Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 64
Lúc Tiểu Lang và Bé Đường Đường đến bờ sông liền nhìn thấy anh chị nhà mình đang vô cùng hăng say!

Hèn gì lúc ở nhà cũ Tiểu Lang và Bé Đường Đường không nhìn thấy đám Tiểu Hổ Tiểu Ngư! Chuyện này phải kể từ buổi tối hôm trước, cụ thể hơn, hai nhóc cũng không biết nữa. Tóm lại, bọn nhóc chỉ biết bắt đầu từ ngày hôm qua, mấy anh chị đã bắt ốc hương ở dưới sông rồi.

Ốc hương ăn rất ngon, nhưng rất tốn dầu. Biết là ngon đấy, nhưng dân quê như bọn họ cũng không muốn bắt quá nhiều.

Bà Đào có ý nghĩ xấu xa, lần đó là tội rất lớn, trận ốm kia cũng phải ngót nghét một tháng. Đến khi khỏe lại thì đã quên hết chuyện ốc hương ra sau đầu từ lâu rồi.

Vậy nên ốc hương dưới sông vẫn còn rất rất nhiều.

Chuyện này đương nhiên có lợi cho mấy nhóc nhà họ Khương rồi, bọn nhóc biết chỉ cần hôm nay mình bắt được đầy một sọt ốc hương này, vậy sáng mai có thể được ăn một quả trứng gà! Cả một quả nguyên! Trứng gà luộc! không bị chia bớt phần nào!

Hơn nữa bọn nhóc có thể nhặt nhiều hơn một chút rồi để chỗ bà nội, đến lúc trời lạnh dưới sông không còn ốc hương nữa thì còn có cái để đổi trứng gà ăn.

Ấy thế cho nên, vì sao bọn nhóc không cố gắng thêm một chút chứ!

Vì trứng gà thơm ngon! Xông lên nào!

“Chị Tiểu Ngư!” Bé Đường Đường bắt đầu xắn tay áo xắn ống quần, trên mặt hiện vẻ nóng lòng muốn vào việc ngay.

Tiểu Ngư nhìn mực nước dưới sông, gần đây không có trận mưa to nào nên nước không sâu lắm. Chỗ cạn chỉ đến chỗ cẳng chân, vị trí sâu nhất cũng chỉ ở mức đầu gối cô bé, không quá nguy hiểm.

Cô bé thanh thúy nói: “Bé Đường Đường loanh quanh chỗ gần bờ ấy, cẩn thận chút nhé!”

Bé Đường Đường gật đầu như giã tỏi: “Bắt cá bắt cá, em muốn bắt cá!”

Tiểu Lang nhìn dáng vẻ sốt sắng chạy xuống dưới nước của em gái, cậu là con trai, không thể cam lòng yếu thế được.

“Anh giúp Bé Đường Đường bắt cá nhé.”

Bé Đường Đường gật đầu, cười tủm tỉm: “Em muốn bắt thật nhiều thật nhiều.”

Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát: “Em cũng muốn ăn cua nữa.”

Tiểu Lang: “Vậy chúng ta tìm thử xem có không!”

Bé Đường Đường gãi đầu, nói: “Chắc là có, anh nhỉ?”

Cô bé nở nụ cười mềm mại đáng yêu: “Chúng ta tìm kĩ một chút nhé.”

Mùa này đương nhiên dưới sông hồ sẽ có cá, những đám trẻ trong thôn đều không đến bên này để bắt. bọn nhóc thường đến thượng du, là chỗ giáp với đại đội hai gần nhất, năm nào mọi người cũng nói chỉ có nơi đó mới có nhiều cá thôi.

Ai bảo mấy người trong đại đội hai làm ruộng chẳng mấy năng suất, nhưng bắt cá lại rất thuần thục.

Bọn họ ở thượng du, trên cơ bản muốn bắt được vài con cũng khó. Những ai thật sự muốn abs cá đều sẽ đến chỗ giáp của hai thôn, ít nhiều cũng có thể may mắn tìm được vài con cá lọt lưới, nếu ở hạ du, chắc đến cả vảy cũng chẳng có ấy chứ!

