Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 76
Lúc trận gió này nổi lên, thật sự không ai nghĩ nó sẽ khủng bố như vậy, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.

Trận bão táp gần như giằng co tận bốn ngày.

Nếu như vài năm sau, mọi người sẽ biết đây chính là hiện tượng cuồng phong dẫn đến mưa to. Nhưng trong những năm này, khu vực nông thôn khá nhỏ như ở đây lại chẳng mấy ai hiểu được. Mọi người đều cảm thấy thật sự sợ hãi những trận bão táp đáng sợ mà thiên nhiên mang đến.

Khương Thành vẫn chưa trở về, trong lòng Đường Diệu ít nhiều cũng có chút lo lắng. Nhưng dù sốt ruột ra sao, cô cũng không quá hoảng loạn. Khương Thành không phải người ngốc, hơn nữa công việc của anh chẳng có gì nguy hiểm cả, chỉ không biết hiện tại anh có đủ ăn hay không thôi.

Bây giờ Đường Diệu chỉ mong chút tiền trong tay anh có thể phát huy chút tác dụng, hoặc anh sang bên nhà chú thím Cố ở nhờ vài ngày.

Tiểu Lang và Bé Đường Đường vẫn còn nhỏ, hai bé đều bị trận bão táp này dọa sợ. Mưa to mấy ngày liên tiếp, bọn nhóc ghé bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mái tranh không biết của nhà ai bay đầy trời, còn có đá lớn và những cành cây nhỏ bị thổi bay tứ tung.

Cảnh tượng này quả thực khiến Bé Đường Đường sợ chết khiếp.

Có hôm Bé Đường Đường còn nhìn thấy trên không trung có một con gà đang bay tới, nhưng trận gió kia nháy mắt đã hất bay nó đi. Bé Đường Đường sợ muốn tè ra quần luôn.

Gà có thể bị hất bay, vậy cô bé cũng có thể bị thế lắm!

Vậy nên bấy giờ cô bé cực kỳ ngoan ngoan, không dám ra khỏi cửa, cho dù bị đánh chết cũng không ra nửa bước đâu.

Đương nhiên, Đường Diệu tuyệt đối sẽ không để hai bé con nhà mình ra ngoài đường dưới thời tiết ác liệt như thế này.

Cũng may, thời tiết này không kéo dài quá lâu, đến lúc chạng vạng ngày thứ tư, trận gió này cuối cùng cũng dần nhỏ đi, mưa cũng chỉ lắc rắc vài hạt.

Đường Diệu nhìn trời, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không biết đêm nay anh A Thành ca có về không nữa.

Linh thật đấy, tời vừa tối, Khương Thành đã đạp xe về nhà rồi. Anh đẩy xe vào sân, Đường Diệu liền chạy tới: “Anh A Thành!”

Khương Thành cười: “Sao thế? Nhớ anh à?”

Anh nhìn lại anh đi, chỉ biết thế thôi à.

Nhưng lúc này Đường Diệu không thèm so đo với anh, vội vàng chạy ra ngoài nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy đau lòng muốn chết. Trên người anh có vết bầm, môi cũng tróc đỏ, quần áo bèo nhèo như dưa muối chua vậy, cả người gầy đi mấy vòng. Mới mấy ngày thôi, sao lại gầy nhanh vậy chứ! Cô hỏi: "Mấy hôm nay anh không sao chứ? Có bị đói không?”

“Sao đói được, mấy hôm nay anh ăn cơm bên chú Cố, không đói đâu mà.”

Lại nói: “Em lấy chút lương thực giúp anh nhé, ngày mai đi làm anh đưa qua đó.”

Cuộc sống bây giờ không khấm khá lắm, lúc này có thể ăn ké nhà người ta mấy ngày thế này cũng là chuyện hiếm thấy rồi, không thể ăn không của người ta được.

Đường Diệu gật đầu vâng một tiếng.

Hai vợ chồng đang nói chuyện liền thấy Tiểu Lang và Bé Đường Đường xông thẳng tới đây như chùm pháo nhỏ, hai nhóc ôm lấy chân Khương Thành: “Cha ơi, cha ơi!”

