Nhóc à, bác biết cháu làm thế là rất tốt. nhưng cháu nhìn đi, khoảng cách ở bên này không được thuận lợi lắm, ở đây không có lương thực đây.”

Bé Đường Đường ngẩng đầu: “Có nha, chúng ta cố gắng là có thể đào được!”

Mẹ nói có, vậy chắc chắn sẽ có!

Mẹ bé chẳng bao giờ gạt người cả!

Bé Đường Đường tiếp tục đào.

Đại đội trưởng: “ “

Đại đội trưởng: “…”

Bây giờ con nít đều không dễ thuyết phục lắm nhỉ?

Lúc này bắt đầu dỗ dành: “Bác là đại đội trưởng, bác không lừa mấy đứa đâu, nơi này thật sự không có gì hết cả. Mấy đứa nghe lời đến chỗ khác …”

“Í! Bác nhìn đi!”

Đại đội trưởng còn chưa nói xong đã bị tiếng hét mừng rỡ của Bé Đường Đường cắt ngang, cô bé cố gắng dừng sức đào lên mấy cái nữa.

Tiểu Lang vội vàng kéo giúp em gái một tay, hai an hem đồng tâm hiệp lực dùng hết sức bình sinh kéo thật mạnh.

Bé Đường Đường sung sướng giơ thứ vừa đào được lên, đắc ý nói: “Bác đội trưởng, bác nhìn này!!!”

Đại đội trưởng: “…!!!”

“Đúng rồi, bác đội trưởng, lúc này bác đang nói gì thế ạ?” Bé Đường Đường không phải đang cãi lại, lúc này cô bé thật sự không nghe thấy! cô nhóc chân thành chớp đôi mắt to.

Đại đội trưởng: “…Bác có nói gì đâu!”

Ông ta nhìn củ khoai lang đỏ trong tay Bé Đường Đường, đột nhiên cảm giác mình xuất hiện ảo giác!

Phản xạ có điều kiện duỗi tay cứng đờ cầm lấy củ khoai lang đỏ trong tay Bé Đường Đường ---- ừ, không sai, đây đúng là khoai lang đỏ!

Sao mà giả cho được, đúng là khoai lang đỏ đấy!

Đại đội trưởng nhìn về phía Bé Đường Đường, Bé Đường Đường vui sướng nhấp miệng nhỏ, có lẽ thấy ánh mắt bác ta đột nhiên dại ra, cô nhóc lập tức cảnh giác hơn, nói: “Bác đội trưởng, đây là của cháu!”

Cô bé duỗi tay muốn cướp lại đồ của mình, đại đội trưởng lại giơ tay lên, lúc này tiểu nha đầu nhảy lên mấy cái, dáng người nho nhỏ mà hung dữ muốn chết: “Bác lấy khoai của cháu kìa!”

Đang lên án một cách sâu sắc!

Đại đội trưởng cũng xấu hổ muốn chết, không phải ông ta cố ý giơ tay lên, không phải cố ý đâu mà! Thật ra cũng chỉ… là phản xạ có điều kiện thôi!

Đại Hổ cũng ngơ ngác: “Ông nội, sao ông lại làm thế! Bọn cháu nhỏ thế này nhưng chưa từng ức hiếp con gái đâu!”

Đại đội trưởng: “…”

Bây giờ tôi nên cảm động hay khóc to một trận đây?

Cảm động vì thắng cháu trai này vừa ngoan vừa hiểu chuyện.

Buồn phiền là vì… Sao thằng oắt con nhà mày không tin ông nội hả?

Ông ta nhanh mồm nhanh miệng nói: “Bác không có ý đó đâu, ừ thì, bác có lấy của cháu đâu, củ khoai này vẫn là của nhóc mà.”

Bé Đường Đường: “Đều là của cháu, cháu muốn đổi điểm công!”

Đại đội trưởng: “Ừ ừ ừ, đổi điểm công là được chứ gì, nhưng các cháu không biết đào, cứ để bác làm cho nhé?”

Củ khoai lang đỏ ngon nghẻ thế này, tự dưng bị Bé Đường Đường đào như chó gặm.

Bé Đường Đường nghĩ ngợi một lúc, hình như không tin đại đội trưởng lắm. ông ta thấy thế thì cuống lên: “Bác đây già đầu thế này rồi, lừa cháu làm gì!!!”

Đại đội trưởng thật sự muốn khóc!

Bé Đường Đường mềm mại nở nụ cười, nói: “Vậy được rồi, chúng cháu tạm thời tin tưởng bác.”

Đại đội trưởng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông ta nhanh chóng tìm một cái xẻng bắt đầu vào việc, nhưng đào mấy lượt liền phát hiện chỗ nào đó không ổn lắm.

Vì sao?

không nói đến chuyện củ khoai lang đỏ này không có thân đằng trên, sao lại nhiều rễ nhỏ thế này?