Ngoài những lúc trời mưa to xả nước ra, mọi người đều rất ít khi bắt cá ở hạ du.

Đây cũng là lý do các bạn nhỏ có thể yên tâm bắt ốc ở chỗ này.

“Ô, cá! Cá cá cá!!!” Bé Đường Đường đột nhiên nhìn thấy một con cá lớn, cô bé muốn bắt lấy, nhưng cơ thể nhỏ bé loạng choạng suýt nữa ngã chổng vó, chỉ có thể nhìn con cá lớn kia bơi qua người mình rồi trốn thoát.

Người Bé Đường Đường người nhỏ vừa lùn, chẳng qua sao người làm anh trai như Tiểu Lang lại có thể không thỏa mãn tâm nguyện của em gái chứ! Cậu nhóc vội vàng tiến lên, năng lực bắt cá của Tiểu Lang cũng rất cừ, đã thế còn có Tiểu Hổ và Sơn Kê giúp một tay, mấy anh em đồng tâm hiệp lực giúp đỡ Tiểu Lang bắt được con cá lớn.

Con cá này cũng lớn lắm chứ bộ!

Đám nhóc lập tức hưng phấn ồ lên.

Bé Đường Đường vui vẻ vỗ tay, nói: “Anh trai giỏi thật đấy!”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lang hơi đỏ lên, thỏa mãn ưỡn ngực vỗ lấy vỗ để.

Tiểu Hổ: “Anh bắt được một rổ đầu rồi, đanh định đưa về nhà có muốn anh đưa về hộ cho không?”

Tiểu Lang lập tức bỏ cá vào trong rổ của Tiểu Hổ, nói: “Tất nhiên là được ạ! Anh Tiểu Hổ, anh đưa ốc về thì nhớ đưa cá cho bà nội luôn nhé, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cá! À, anh mang luôn cho em cái sọt nhỏ này về luôn với!”

Đối với đám nhóc, câu cuối cùng thật sự chẳng có chút quan trọng nào.

Trưa nay được ăn cá, đây mới là chuyện quan trọng nhất!

Giọng nói của Tiểu Lang không lớn lắm, nhưng mấy bé con ở đây đều có thể nghe thấy, câu này quả thực vô cùng hào khí!

Đỉnh vãi!

Ngầu đét!

Tiểu Báo nhanh chóng bước tới, nịnh nọt nói: “Anh Tiểu Lang, anh tốt quá đi.”

Moah moah moah.

Bé Đường Đường lập tức nhận thấy cảm giác nguy cơ đột nhiên sinh ra, cô bé ôm chặt lấy Tiểu Lang, nói: “Đây là anh trai em, anh đừng có cướp của em.”

Tiểu Báo: “… Hì hì hì, dù sao cũng là anh trai của anh nữa.”

Tiểu Hổ sâu xa nói: “Xem ra, người anh trai như anh không thể khiến mày sùng bái được nhỉ!”

Tuy Tiểu Báo còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhạy bé biết được nỗi phiền muộn của anh trai, cậu nhóc vội quay đầu lại học dáng vẻ của Bé Đường Đường: “Anh là anh trai Tiểu Hổ yêu quý nhất của em!”

Sơn Kê thấy mấy nhóc kia đều đều em gái tán dương, cậu nhóc đưa mắt về phía em gái Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đang nghiêm túc nhìn dưới sông!

Gà Rừng: “Khụ khụ! Tiểu Ngư!”

Tiểu Ngư: “Chỗ nào thế, chỗ nào có cá thế!”

Cô bé vội vàng tìm cá khắp nơi!

Sơn Kê: “…”

Ngay trong khoảnh khắc này, cậu bé đột nhiên có cảm giác tang thương của những người trung niên!

Em gái của tôi ơi, vì sao em lại không giống Bé Đường Đường và Tiểu Báo nhỉ!

Lại khụ khụ: “Em trai em gái người ta kìa!”

