Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 63
Tiểu Lang và Bé Đường Đường mỗi người ôm một bình nước nhỏ, hai tiểu gia hỏa tay nắm tay thanh thúy nói: “Mẹ, bọn con đi đây!”

Đường Diệu gật đầu: “Đi đi.” Cô cúi đầu sửa lại áo xộc xệch cho hai đứa nhóc, nói: “Buổi trưa hai đứa ngoan ngoãn ăn cơm ở nhà bà nội nhé.”

Hai tiểu gia hỏa lập tức đồng ý, tay trong tay nhảy nha nhảy nhót đi về phía nhà cũ.

Đường Diệu thấy hai bé con đi xa, quay đầu lại khóa cửa ôm rổ đi ra ngoài. Đợi đến cô ra khỏi cửa, hai tiểu gia hỏa đã bước vào trong sân nhà cũ. Chương Thải Hồng và Vương Xảo đứng chờ trước cửa, thấy Đường Diệu bước ra, ba người cùng nhau đi về phía ngoài thôn.

Lần này bọn cô đến nhà họ Chương ở đại đội năm, con dâu thứ hai của cậu vừa sinh một bé trai kháu khỉnh. Cũng do Khương Lão Khờ không có thân thích gì nữa, vậy nên bọn cô và và nhà họ Chương cũng qua lại khá thường xuyên. Vợ của Chương lão nhị sinh con, với tư cách là chị dâu, nếu không đi thì đúng là không hay lắm.

Hôm qua Chương Hà Hoa đã đến đó trước một lần, hôm nay bà không đi nữa, ở nhà nấu cơm cho già trẻ ở nhà ăn.

Tuy vụ thu hoạch đã kết thúc, lúc này không còn công việc gì cần làm ngoài ruộng nữa, dường như ai nấy đều lười hơn rất nhiều. Có vài gia đình sẽ nhân dịp này tu sửa nhà của mình, nhặt thêm một ít củi để có thể vượt qua mùa đông lạnh giá một cách dễ dàng hơn.

Nhà họ Khương cũng không ngoại lệ, Khương lão đại và Khương lão nhị đều đau sửa lại nhà mình, nơi nào mưa dột sẽ lập tức tu bổ thêm.

Mùa đông ở quê bọn anh vừa lạnh vừa mưa, vô cùng ẩm ướt. Bây giờ bỏ sức ra sửa, mùa đông cũng sẽ ấm áp hơn rất nhiều.

Mà Khương Lão Khờ lại ngồi trong sân đan sọt, bọn ông đều là nông dân, rổ chính là thứ đồ tiện nhất được mọi người sử dụng. Lúc nhàn rỗi không có việc gì sẽ ngồi đan một ít, ngoài để tiện cho nhà mình dùng ra, nếu có cơ hội cũng có thể bán ra bên ngoài kiếm được chút tiền.

Lúc này ông không hề làm biếng nghỉ ngơi.

Sua khi nhìn thấy Tiểu Lang nắm tay Bé Đường Đường bước vào cửa, ông ngẩng đầu thoáng đưa mắt nhìn, cười khà khà.

Chương Hà Hoa thấy hai nhãi con tung tăng, thả dao băm đồ ăn cho gà xuống, xoa tay liền nói: “Hai đứa lại đây nào.”

Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường ba chân bốn cẳng chạy theo bà nội vào phòng, vừa vào đến cửa, Chương Hà Hoa liền hỏi: “Vừa rồi bà nhìn thấy chú nhỏ của mấy đứa và cô thanh niên trí tức lén lút đi ra từ nhà hai đứa, chú nhỏ thấy bà còn giả bộ không quen biết, hai cháu có biết chuyện này là sao không?”

Nhắc tới chuyện này, đôi mắt của hai tiểu gia hỏa đều sáng lên.

Lúc này trên mặt hiện vẻ “Bà hỏi đúng người rồi đấy!”

Chương Hà Hoa thấy thế thì vỗ tay một cái, thầm nghĩ: Có hi vọng có hi vọng! Không ngờ hai nhãi con này lại biết!

