Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 66
Vợ chồng Chu Vệ Quốc và Nhạc Anh Hồng là người cực kỳ cố chấp, đã nói sẽ để đồ lại thì nhất định phải để lại luôn. Đường Diệu từ chối hai người này cả nửa ngày trời, vừa giữ chặt Nhạc Anh Hồng thì Chu Quốc Vệ lại xách đồ vào trong nhà rồi.

Mặc dù sức lực của Đường Diệu rất lớn, nhưng dù gì cũng là phụ nữ, thật sự không thể lôi kéo cùng một người đàn ông khỏe mạnh thế được. Sau nam lần bảy lượt từ chối, cuối cùng cô cũng bất đắc dĩ chấp nhận.

Nhạc Anh Hồng cũng nhìn ra Đường Diệu thật sự không muốn nhận đồ của nhà mình, lúc này chỉ nói: “Chị nên nhận đi. Em cũng biết chị không muốn chiếm hời của gia đình em, nhưng công việc của em và chồng đều rất bận, không thể đến thăm gia đình anh chị thường xuyên được. Vậy nên lần này chị nhất định phải nhận lấy, nếu không gia đình em không thể yên tâm được. Chị xem kìa, đến con trai em cũng biết nữa là!”

Đường Diệu chỉ có thể thốt ra tư “Nhưng mà”, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

Nhạc Anh Hồng thấy Đường Diệu nhíu mày, cảm giác quen thuộc kia lại bắt đầu hiện lên. Cô ấy cụp mắt xuống, ngẩng đầu lên hỏi: “Lần trước vội quá nên không nói chuyện với chị được nhiều, chị là người bên này sao ạ?”

Đường Diệu: “Tôi không phải người ở đây, lúc còn nhỏ đã chạy nạn đến đây rồi.”

Lúc này nước cũng đã sôi, Đường Diệu nhanh chóng pha trà cho hai người: “Nào, nếm thử trà chỗ chúng tôi đi, chính tay nhà tôi hái trên núi về xào qua đấy.”

Nhạc Anh Hồng nhấm nháp một ngụm, bắt đầu bình: “Rất ngon ạ.”

Cũng chỉ là ngon thôi, làm gì có chuyện dư vị đọng lại như những loại trà thượng hạng khác. Nhưng Nhạc Anh Hồng sẽ không nói như thế. Thế mà Chu Vệ Quốc lại rất thích hương vị này, nhấm nháp một chút liền gật đầu: “Rất ngon.”

Anh ta không phải người hay nói dối, nếu đã nói ngon, vậy chắc chắn là rất ngon.

Cô ấy kinh ngạc thoáng nhìn chồng mình. Chu Vệ Quốc ngẩng đầu, hỏi: “Nhà chị còn loại trà này nữa không? Có thể cho tôi một ít mang theo không?”

Lúc này Nhạc Anh Hồng càng kinh ngạc hơn.

Đường Diệu lại rất hào phóng: “Có chứ, mà cũng không nhiều lắm nữa, đợi lát nữa tôi qua nhà cha mẹ lấy thêm một chút, gia đình anh cứ uống từ từ.”

Chu Vệ Quốc gật đầu, Nhạc Anh Hồng cười: “Vậy cảm ơn chị nhé.”

Đường Diệu: “Có gì đâu, cây trên núi, chúng tôi chỉ lên hái xuống rồi xào qua một chút, không phiền phức gì đâu. Đồ dưới quê không quá đắt đỏ, chúng tôi không nhận nổi câu cám ơn kia đâu.”

“Nhưng cũng phải cám ơn chứ ạ. Đúng rồi, vậy quê chị ở đâu? Em thấy chị không giống dân quê lắm.”

Đường Diệu sảng khoái bật cười, nói: “Có phải cô thấy da tôi trắng nên mới nói tôi không giống dân quê không?”

Đường Diệu mang theo vài phần đắc ý, nói: “Tôi được vậy cũng nhờ chồng tôi đấy…”

Những chuyện Đường Diệu từng trải qua cũng được coi là truyền kì, cô chậm rãi kể ra từng chuyện. Nhạc Anh Hồng kinh ngạc mở to mắt, sau đó hâm mộ nhìn Đường Diệu. Có được người yêu mình, coi mình như bảo bối vô giá, có thể giữ vững tình cảm nồng thắm trước sau như một trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ như thế, thậm chí không tiếc từ bỏ tiền đồ của mình để chăm sóc vợ, thật sự rất hiếm có.