Mấy bé con chưa hề rời khỏi cha mẹ, bốn ngày không gặp cha mình, lúc này không kích động mới lạ đấy!

Khương Thành cúi đầu, xoa đầu hai nhãi con: “Ngoan, hai đứa ở nhà có ngoan không nào?”

“Có ạ!”

Khương Thành nghe hai cục cưng đồng thanh như thế liền bật cười, nói: “Hai con thả tay ra đi nào, trên người cha đang bẩn lắm, tắm xong mới ôm hai đứa được.”

Hai tiểu gia hỏa vội gật đầu nghe lời, hai anh em đều là bé ngoan mà.

Bộ quần áo anh mặc liền mấy ngày nay đã bèo nhèo không nhìn ra gì nữa, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy bị rách vài chỗ. Bình thường đi làm, anh toàn mặc bộ đồ sạch sẽ không có mụn vá kia, cũng may anh không mang nó trong trận mưa lớn này, nếu không, bộ quần áo không có mụn vá duy nhất cũng biến thành rách nát lẻm nhẻm.

Sau khi nói khéo được hai bé con vào trong phòng, anh đứng bên ngoài lau người. Vừa cởi áo ra, Đường Diệu lập tức liền mở to hai mắt, run rẩy hỏi: “Vết thương trên người anh có từ lúc nào thế?”

Sau lưng Khương Thành có một vết thương rất dài đang há miệng, đỏ hồng mang theo vào phần dữ tợn. Hơi sưng lên, vừa nhìn đã biết phía trên đã được bôi thuốc tím, nhưng lại không được băng bó gì.

Đường Diệu giữ chặt lấy anh, tức điên lên: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao anh lại bị thương thành thế này hả? Không phải anh làm việc ở rạp chiếu phim sao?”

Vừa nói nước mắt như hạt đậu vừa rơi xuống.

Khương Thành thấy vợ mình khóc liền vội vàng dỗ dành: “Không sao đâu em, nhìn hơi đáng sợ thôi, thật ra vẫn ổn mà. Em xem đi, bác sĩ đã nói không sao, không cần băng bó nữa mà.”

Đường Diệu: “Anh đừng nói mấy câu kiểu đó nữa, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Cô chạm vào lưng anh một cách nhẹ nhàng, hỏi: “Có phải rất đau không?”

Khương Thành lắc đầu: “Không, không đau gì hết.”

Thấy nước mắt Đường Diệu không ngừng rơi xuống, anh dỗ một lúc lâu không được, cuối cùng đành giải thích.

Hóa ra trận bào táp lần này gây ra rất nhiều vấn đề. Thật ra công xã của bọn họ cách huyện thành rất xa, cũng là nơi hẻo lánh nhất. Vậy vì sao lại có rạp chiếu phi, Cung Tiêu Xã tồn tại. chuyện này ít nhiều cũng phải nhắc đến sản nghiệp chính của công xã.

Công xã của bọn họ có một xưởng làm kẹo, chính xưởng kẹo này chống đỡ kinh tế cho phía công xã.

Vậy vì sao xưởng kẹo lại được ưu ái hơn những nơi khác?

Cũng vì nguyên nhân đó chứ sao.

Lúc này, mục tiêu lớn nhất chính là “bảo vệ xưởng kẹo”.

Thời điểm cơn bão này mới tới, mọi người thật sự không nghĩ nó lại mạnh như vậy. Đến lúc phát hiện ra thì không còn kịp nữa. Kho kẹo trong xưởng bị dột, cả ngàn cân kẹo có giá trị sắp xảy ra chuyện, thư kí Bạch liền kêu gọi tất cả mọi người có thể đến xưởng kẹo hỗ trợ một tay.

Khương Thành cũng là một trong số đó. Thực ra đã ba ngày anh chưa được nghỉ ngơi, chỉ ở bên kia chống đỡ cùng mọi người.

Cũng may trời xanh không phụ lòng người, tuy có tổn thất, nhưng cũng không quá lớn.