Bà lập tức nói: “Sao hai đứa lại biết chuyện này, nói cho bà nội nghe được không? Bà nội thưởng cho hai đứa một quả trứng gà!”

Tuy mỗi ngày hai nhóc tỳ đều có nửa quả trứng gà ăn, nhưng món này ngon nuốt lưỡi như vậy, ăn mãi cũng không thấy đủ! Hai bé con gật đầu như giã tỏi!

Một quả trứng gà! Bà nội nhóc hào phóng thật đấy!

Bé Đường Đường vội giơ tay lên: “Biết! đương nhiên bọn cháu biết chứ!”

Vì không thấy cha mẹ mình dặn dò, lúc này Tiểu Lang cũng gật đầu: “Vâng ạ, chúng cháu đều biết!”

Hai tiểu gia hỏa cực kỳ thông minh, rất nhanh, hai đứa đã tự giác phân vai cho nhau bắt đầu diễn. hai nhóc từng được xem phim, chuyện này tất nhiên biết rồi!

“Phượng Nhi, chuyện chúng mình, em nghĩ kỹ rồi chứ?”

Bé Đường Đường chớp mắt, không nói gì.

Tiểu Lang “sốt sắng” hơn, vội nói: “Phượng Nhi, anh biết, anh biết em cảm thấy anh không có tiền đồ. Nhưng anh sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa, sau này anh sẽ không bao giờ lười biếng. dù em bảo anh làm gì, anh cũng đều đồng ý…”

Bé Đường Đường vẫn không nói câu nào, một lúc sau cô bé mới mấp máy nói một chữ: “Anh…”

Thật sự không còn cách nào khác, không phải cô bé muốn ít lời kịch như thế đâu, chẳng qua không nghe rõ cô Cô Phượng Nhi nói gì hết.

Cũng có khả năng cô ấy không nói gì cả.

Cô bé lặng lẽ đứng đó, mũi chân nhẹ nhàng vẽ vời trên đất.

Vốn Chương Hà Hoa còn tưởng hai đứa bắt đầu kể chuyện, không ngờ vừa chớp mắt đã thấy hai bé con này phân vai diễn rồi! khóe miệng Chương Hà Hoa run rẩy, cuối cùng vẫn tiếp tục xem! Như vậy cũng tốt, thế này sẽ chính xác hơn….

Chương Hà Hoa tự nói với mình!

Bà đưa mắt tiếp tục xem, Tiểu Lang: “Em nhìn cha và các anh trai của anh xem, bọn họ đều đối xử rất tốt với vợ mình. Tất nhiên cũng biết anh không phải người đàn ông không đáng tin, thật đấy, anh thề, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em cả đời…”

Sau đó là mấy câu thề thốt, quả thực buồn nôn đến mức da gà hiện lên từng tảng.

Chương Hà Hoa thật sự không tưởng tượng được con trai mình có thể nói ra những câu như thế. Nhưng nếu thằng oắt con kia không nói, hai bé con này cũng không diễn được thế này. Trẻ con nào hiểu được mấy câu này có nghĩa là gì.

Lúc này rốt cuộc Bé Đường Đường cũng ngẩng đầu, nói: “Anh Khương Lâm, em biết suy nghĩ của anh mà, em cũng, em cũng… anh hiểu mà. Nhưng hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, em phải suy nghĩ kĩ mới được. Em nguyện ý sống cùng anh, nhưng cũng không thể không nghĩ đến người nhà được.”

Nói tới đây, Bé Đường Đường hơi dừng lại, cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp tục nói: “Nhà em không muốn em gả cho đàn ông nông thôn, cả đời cắm rễ ở chỗ thế này. Em không thể ích kỉ vì tình yêu của mình, hoàn toàn mặc kệ mọi người lo lắng cho mình!”

Tiểu Lang giữ chặt lấy tay em gái, nắm thật chặt: “Anh bằng lòng nắm tay em đối mặt với chuyện này!”

Bé Đường Đường giãy giụa mấy cái nhưng vẫn không tránh được tay Tiểu Lang, cô bé ngẩng đầu, dậm chân nói: “Mau buông ra, đừng để người ta thấy…”

Chương Hà Hoa đen mặt!