Tuy Nhạc Anh Hồng không phải người cảm tính, nhưng cũng vô cùng cảm động.

Đường Diệu cười: “Cô nghĩ xem, tôi ở trong nhà suốt ba năm, đen làm sao được? Nếu hỏi mọi người trong thôn sẽ biết trước kia tôi rất đen, gia đình tôi là thợ săn, cả ngày chạy trong núi, trắng mới lạ đấy!”

“Nhà chị là thợ săn sao?” Lúc này, Chu Vệ Quốc đột nhiên hỏi chen vào.

Đường Diệu: “Đúng vậy, nhà tôi là thợ săn.”

Chu Vệ Quốc gật gật đầu, không nói gì nữa.

Đường Diệu lại chuyển chủ đề về phía Tây Sơn, nói về sự đáng sợ của ngọn núi này. Cứu được nhiều nhưng cũng hại vô số người, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Thật ra vợ chồng Nhạc Anh Hồng không phải người nói nhiều, cũng may tính cách của Đường Diệu chịu ảnh hưởng khá nhiều từ Chương Hà Hoa, chỉ cần một mình cũng có thể thao thao bất tuyệt. Nếu là cô của trước kia, vừa không hay nói chuyện vừa dễ ngại ngùng, cứ ngồi mắt to trừng mắt nhỏ thế này thì xấu hổ thật.

“Cuộc sống cuối cùng cũng tốt hơn.” Chu Vệ Quốc chỉ nói một câu như vậy.

Đường Diệu gật đầu: “Tất nhiên rồi, vợ chồng chúng tôi đều có tay có chân, trước kia là vì tôi liên lụy, còn bây giờ thì khác rồi.”

“Chồng chị tốt thật đấy, trên đời này hiếm có lắm.” Nhạc Anh Hồng tán dương.

Đường Diệu cười: “Đúng vậy! Chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi là gả cho anh ấy.”

Lúc mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng hừ hừ, Đường Diệu: “Để tôi đi xem sao.”

Cô lập tức đi vào phòng bên cạnh, thấy Tiểu Tinh Tinh ngồi trên giường, xoa xoa mắt nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi.”

Hai heo con nhà bọn cô có thói quen ngủ trưa, bây giờ vẫn còn ngủ phèo phèo kia kìa!

Cô nhẹ giọng: “Dì không phải mẹ cháu, dì là dì Đường này. Nào, để dì ôm cháu đi tìm mẹ nha.”

Cô bước lên ôm lấy Tiểu Tinh Tinh, tiểu gia hỏa vừa ngủ dậy nên cả người mềm như bông, cậu nhóc dựa vào người Đường Diệu, tùy ý để cô ôm đến phòng phía tây. Nhạc Anh Hồng ôm lấy bé con: “Tỉnh ngủ rồi hả.”

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, tiểu gia hỏa không hay nói chuyện, rất yên tĩnh ghé vào bả vai Nhạc Anh Hồng. Cậu bé không hoạt bát thích nói nhu những đứa bé bình thường, không biết có phải sợ người lạ không.

Đường Diệu rót một chén sữa mạch nha cho cậu bé, lần này bé con nhanh chóng nhận lấy há miệng uống luôn. Sau khi uống xong, đôi mắt to kia không ngừng nhìn về phía cửa.

Trên khuôn mặt nhỏ hơi ngơ ngác, hỏi: “Dì không cho Bé Đường Đường sao?”

Vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn khàn, mèm mại như bông.

Đường Diệu không biết đến drama “Kéo tóc” kia, thấy Tiểu Tinh Tinh quan tâm Bé Đường Đường như thế thì cảm thấy đây là một cậu bé ngoan! Tuy không nói nhiều, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Cô nói: “Bé Đường Đường vẫn chưa dậy mà.”

Tiểu Tinh Tinh à một tiếng, khươ khươ tay nhỏ: “Gọi chị ấy dậy đi ạ.”

