Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 75
Thời tiết đột nhiên thay đổi.

Từ buổi chiều gió đã bắt đầu thổi mạnh, mãi đến tối, cuồng phong vẫn gào thét không ngừng. Mưa nhỏ nhưng gió lại rất lớn, nhà nào cũng đóng cửa sổ lại từ lâu.

Nhưng cánh đàn ông nhà họ Khương đến giờ vẫn chưa trở về.

Lúc này trong lòng Chương Hà Hoa rất sốt ruột, chỉ muốn mắng cho mấy đứa chày gỗ nước vào hỏng đầu này một trận, trời âm u thế mà còn lên núi làm gì không biết! Nhưng bà lại quên một điều, lúc đó mình cũng đồng ý mà. Nhưng lúc ấy là lúc ấy, bây giờ thấy trời tối mà chúng nó còn chưa biết đường về, Chương Hà Hoa vẫn muốn mắng một trận!

Đúng là ba ngày không đánh liền leo lên đầu lên cổ người ta mà!

Chẳng có đứa nào khiến bà đây bớt lo cả!

Sự sốt sắng của Chương Hà Hoa không thể hiện ra ngoài, nhưng mấy nàng dâu lại không giả vờ nổi nữa, ba người đều như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Chương Hà Hoa nhìn ba cô con dâu nhà mình một cái, nghiêm mặt nói: “Bình tĩnh lại cho mẹ, cứ đi tới đi lui như thế có nhặt được vàng hay bạc gì không?”

Chương Thải Hồng: “Mẹ, mẹ nói xem, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cô ấy đột nhiên nghĩa tới bốn năm trước, lúc đó chồng mình cũng lên núi, mục đích cũng vì cải thiện cuộc sống sinh hoạt trong nhà.

Nhưng kết quả thì sao, cuối cùng lại xảy ra chuyện không may!

Bởi vì từng trải qua chuyện tương tự, lúc này trong lòng cực kỳ thấp thỏm, cũng lo hơn hai cô em dâu kia rất nhiều.

“Không sao đâu, cho dù xảy ra chuyện, mấy đứa định đi tìm bằng cách nào?”

Không phải trong lòng bà không sốt sắng, nhưng lúc này bà phải bình tĩnh. Mấy nàng dâu đã cuống lên, nếu mình cũng thế, vậy ba con bé này sẽ lo lắng đến chết mất.

Mà nhìn những hạt mưa nhỏ ngoài cửa sổ, nói: “Đúng, chắc chúng nó đang về rồi, đừng lo quá!”

Giọng nói lại lớn hơn một chút: “Nhất định đang về đấy!”

Không biết đang an ủi người khác hay đang an ủi chính mình nữa.

Đường Diệu đi đi đi lại hai vòng, cuối cùng không nhịn được nữa: “Hay để con đi xem thử đi, sức con lớn lắm!”

Bé Đường Đường nghe thấy tiếng động liền vội chạy ra ngoài, trên mặt hiện vẻ “con muốn đi tìm cha với mẹ”. Con nít con nôi làm gì hiểu được nhiều chuyện như vậy.

Đường Diệu: “Bé Đường Đường đi chơi với anh chị đi.”

Sau đó lại nhìn về phía cửa: “Anh A Thành không phải người không biết chừng mực, thời tiết kém như vậy mà vẫn chưa về, con lo…”

Chưa nói xong đã nghe thấy ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động, vừa thấy thế, bốn người phụ nữ vội vàng chạy ra ngoài. Quả nhiên mấy thằng con nhà mình đã về! Tuy mưa nhỏ nhưng cả người chúng đều ướt như chuột lột, quần áo trên người bết bát trông rất chật vật.

Chương Hà Hoa hơi hé miệng định mắng mấy câu, Khương Thành lập tức đặt tay trước miệng “xùy” một cái.

Anh vừa làm hành động này, mọi người liền đưa mắt nhìn Khương Lâm ở đằng sau. Lúc này Khương Lâm… Khương Lâm đang khiêng một con dê!

Vừa thấy thế, cả nhà đều trợn trắng mắt.

Má ơi, cái quái gì thế!

Khương Thành làm động tác suỵt nhìn về phía Chương Hà Hoa, ý bảo bên cạnh còn có một con hàng thích hóng hớt là bào Đào.