Thằng Khương Lâm xui xẻo này, bà phải bóp chết nó mới được, không ngờ còn muốn cướp củ cải trắng của nhà người ta cơ đấy!

Tiểu Lang và Bé Đường Đường lại biểu diễn thêm một cảnh nữa, Bé Đường Đường ho khan một tiếng, nói: “Bây giờ em là cha nhé!”

Cô bé cố ý ồm ồm giọng: “Hai đứa làm gì ở đây thế? Lén lén lút lút nhìn cái gì thế kia?… Đi, về nhà với cha nhanh!”

Cô bé làm như cả người mình bị cha xách đi, mũi chân cách mặt đất một tẹo, rẽ ngang một cái. Kết thúc!

Chương Hà Hoa: “…”

Làm trò cả nửa ngày, trong suất diễn này còn xuất hiện thêm thằng ba nữa à?

Khóe miệng bà lại bắt đầu giật giật.

“Từng đó thôi hả?”

Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường gật đầu, Tiểu Lang: “Sau đó chúng cháu bị cha xách về nhà!”

Chương Hà Hoa nghiến răng, nói: “Thằng trời đánh này!”

Hai tiểu gia hỏa ngây thơ nhìn về phía bà nội, không biết bà đang mắng chú nhỏ hay mắng cha mình. Cũng có lẽ vì sắc mặt Chương Hà Hoa đen thui, hai bé con hơi sợ.

Bé Đường Đường cầm tay anh trai nhìn về phía bà nội.

Chương Hà Hoa thấy mình dọa hai đứa cháu sợ, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng: “Đâu có nói hai cháu.”

Sau đó: “Đợi chút nhé, bà đi luộc trứng cho hai đứa.”

Khóe miệng hai tiểu gia hỏa cong lên, nhưng Bé Đường Đường lại có chút lo lắng: “Thế bà nội mắng ai nhỉ!”

Chuyện này cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ!

Chương Hà Hoa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt to trong veo của bé con, to sáng lấp lánh. Bé Đường Đường rất xinh đẹp, trong thôn không có cô bé nào đẹp hơn nhóc cả. trước kia là cô bé gầy nhom không đủ dinh dưỡng, nhưng bây giờ đã khác rồi có, được chăm sóc tốt nên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trên người cũng có thịt hơn. Vừa nhìn đã cảm thấy đáng yêu cực kỳ.

Cô bé con cười trông dễ thương vô cùng!

Bà lại cười nói: “Còn có thể mắng ai được nữa cứ, ngoài chú nhỏ ngốc nghếch của cháu ra thì còn ai!”

“Bà đừng mắng chú nhỏ, chú nhỏ tốt lắm đấy.” Bé Đường Đường nghiêm túc.

Chương Hà Hoa cười ha ha: “Ai u, còn biết bảo vệ chú nhỏ cơ đấy!”

Bé Đường Đường phồng má, lông mày nhíu lại, nghiêm túc: “Chú nhỏ hay cho cháu đồ ăn, chú ấy rất tốt.”

Bà nội thấy thế: “Xem đôi lông mày nhíu chặt kia của cháu kìa, sao thế hả? Bà nội ăn thịt chú nhỏ của cháu chắc! Cái con nhóc này, ai cho ăn thì là người tốt, thế bà không cho hả.”

Bé Đường Đường lập tức ôm lấy Chương Hà Hoa, miệng nhỏ ngọt ngào: “Bà nội cũng rất tốt! Đợi sau này Bé Đường Đường kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho bà nội thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!”

Tuy đây chỉ là lời hứa hẹn của trẻ nhỏ, nhưng Chương Hà Hoa vẫn lập tức tin mấy câu nói này của Bé Đường Đường, bà ôm lấy cô cháu gái nhỏ của mình: “Xem Đường ngoan của bà này, cháu đúng là cô cháu gái tốt nhất của bà mà, còn nhỏ thế này đã biết quan tâm đến bà nội rồi. còn tốt hơn mấy đứa con trai vô dụng kia của bà nội nhiều!”

“Bà nội, cháu cũng sẽ mua đồ ăn ngon cho bà! Còn mua thêm quần áo đẹp để bà mặc nữa!”