Ông ta trực tiếp kéo cái rễ kia từ chỗ đất sâu hơn, cuối cùng nhìn thấy một củ khoai lang đỏ to chà bá nằm chình ình ở đó. Đại đội trưởng lập tức dùng kiến thức ít ỏi hạn hẹp của mình ra suy xét, kinh ngạc suy đoán có lẽ dưới vạt đất này thật sự có nhiều khoai lang đỏ. Không biết vì lí do gì mà càng ngày càng trồi lên, vậy nên cuối cùng mọc đến chỗ bọn nhóc con này đào bậy?

Con mẹ nó chứ, chuyện kì quái gì thế này?

Đại đội trưởng lau mồ hôi trên trán, sau đó đưa mắt nhìn bên cạnh, đúng là có rất nhiều khoai lang đỏ.

Sau khi chuyển tròng mắt nghĩ ngợi vài giây, cuối cùng đào trái đào phải, đào miệt mài, quả nhiên lúc này lại thấy thêm một ít, nhưng cũng không quá nhiều. nhưng thế này cũng một đống rồi!

Ông ta ước chừng đống khoai lang này không quá hai mươi lăm cân, nhưng cũng chẳng dưới hai mươi.

Đại đội trưởng lại rơi vào trạng thái mờ mịt. Ông ta thật sự không biết vì sao lại có chuyện như vậy.

Lúc này Tiểu Vương tới ghi điểm, anh ta vừa thấy cảnh này thì hô ầm lên một tiếng, hoảng sợ nói: “Đống khoai lang đỏ này có phải tự trồi lên không thế?”

Đại đội trưởng nhìn anh ta một cách sâu xa: “Đúng vậy, tự trồi lên! Vấn đề là, sao mà trồi lên nhiều thế này? “

Tiểu Vương không dám nói lung tung nữa, sợ đội trưởng truy cứu trách nhiệm, tuy chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta. À quên, nhà anh ta cũng tới đây làm mà, lúc này không nói thêm câu nào nữa.

Đại đội trưởng chỉ về phía Bé Đường Đường, nói: “Cô bé này đào được đấy.”

Sau khi dừng lại vài giây, tiếp tục nói: “Nhớ ghi cho cô bé mười điểm công.”

Tiểu Vương lập tức mở to hai mắt, thật sự không thể tin nổi.

Đại đội trưởng vẫn lặng yên: “Cậu thấy chỗ này có để hết được mười rổ không…”

“Vâng, tôi ghi ngay đây!” Tiểu Vương viết vào sổ ngay, anh ta ngẩng đầu: “Tên cô bé là gì nhỉ?”

Chưa gặp bao giờ luôn á! Trong thôn mình có bé gái thế này luôn hả? Xinh đẹp quá đi!

“Nhà Khương lão tam, cậu trực ghi là con gái của Khương lão tam đi.”

Vừa nghe thấy đây là cháu gái nhỏ của Chương Hà Hoa, động tác của Tiểu Vương đột nhiên thoăn thoắt.

Đại đội trưởng nhìn Bé Đường Đường, sau đó đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc khác. Ông ta vỗ tay mấy cái, nói: “Mọi người tập trung lại đây nào!”

Cả đám nhóc đều tập trung ở đây cả, không sót một ai!

Đại đội trưởng: “Chắc mọi người đều nhìn thấy bạn nhỏ này đã phát hiện được rất nhiều khoai lang đỏ. Tất nhiên mọi người không muốn bị so kém cô nhóc nhỏ tuổi này đâu nhỉ? Nhớ cố gắng đào được thật nhiều nhé!”

Các bạn nhỏ không dám tin nhìn về phía đống khoai lang đỏ chất thành núi đằng sau Bé Đường Đường. Không thể không nói, nếu đống khoai lang này mà bỏ vào rổ nhỏ của mấy nhóc, có khi mười rổ cũng chẳng hết được.

“Má ơi! Lợi hại thật đấy!”

Đại đội trưởng giáo dục tư tưởng cho mấy bạn nhỏ xong, tiếp tục cổ vụ mọi người, lúc này mới để đám nhóc ai về chỗ người ấy.

Vì “Thành công” ban đầu này nên khí thế của Bé Đường Đường ngất trời, cô bé nói: “Anh ơi, chúng ta tiếp tục nào! Chiến thôi!”

Quả nhiên ý chí chiến đấu của Tiểu Lang cùng Tiểu Ngư bốc lên hừng hực, hai nhóc cũng có thể làm được!

Ai nói trẻ con là không làm được chứ!

Chưa đến giữa trưa, chuyện này đã truyền tới tai Đường Diệu và Khương Thành, hai vợ chồng cũng chỉ biết lặng lẽ nhìn trời… Khí thế của Bé Đường Đường bừng bừng, vụ thu hoạch này kéo dài mười ngày, làm gì còn có chuyện may mắn như thế xảy ra lần thứ hai nữa, đương nhiên cũng không phát hiện được loại lương thực nào khác. Chỉ thế thôi cô bé cũng đã kiếm được mười chín điểm công cho nhà mình, còn Tiểu Lang thì nhiều hơn một chút, hai mươi điểm công.

Mỗi ngày cậu bé đều kiếm được hai rổ đầy đấy!

