Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 67
Đoàn người nhanh chóng tiến đến.

Gia đình nhà họ Dương như voi như hổ đến nhà họ Khương dưới sự dẫn đường của thím Lý.

Nhà Dương Phượng Ngữ đến từ thành phố, chưa nói đến chuyện quần áo hay cách ăn mặc, chỉ cần nhìn khí thế và phong thái cũng biết không giống với dân quê. Ở trong thành phố, bọn họ không phải gia đình bình thường, không phải công nhân thì chính là cán bộ. Vậy nên vừa bước vào trong thôn đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Nhà họ Dương nhìn những người đi chân đất kia, lúc này chỉ cảm thấy mấy người này đúng là không có kiến thức. Trong lòng lập tức sinh ra cảm giác khinh thường, vô cùng chướng mắt. Lần này không chỉ có cha mẹ của Dương Phượng Ngữ tới, mà còn hai anh trai và hai chị dâu, còn một cô em năm nay mười sáu tuổi nữa. Cháu trai cháu gái lại không thấy có mặt.

Cả quãng đường tới dây, trong lòng bọn họ càng ngày càng trầm xuống.

Đợi đến khi bước đến cửa nhà họ Khương, sự trầm mặc này dường như đã rơi xuống đáy biển.

Cha Dương và mẹ Dương nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn thấy sự thất vọng tràn trề từ trong mắt đối phương. Biết là ở quê, nhưng gia cảnh của nhà họ Khương thế này cũng chẳng được coi là quá tốt.

Thím Lý là em họ của cha Dương, lúc này lập tức nói thầm với anh chị họ: “Đây là nhà họ Khương, gia đình này đã phân gia từ lâu, Khương lão tứ ở dãy phòng cuối cùng phía Tây.”

Cha Dương không hề nói gì, nhưng vẻ không vui kia đã không kìm xuống được nữa.

Ông ta quay đầu nhìn con gái một cái, lúc này Dương Phượng Ngữ lại rất bĩnh tĩnh. Cũng phải thôi, nếu cô ta đã kết giao với Khương Lâm, đương nhiên phải hiểu tình huống này. Cha Dương tức đến mức máu dồn lên não, không cảm thấy con gái nhà mình có gì không tốt cả, ngược lại còn oán trách Khương lão tứ dùng thủ đoạn lừa gạt con gái mình.

Lúc này Chương Hà Hoa đã bước ra ngoài này, thím Lý vội vàng nói: “Chị này, em giới thiệu chút nhé, đây là anh họ em – lão Dương, đây là chị dâu…”

Giới thiệu theo thứ tự từ trên xuống, sau khi dừng lại trên người Dương Phượng Ngữ liền nói: “Đây là Phượng nha đầu, thanh niên trí thức trong thôn chúng ta đấy.”

Hôm nay Dương Phượng Ngữ mặc một bộ quần áo mới tinh, bím tóc hai bên vừa gọn gàng vừa xinh xắn, thoạt nhìn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Chương Hà Hoa vừa nhìn đã cảm thấy khá vừa ý với cô bé này, cô ta hơi đẫy đà, không vừa gầy vừa nhỏ như những cô gái nông thôn bình thường khác. Như Vương Xảo hồi trước ấy kìa, gầy như chuột nhắt ấy.

Dáng vẻ phúc hậu thế này đúng là thứ khiến mẹ chồng thích nhất.

Dương Phượng Ngữ chào hỏi một chút, tuy đã gặp mấy lần trong thôn nhưng lại chẳng mấy khi giao lưu, lần này cũng xem như chính thức chào hỏi.

Dương Phượng Ngữ chào hỏi, bên kia theo thứ tự giới thiệu nhà họ Khương. Hôm nay Khương Thành đặc biệt xin nghỉ phép một ngày để đến hỗ trợ em trai xem mặt. Mặc dù Khương Thành đã là người khá nhất trong nhà họ Khương, nhưng lại chẳng là gì trong mắt những người ở trong thành phố này.

Lúc giới thiệu đến Đường Diệu, trong mắt anh hai Dương Phượng Ngữ đột nhiên lóe sáng một cái, tầm mắt còn dừng lại trên mặt cô mấy lần. Có lẽ chị dâu hai kia cũng biết được đức hạnh của chồng mình, lúc này nhéo anh ta một cái, sau đó trừng mắt liếc Đường Diệu, cứ như đây là lỗi của cô vậy.

Người phụ nữ ngu ngốc không hiểu chuyện và thằng đàn ông háo sắc khốn nạn thế này, Đường Diệu hoàn toàn không muốn nhìn bọn họ chỉ một lần. Nếu bọn họ dám làm bậy, Đường Diệu chắc chắn sẽ lập tức cho đám người này biết thế nào là lễ độ.

Chẳng qua, hôm nay Đường Diệu thật sự không muốn phá hỏng buổi gặp mặt của chú em nhà mình.

Đường Diệu như thế, đương nhiên trong lòng Khương Thành cũng khó chịu.