Chương Hà Hoa lập tức ôm lất Tiểu Lang, hai tay ôm hai đứa nên bà hơi mệt, nhưng nụ cười trên mặt lại tươi như hoa, ngập tràn vui sướng! Bà cố gắng ôm lấy hai nhóc ra ngoài sân khoa khoang với Khương Lão Khờ: “Tiểu Lang và Bé Đường Đường của chúng ta nói sau này hai đứa kiếm được nhiều tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho tôi, à, còn quần áo mới nữa!”

Bà nâng cằm lên thật cao, đắc ý đến mức hận không thể bay lên trời!

Khương Lão Khờ ai oán nhìn về phía hai bé con, trong ánh mắt kia quả thật mang theo vẻ lên án vô cùng sâu sắc. lên án bọn nhóc không công bằng chút nào! Bà già kia là bà nội, vậy ông đây không phải ông nội hai đứa sao!

Tủi thân, tủi thân chết đi được!

Ông cụ nhìn hai bé con chằm chặp.

Bé Đường Đường vội vàng nói: “Cháu cũng sẽ mua cho ông nội, mua thật nhiều đồ nha!”

Khương Lão Khờ: “Hừm, cháu gái nhỏ của ông đúng là quá hiểu chuyện.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ, cười hì hì.

“Ông nội, sau này cháu cũng sẽ mua thật nhiều trà và rượu cho ông.” Tiểu Lang lớn hơn em gái một chút, cậu nhóc biết ông nội mình thích gì nhất.

Khương Lão Khờ điên cuồng xoa tay, cười khà khà khà.

Tiểu Lang ngửa đầu nhìn hai ông bác đang sửa nhà trên nóc: “Bác cả, bác hai, đợi cháu lớn hơn cháu sẽ mua rượu cho hai bác uống nhé!”

Khương Sơn và Khương Hải suýt nữa vui sướng đến mức rơi từ trên nóc nhà xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Lang giống như đang nhìn con trai cưng vậy, mấy nhãi ranh nhà anh chưa từng nói câu nào êm tai như vậy!

Nhìn thằng cháu trai kháu khỉnh của mình kìa, đúng là hiểu chuyện!

Chỉ với lời hứa không biết ngày nào tháng nào năm nào mới thực hiện được của hai nhóc, cả nhà lúc này vui vẻ như ăn tết.

Lúc Khương lão tứ Khương Lâm bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh này.

Anh ấy cười hỏi: “Có chuyện gì mà mọi người vui thế! Tự dưng làm em vui theo đây này!”

Trong nháy mắt, anh ấy cảm giác được sát khí cuồn cuộn của bà mẹ già nhà mình bắn tới!

Khương Lâm: “Chuyện đó…”

Chương Hà Hoa buông hai bé con xuống, ha một tiếng đi thẳng về phía Khương Lâm: “Thằng trời đánh nhà mày! Mày lại đây cho tao!”

Khương Lâm là người thế nào, từ nhỏ đã phải kiếm cách sinh tồn dưới Phật Sơn Vô Ảnh Cước của mẹ nhà mình vì thói nghịch ngợm, thừa dịp mẹ còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã theo bản năng chạy đi. Thấy anh ấy trốn, Khương Hải nhát gan giật mình một cái, suýt nữa trượt xuống dưới, cũng may có Khương Sơn túm được.

Khương Hải vỗ ngực, nói: “Ôi má ơi, làm tôi sợ chết khiếp.”

Anh ấy nhanh chóng nhìn về phía sân, lúc này liền thấy Khương Lâm đang hét như giết heo, cầu cứu gào to: “Mẹ! Mẹ ruột yêu dấu của con ơi, con sai rồi! mẹ chừa chút mặt mũi cho con đi, đừng đánh nữa mà! A a a a a! Con sai rồi! Con sai rồi được chưa?”

Tiếng kêu thê thảm đinh tai nhức óc của Khương Lâm vang vọng khắp nơi, nhà họ Đào bên cạnh nghe thấy cũng hết cả hồn.