Chẳng qua cơn bão kia quá đáng sợ, Khương Thành bị một khúc xà ngang rơi trúng, cũng mang anh né nhanh nên không xảy ra chuyện đáng buồn. Nhưng thanh xà ngang kia lại rơi trúng lưng, cuối cùng để một một vết thương lớn.

Tiuy biết vì tập thể, nhưng Đường Diệu vẫn muốn đánh anh mấy cái thật mạnh: “Đồ khốn khiếp này, anh không biết trong nhà có vợ có con thơ à? Sao lại dám cậy mạnh thế chứ. Lỡ anh xảy ra chuyện gì, bọn em biết làm sao?”

Cô vừa khóc vừa dùng tay đánh anh mấy cái.

Khương Thành chấp nhận để cô bớt giận, đến khi khóc đủ rồi, anh nói: “Em xem đi, không phải nah vẫn ổn sao? Tuy anh đi hỗ trợ, nhưng vẫn biết chừng mực.”

Đường Diệu chỉ vào lưng anh: “Chừng mực của anh đây hả? Có chừng mực mà thành thế này? Anh thật sự không định băng bó thật à?”

Khương Thành lắc đầu, nói: “Không cần, nhìn có vẻ đáng sợ, thật ra không sâu đâu, không nghiêm trọng đâu mà. Không băng bó sẽ nhanh lành hơn, thật đấy.”

Anh trấn an một lúc, Đường Diệu vẫn rất bực.

Chẳng qua cô thật sự rất đau lòng cho chồng mình, dù sao ba bốn ngày rồi chưa được nghỉ ngơi.

Cô đuổi Khương Thành vào trong phòng cùng hai đứa nhỏ, còn mình vội đi nấu cơm tối, bắt tay vào việc nấu một nồi bánh canh, bỏ thêm một chút thị dê và nấm đinh, thơm ngon chảy cả nước miếng. Mấy hôm nay Khương Thành đều không được ăn cơm nóng, bây giờ tô bánh canh thơm ngon nóng hổi bày ra trước mặt thế này, đúng là không còn gì sánh bằng.

Anh ăn sạch ba chén, lúc này mới thấy cả người ấm hơn.

“Anh tới chỗ cha mẹ báo bình an đã.”

Đường Diệu kéo anh lại ngay, nói: “Để em đi cho, anh ngủ sớm một chút.”

Khương Thành thật sự vô cùng mệt mỏi, anh cũng không tranh với vợ nữa, thống nhất xong liền trực tiếp đi vào phòng ngủ.

“Sáng mai em không cần gọi anh dậy đâu, ngày mai được nghỉ.”

Đường Diệu không hỏi mấy câu dư thừa, cô dặn hai nhãi con không được đánh thức Khương thành, lúc này mới đến nhà cũ. Hiện tại mưa đã tạnh, sau khi biết thằng ba nhà mình không sao, Chương Hà Hoa và Khương Lão Khờ cũng yên tâm hơn nhiều.

Đường Diệu vừa nghe tin này từ bên nhà cha mẹ, hình như đại đội mình gặp họa lớn rồi. Mười nhà thì có hết bảy nhà phải sửa lại. Những căn hoàn toàn không cần tu sửa như nhà Đường Diệu, thật sự ít đến mức đếm trên đầu ngón tay.

Ngay cả nhà họ Khương lần này cũng có rất nhiều chỗ phải tu bổ lại, mà cũng may, bọn bà có thể ở tạm được. Nghe nói có mười bảy mười tám hộ trong thôn bị xốc luôn cả nhà, bao gồm của thanh niên trí thức và trường tiểu học.

Nghe nói bên kia cũng rất nghiêm trọng.

Hiện tại những người này đều đang tạm thời tìm người thân bạn bè cứu giúp, tuy mưa gió đã ngừng, nhưng nhiệt độ không khí hạ rất thấp, nếu ở bên ngoài sẽ đông lạnh chết mất. Người bình thường chẳng qia muốn để người ngoài đến nhà mình sống cả, nhưng nếu là người thân, vậy không còn cách nào nữa, không thể mặc kệ thế được.