Mọi người vội bảo nhau vào nhà rồi đóng cửa lại, lúc này đứng hết trong gian nhà ngoài của Chương Hà Hoa. Khương Lâm đặt dê xuống dưới đất, còn chưa kịp khoe khoang đã bị bà mẹ yêu quý của mình đá một cái vào mông, anh ấy hơi lảo đảo, suýt nữa ngã chổng vó ra ngoài cửa.

Cũng may, Khương Thành túm được thằng em nhà mình.

Khương Lâm tủi thân chết đi được: “Mẹ, sao mẹ dữ thế!”

Chương Hà Hoa chống nạnh: “Nếu không phải để mày giải sầu, mấy thằng anh kéo mày lên núi làm gì? Mày có biết mày khiến mấy chị dâu lo lắng thế nào không?”

“Oan quá mà trời ơi, lúc vừa mưa bọn con đã xuống núi rồi. Chẳng phải nhìn thấy con này nên mới như vậy sao?” Khương Lâm lập tức chỉ về phía con dê kia.

Bọn anh cũng không phải người không có chừng mực, ai biết may mắn lại đến một cách đột ngột thế này. Thời tiết không được tốt nên lúc vừa lên núi chẳng thấy gì, gà thỏ gì cũng trốn mất tiêu, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Nhưng lúc chuẩn bị xuống núi lại lọt đâu ra con dê này.

Thời buổi này chẳng mấy ai được ăn thịt, nói chi đến chuyện con dê này cực kỳ béo bở.

Mấy anh em nhà họ Khương không thể tha cho nó được.

Đã là động vật trong núi, dù là dê cũng có chút dã tính, hơi khó đối phó. Bốn người đồng tâm hiệp lực một lúc mới tóm được nó. Tuy phí rất nhiều tinh thần cùng sức lực, nhưng bốn an hem lại vui vẻ vô cùng.

Hôm nay bọn anh bội thu rồi!

Khương Lâm nói vô cùng vui sướng, lúc này toàn hoàn không nhớ đến đến buồn bã ít tiếng trước nữa. Nói đi cũng phải nói lại, lần săn thú này quả thật khiến sự buồn rầu tích tụ từ dưới đáy lòng tiêu tan hết, cả người cũng khoan khoái hơn nhiều.

Quả nhiên đứng trước mặt cuộc sống khó khăn, tình yêu chẳng còn quan trọng thế nữa.

Để làm thịt được con dê này, Khương Lâm là người xuất nhiều lực nhất. Ba anh em cũng giúp anh ấy không ít.

Khương Lâm cảm thấy trong lòng rất ấm áp, đúng là chỉ có anh em nhà mình đáng tin.

Thế nên nhanh chóng nói: “Con dê này là thành quả của bốn anh em chúng mình, mọi người cứ chia đều đi.”

Nghe em mình nói thế, Khương Thành lắc đầu.

Khương lão đại và Khương lão nhị cũng không ngừng xua tay, nói: “Thế không được đâu, chú là người bỏ nhiều công nhất. Hôm nào trời đẹp một chút, chú cứ đưa vào trong trấn bán đi, nói không chừng có thể đổi được rất nhiều tiền đấy! Tiết kiệm sau này mà lấy vợ!”

Khóe miệng Vương Xảo hơi run rẩy, đau lòng nhìn con dê kia, cảm thấy trái tim mình tan nát ngàn mảnh.

Con dê béo tốt thế này mà chẳng được miếng nào, trong lòng Vương Xảo đau khổ cực kỳ! Cô ấy rất muốn mở miệng nói vài câu, nhưng mấy chị em dâu đều chẳng ai nói gì, vậy nên mình cũng tuyệt đối không dám đánh rắm! Vương Xảo cẩn thận nhìn mẹ chồng một cái, ối tời đất ơi, bản mặt như lang như hổ của bà làm con đây sợ chết khiếp. Hu hu hu.

Vậy chẳng lẽ Chương Thải Hồng không đau lòng à? Cũng đau lắm chứ!

Bình thường cô ấy không làm trái ý kiến của chồng mình, hơn nữa, Khương Lâm không chỉ là em chồng, mà còn là em họ nữa! Để nó tích góp tiền cưới vợ, đây không phải chuyện xấu!

Nếu nói có một người không hề cảm thấy buồn lòng, vậy chính là Đường Diệu.

Đường Diệu, Đường Diệu đang vội nấu canh gừng đấy!