Mấy bé con nhà họ Đào lặng lẽ rụt người lại, mẹ nói đúng! Không thể đi theo bà nội làm mấy chuyện bậy bạ được, nếu không trăm phần trăm sẽ bị đánh no đòn! Không thấy Mẫu Dạ Xoa kia chẳng chút lưu tình với con trai kia đấy à, đừng nói chi đến bọn nhóc!

Sống đẹp không được hả?

Được chứ!

Lúc này bà Đào vẫn chưa hề biết rằng, mấy đứa cháu trai cháu gái của mình đều làm phản ngay trong một giây này!

Chương Hà Hoa cũng không biết, công phu quyền cước này của mình không chỉ dọa sợ người trong nhà, mà còn khiến bọn nhóc bên cạnh chết khiếp. Bà thở lấy thở để, chống nạnh nói: “Khương Lâm, thằng khốn nhà mày, có bản lĩnh thì đừng có chạy.”

Khương Lâm: “Nếu con mà còn đứng nguyên tại chỗ, chẳng phải là đồ ngu sao?”

“Á à thằng trời đánh nhà mày! Đừng để tao bắt được, tao mà túm được á, tao lột da của mày ra!”

Khương Lâm lại khóc nức nở: “Mẹ, vì sao thế ạ!”

Chương Hà Hoa: “Lí do vì sao tao thế này, chẳng lẽ mày vẫn không biết???”

Khương Lâm ủ rũ như cà tím bị héo: “Mẹ biết sáng nay con lén nhặt một quả trứng gà hả?”

Chương Hà Hoa lập tức mở to hai mắt: “Thằng oắt con này, không ngờ mày còn dám trộm trứng gà! Tao đánh chết mày! Không đánh chết mày tao thề không làm người!!!”

Không ngờ thằng trời đánh này còn làm ra mấy chuyện thế này nữa!

Khương Lâm thấy mẹ mình lại nổi trận lôi đình liền biết đây không phải lí do, vô cùng đáng thương nghẹn ngào thét chói tai: “Mẹ ơi, con sai rồi!”

La làng làm gì!

La to nữa cũng vô dụng thôi!

Lúc này Chương Hà Hoa không đuổi theo ngay, bà trực tiếp rút ra mấy dây mây chuẩn bị vận dụng vũ khí! Không đánh chết đồ khốn nhà mày mới lạ!

Khương Lâm: “Mẹ, con là con trai mẹ đấy!”

“Được, chuyện trứng gà tao tạm thời không truy cứu trách nhiệm nữa, mày đi vào đây với tao!”

Khương Lâm chần chờ nhìn mẹ ruột, anh ấy cảm thấy lúc này đi vào chính là đưa dê vào miệng cọp!

“Con…”

“Con cái gì mà con! Vào nhà ngay cho tao!”

“Mẹ, có phải mẹ biết chuyện con làm rách mấy lỗ trên quần áo không?” Khương Lâm thật cẩn thận hỏi.

Chương Hà Hoa tức giận đến mức sắp phun luôn cả máu, cả giận nói: “Thằng khốn này, rốt cuộc mày còn bao nhiêu chuyện giấu tao nữa?

Làm rách quần áo? Rách chỗ nào? Thằng phá của này, sao lúc vừa sinh ra mày tao không ném xuống hố phân luôn nhỉ! Đồ ngu xuẩn này!”

“Con sai rồi, mẹ ơi, con thật sự sai rồi! Con vào nhà ngay, chúng ta cứ từ từ nói, cứ bình tĩnh nói thôi nhé!” Khương Lâm không dám đoán mò nữa! Đoán tới đoán lui, cuối cùng không phải đang hố chính mình sao? Chứ chủ động chờ mẹ mình tuyên án là được!

“Được, mày đi vào đây với tao!”

Khương Lâm nhỏ giọng: “Vậy mẹ thả dây mây xuống đi đã!”

Chương Hà Hoa: “Được!”

Bà thả dây mây xuống, vô cùng khí phách bước vào nhà. Khương Lâm hơi do dự, cuối cùng cũng đi vào theo. Chẳng qua vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của anh phát ra… Hai anh em Khương Sơn và hương Hải lặng lẽ liếc nhìn nhau, nghiêm túc bắt tay vào việc ngay, làm không ngừng nghỉ, sợ không làm tốt sẽ khiến mẹ mình tức giận!