Tiểu Ngư ngẩng đầu, oán trách: “Anh, có có gì đâu! Có phải anh hoa mắt không?”

Sơn Kê: “!!!”

Hoa mắt gì mà hoa mắt! Tưởng anh đang nói cá đó hả? anh đang gọi mày đó!

Gọi mày đó em ạ!

Tim tôi đau quá!

Cậu nhóc vung tay lên, bất đắc dĩ nói: “Nhặt ốc hương đi!”

Anh cả đi học nên không thể tới nhặt ốc hương được, Sơn Kê và Tiểu Ngư đã bàn bạc với nhau đều phải cố gắng nhặt giúp anh ấy để mỗi ngày ba anh em đều có trứng gà ăn!

Tiểu Ngư: “?”

Cô bé suy nghĩ một chút, cảm thấy anh trai nói rất đúng, không thể bởi vì mấy con cá chưa chắc đã bắt được mà từ bỏ ốc hương có thể giúp mình được ăn trứng gà được!

Cô bé tiến lên vỗ vai Sơn Kê: “Anh, em sẽ nghiêm túc làm việc!”

Sơn Kê: “???”

Chẳng lẽ, đây mới là cách em gái mình khen ngợi người khác?

Cậu nhóc cong khóe miệng, đột nhiên cảm thấy tự hào: “Làm việc thôi!”

Tiểu Hổ mang con cá kia rồi, sau đó kể lại chuyện Tiểu Lang bắt được cá một cách rất sinh động, ông bà nội nghe thấy đều gật đầu.

Chương Hà Hoa cũng không từ chối nữa: “Nếu con cá này do Tiểu Lang bắt, vậy trưa nay cứ thịt đi!”

Tiểu Hổ vui sướng hoan hô một tiếng, sau đó cầm theo hai cái rổ nhỏ nữa chạy đến bờ sông. Lần này trở lại liền nhìn thấy mấy đứa em đều thu hoạch được rất nhiều, ngay cả Tiểu Báo cũng bắt được một sọt, cậu nhóc vui sướng nói: “Là anh Tiểu Lang bắt giùm em đó.”

Người cậu bé khá nhỏ nên động tác chậm hơn người khác.

Dù nhỏ nhưng lại không ngốc chút nào! Cậu bé cũng biết mấy loại ốc hương này không phải lúc nào cũng có, có cơ hội thì nhặt nhiều hơn một chút. Một thời gian nữa chưa chắc đã có mà ăn. Tiểu Báo bé nhỏ, mà càng nhỏ lại càng muốn ăn thật nhiều.

Nếu tiểu tham đã nghiêm túc làm việc, vậy chắc chắn không hề lười biếng.

“Hì hì hì!” Bé Đường Đường đột nhiên bật cười, cô bé nhỏ giọng đắc ý mười phần!

Tiểu gia hỏa chống nạnh: “Em bắt được cua này!”

“Để anh xem nào!”

Tiểu Lang sợ em gái bị kẹp tay nên vội vàng bỏ vào sọt giúp.

Tiểu Ngư: “Bọn chỉ phải mang ốc hương về nhà, mấy đứa không được xuống chỗ nước sâu đâu, biết chưa hả?”

Bé Đường Đường gật đầu liền tù tì.

Có lẽ vận may của mấy nhóc rất tốt, Bé Đường Đường và Tiểu Lang không lâu sau đã nhặt được một sọt cua đầy. Mà mấy bé con khác lại không thích ăn thứ này, không có mấy thịt, còm vỏ lại rất nhiều, không xơi được nhanh như cá!

Nhưng nếu Bé Đường Đường đã thích, vậy mọi người cũng vui vẻ chẳng nói gì.

Bé Đường Đường chỉ vào con cua chỉ lớn hơn nắm tay một chút, nói: “Em cảm thấy chắc chắn con này ăn rất ngon!”