Nếu đau lòng, vậy cô cũng chỉ đau lòng cho người đàn ông của mình thôi!

Chương Hà Hoa nhìn thấy hết biểu hiện của mấy đứa con nhà mình, trong lòng cũng dần có tính toán. Dù con dâu hai có chút tiểu tâm tư, nhưng nếu so với những nhà khác, con bé này cũng tốt hơn rất nhiều rồi.

Chương Hà Hoa đều rất hài lòng về ba nàng dâu nhà mình.

“Thế không được đâu.” Khương Lâm mở miệng nói: “Tiền cưới vợ của em cũng không phải chỉ nhờ vào con dê này được. Bốn anh em mình cùng nhau bắt được cơ mà. Nếu không có các anh, chắc chắn con này sẽ chạy mất. Tóm lại, cứ chia đều đi.”

Lúc thấy mấy đứa kia lại muốn nói gì đó, Chương Hà Hoa mở miệng: “Chia đi.”

Bà đưa mắt nhìn con út một cái: “Mẹ thấy chuyện hôm nay chắc chắn khiến mọi người bàn tán xôn xao, là anh chị của nó, thể diện của các con ít nhiều cũng bị ảnh hướng. Cứ coi như đây là chút tâm ý của lão tứ đi. Chuyện này cứ cho nó qua đi. Sau này nếu ra ngoài mà nghe thấy các con nói xấu lão tứ hoặc ghét bỏ vì nó khiến mấy đứa mất mặt, mẹ sẽ không nương tay đâu. Cho dù phải đánh, mẹ đây cũng phải đánh cho chúng mày nôn hết thịt dê ra.”

“Sao có chuyện đó được chứ, bọn con nào phải người như vậy.”

Mấy chuyện cỏn con như mất chút ít mặt mũi như hôm nay sao có thể quan trọng bằng thịt dê được!

Chia bốn ra, cũng không ít đâu!

“Đúng vậy, sao bọn con có thể giúp người ngoài chèn ép người nhà được chứ? Bọn con có điên đâu ạ.”

Anh anh tôi tôi nói tới nói lui một lúc, lúc này Đường Diệu đã nấu canh gừng xong: “Mọi người tới uống canh gừng nào.”

Đường Diệu nhìn Khương Lâm một cái, nói: “Khương Lâm, chú đừng để ý quá, mấy bà thím đó miệng tiện lắm, để chị giúp chú dạy dỗ bọn họ nhé!”

Sau khi nói xong, cô bẻ một khúc gỗ còn to hơn cả cánh tay đàn ông gãy cái đạch, sau đó nhét vào trong bếp.

Nhà họ Khương: “…”

Thất kính thất kính rồi!

Cáo từ cáo từ nhé!

Khương Lâm: “Cảm ơn tam tẩu!”

Đường Diệu: “Đại tẩu nhị tẩu, nếu có ai hỏi dò, các chị cứ nói thẳng với bọn họ. Ai muốn chết thì cứ tiếp tục hóng hớt.”

Có đôi khi, vũ lực chính là cách giải quyết vấn đề đơn giản và nhanh chóng nhất.

Nói đạo lý ư?

Nói cái quần!

Trước kia Đường Diệu chưa ngẫm được chuyện này đâu. Nhưng từ sau khi học được cách này từ trên người mẹ chồng Chương Hà Hoa của mình, cô lại cảm thấy thật sự vô cùng hữu dụng! Đơn giản thế mà!

Cô lau lau tay, hỏi: “Có cần làm thịt dê không ạ?”

Nhà họ Khương: “…”

Chương Hà Hoa: “…Cứ để mấy thằng kia làm đi.”

Không biết vì sao, giờ phút này, ngoài mấy đứa bé còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện và Khương Thành nhìn ngược nhìn xuôi nhìn thế nào cũng thấy vợ mình tốt ra, những người khác đều nhớ tới cảnh tượng ngày đó Đường Diệu giết lợn rừng, nhất thời ai nấy đều cảm thấy chân mình hơi nhũn ra.

“Để anh để anh.”

“Anh cũng giúp một tay!”

Mọi người lập tức ba chân bốn cẳng tranh nhau làm việc.

Đường Diệu: “?”

Chương Hà Hoa lại rất bình tĩnh: “Vợ thằng ba, con lại đây giúp mẹ dọn đồ ăn đi.”

Ba bàn tiệc hôm nay chưa ai động đũa, món nào món nấy đều rất ngon.

