Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 77
Hộ khẩu của Khương Thành đã được chuyển tới nhà máy, những thủ tục liên quan cũng được nhanh chóng hoàn thành.

Công việc này của anh không cần quá nhiều kỹ thuật, là bảo vệ trong xưởng.

Một tháng ba mươi lăm đồng, đến ngày sẽ phát tận tay. Ngoài ra còn có phiếu gạo, phiếu công nghiệp, phiếu vải và phiếu bông.

Tóm lại, có ti tỉ thứ được nhận.

Trước kia thật ra cuộc sống của Đường Diệu và Khương Thành dựa vào việc thỉnh thoảng ăn được vài con thú, đôi lúc cũng dư dả. Nhưng công việc này yêu cầu sự cẩn thận tuyệt đối. Làm việc cũng phải lén lén lút lút, tỉ mỉ, tóm lại, ngoài cẩn thận ra phải cẩn thận và thật cẩn thận.

Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Số tiền lương và những thứ được nhận đều cố định mỗi tháng.

Khương Thành không muốn khoe khoang mình có việc mới với mọi người, dù sao nhiều người biết cũng không hay, thà để mọi người trong nhà biết còn vui vẻ phần nào. Vậy nên sau khi hoàn thành xong thủ tục, anh đến nhà cũ trịnh trọng thông báo với mọi người một tiếng. Chuyện này thật sự khiến Chương Hà Hoa vô cùng ngạc nhiên.

Vừa nghe xong con trai mình nói, bà liền vui mừng sung sướng.

Mấy đời nhà họ Khương đều thuần nông, cuối cũng cũng có thể thăng chức lên làm công nhân rồi!

“Con trai! Vết thương này của con, đáng giá đấy!” Chương Hà Hoa sảng khoái vỗ vai con trai. Mới đầu Khương Thành cảm thấy vết thương của mình cũng không quá nghiêm trọng, nhưng lúc này bị mẹ vỗ mấy phát đau điếng người.

Anh chị em trong nhà, lúc này ai nấy đều hâm mộ không nói nên lời.

Mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Khương Thành, nói cũng lạ, Khương Thành được coi là người may mắn nhất trong gia đình này.

Năm đó tuyển người tham gia quân ngũ, anh cũng là người thứ nhất thuận lợi được chọn đi.

Bây giờ cũng cực kỳ thuận lợi được làm công nhân.

Mọi người ở đây đều biết xưởng đường!

Con trai của đại đội trưởng, cha của Đại Hổ không phải cũng là tài xế lái xe đưa đón trong xưởng đường sao! Anh ta là bộ đội chuyển nghề, có chút tay nghề lái xe, cộng thêm đại đội trưởng nhúng tay nữa mới có thể vào được đó đấy.

Mà lão tam nhà mình vô thanh vô tức, chẳng ồn ào chút nào cũng có thể trở thành công nhận chính thức trong xưởng đường.

Hơn nữa bảo vệ nhà máy không cần làm quá nhiều việc, chỉ cần trông coi kho hàng, cộng thêm duy trì trật tự trị an trong xưởng là được.

Nói đến duy trì trị an, vậy cũng không quá mất công. Bởi vì trong xưởng đường có đến một phần ba công nhân là nữ rồi.

Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đương nhiên sẽ có, nhưng mấy chuyện quá lớn thì rất ít xảy ra.

Từ trước đến nay công xã bọn bà chưa từng nghe thấy bên xưởng đường có sự kiện gì lớn chấn động cả.

Dường như chẳng hề có luôn.

Tóm lại, đây là công việc cự kỳ béo bở.

Quá đỉnh, quá đỉnh luôn!

Trâu đấy, trâu đấy!

Ngay lúc mọi người chưa phản ứng lại kịp, Khương Thành lại tung ra một quả bom lớn hơn nữa. chỉ một câu thôi đã khiến tất cả mọi người trong nhà ngơ ngẩn đến mức chẳng biết mô tê gì.

Khương Thành hỏi: “Lão tứ, bên phía rạp chiếu phim đang cần tuyển người, chắc cũng ba tháng đấy, mỗi tháng mười tám đồng, đương nhiên không có phiếu gạo phiếu vải phiếu công nghiệp gì đó đâu, chú có làm không?”

Lúc này Khương Lâm đang đắm chìm trong niêm vui sướng vì anh ba nhà mình được làm công nhân, nằm mơ cũng không ngờ vài giây sau mình cũng có công việc mới.

Anh ấy khiếp sợ nhìn Khương Thành, miệng há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.

Các thành viên khác trong nhà họ Khương cũng dại ra.