Tuy không phát hiện được vùng đất kỳ lạ như lần đầu tiên thêm lần nào nữa, cũng may vì sự nghiêm túc của hai nhóc, vậy nên đào được nhiều hơn những đứa trẻ khác một chút.

Cuối cùng lúc hạch toán, ngoài những cô cậu bé có gia cảnh không được tốt lắm luôn nỗ lực làm việc, hai anh em nhà họ Khương cầm cờ dẫn đầu.

Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ vì sự kích thích do Bé Đường Đường mang đến vào ngày đầu tiên, ý chí chiến đấu của các bạn nhỏ khác cũng cháy vụt hơn rất nhiều. mặc dù không nhiều bằng Tiểu Lang và Bé Đường Đường, thật ra mà nói, năm nay các bạn nhỏ thu hoạch rất bội thu!

Đối với rất nhiều gia đình mà nói, đây là chuyện vui vô cùng đáng mừng!

Còn về gia đình Đường Diệu ư?

Mươi mấy ngày làm việc mệt mỏi, nhưng hai bé con lại không hề gầy đi nhiều. Cũng thường thôi, vì vụ thu hoạch này, Đường Diệu cảm thấy gia đình mình làm việc vô cùng vất vả, vậy nên mỗi ngày đều thay đổi những cách nấu ăn khác nhau.

Ví như Khương Thành, dường như dạo này anh càng thêm cường tráng hơn, cơ bắp cuồn cuộn. Dáng người cao lớn rắn rỏi, anh tuấn đẹp trai, mặc áo lót cũng có thể nhìn thấy sự hấp dẫn của người đàn ông này, lúc này hấp dẫn ánh mắt của không biết bao nhiêu người đổ về phía này!

Vì vạt dấm chua này, Đường Diệu nhéo người ai oán Khương Thành một lúc lâu.

Khương Thành cảm thấy mình oan uổng muốn chết.

Còn hai tiểu gia hỏa vui sướng khi người gặp họa kia lại không biết nhiều như vậy! Còn tưởng cha mẹ đang đùa nhau, đã thế còn cười to hơn.

Khương Thành nhắc mãi: “Hai nhóc con không có lương tâm này, không biết giúp cha một chút!”

Bé Đường Đường cười tủm tỉm gặm bắp, cười hì hì: “Mẹ không nỡ đánh cha đâu.”

Cô bé có hoả nhãn kim tinh, nhìn thấy rõ ràng luôn đấy!

Tiểu Lang vội gật đầu, phụ họa: “Em gái nói không sai chút nào.”

Hai tiểu gia hỏa không rành thế liên tục làm mặt Đường Diệu đỏ như đít khỉ, Khương Thành lại cười ha ha.

Vụ thu hoạch vội vàng này cuối cùng cũng kết thúc, Khương Thành nhanh chóng vào thị trấn để làm việc. Cũng vì xin nghỉ tận mười này, Khương Thành và Đường Diệu đều cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù sao thời điểm anh không ở đâu, mọi việc đều đổ dồn lên người chú Cố và chú Trần mới đến.

Đường Diệu nhỏ giọng nói: “Em nghĩ mình nên vào núi xem thế nào, kiếm được ít đồ tặng cho chú Cố và chú Trần. Mấy hôm nay làm phiền họ hơi nhiều rồi.”

Thu hoạch vụ thu kết thúc, đại đa số mọi người đều vô cùng mệt mỏi, nhưng Đường Diệu không rơi vào những trường hợp đó! Những việc này không là gì với cô cả, lúc này thừa dịp mọi người đều nghỉ ngơi ở nhà, Đường Diệu quyết định lặng lẽ lên núi một chuyến.

Cô không muốn bị người khác phát hiện, tốc chiến tốc thắng săn mấy con thỏ và vài con gà rừng, sau khi thấy thu hoạch đủ rồi thì không ham chiến nữa, quyết đoán đi xuống núi.

Mùa thu trong núi thật sự khiến người ta không muốn rời đi chút nào!

Chưa đi xa, Đường Diệu đã nhìn thấy một cây lê. Quả lê mùa thu ngon vô cùng, hai tiểu gia hỏa nhà cô đều rất thích ăn trái cây. Đường Diệu không nhịn được nữa, rất nhanh đã hái được hơn nửa rổ. Nếu không phải thật sự không đưa xuống núi được, cô còn muốn hái tiếp đấy!

Mà không sao, ăn hết thì tới hái tiếp cũng được!

Cô sắp xếp lại rổ của mình, thầm nghĩ đặc sản trong núi đúng là dồi dào. Cũng đúng thôi, lúc nạn đói xảy ra, tuy ngọn núi này lấy đi rất nhiều mạng người, nhưng cũng cứu được không ít dân chúng.

Tài nguyên trong núi thật sự vô cùng phong phú!

Đường Diệu cười cười lắc rổ vài cái, đang định đặt lên lưng về nhà thì đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi xoay người nhìn về phía cách đó không xa. Đằng kia, một gốc nhân sâm nằm sững dưới tàng cây. Sau khi giật mình một cái, Đường Diệu tức khắc mừng như được mùa chạy tới đó… Một củ nhân sâm!!!
Chương kế tiếp