Không được đâu!

Hai người đều đã có gia đình có con cái rồi, không thể mất mặt như thế! Hơn nữa bọn họ cũng không da dày thịt béo như lão tứ!

Làm việc thôi!

Nghiêm túc làm việc đi, làm việc!

Bé Đường Đường nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chú nhỏ thì măn măn quần áo, đây là thói quen của cô bé. Mỗi lần khó xử hay có chuyện gì rối rắm, cô bé đều như thế. Bé Đường Đường suy nghĩ một lúc: “Em muốn đi giải cứu chú nhỏ.”

Tiểu Lang nhìn em gái, cảm thấy là do hai đứa mình hố chú nhỏ!

“Ối, mẹ ơi!”

“Ối ối ối, mẹ con ơi!”

Tiếng la hét vang tời vang đất! Bé Đường Đường quyết đoán nắm chặt tay, ba chân bốn cẳng chạy vọt vào trong phòng giống như thật sự có thể giải cứu được chú nhỏ. Tiểu Lang vội vàng chạy theo.

Hai tiểu gia hỏa cùng nhau vào nhà, Bé Đường Đường cao giọng: “Bà nội, đừng đánh chú nhỏ nữa!”

Chương Hà Hoa đang đánh thằng con này, bà cũng biết chừng mực chứ bộ! con trai của mình, chẳng lẽ còn đánh chết đánh què được à?

Dù sao cũng là mẹ ruột của nó, sao mà không hiểu tính thằng nhỏ này chứ? Đau một chút nó cũng la ối lên rồi, bình thường chỉ toàn bán thảm thôi!

Bà cười lạnh nhìn con trai thân yêu, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ!

Khương Lâm lập tức chủ động nói: “Bà nội không đánh chú đâu! Chú kêu cho vui vậy thôi!”

Anh ấy phải nắm lấy cơ hội này, mẹ mình là bà nội hiền từ nhất thế giới!

Đúng thế, phải làm vậy!

Anh ấy mỉm cười: “Hai đứa xem đi, chú nhỏ có bị gì đâu! Bọn chú đang giỡn chơi thôi!”

Bé Đường Đường khó hiểu nhìn Chương Hà Hoa, sau đó lại nhìn Khương Lâm.

Khương Lâm bị cháu trai và cháu gái nhỏ của nhà mình làm cho cảm động phát khóc, nói: “Đúng là chỉ có Tiểu Lang và Bé Đường Đường đau lòng chú nhỏ, mà không sao đâu, hai đứa đi chỗ khác chơi đi, chú muốn nói với bà nội vài câu!”

Bé Đường Đường nhìn về phía bà nội, lắc lắc tay bà: “Bà đừng có đánh chú nhỏ nha.”

Chương Hà Hoa: “Được rồi, bà không đánh đâu!”

Bà nhìn về phía thằng trời đánh kia, nói: “Bé con như Bé Đường Đường cũng hiểu chuyện thế rồi, thế mà một thằng hơn hai mươi tuổi như mày lại thế này, đúng là lớn tuổi chứ chẳng có khôn!”

Khương Lâm ôm đầu!

Chương Hà Hoa: “Tiểu Lang, cháu đội mũ rơm cho em gái rồi đến bờ sông tìm anh chị nha, mà chơi gần bờ sông cũng phải chú ý an toàn một chút, biết không nào?”

Tiểu Lang gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”

Trước khi đi Bé Đường Đường còn nói một câu đạo lý, miệng nhỏ chu lên: “Bà nội, mẹ cháu nói phải giáo dục từ từ, không thể đánh người, chúng ta muốn biết được sự thật thì phải dùng lý, lấy đức thu phục người.”

Chương Hà Hoa: “…”

Khương Lâm: “…”

Khóe miệng Chương Hà Hoa hơi run rẩy: “Được rồi, cháu đi đi.”

Bé Đường Đường nắm chặt tay nhỏ, cổ vũ: “Bà nội cố lên!”

Chương Hà Hoa: “… Cố lên!”