Chương Hà Hoa thấy mọi người đều ở đây, nói thẳng: “Gà và thỏ hôm nay đều do vợ chồng lão tam đưa tới. Vợ chồng nó xách ba con gà ba con thỏ tới, nhưng mẹ chỉ làm mỗi loại một con, bốn con còn lại đều ướp muối hết rồi, cứ nghĩ đợi đến lúc Khương Lâm kết hôn sẽ lấy ra dùng. Hôn sự không thành, mẹ cũng không thể ăn mảnh của nhà lão tam được. Mẹ định trả lại cho nhà nó, mấy đứa có ý kiến gì không?”

Mấy gia đình vội lắc đầu như trống bỏi, không ạ không ạ, nào dám có ý kiến chứ!

Chương Hà Hoa gật đầu: “Vậy được, còn mấy mâm đồ ăn này để mẹ làm chủ, các con cứ chia nhau ra đi.”

Mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc.

“Vâng, nghe theo mẹ hết ạ.”

Chia thịt dê, chia đồ ăn xong, Khương Thành và Đường Diệu mỗi người ôm một bịch đồ lớn đi ngược về nhà.

Lúc này trời đã tối, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mây đen giăng đầu, đen nghìn nghịt không chút gợn trong. Hai vợ chồng đều cảm thấy hơi đáng sợ.

Bé Đường Đường và Tiểu Lang đều thấy hơi mệt, nằm trong lòng cha mẹ, hai bé con mềm như bông ngủ vô cùng say.

Hiện tại mới biết chỗ tốt khi hai nhà gần nhau, rất nhanh một nhà bốn người đã về đến nhà. Đường Diệu tiếp tục nấu nước rửa mặt rửa chân cho hai bé con. Bình thường hai nhóc có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay trong nhà có khách nên không được ngủ.

Vậy nên lúc này trời vừa tối đã lăn ra ngủ như heo.

Đường Diệu rửa ráy cho hai bé con xong liền xách hai con gà về phòng, vội vội vàng vàng làm cho xong việc. Lúc này cô nhìn về phía cửa sổ, nói: “Sao em cứ thấy gió càng lúc càng lớn nhỉ!”

Trông thời tiết có vẻ không được tốt lắm.

Khương Thành thay quần áo xong, anh ngồi trên giường nói: “Cũng may chúng ta thu hoạch hoa màu sớm, gặp gió to thế này chắc chắn sẽ bị ngã hết.”

Đường Diệu không hiểu mấy chuyện trồng trọt này lắm, xoay người hỏi: “Cũng nửa tháng mười rồi, còn có ai không thu hoạch nữa chứ?”

Khương Thành cười: “Đúng là vợ ngốc của anh, có chứ. Thời tiết chỗ chúng ta ấm áp, vậy nên hoa màu chín sớm. Có vài nơi nhiệt độ không khí không cao như chúng ta, tất nhiên sẽ muộn hơn một chút. Mà cũng khó nói, có lẽ chỗ họ không có gió mạnh như bên mình.”

Đường Diệu gật đầu: “Cũng phải.”

Cô nhìn gió lớn ngoài cửa sổ, do dự hỏi: “Sáng mai anh đi kiểu gì đây?”

“Trong nhà không phải có áo tơi sao? Tuy thời tiết thế này không ai đi xem phim, nhưng anh cũng không thể không đi được. Không sao đâu mà, mai anh khoác áo tơi vào, không ướt đâu mà lo.”

Đường Diệu nhìn trận gió càng lúc càng mạnh này, cảm thấy căn nhà vừa xây xong của mình hơi lung lay. Cô nghĩ nghĩ, nói: “Nếu sáng mai mưa nhỏ gió nhẹ, anh cứ đi; còn không thì chúng ta ở nhà.”

Khương Thành gật đầu, anh nở nụ cười véo cô một cái: “Em đúng là vợ yêu của anh, thương anh thật nhỉ.”

Đường Diệu đánh tay anh một cái: “Anh chỉ được thế thôi nhỉ.”

Tối muộn rồi không có gì chơi, vợ chồng trẻ lập tức cùng nhau vận động mấy lượt. Không biết qua bao lâu, hai người nhanh chóng đừng dậy nấu nước nóng…. Không biết vì sao thời tiết này lại không khiến mọi người quá mệt.

Khương Thành và Đường Diệu rúc vào nhau, nói nhỏ chuyện trong nhà.