Mọi người đang nói chuyện hăng say, không ai để ý tới chị cả của Vương Xảo cũng tới, lúc này còn đứng trong nhị phòng!

Đến đây nhờ tá túc vài hôm.

Chị cả bên nhà mẹ đẻ Vương Xảo tới đây, cô ta muốn cùng hai đứa con nhỏ nhà mình ở nhờ vài hôm. Chẳng qua Vương Xảo vội từ chối ngay, cũng không phải cô ấy xấu tính, nhưng nói có sách mách có chứng. Tuy hiện tại đã phân gia, nhưng vẫn ở cùng một viện. Chị cả cô ấy là quả phụ, còn Khương Lâm lại là đàn ông chưa lập gia đình. Nếu bị người ta đồn đãi, thật sự không hay chút nào.

Nhà mẹ đẻ cô ấy có hai chị em, nhưng cũng đã lấy chồng hết rồi. Cô chị này không đến nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ, ngược lại lại tới nhà cô em không thân thiết lắm này. Vương Xảo không thể không nghĩ nhiều được.

Tóm lại, cô ấy không đồng ý.

Không nói đến chuyện Khương Lâm là người chưa lập gia đình, nhà bọn cô chỉ có một giường, vậy còn chồng mình nữa mà! Em chồng và chị vợ ở cùng một giường, nói thế mà nghe được à?

Túm cái váy lại, Vương Xảo không muốn đồng ý.

Nói đến chuyện này, chị cả Vương Tú của Vương Xảo vừa đến đã định đến nhà Khương Thành và Đường Diệu ở nhờ. Cũng vì trông cậu Vương Xảo có thể mở miệng bắc cầu một chút. Nghĩ thế, đều là thân thích cả, không thể thấy chết không cứu được.

Ai cũng biết nhà cô thoáng mát có hai cái giường. Đợi đến khi Vương Tú nói ra tâm tư của mình, lúc này Vương xảo mới biết cô chị này có ý gì. Tuy đôi khi Vương Xảo hơi chướng mắt Đường Diệu, nhưng dù sao cũng là chị em dâu, có suy nghĩ phân cao thấp cũng chẳng phải chuyện gì quá lạ. Nếu so sánh, cô ấy càng ghét cô chị yêu dấu bên nhà mẹ đẻ này hơn.

Quan hệ giữa Vương Xảo và chị chẳng mặn mà lắm, bình thường đã không qua lại. Có khi gặp nhau trên đường cũng chẳng thèm ngó nhau một tiếng. Lúc này cô ta tới đây cầu cứu, Vương Xảo cũng chẳng muốn giúp chút nào.

Từ nhỏ đến lớn, ý vào mình là chị, cô ta thường xuyên bắt nạt mình. Ăn mặc gì cũng đều cướp từ cô ấy, chuyện này coi như có thể bỏ qua được. Nhưng chuyện khiến Vương Xảo nhớ rõ như in, lúc mình sắp lấy chồng, người này và anh rể đến nhà nói với mẹ những lời không thể chấp nhận được.

Nếu không phải cô ấy cẩn thận, nhìn ra chuyện này không ổn nên mới lén đứng sau cửa sổ nghe lén, vậy sẽ không bao giờ biết được ông anh rể kia lại dỗ ngọt mẹ mình đừng gả mình cho Khương Hải, mà gả cho một ông chú ở xa tít mù ri bên nhà mẹ đẻ của anh ta. Còn cô chị yêu dấu kia thì sao, ở bên tai phụ họa không biết bao nhiêu cho đủ.

Gì mà lớn tuổi sẽ biết yêu thương vợ; Gì mà sẽ có 200 đồng tiền sính lễ; Gì mà người thành phố sinh con sẽ thành trẻ con thành phố; Tuy Vương Xảo rất nhát gan, nhưng đâu phải người ngu. Chuyện tốt thế mà đến lượt mình á? Đợi đến khi cô chị kia rời đi, cô ấy liền làm loạn đòi chết đòi sống một trận, không muốn nghe theo lời cô chị kia. Rốt cuộc mẹ mình cũng có chút lương tâm, không nghe theo mấy câu nịnh nọt của chị gái, cuối cùng đồng ý gả cô cho chồng hiện tại.