“Chị gái đang ngủ ngon, gọi dậy làm gì?” Nhạc Anh Hồng chọc chọc khuôn mặt con trai, nói: “Không được thế đâu.”

Tiểu Tinh Tinh lại nhấp miệng nhỏ không nói gì.

Hai vợ chồng ngồi nói chuyện thêm một lát nữa, Chu Vệ Quốc giơ tay nhìn đồng hồ, sắp ba giờ rồi, đến lúc tạm biệt thôi. Tuy lần này không gặp được Khương Thành, nhưng bọn họ không đợi được nữa. Chu Vệ Quốc không phải chỉ đơn thuần về thành phố thăm viếng, lần này anh ta còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không thể chậm trễ được.

Lần trước đi vội vội vàng vàng, thật ra lần này cũng chẳng kém là bao.

Nhạc Anh Hồng ôm con trai đi ra ngoài, đôi mắt to của Tiểu Tinh Tinh cứ dính mãi trên cánh cửa căn phòng phía đông.

Người mẹ như cô sao có thể không biết con trai mình đang nghĩ gì cơ chứ!

Cô ấy nhanh chóng nói: “Chúng ta qua đó chào nhẹ anh trai và chị gái một cái nhé, được không nào?”

Tiểu Tinh Tinh lập tức gật đầu, Nhạc Anh Hồng lại ôm con trai vào nhà, lúc này liền thấy hai anh em vẫn đang ngủ say giấc! Một nhóc lăn lóc đầu giường, nhóc còn lại đang lộn ngược chỗ hơi xa lò sưởi. Cả người Bé Đường Đường dán sát vách tường, chân nhỏ đá trên cửa sổ, tư thế vô cùng hùng hồn.

Tiểu Tinh Tinh giãy giụa mấy cái trong lòng Nhạc Anh Hồng, cô ấy vội thả cậu nhóc xuống. Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng bò về phía Bé Đường Đường, thật ra cậu bé đã biết đi, nhưng bé con mới hai tuổi gặp những khi sốt sắng quá vẫn thích phương án đơn giản nhất là “Bò”.

Đây là phản ứng của bản năng.

Cậu bé bò đến bên cạnh Bé Đường Đường, đặt mông ngồi xuống, Bé Đường Đường ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bím tóc được anh trai buộc chặt cũng đã bị lơi ra, vòng giun rơi xuống mặt giường.

Tiểu Tinh Tinh nhìn chằm chằm Bé Đường Đường, Nhạc Anh Hồng và Đường Diệu cũng đứng ngay bên cạnh, lúc này cũng không biết bé con này muốn làm gì. Chẳng qua hai người không suy nghĩ quá lâu, rất nhanh đã thấy Tiểu Tinh Tinh duỗi tay sờ bím tóc bên còn lại chưa bị lơi ra.

Cô bé ngủ say vô cùng, lúc này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhạc Anh Hồng sợ con trai mình lại bướng bỉnh gây rắc rối, nghiêm túc: “Không được kéo tóc của chị gái nghe con.”

Tiểu Tinh Tinh quay đầu lại nhìn mẹ mình một cái, dạ một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn cô bé con, đột nhiên, nhóc duỗi tay kéo dây giun được buộc trên bím tóc kia xuống.

Nhạc Anh Hồng vừa nhắc chưa được vài giây, cậu nhóc lại lập tức kéo vòng của người ta xuống, cô ấy nghiêm mặt nói: “Tiểu Tinh Tinh, sao con lại không nghe lời thế nhỉ.”

Vì còn nhỏ nên cậu bé kéo tay không biết nặng nhẹ, Bé Đường Đường đang ngủ ngon cũng phải rầm rì hai tiếng, lật người, đổi một tư thế ngủ kỳ lạ hơn tiếp tục ngáy.

Đúng là cô bé lớn gan mà!

Tiểu Tinh Tinh nắm chặt dây giun nhỏ của cô bé, sau đó vô cùng nghiêm túc nhặt cái dây khác từ trên giường lên. Cậu nhóc nắm chặt hai cái dây, nhìn về phía Đường Diệu.

Đường Diệu hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: “Cháu thích hả?”

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, cậu nhóc nhấp cái miệng nhỏ, nghiêm túc: “Bé Đường Đường.”