Lúc bận rộn thời gian luôn trôi rất nhanh, thấy sắp trưa rồi, mấy bé con đều cầm theo giỏ tre trở về nhà. Lúc cách nhà cũ một đoạn, mọi người liền nhìn thấy trước cửa nhà có một chiếc ô tô nhỏ đang đỗ.

Mọi người xung quanh đang đứng hóng hớt, bà nội nhóc đứng bên kia không biết đang nói gì.

Mấy bé con cũng chẳng sốt ruột muốn đi qua đó xem, trái lại ngoan ngoãn đưa giỏ tre nhỏ của mình vào trong sân, lúc này mới xoay người đi về phía nhà mình. Từ đằng xa, Bé Đường Đường đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng giữa trung tâm, người đó mặc quần áo màu xanh, trông thẳng tắp như cây tùng.

Cô bé vẫn nhớ như in, bé con nhà bọn họ suýt nữa bị người ta bắt đi!

Quả nhiên, đến khi bọn nhóc đến trước mặt mình, người phụ nữ kia vừa nhìn thấy cô bé đã nhận ra ngay: “Cô bé, cháu còn nhận ra cô không?”

Bé Đường Đường đương nhiên nhận ra chứ, gật gật đầu nói: “Dì là dì Nhạc, mẹ của Tiểu Tinh Tinh.”

Dì Nhạc nở nụ cười vô cùng chân thành: “Trí nhớ của cô bé tốt thật đấy.”

Cô ấy đưa mắt nhìn tiểu nha đầu một chút, lúc này bé con mang bộ quần áo ngắn bị bẩn đầy mụn vá, quần áo đã ướt gần hết, ống quần được xắn lên, sau gót chân dính rất nhiều bùn. Không biết nghịch ngợm chỗ nào mà trên mặt toàn là nước, cũng chẳng biết là nước hay mồ hôi nữa, làm lúc này đỏ bừng cả khuôn mặt.

Tuy lúc này tiểu nha đầu hơi chật vật, nhưng Nhạc Anh Hồng vẫn có thể nhìn ra cô bé mũm mĩm hơn mấy tháng trước rất nhiều, da thịt cũng đầy đặn hơn. Ba tháng trước gầy thấy tội, bây giờ không mập, nhưng rõ ràng có thể nhận ra sự khác biệt.

Có lẽ vì Bé Đường Đường và Nhạc Anh Hồng nói chuyện với nhau khá quen thuộc nên Chương Hà Hoa vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cháu gái, vừa nhìn sắc mặt đã lập tức thay đổi. bà vội vàng chạy lên: “Trời đất ơi, con bé lì lợm này, sao quần áo lại ướt như vậy hả?

mau về nhà thay quần áo nhanh!” Mấy bé con bên cạnh đều không sao, nhưng Chương Hà Hoa thật sự không dám để kệ Bé Đường Đường ướt dầm thế này. Đứa nhỏ này là trẻ sinh non, nhà bà nghèo không có mấy đồ ăn ngon, hữu tâm vô lực chỉ đành nuôi như những đứa trẻ bình thường khác. Từ nhỏ bé con đã rất yếu ớt. Chương Hà Hoa là bà nội, luôn luôn chăm sóc con bé, từ trước tới nay đều cẩn thận sợ con bé bị ốm. Thời buổi này bệnh một cái là dễ đi luôn, đặc biệt còn là bé con vừa sinh ra đã rất yếu ớt thế này nữa.

Bà vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, vợ chồng thằng ba không ở nhà. Tuy bà cần chìa khóa, nhưng cũng không thể trực tiếp mở cửa cho người lạ đi vào thế được. vậy nên nãy giờ mới nói chuyện với vị Nhạc nữ sĩ kia trước cửa hồi lâu.

Vừa thấy Bé Đường Đường thế này, bà liền cảm thấy sốt ruột.

Bà ôm tiểu gia hỏa nhi vào nhà, đương nhiên không quên tiếp đón khách: “Cô cậu vào trong viện ngồi một chút nhé.”