Cuối cùng, tay trắng, ngay cả bộ quần áo đầy mụn vá cũng không có mà gả đến nhà họ Khương.

Bởi vì chuyện này, cô ấy luôn cảm thấy mình kém hơn hai nàng dâu kia rất nhiều.

Mặc dù Chương Thải Hồng không phải con đẻ của Chương Hà Diệp, nhưng lúc kết hôn lại có một cái tủ quần áo và một bộ quần áo mới, mấy thứ linh tinh lặt vặt kia cũng phải mười đồng. trong thôn có mấy nhà được thế chứ. Vì vậy mới cảm thấy Chương Thải hồng thân thiết hơn nhiều, coi như con ruột trong nhà.

Cô ấy cũng chứng kiến lúc Đường Diệu kết hôn, Đường lão đầu trực tiếp cho Đường Diệu một trăm đồng của hồi môn, còn mấy bộ quần áo mới.

Vậy nên Vương Xảo luôn oán trách nhà mình, nhưng dù trách, cô ấy cũng không hoàn toàn cắt đứt với nhà mẹ đẻ. Cũng may cha mẹ cũng không “bán” mình cho ông chú trong thành phố kia, chú họ của anh rể chắc chắn rất lớn tuổi rồi!

Từ chuyện này, Vương Xảo hận chết cô chị kia của mình. Cũng không biết có phải gặp báo ứng không, khoảng năm năm trước, ông anh rể chẳng có chút đạo đức kia lên núi săn thú bị sói cắn chết, cô chị kia thành quả phụ. Cuối cùng Vương Xảo không thèm so đo nữa, dù sao quả phụ nuôi con không dễ dàng gì.

Chuyện vẫn chưa kết thúc, không lâu sau Vương Tú nhắm thấy vợ Khương Thành đã hôn mê lâu ngày, muốn thông đồng một chút móc nối quan hệ, cuối cùng không thành công. Sau đó Khương Thành nghèo rớt mồng tơi, cô ta chẳng vui vẻ gì nữa.

Vì có đoạn truyền thuyết chết người này, Vương Tú vừa nhắc tới chuyện mình muốn đến tam phòng ở vài ngày, cơn tức giận trong người Vương Xảo dần bùng cháy thành lửa lớn.

Cô ấy thật sự vô cùng chướng mắt cô chị này của mình, đúng là chẳng phải loại người tốt đẹp gì!

Cô ấy chỉ vào mũi Vương Tú mắng một trận ra trò, sau ngần ấy năm, mình đã không còn là con bé đáng thương lúc nào cũng bị chị gái muốn bắt nạt thế nào cũng được nữa. Lấy chồng sắp bảy tám năm, làm thuộc hạ của Chương Hà Hoa lâu như vậy, ít nhiều cũng biết chút công phu chứ.

Với lại, cô ấy đâu phải bánh bao mềm, ai muốn ức hiếp cũng được.

Vương Xảo chẳng sợ mẹ chồng mình nghe thấy mấy lời không hay. Lúc này xô xô đẩy đẩy cô chị này ra khỏi cửa, dùng hết sức bình sinh mắng một trận đã đời.

Nói ra cũng lạ, Chương Hà Hoa giống như một ngôi trường vậy, sau khi học hỏi kinh nghiệm từ bà, căn bản chẳng còn ai hiền lành để bị bắt nạt nữa. Đứng trước mặt Chương Hà Hoa có thể biến thành rùa đen rụt đầu, nhưng lúc ở cùng người khác, còn lâu nhé!

Vương Xảo cũng hiểu có những lời không thể nói ra miệng, căn bản không đề cập tới tam phòng. Chỉ nói nhà mình chỉ có một giường, chị không về nhà mẹ đẻ mà đến đây tìm mình, không biết có ý đồ gì. Bình thường Vương Tú đều tổng rất nhu nhược dịu dàng, nếu đanh đá giống đám đàn bà trong thôn, vậy sao dỗ ngon dỗ ngọt được mấy người đàn kia bên ngoài giúp mình làm việc được.