Tiểu Lang nắm tay em gái, hai bé con nhanh chóng đi ra ngoài. Chương Hà Hoa lại dùng chân đá một cái, Khương Lâm đáng thương vô cùng: “Mẹ, phải lấy đức thu phục người!”

“Lấy đức thu phục người cái rắm!”

Chương Hà Hoa cảm thấy đối mặt với thằng này, vậy không thể dùng biện pháp lấy đức thu phục người gì gì đó được!

Phí công!

Bà lạnh mặt, nói: “Nói cho tao nghe xem nào, mày và cái cô Phượng Nhi gì đó là thế nào hả?”

Khương Lâm: “Sao mẹ biết thế!!!”

Chương Hà Hoa: “Ha ha, có chuyện gì có thể giấu được bà đây chứ?”

Khương Lâm suýt nữa cắn đứt cái khăn tay, anh ấy đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Bọn con, bọn con…”

“Nói nhanh lên cho tao!”

“Bọn con đang tìm hiểu, con thích cô ấy!” Khương Lâm lập tức thốt lên.

Chương Hà Hoa hít thật sâu một hơi, xách thằng giời đánh này lên: “Hai chúng mày đang tìm hiểu thì cũng đừng lén lén lút lút như thê,s để người ta thấy được thì đẹp mặt chưa? Mày không biết xấu hổ, nhưng con gái người ta còn muốn giữ thể diện đấy! Yêu đương quang minh chính đại, dù thế nào cũng sẽ tốt cho cả hai! Hơn nữa mày cũng đau còn nhỏ nữa, yêu đương, hai bên gặp mặt một lần, sau đó nhanh chóng kết hôn đi! Đại ca nhị ca tam ca mày, lúc lớn bằng mày đã có con hết rồi đấy!”

Khương Lâm, Khương Lâm cũng muốn lắm chứ! Nhưng bây giờ Phượng Nhi nghĩ sâu xa hơn rất nhiều!

Anh ấy hơi do dự, nói: “Hai bọn con vẫn chưa nghĩ đến chuyện ấy.”

Chương Hà Hoa nói: “Vẫn chưa nghĩ à? Chưa nghĩ cái mẹ gì? Chúng mày không sợ để người ta thấy rồi truyền ra mấy câu không hay đúng không? Thằng ranh mày từ nhỏ đến lớn làm việc đều chẳng có kế hoạch gì cả! bây giờ cũng chẳng thay đổi! Nếu thật sự đảm đương được trách nhiệm, vậy chủ động một chút; nếu bây giờ chúng mày vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện ấy, vậy lập tức chấm dứt ngay cho tao.

Đừng có dở dở ương ương thế này nữa, muốn dứt cũng chẳng được. Tao không phải người mẹ không có lập trường, cũng chẳng phải người bắt mày một hai phải làm thế này thế kia. Nhưng mày đã không còn nhỏ nữa, ai biết lỡ hai đứa làm ra những chuyện gì. Tóm lại, nếu mày không giải quyết được chuyện này, vậy cứ để tao!”

Chuyện bà sợ nhất là hai đứa này làm những chuyện không nên, đến lúc đó sẽ gặp rất nhiều phiền toái!

Hiềm nỗi, Khương Lâm đỏ mặt vì mấy câu này, anh ấy nói thầm: “Sao bọn con làm thế được…”

Chương Hà Hoa sâu xa hỏi: “Trứng gà, mày cho con bé ăn hả?”

Khương Lâm vò đầu: “Hì, hì hì, hì hì hì…”

Chương Hà Hoa rống lên: “Cái đồ ăn cây táo, rào cây sung! Mau tìm con bé thương lượng chuyện này đi!”

Khương Lâm bị mẹ hét đến mức co người lại, nói: “Vâng vâng vâng, con sẽ bàn bạc với cô ấy.”

Chương Hà Hoa trừng anh ấy một cái, nói: “Vậy còn đứng đây làm gì? Mau! Ngay lập tức!”

Khương Lâm: “Hả? Vâng vâng vâng!”

Chương Hà Hoa lớn tiếng hơn nữa: “Lập tức cút đi cho tao!”

Anh ấy ba chân bốn cẳng trốn ra ngoài!
Chương kế tiếp