Bé Đường Đường bị bà nội xách đi, đôi mắt to chớp chớp nhìn qua. Lúc này mới thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc lục y đứng bên cạnh Nhạc nữ sĩ, cậu bé được người kia ôm không phải Tiểu Tinh Tinh thì là ai.

Chương Hà Hoa và Khương Lão Khờ mời mọi người vào trong viện, nói: “Lão Khờ, ông đun chút nước ấm nhé, để tôi lau cho Bé Đường Đường một lát.”

Sau đó phân phó Tiểu Lang: “Cháu đi tìm ghế cho khách ngồi đi.”

Nhạc Anh Hồng cũng không nhắc phải vào nhà ngồi, cô ấy ngồi trong viện thoáng nhìn căn nhà này. Không thể không nói, chỉ mới mấy tháng thôi mà đã rất khác so với trước kia. thật sự khiến người ta phải giật mình.

Nhưng nghĩ lại, những người chăm chỉ chắc chắn cuộc sống sẽ không quá tệ.

Chương Hà Hoa là một người nhanh nhẹn, rất nhanh đã lau người cho Bé Đường Đường sạch sẽ gọn gàng, ngay cả đầu cũng đã gội thơm tho. Chương Hà Hoa tìm cho cháu gái cái giẻ lau tóc, nói: “Vào trong viện phơi nắng đi.”

Bé Đường Đường da một tiếng, Chương Hà Hoa lại lấy nước ấm cho mấy bé con khác lau người.

Dù xếp sau em gái nhưng mấy bé con không hề xị mặt chút nào, bọn nhóc đều biết Bé Đường Đường không thể bị ốm được. vậy nên để bé con xếp trước, anh chị em chẳng cảm thấy có gì không đúng!

Thật ra lúc này Chương Hà Hoa bận rộn vì mấy bé con thế này còn có một nguyên nhân nữa, đừng thấy bà hay mắng chửi người như thế, thật ra giao tiếp với mấy người thành phố thế này cũng khiến bà hơi sợ. Đặc biệt gia đình này trông không giống người thành phố bình thường nữa, trong lòng Chương Hà Hoa cũng hơi chột dạ.

Tuy tiếp đãi khách khứa thế này không ổn lắm, nhưng cũng may vợ chồng thằng ba không ở đây, chắc người ta cũng không muốn nói chuyện với một bà lão như bà đâu. À còn có ông già kia ngồi trong viện tiếp khách cơ mà!

Chương Hà Hoa tắm rửa cho đám cháu, Khương Lão Khờ ngồi trong viện cùng gia đình Nhạc Anh Hồng hai mặt nhìn nhau. Trong lòng ông đang cực kỳ ai oán, mụ vợ mình khôn thật, không ngờ dùng chuyện tắm rửa cho cháu để nhân cơ hội chuồn đi!

Chuồn mất tiêu!

Không trượng nghĩa chút nào!

Cuối cùng để một mình ông ở đây. Khương Lão Khờ nhìn người đàn ông đối diện, người này cao lớn cường tráng, khuôn mặt kiên nghị lãnh khốc. Lại nhìn về phía cô vợ, trông người phụ nữ này cũng không phải người dễ đối phó.

Còn bé con nhà bọn họ á hả, thằng nhỏ chỉ rúc trên bả vai ba mình, chẳng hề quay đầu lại nhìn mọi người.

Tóm lại, thoạt nhìn gia đình này không dễ ở chung lắm!

Khương Lão Khờ thật sự không biết nói gì, lúc này cảm thấy sầu đời muốn chết!

Chuyện ông kém nhất là tiếp đãi khách khứa đấy.

Ngay lúc sự xấu hổ của Khương Lão Khờ đã sắp phá tan chân trời, Bé Đường Đường lắc lư đi ra ngoài. Cô bé đã thay bộ quần áo ngắn màu đỏ sẫm khác, tóc cũng ướt đến mức rối tung.

Như vậy càng khiến Nhạc Anh Hồng cảm thấy cô bé này vừa đáng yêu vừa mềm mại.

Nhạc Anh Hồng nhìn cô bé vừa đi vừa lau tóc, nói: “Nào, tới đây dì Nhạc lau tóc cho cháu.”