“Nếu chú không làm, anh…”

“Làm làm làm, đương nhiên làm chứ!” Khương Lâm kích động đến điên cuồng.

Khương Thành: “Anh phải nói rõ chuyện này với chú, công việc tạm thời lần này không giống như anh trước kia đâu. Lúc này cậu chẳng qua chỉ thay ca, nói trắng ra, bên phía công xã đã chọn được người cả rồi. Nghe nói thân thích của nhà ai á, chẳng qua người ta bận chút việc nên chưa thể nhận chức ngay, bấy giờ công xã mới tìm người thay thế một chút. Chỉ ba tháng thôi, không nhiều cũng không ít. Đợi mấy tháng sau nhân viên chính thức quay lại nhận việc, chú phải ôm túi về nhà đấy.”

Khương Lâm điên cuồng gật đầu: “Thế cũng được! Em nhận em nhận!”

Bây giờ thời tiết đã lạnh hơn nhiều, ruộng chẳng có gì làm, Khương Lâm làm gì cũng chẳng có ai quan tâm. Hơn nữa, bình thường Khương Lâm cũng toàn làm biếng thôi.

Khương Lâm lại rất thích những chỗ như thế, gật đầu lia lịa nói: “Em muốn đi!”

Khương Thành vỗ bả vai em trai một cái: “Ba tháng này chú lo mà làm việc cho tốt đấy, mai chú cứ đi cùng anh qua đó, mà tốt nhất tối nay nên ôn lại phép tính đi, đọc qua vài con chữ nữa.”

Nói tới đây, Khương Thành liền nhắc luôn Khương Sơn và Khương Hải: “Đại ca, nhị ca, chuyện lần này không phải em bỏ qua hai anh để giúp lão tứ đâu. Chẳng qua, các anh căn bản không làm được việc này. Trước hết phải có xe đạp, đã thế còn ở lại bên kia, nửa tháng mới có thể về nhà một chuyến. Các anh đều kết hôn cả rồi, ở xa chị dâu cũng không tiện lắm. Một lí do khác nữa, chỉ yếu cũng vì bên kia yêu cầu biết chữ và tính toán, bán vé xong phải ghi vào sổ nữa.”

Anh dừng lại một lát, cười nói: “Trong thôn có lớp xoá nạn mù chữ đó, mọi người ít nhiều gì cũng nên tham gia một chút. Ngay cả Đường Đường nhà em cũng biết nếu không tính toán được thì sẽ không tính được kẹo, người lớn như chúng mình không thể không biết được! Học thêm một ít, cơ hội cũng nhiều hơn vài phần.”

Nghe thấy cậu em nói vậy, trước mắt Khương Sơn và Khương Hải như tối sầm lại.

Đọc sách, đây chính là tử huyệt của hai người.

Hai bọn họ đều chưa học xong tiểu học đã nghỉ, không phải trong nhà không trợ cấp nổi, mà là thật sự học không vào.

Còn Khương Thành và Khương Lâm lại học đến cấp hai, chẳng qua thành tích bình thường nên không tiếp tục học cao hơn.

Viết vài bài quảng cáo, nhớ vài câu chữ trog rạp chiếu phim không phải vấn đề quá lớn.

Khương Thành giải thích xong, trong lòng hai anh trai đã thoải mái hơn nhiều, hai chị dâu cũng thế! Mọi người thầm nghĩ, học hành đúng là chuyện không thể bỏ ngang được. Cơ hội tới đột nhiên, người có học đương nhiên sẽ chiếm ưu thế hơn người không biết chữ.

Mấy bé con nhà họ Khương xong xong liền ngập tràn cảm xúc!

Đám nhóc đều âm thầm thề, sau này phải lo học hành cho tốt!

Học giỏi chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Chuyện tốt cứ đến liên tiếp, Chương Hà Hoa quả thực vui đến mức sắp bay lên trời rồi!

Nghĩ tới chuyện gì đó, bà đột nhiên vỗ đùi nói: “Mẹ ra ngoài một lát nhé!”

Khương Lão Khờ cũng lặng lẽ đứng dậy: “Để cha đi coi mẹ con thế nào.”

… Không cần nói cũng biết ra ngoài để khoe khoang.

Lúc này, ngay cả Khương Lâm cũng nổ ầm ầm bên ngoài kìa.

Khương Lâm bị cô gái kia huỷ hôn, trái tim thiếu nam như pha lê kia lập tức vỡ thành ngàn mảnh. Trong lòng vô cùng đau khổ, sau khi bị đánh một trận, dầm dưa săn được con dê béo bở, sự khổ sở trong lòng đã được phát tiết gần như không còn gì.

Thêm chuyện này nữa, đúng là vừa khéo mà.