Tuy cậu bé không nói quá nhiều, nhưng Đường Diệu vẫn hiểu ra, cô cong miệng, nói: “Tiểu Tinh Tinh muốn lấy vòng giun của Bé Đường Đường để làm kỷ niệm sao?”

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, cậu bé nắm dây giun cực kỳ chặt.

Đường Diệu nở nụ cười nhu hòa, cô gật đầu: “Được chứ, cho cháu đấy.”

Tiểu Tinh Tinh lộ ra nụ cười đầu tiên, cậu bé chỉ hơi nhấp miệng thôi, nhưng đây là cậu bé vô cùng đáng yêu, chỉ cười nhẹ cũng giống như một tiểu tiên đồng.

Đường Diệu lập tức bị nụ cười của tiểu gia hỏa bắt thành tù binh.

Sao lại có bé con xinh đẹp thế này cơ chứ!

Cô bế Tiểu Tinh Tinh lên, chọc chọc mũi nhỏ của cậu bé: “Tiểu Tinh Tinh phải bình an lớn lên, khỏe mạnh thuận buồm xuôi gió nhé.”

Tiểu Tinh Tinh dạ một tiếng rất nhỏ, sau khi nghĩ thêm một chút mới nói thêm: “Vâng ạ.”

Gia đình cậu bé nhanh chóng rời đi, đến khi Bé Đường Đường tỉnh lại mới biết đồng bọn nhỏ vừa quen được một ngày đã đi mất tiêu rồi.

Chẳng qua anh bạn nhỏ này đẹp thì đẹp thật, cũng đáng yêu lắm đấy, nhưng tính cách không được tốt cho lắm.

Vậy nên, Bé Đường Đường chỉ hơi mất mát thôi, chứ chẳng đến nỗi buồn rầu.

Còn Tiểu Lang thì khác, vì thằng oắt con Tiểu Tinh Tinh kia đi rồi nên cậu bé vui muốn chết, huyên thuyên kể với mẹ nguyên nhân vì sao mình không thích Tiểu Tinh Tinh. Thằng bé kia kéo bím tóc của em gái, còn làm em ấy khóc, vậy thì có gì tốt chứ?

Không có gì tốt cả!

Rẻ rách!

Đúng là đồ rẻ rách mà!

Tiểu Lang cảm thấy cuối cùng mình cũng nhìn thấu thằng bé kia.

Còn về phần Chu Vệ Quốc và Nhạc Anh Hồng, hai người rất nhanh đã lái xe đến huyện thành, ở đây còn một số người đang chờ bọn họ đến để tập hợp.

Nhạc Anh Hồng vẫn nhớ lại chuyện kia: “Anh này, có phải chị Diệu trông rất quen không?”

Lần trước là Chu liên trưởng hộ tống cả nhà mình, Nhạc Anh Hồng không có ai để trao đổi cùng. Lần này đi cùng chồng, đương nhiên phải hỏi kĩ: “Từ lần trước em đã cảm thấy chị ấy rất quen mắt rồi, lần này cũng thế. Đặc biệt là lúc nhíu mày ấy, lúc đó em cứ đinh ninh hiện trong đầu. Nhưng lại không nghĩ ra chị ấy giống ai mới được.”

“Dì Tạ Tạ Hựu Tâm, cô ấy rất giống dì.” Chu Vệ Quốc nghiêm túc lái xe, mắt vẫn nhìn thẳng. Nhưng lời nói của anh ta lại làm Nhạc Anh Hồng như bừng tỉnh: “Đúng vậy, chị ấy rất giống dì Tạ.”

Nói tới đây, đột nhiên cô ấy thấy hơi cô đơn, nói: “Dì Tạ cũng đi được mười mấy năm rồi, chẳng trách em cứ thấy chị ấy quen mắt, nhưng lại không nhớ ra nổi.”

Vì nghĩ đến chuyện quá khứ, lúc này vợ chồng không nói gì thêm nữa, bầu không khí không được vui cho lắm.

Bên này nom có vẻ không vui, còn nhà Khương lão tam lại đang vô cùng náo nhiệt. Đường Diệu dọn hết mấy túi đồ Nhạc Anh Hồng đưa cho nhà mình vào kho hàng, cô mở ra thử coi. Bốn túi này đều là lương thực tinh, hai túi gạo hai túi bột mì.