Lâu dần, cuối cùng cũng thành thói quen.

Nói đến chuyện mắng chửi người, biết thì biết đấy.

Nhưng bình thường đều đi theo con đường bạch liên hoa nhu nhược.

Chẳng qua, tính cách này thật sự không thể sử dụng được trong nhà họ Khương, Vương Xảo mồm ba miệng bảy chửi nháo nhào một trận, căn bản không cho cô ta đường cãi lại.

Lúc này Đường Diệu đang lèm bèm chuyện Khương Thành với Chương Hà Hoa trong nhà cũ, nghe thấy bên ngoài cãi nhau liền vội chạy ra: “Nhị tẩu, có chuyện gì thế?”

Vương Xảo chống nạnh: “Em dâu, cô nhìn cho rõ mặt người này nhé, đúng là cái đồ không biết xấu hổ. Sau này gặp cũng không cần hòa nhã gì đâu. Hồi đó chị đây còn chưa gả đến, con mụ này thông đồng với thằng chồng không có lương tâm kia ba lần bảy lượt muốn mẹ bán chị đi! Bây giờ chồng gặp báo ứng, chị ta lại muốn tới làm lành. Chị muốn tưới đây ở ư? Sao không đến chỗ mẹ chồng ấy, hoặc về nhà mẹ đẻ cũng được mà! Tự dưng tới tìm cô em chẳng bao giờ liên lạc này làm gì! Dù chúng tôii phân gia cũng chỉ có một gian phòng thôi, chị có ý gì hả?”

Vương Xảo không ngờ Đường Diệu cũng ở đây, thấy cô đến, lúc này nhân cơ hội nói ra mấy lời này luôn. Một phần vì sợ Vương Tú lấy danh nghĩa của mình móc nối qua đó ở, nếu cô ta thật sự quyến rũ Khương Thành… Nghĩ đến sức lực của Đường Diệu, Vương Xảo đột nhiên rùng mình một cái.

Chuyện kia mà xảy ra, chắc cô ấy cũng không sống nổi nữa!

Ngay cả chồng mình cũng nói cô em dâu này là cọp cái, không cần bàn cãi gì nữa.

Nghĩ thế, Vương Xảo không màng thể diện nữa: “Đây là cái loại không biết tốt xấu. ngay cả em gái ruột cũng có thể bán đứng, cô để con mụ này sang bên đó ở, có khi bị bán thế nào cũng không biết đâu!”

Đường Diệu không hiểu sao đột nhiên nhị tẩu lại tức giận như thế, sau khi nghe Vương Xảo nói xong, cô cũng cảm thấy hơi ghét người phụ nữ thoạt nhìn hơi nhu nhược yếu ớt này! Sau khi lấy chồng còn về nhà bảo mẹ bán em gái đi, đây mà là con người à?

Đường Diệu vén tay áo: “Cô có cút đi không? Không cút tôi cho bay ra ngoài nhé!”

Vương Tú: “???”

Sao không theo kịch bản thế!

“Tôi…” Vương Tú cắn môi, nhu nhược đáng thương nhìn Đường Diệu.

Đây là dáng vẻ lúc cô ta đối phó với đàn ông, người phụ nữ như Đường Diệu động lòng trắc ẩn mới lạ đấy? Đường Diệu đột nhiên cảm thấy chẳng lẽ đầu óc của Vương Tú này dính nước?

Tưởng mình là đàn ông nên dùng dáng vẻ này thật à?

Cô à một tiếng.

Vương Xảo thấy cô chị này lại bắt đầu diễn, trực tiếp cầm chổi đánh thật mạnh về phía đó, vô tình y như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, cuối cùng cũng đánh con mụ kia đi ra ngoài.

Tức giận muốn tăng xông, lúc này đang thở hồng hộc: “Sau này nhà mình gặp cô ta cũng đừng chào hỏi gì nhé, cái đồ không biết xấu hổ.”