Hai vợ chồng không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại chán ghét cực kỳ, tạm thời không muốn nghĩ tới nữa.

Đương nhiên hôm nay vợ chồng anh không phải vai chính, nhân vật chính là Khương Lâm đây này. Hôm nay anh ấy mặc quần áo của Khương Thành, sạch sẽ gọn gàng, không có chút mụn vá nào. Với lại vẻ ngoài của anh ấy cũng không kém, chẳng qua mấy hôm trước thu hoạch vụ mùa nên bị đen đi không ít.

Chẳng qua nhìn thế này lại trông giống một anh hán tử nhà nông.

Cha mẹ Dương đưa mắt quét cả người Khương Lâm từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy chẳng có chỗ nào tốt cả, lúc này chỉ miễn cưỡng gật gật đầu.

Chương Hà Hoa: “Lão Dương đại ca, mọi người mau vào nhà ngồi đi!”

Đoàn người nhanh chóng đi vào, nhà của nhà họ Khương không lớn, lúc này trông có vẻ khá chật chội. em gái của Dương Phượng Ngữ - Dương Phượng Giảo nhìn bốn phía một lượt, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhà gì trông nát thế?”

Mẹ Dương không mặn không nhạt nói một câu: “Con bé này.”

Dương Phượng Giảo lại bĩu môi, lúc này không nói gì nữa.

Trong phòng không rộng rãi lắm, nếu tất cả mọi người đều vào hết, chắc chắn sẽ không được thoải mái. Mấy chị em dâu như Đường Diệu và Chương Thải Hồng đều đứng ngoài phòng một chút rồi trực tiếp ra ngoài sân. Nói là ở trong sân, nhưng vẫn đứng bên cạnh cửa sổ nghe trong phòng nói chuyện.

Những chuyện thế này không tò mò sao được.

Trong phòng, cha mẹ Dương đúng là chẳng hề nhìn trúng nhà họ Khương. Người gì quê một cục, thân phận cũng chẳng tốt, ngay cả nhà cũng chẳng thể nát hơn, dường như chỗ nào cũng cảm thấy không có gì tốt. nếu Phượng Nhi nhà mình thật sự gả tới đây, không biết sẽ sống thế nào nữa. Sau đó lại nhìn bà mẹ chồng tương lai này, trong lòng thầm lắc đầu, vừa nhìn đã biết chẳng phải người hiền lành gì, chắc chắn rất chanh chua.

Chuyện đại sự thế này, Khương Lão Khờ không nói gì cả. Cả quá trình chỉ có một mình Chương Hà Hoa chủ trì, có thể thấy được tính cách của bà.

Cha Dương mẹ Dương hận muốn chết, hận con gái nhà mình mắt mù, cũng hận Khương Lâm lừa gạt con gái cưng nhà họ.

Hai gia đình đều không có bà mối, thím Lý quen biết cả hai nên miễn cưỡng đảm đương nhân vật này. Chẳng qua suy nghĩ của bà ta cũng giống cha Dương và mẹ Dương. Không phải nhà họ Khương không tốt, nhưng không xứng với Phượng Nhi là sự thật.

Lúc này mọi người có chút xấu hổ.

Khương Lâm chủ động nói: “Cô chú ăn chút kẹo đi ạ.”

Vì lần gặp mặt này, nhà anh bày trên bàn một đĩa kẹo, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phộng rang, cuối cùng là một đĩa lê.

Dương mẫu nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: “Ăn không quen.”

Dương Phượng Giảo và hai cô chị dâu đều lưu luyến nhìn trên bàn, mẹ Dương đã lạnh mặt thế rồi, bọn họ không thể trực tiếp đưa tay lấy đồ ăn thế được. Mặc dù là người thành phố, trong nhà cán bộ công nhân gì cũng có, nhưng mẹ chồng mới là người quản lý trong gia đình.

Về phần mẹ Dương, lúc này bà ta thật sự rất tức giận, cảm thấy đĩa kẹo này không cùng đẳng cấp. Nhìn xem, đây cũng chỉ là loại kẹo rẻ nhất. Quả nhiên là dân quê, có việc lớn mà cũng không biết mua cân kẹo đại bạch thỏ. Nghĩ đến đây, sắc mặt mẹ Dương lại càng khó coi, Dương Phượng Ngữ lén kéo áo mẹ mình. Bà ta cảm nhận được, lúc này có chút không vui.

Chẳng qua vẫn miễn cưỡng nói: “Lần này chúng tôi tới đây là vì chuyện hôn nhân của hai đứa.”

Chẳng có ai ngốc cả, nhà họ Dương chướng mắt nhà mình, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ngay. Hôm nay Chương Hà Hoa lại không hề làm loạn, dù sao cũng là chuyện hôn sự của thằng con nhà mình, hai đứa lưỡng tình tương duyệt, người làm mẹ như bà không thể kéo chân con trai được.

Thằng bé cũng không nhỏ nữa, Chương Hà Hoa hy vọng lần này có thể viên mãn, tuy rằng cha mẹ vợ không vừa mắt nó. Chẳng qua kết hôn cũng không ở với mất người này, không phải chuyện quá lớn.