Có tin tức Tứ Bang Nhân lần này rơi đài; có chuyện hôn sự của Khương Lâm và Dương Phượng Ngữ; nói luôn cả không biết bao giờ thời tiết mới tốt lên.

Nói một lúc, cuối cùng cũng dần thấm mệt, cứ thế ngủ thiếp đi.

Khương Thành thấy vợ mình ngủ say, lặng lẽ đứng dậy không để phát ra tiếng động. Anh khoác áo tơi đi ra ngoài, xem lại những chỗ chưa chắc chắn, sau khi sửa xong liền ôm củi vào trong nhà, tiện cho lần sau dùng.

Không phải anh thích làm việc vào buổi tối, chẳng qua thấy gió lớn quá, làm luôn thì vẫn hơn.

Sau khi việc đau vào đấy, bấy giờ mới vào nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Diệu thấy thành quả Khương Thành làm ngày hôm qua, cô lập tức đau lòng cho chồng, đồng thời cũng cảm thấy ngọt như mật.

Có người phụ nữ nào không muốn người đàn ông của mình có thể thấu hiểu, sẵn sàng làm việc nhà giúp mình một tay chứ.

Dường như gió lúc này đã nhỏ hơn rất nhiều, Khương Thành nhìn trời không được trong lắm, nói: “Nhà cũ cũng xây rất lâu rồi, có mấy chỗ mục nát không ổn lắm. Anh qua đó xem sao, tiện thể nhắc nhở mọi người luôn.”

Đường Diệu gật đầu vâng một tiếng, bắt đầu nấu cháo.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai bé con nhà mình dậy rồi, lúc này hai bé đều mang theo chút mềm mại vừa tỉnh ngủ. Bé Đường Đường xoa tay nhỏ: “Cháo kìa.”

Đường Diệu cúi đầu nhìn nồi cháo mình sắp nấu xong: “Mũi thính thật đấy.”

Bé Đường Đường lắc đầu, mềm mại nói: “Không phải đau ạ, anh trai nói sáng nay ăn cháo.”

Đường Diệu: “?”

Tiểu Lang cũng mang theo chút mơ màng vì vừa ngủ dậy, mềm mại nói: “Mỗi lần ăn bánh canh xong, năm ngày sau sẽ ăn cháo; năm ngày sau lại tiếp tục ăn bánh canh. Vậy thì…”

Tiểu Lang đếm ngón tay, nói: “Hôm nay ăn cháo.”

Đường Diệu: “…”

Cô bật cười, nhéo mũi Tiểu Lang: “Không ngờ con lại phát hiện ra quy luật này, thông minh quá đi.”

Tiểu Lang vui vẻ nhấp miệng nhỏ nở nụ cười.

Đường Diệu: “Các con nhanh mặc quần áo vào đi, đợi cha về rồi chúng ta ăn cơm.”

Hai tiểu gia hỏa lập tức ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Ui chào!

Được ăn cháo thơm ngon!

Đồ ăn là quan trọng nhất!

Đúng là cứ năm ngày Đường Diệu sẽ đổi món, bánh canh và cháo xem kẽ nhau. Không ngờ chi tiết nhỏ như vậy cũng bị Tiểu Lang chú ý đến. Cô mỉm cười trộn rau, thầm nghĩ sao hai bé con nhà mình lại thông minh thế chứ.

Sáng nay nhà Đường Diệu đều ăn sáng cực kỳ đầy đủ!

Cô nấu một nồi cháo, sau đó quấy bột ngô làm bánh một ngô, cắt hai quả trứng gà luộc thành bốn miếng, cuối cùng pha cho hai bé con mỗi người một ly sữa bột.

Đúng lúc này, Khương Thành lập tức vào nhà.

Đường Diệu: “Bên kia sao rồi anh?”

“Vẫn ổn, mấy hôm trước đại ca và nhị ca đã sửa lại một lần rồi. Có vài nơi còn ọp ẹp, nhưng chắc cũng không có vấn đề gì. Sáng nay mưa nhỏ gió nhẹ, bọn họ sẽ sửa lại sau. Cha nói trời hôm nay không sáng lắm, sắc trời đen kìn kịt. Hôm nay em đừng để Tiểu Lang và Bé Đường Đường ra ngoài chơi nhé, mà em cũng đừng đi đau xa, mưa ướt dễ bị cảm lắm.”