Bé Đường Đường cũng không sợ người lạ, trực tiếp đi đến bên cạnh cô ấy, mềm mại nói: “Cám ơn dì ạ!”

Nhạc Anh Hồng cẩn thận lau cho cô bé: “Cô bé này dễ thương quá, rất xinh đẹp.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ, khóe miệng cong lên trông có vẻ rất vui.

Cuối cùng cậu bé ở bên cạnh cũng xoay mặt lại, cậu nhóc nhìn mẹ, sau đó lại nhìn Bé Đường Đường. Đột nhiên, cậu bé giơ tay nhỏ về phía này, trực tiếp lia đến trên đầu Bé Đường Đường, sau đó nắm lấy.

Bé Đường Đường cảm giác trên đầu mình hơi tê, lập tức kêu lên.

Nhạc Anh Hồng: “Tiểu Tinh Tinh! Con làm gì thế, mau buông tóc chị gái nhỏ ra!”

Cậu nhóc Tiểu Tinh Tinh nhỏ bé trông vô cùng ngây thơ, là bé trai đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi. lúc này chẳng có biểu cảm gì, không hề ngoan ngoãn nắm chặt lấy tóc Bé Đường Đường chẳng buông tay.

“Chu Tinh Việt, thả tay ra cho ba!” Giọng nói của ba Tinh Tinh mang theo vẻ nguy nghiêm nồng đậm.

Nhưng, Tiểu Tinh Tinh lại vô cảm nhìn ba mình, hình như chẳng định nghe lời.

Động tĩnh ở bên này không lớn nên trong nhà không nghe thấy, Khương Lão Khờ đau lòng cho cô cháu gái nhỏ nhà mình, ông sốt sắng nói: “Mau buông Bé Đường Đường nhà ông ra! Làm gì thế hả, làm gì thế hả!”

Ông cụ rất lo lắng, nhưng lại không thể chạy lên kéo người con nhà người ta được. Sao đứa bé này lại hung dữ, không nghe lời vậy chứ!

“Chu Tinh Việt! Buông tay!” Giọng nói của người đàn ông như đang ra lệnh!

Không giận mà uy khiến Khương Lão Khờ hơi cảm thấy lảo đảo, ấy vậy mà khuôn mặt đứa bé kia vẫn lạnh tanh.

Cậu nhóc không hề dao động, quả nhiên người ba trực tiếp bẻ ngón tay cậu bé ra.

Dù nhà họ Khương chẳng giàu có gì, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng bị ức hiếp như vậy.

Lúc này đột nhiên bị người ta tập kích chẳng có dấu hiệu, trong lòng cô bé vô cùng tủi thân. Hốc mắt lập tức đỏ lên, khuôn mặt nhỏ hơi phòng, muốn khóc nhưng vẫn cố nén, khiến người ta càng nhìn càng đau lòng.

Ba của Tiểu Tinh Tinh thấy dáng vẻ tủi thân của cô bé, không để ý đến con trai nữa, trực tiếp dùng sức.

Trẻ con dù khỏe cũng chỉ là trẻ con, ba chỉ cần dùng sức một chút, tay bé con đã lập tức buông lỏng! Khương Lão Khờ vội vàng kéo cô cháu gái nhỏ đến bên cạnh mình, không dám để Bé Đường Đường đứng một mình nữa.

Cuối cùng hai bé con cũng tách ra, tuy mỗi đứa một nơi, vẫn có thể nhìn thấy trên bàn tay bị nhóc niết đỏ còn vương mấy sợi tóc của Bé Đường Đường!

Bé Đường Đường thấy tóc của mình bị đứt nhiều thế kia, đột nhiên khóc lớn.

“Hu hu!”

Cô bé khóc vô cùng thê thảm: “Cháu bị đứt hết tóc rồi! không còn đẹp nữa! Hu hu!!!”