Lúc này, bà Đào đang đứng nghe góc tường lặng lẽ ghi tạc drama thú vị này vào trong lòng: Hứa quả phụ Vương Tú là đồ tâm tư bất chính, không chỉ về nhà mẹ để đòi bán em gái ruột, còn định quyến rũ đàn ông khác, bụng đói ăn quàng!

Tư liệu sống hấp dẫn thế này, lên nhạc!

Lần này mưa rất to, mặc dù xảy ra không ít vấn đề, nói chung cũng không đến nỗi nào. còn chuyện tu sửa nhà cửa, bắt tay vào việc liền cảm thấy không khó khăn lắm.

Công xã căn bản đã thu hoạch hết lương thực, có mấy người bị thương, nói chúng cũng không quá nặng.

Trên thực tế, nghe nói các công xã khác còn có trường hợp mưa to chết người, hơn nữa không chỉ một thôi đâu.

Sau chuyện lần này, có thể thấy được sự đáng sợ của thiên tai.

Không cần phía trên cứu tế, lương thực không bị ảnh hưởng, cũng sẽ không ai cứu tế mình cả. vậy nên mọi người đều nhanh chóng tập trung vào việc tu sửa nhà cửa, sau khi trải qua lần mưa bão khủng bố này, mọi người căn bản đều rất lo lắng, sợ bão đến lần hai sẽ bó tay không có cách nào.

Lần này nhiều gia đình cần sửa lại nhà, vậy nên thanh niên trai tráng trong thôn đều rất bận rộn. đôi ba người không cần sửa nhà đã bị để ý từ lâu, lúc này nhiều gia đình tới tìm hỗ trợ một tay. Còn Khương Thành ấy à, đâu còn cách nào nữa, anh phải đi làm bên công xã mà.

Không thể không đi được.

Dù có rất nhiều người hiểu tình hình nhà anh, nhưng cuộc sống mà, vẫn có đôi người mặt dày tới muốn giú.

Người này chưa từng giúp đỡ Khương Thành lần nào, đó là Vương Tú!

Không sai, đúng là Vương Tú, chị cả của Vương Xảo. Chẳng ai ngờ cô ta còn mặt dày tìm tới cửa. Người này tìm Khương Thành giúp đỡ là thật, muốn thông đồng với Khương Thành cũng là thật. Vốn định nhân cơ hội này làm quen với anh một phen, chẳng qua còn chưa vào nhà đã bị Khương Thành đuổi đi.

Khương Thành thật sự rất ghét người phụ nữ ngày, những người mong vợ anh chết, anh đều sẽ không cho mặt mũi đâu! Không trực tiếp khiến cô ta khó xử đã nhân từ lắm rồi!

Đường Diệu thoạt nhìn có vẻ không để ý, nhưng có một số chuyện rất nhạy cảm. Lúc này lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi ép hỏi một trận, quả nhiên nghe thấy người tên Vương Tú kia từng có ý đồ không tốt với Khương Thành.

Nghĩ đến cảnh mình còn chưa chết đã có người hận không thể thay thế vị trí kia của mình, Đường Diệu tức giận muốn tăng xông!

Cô sốt sắng đến mức hận không thể lập tức cầm theo cái cuốc đánh chết con mụ thọc gậy bánh xe kia.

Khương Thành thấy vợ mình tức giận gần nổi điên, lúc này vội vàng thông báo tin tốt.

Anh giữ chặt Đường Diệu, nổ ra tin tức cực kỳ đáng mừng: “Vợ ơi, anh có công việc chính thức ròi.”

Đường Diệu: “Hả???”

Cô ngơ ngẩn nhìn về phía Khương Thành.

Trên mặt Khương Thành ngập tràn ý cười: “Mấy hôm trước anh đi hỗ trợ xưởng kẹo đó! Xưởng trưởng Thái thấy anh làm việc khá ổn nên nói với công xã điều anh qua đó làm! Bên công xã cũng đã đồng ý rồi!”

Nghe thấy chuyện này, Đường Diệu mở to mắt: “Hả hả?”

Khương Thành xoa mũi nhỏ của cô, nói: “Chuyện tốt thế này, em có vui không?”

Đường Diệu giật mình một vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Thật sự quá tốt rồi!”

Chương kế tiếp