Bây giờ hầu như tất cả mọi người vẫn đang ăn bột ngô, những thứ thế này thật sự rất quý giá!

Ngoài mấy túi kia ra, cô ấy còn mang theo mấy bình sữa bột. Loại sữa này khó mua hơn sữa mạch nha nhiều, cũng rất tốt cho trẻ con, vậy nên trong lòng Đường Diệu thầm cảm ơn Nhạc Anh Hồng rất nhiều.

“Vợ thằng ba ơi.”

Đường Diệu vừa sắp xếp lại đồ đạc xong thì nhìn thấy Chương Hà Hoa ôm một cái rổ đi vào.

Bà nói: “Ốc hương hôm nay này, mẹ đưa tới rồi.”

Đường Diệu: “Vâng ạ, mẹ vào nhà ngồi lát đi, con đi lấy tiền.”

Mối buôn bán ốc hương này cũng nhờ lão Hoa móc nối, anh ta tìm giúp chủ tiệm ăn nhỏ ở trong huyện. Khương Thành nghĩ tới nghĩ lui mới tìm nhà đại ca và nhà nhị ca để thương lượng. Cũng không phải anh chỉ muốn giúp anh em chứ không để ý đến nhà mình, quan trọng là nhà anh không có ai thích hợp để đi nhặt ốc hương cả.

Tuy đây chỉ là công việc tạm thời, nhưng ngày nào người lớn cũng đi nhặt ốc. Chắc chắn chưa đến hai ngày đã khiến mọi người chú ý tới.

không cần nhiều lời, cho dù không gây rắc rối nhưng nhà anh cũng sẽ không có được gì tốt.

Có khi còn có người đố kị đâm dao sau lưng nữa kìa!

Nhưng trẻ con thì khác, tất nhiên sẽ không ai để ý!

Với lại trẻ con đi nhặt ốc hương, đâu có chiếm dụng sức lao động của người lớn, nói chung không phải chuyện xấu. Cứ thế, mối làm ăn này chia làm ba. Mỗi người trong ba nhà có một phần, đại phòng nhị phòng phụ trách nhặt ốc hương, anh chịu trách nhiệm vận chuyển.

Vì công việc này do Khương Thành tìm được nên sẽ do anh phụ trách, lúc vận chuyện khá khó khăn, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Vậy nên mới đầu đại phòng và nhị phòng định chia cho Khương Thành nhiều phần hơn, nhưng anh lại từ chối. không chỉ từ chối, anh còn đưa ra đề xuất nhóc con nào nhặt được một sọt ốc hương sẽ được nhận một quả trứng gà. Một quả trứng gà bán ngoài kia cũng phải năm xu, mà một sọt ốc hương nhặt được có thể đổi được được một đồng ở chỗ lão Hoa.

Mười sọt nhỏ gộp lại thành một sọt lớn, vừa khéo là mười đồng.

Gần như ngày nào Khương Thành cũng đưa qua đó một sọt lớn, sau khi về nhà sẽ đưa hết tiền kia lại cho Chương Hà Hoa. Đợi đến khi vụ mua bán này kết thúc, bà là người thống nhất tiền bạc. Mỗi ngày bà đều có một đồng tiền, bao gồm mười quả trứng gà cho đám trẻ, mua xong vẫn còn thừa năm hào. Chương Hà Hoa dùng số trứng gà mình tích góp được, vậy đương nhiên sẽ tiết kiệm được nhiều hơn.

Có thể nói đây là việc khiến mọi người trong gia đình đều vui mừng.

Người lớn vui sướng, mấy bé con cũng vui vẻ.

Khương Thành cũng sợ chuyện này khiến lão tứ khó chịu, anh lập tức nói nhỏ chuyện này với anh ấy. mà vốn dĩ Khương Lâm cũng không phải người hay so đo tính toán gì, hiểu lý do nên sẽ không để trong lòng.

Gần đây anh ấy đang đắm chìm trong tình yêu, không thể tự thoát ra được!

Những chuyện này, không quan trọng!

Không có gì quan trọng hơn tình yêu cả.
Chương kế tiếp