Nghĩ đến đây, Chương Hà Hoa mỉm cười, nói: “Cũng may hai đứa có duyên phận nên chúng ta mới có thể ngồi nói chuyện với nhau ở đây, đúng là có duyên thật. Tôi nghĩ, nếu chúng nó đã thật tâm thật lòng muốn đến với với nhau, không bằng chúng ta tổ chức hôn sự sớm một chút, đợi lâu trời chuyển lạnh, không được tiện lắm.”

Những lời này của Chương Hà Hoa đều là sự thật, lúc này cô em Dương Phượng Giảo lại hay háy xen mồm nào: “Gấp thế làm gì! Nhà các người sợ không cưới được vợ cho con à?”

Mej Dương: “Tiểu Muội, người lớn nói chuyện, con đừng chen mồm vào. Thím Khương, chị đừng chấp con bé nó, Tiểu Muội nhà tôi từ nhỏ đã sống trong thành phố, không có ý gì đâu, chỉ nghĩ sao nói vậy thôi.”

Câu này thật ra đang ngầm nói những lời của Dương Phượng Giảo là rất đúng.

Chương Hà Hoa ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi thì cũng không ngại gì đâu, nhưng chị về nhà phải dạy dỗ lại con bé đi.

Nghĩ sao nói vậy không xấu, nhưng nếu cứ mở mồm ra nói mà chẳng phân biệt trường hợp, vậy người mất mặt có thể là gia đình chị đấy!

Chúng ta cũng sắp thành thông gia với nhau rồi, chúng tôi không để ý mấy chuyện này đâu. Nhưng nếu để người khác nghe thấy, sợ rằng sẽ bàn tán đứa bé này không có giáo dưỡng lại chẳng hiểu chuyện. Ra ngoài đường mất mặt, người nhà chị chịu cả chứ ai. Chị phải nhớ lấy chuyện này đấy nhá!”

Tuy Chương Hà Hoa rất muốn thúc đẩy chuyện hôn nhân này, nhưng không phải người nhẫn nhục để bị người ta giẫm xuống chân. Nói thẳng ra, nếu cha Dương mẹ Dương có nói gì đó, ít nhiều gì bà cũng phải cho họ chút thể diện. nhưng một con bé miệng còn hôi sữa mà dám nói mấy câu này, lấy đâu ra tự tin thế.

Câu nói của Chương Hà Hoa làm sắc mặt của cha mẹ Dương lúc trắng lúc đỏ. Dương đại ca vội nói: “Chắc chắn chúng tôi về nhà sẽ dạy lại Tiểu Muội. Nhưng con bé cũng vì chị gái thôi, chị em ruột mà, phải nghĩ cho nhau chứ.”

Chương Hà Hoa nhìn lướt qua Dương đại ca, anh ta mặc đồ Tôn Trung Sơn, nhìn có chút khí thế.

Chương Hà Hoa: “Đúng vậy, hiểu chuyện hay không người ta cũng đâu có quản được.”

Cũng liên quan gì đến nhà chúng tôi.

Chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hàm ý rất lớn, dường như có chút trào phúng.

“Mẹ!” Dương Phượng Ngữ nhìn về phía mẹ mình, ánh mắt mang theo chút cầu xin.

Trong lòng cha mẹ Dương hận đến nghiến răng, chỉ cảm thấy con gái mình đúng là không có tiền đồ. Dù thế cũng chỉ có thể nhẹ nhàng bỏ qua vụ này!

Mẹ Dương hít thật sâu một hơi, nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu hai đứa đã tâm đầu ý hợp, vậy người làm cha làm mẹ như chúng ta cũng không thể để uống ý tâm ý của con cái được. Nhưng, cho dù chúng ta có tình cảm với nhau, nhưng tôi cũng không thể không có yêu cầu gì được. Phượng Nhi nhà tôi được nuôi trên thành phố từ nhỏ đến lớn, tuy xuống nông thôn, nhưng nhà tôi cũng không muốn cho nó đi quá xa nên chỉ có thể cắm rễ ở đây. Chuyện thế này cũng là bất đắc dĩ, ai bảo con gái tôi nhìn trúng thằng bé chứ! Nhìn trúng thì nhìn trúng, có vài yêu cầu chúng tôi không thể không đề cập tới được.”

Đã đi thẳng vào vấn đề thế này, Chương Hà Hoa tất nhiên cũng vui mừng.

“Chị, có gì chị cứ nói đi.”

“Chúng ta không đề cập tới chuyện thành phố và nông thôn khác biệt thế nào, ai bảo con nhóc nhà tôi nhìn trúng Khương Lâm nhà bà! Con bé đã nguyện ý gả tới đây, vậy chúng ta sẽ tổng bù vào những chỗ khác. Không thể để nó lấy chồng ở nông thôn mà những đãi ngộ khác cũng giống dân quê bình thường được.
Chương kế tiếp