Vừa nghe thấy tiếng khóc của Bé Đường Đường, Tiểu Lang ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Cậu bé lao về phía em gái, vội giữ chặt tay nhỏ của bé, ôm chặt: “Bé Đường Đường không khóc, không khóc không khóc nữa nhé, sao lại khóc thế? Bé Đường Đường ngoan nào!

Là ai bắt nạt em thế?”

Lúc này, Chương Hà Hoa và mấy bé con cũng đi ra ngoài. Tiểu Ngư nhanh chóng nắm chặt tay em gái, bắt đầu dỗ dành: “Bé Đường Đường đừng khóc, để chị xem nơi nào không thoải mái nào?”

Chương Hà Hoa: “Sao thế hả?”

Nhạc Anh Hồng cực kỳ xấu hổ, trên mặt cô ấy đầy vẻ hối lỗi: “Thím ạ, cháu xin lỗi, là bé nhà cháu không hiểu chuyện, bắt nạt Bé Đường Đường.”

Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người cậu bé, sau đó là bàn tay béo đang nắm tóc của Bé Đường Đường, trên tay thằng oắt này còn niết tóc của cháu gái yêu đấy! Chương Hà Hoa cũng không phải người hiền lành gì, bà tức điên lên, lập tức lao đến.

Chẳng qua, bà còn chưa kịp nói gì… Thì nhìn thấy người ba kia trực tiếp thả cậu bé xuống sàn, đánh một cái lên mông con trai: “Mau xin lỗi chị gái đi.”

Tiểu Tinh Tinh mặc một chiếc áo thủy thỏ màu xanh trắng, quần kaki nhỏ, tươi sáng như ánh mắt trời giống với Hải Long trong phim《 ốc nhỏ 》. Chẳng qua cậu nhóc này không chính trực nhiệt tình như “Hải Long”.

Cậu nhóc vẫn đứng yên đó, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, dường như cái tét trên mông kia không phải đanh đánh trên người mình.

“Chu Tinh Việt, xin lỗi!” —— bốp, một cú đánh nữa vang lên.

Người nông thôn đánh con như cơm bữa, đương nhiên biết điểm dừng. Nhìn lực đạo kia liền biết người này tuyệt đối không phải chỉ giả đánh cho hay. Bị đánh hai cái liên tiếp, hốc mắt cậu bé đã hơi đỏ lên, chẳng qua nhóc con không hề khóc, chỉ quật cường đứng yên đó.

Bé Đường Đường tủi thân dựa vào vai anh trai nhỏ khóc thút thít, tiếng khóc của cô bé yếu ớt như mèo nhỏ, vừa nhỏ vừa mềm mại.

nhưng càng như thế càng khiến người ta đau lòng!

Tiếng khóc của Bé Đường Đường lại khiến Tiểu Tinh Tinh ăn thêm hai cú đánh nữa, nước mắt cậu bé đã rơi xuống, vẫn kiên quyết không xin lỗi, cậu bé nhìn về phía Nhạc Anh Hồng: “Mẹ…”

Nhạc Anh Hồng: “Chu Tinh Việt, sao con lại hư thế hả! Không xin lỗi thì đừng có gọi mẹ nữa!”

“Hu hu! Chị ấy cướp mẹ của con!”

Cuối cùng cậu bé cũng phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa!!!

Dù bị ba đánh mấy cái vẫn rất quật cường, thế mà mẹ quát một tiếng đã lập tức tan ra. Cậu nhóc hư đốn này, khóc còn to hơn cả người bị hại là Bé Đường Đường!

Nước mắt tràn mi, vẻ mặt uất ức, khóc huhuhu.

Hai tiểu gia hỏa hét như đấm vào tai.

Một đứa gào khóc, một đứa thút thít.

“Đủ rồi!!!” Đột nhiên, Tiểu Lang hét lên một cái thật lớn, hiện trường cũng yên tĩnh lại.

Tiểu Lang chỉ vào Tiểu Tinh Tinh, hung dữ chết người: “Mày phải xin lỗi em gái tao, nếu không tao đánh chết mày!”
Chương kế tiếp