Đường Diệu gật đầu: “Em biết rồi.”

Cha chồng là người làm nông đã lâu trong thôn, tuy không nói đúng một trăm phần trăm như người xem thiên văn, nhưng ít nhiều cũng trúng vài phần.

Dù sao đây cũng là kinh nghiệm được tích lũy mấy chục năm.

Đường Diệu nói: “Hôm nay anh đi làm, nếu chiều tối thấy thời tiết kém quá thì ở bên đừng về nữa. Dù sao ngủ đâu cũng được, mưa to gió lớn đi qua đi lại như thế không an toàn.”

Cô dặn dò người đàn ông của mình một lúc lâu, sau đó nhanh chóng chuẩn bị cơm trưa cho anh mang đi. Bình thường cô sẽ để lượng vừa đủ, nhưng hôm nay bỏ nhiều hơn một chút, cuối cùng bỏ hai quả trứng gà luộc vào trong túi: “Anh đừng lo chuyện trong nhà nhé, có em đây rồi.”

Khương Thành cười: “Anh biết rồi.”

Sau khi giúp vợ soạn chén đũa ra ngoài rửa, móc 43 đồng từ trong túi ra: “Cho em này.”

Đường Diệu sửng sốt, hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Khương Thành: “Lúc này anh qua bên kia, đây là tiền mẹ chia cho nhà mình từ những lần buôn bán trước.”

Đường Diệu hiểu ra, nhanh chóng cầm lấy tiền. Cô rút 13 đồng ra nhét vào trong túi của Khương Thành, nói: “Anh cầm lấy đi, hôm nay em thật sự không yên lòng nổi. Trong túi anh có tiền có phiếu, vậy em mới yên tâm được.”

Cô tiếp tục nhét một ít phiếu gạo còn thừa vào trung túi anh.

Lần này Khương Thành cũng không từ chối, anh nói: “Được rồi, anh cầm trước nhé, đợi thời tiết tốt hơn chút sẽ trả lại cho em.”

Đường Diệu nghe thế liền nở nụ cười: “Không phải mẹ đã nói mấy ngày nay vẫn nhặt ốc hương sao? Sao vẫn chia nhỉ?”

Khương Thành: “Mấy hôm nay thời tiết không được tốt, lúc mưa lúc tạnh, chắc nước dưới sông cũng lạnh cóng cả. Nghĩ thôi cũng thấy lạnh rồi, không thể vì kiếm tiền mà để bọn nhỏ đứng dưới nước lạnh được. Lỡ về ốm thì sao, chút tiền kia còn không đủ chữa bệnh nữa.

vậy không đáng chút nào.”

Đường Diệu gật đầu: “Mẹ nghĩ chu toàn thật.”

Hai vợ chồng lại nói chuyện một lúc lâu, Khương Thành mang theo sọt nhỏ đạp xe đi làm. Chỉ đi một đoạn đường ngắn, Khương Thành liền phát hiện trận gió hôm qua không nhỏ chút nào, có mấy nhà đã bị lốc mái rồi.

Bấy giờ anh mới cảm thấy may mắn vì mình sẽ xây nhà mới.

Ngoài chuyện này ra, cũng may thôn mình đã thu hoạch lương thực từ lâu, nếu để đến giờ, chắc chẳng còn lại gì nữa. Nghĩ thế, Khương Thành đạp xe mỗi lúc nhanh hơn… Lời của người có kinh nghiệm đúng là rất đáng tin. Khương Lão Khờ nói không sai chút nào, hôm nay căn bản không hề có nắng. Trận mưa nhỏ gió nhẹ lúc sáng dường như đang để mọi người có cơ hội nghỉ ngơi tu sửa lại thôi, tới buổi chiều trời mưa to tầm tã như trút nước, gió cũng lớn đến mức gần như có thể thổi bay người gầy.

Gần tối, gió rất mạnh. Ầm ầm gào thét, trời đất đen kịt, cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt. nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy rổ sọt nhà người ta bay đầy trời. Hai con gà mái bên ngoài không dám nhúc nhích chút nào.

Tiểu Lang và Bé Đường Đường chưa từng nhìn thấy cảnh tượng gió to mưa lớn khiến trời đen nghịt thế này, sợ hãi rúc vào trong lòng Đường Diệu.

Đường Diệu nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Chắc đêm nay cha các con không về đâu.”

Chương kế tiếp