Trận bão kia khiến mọi người phải ở lì trong nhà, mấy hôm nay anh ấy bị Chương Hà Hoa bẻ não một trận ra trò. Sau khi ngẫm lại cũng thấy đúng, có lẽ ông trời thật sự thương mình. Không ấy à, sau khi kết hôn sinh con xong, lúc ấy Phượng Nhi dứt áo ra đi, không phải mình sẽ thảm hơn nhiều sao?

Thế cho nên, Khương Lâm không còn buồn bã quá nữa.

Anh ấy đã bị thuyết phục rồi!

Bị thuyết phục một cách triệt để.

Lúc này còn có thể đến công xã làm việc, tâm trạng vui vẻ thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Trong thôn không phải chỉ có mình mình biết chữ, tuy người biết chữ không nhiều, nhưng lớp xóa nạn mù chữ vẫn tồn tại, vậy có nghĩa người mù chữ cũng không ít. Hiện tại người người nhà nhà đều không có việc gì, đám trẻ cũng rảnh rỗi ở nhà. Vậy mà mình lại tìm được công việc ngon lành thế này, hơn nữa còn có thể xem phim miễn phí nữa.

Được xem phim miễn phí, đã thế còn có tiền lương!

Một tháng mười tám đồng, vậy ba tháng sẽ có bao nhiêu, bao nhiêu nhỉ?

Khương Lâm cố gắng tính toán một lúc, cuối cùng cũng tính ra!

Năm mươi tư!!!

Không ngờ lại nhiều thế, năm mươi tư đồng đấy!

Nhà mình làm một năm chắc cũng chẳng đến hai mươi đồng! Thế mà mình làm có ba tháng thôi đã có năm mươi tư!

Khương Lâm chợt cảm thấy cả người mình lâng lâng như đi trên mây!

Khương Lâm: Cuộc đời còn gì sung sướng hơn.

Hiện tại nhà họ Khương ai nấy đều vui vẻ ra mặt, dường như chuyện Dương Phượng Ngữ hủy hôn cũng không thể đả kích nổi gia đình này. Theo lời Chương Hà Hoa ấy à, đó là do ông tời thương người, lỡ kết hôn rồi ồn ào ly hôn, vậy chẳng phải thằng con đẹp trai nhà mình sẽ trở thành người có một đời vợ rồi à?

Không cẩn thận có thai, thế đứa bé kia chẳng phải sẽ không có mẹ?

Nghĩ đến cảnh những nhà có con kết hôn với thanh niên trí thức đang làm loạn đòi ly hôn đến mức gà bay chó sủa trong những ngày gần đây, hội nông dân thuần phác đều cảm thấy bà nói rất có lý!

Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, thế mà người nhà họ Khương lại không hề khổ sở chút nào, chuyện này khiến mọi người đều cảm thấy dưa này --- thiu mất rồi.

Con người ai chẳng thế, nếu nhà họ Khương ôm hận nghiến răng nghiến lợi nhớ mãi chuyện này, chắc chắn bọn sẽ sẽ càng vui vẻ hơn, hận không thể có thêm mấy cái miệng để nói cho đã.

Nhưng nếu người ta đã không để trong lòng, khoát tay coi như không sao, vậy chuyện này đâu còn gì thú vị nữa.

Chuyện đã thế rồi, đâu còn gì để nói.

Lúc này thấy nhà họ Khương đắc ý như sắp lên trời, nghĩ đến chuyện lão tam nhà đó sắp trở thành công nhân, lão tứ cũng có thể kiếm tiền trong thời buổi không có việc gì làm, ai nấy đều ghen tỵ đỏ cả mắt. Có đôi người ghen ghét không chịu được nữa, xông đến trước mặt Chương Thải Hồng và Vương Xảo châm ngòi nói móc nói mỉa.

Các cô nghĩ lại xem, tự dưng đi giúp Khương Lâm, sao lại không cho hai anh cơ hội!

Hai anh còn nuôi gia đình, áp lực cần công việc hơn nhiều chứ!

Bấy giờ, Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều không thèm đáp lại, chẳng lẽ hai người không rút ra bài học từ lời Khương Thành nói sao?

Hai cô đều không thích người khác nói xấu sau lưng, muốn châm ngòi để bọn đây cãi nhau à? Thật sự xem mấy bà là đồ ngu sao?

Tuy nói thì nói thế, nhưng về nhà vẫn không thoải mái lắm. Mỗi ngày đều hận không thể cầm dây mây thúc giục chồng mình đến lớp xóa mù chữ nhiều hơn một chút, học thêm đôi ba thứ thì tốt rồi.

Cứ thế, hai anh em dắt nhau đến công xã làm việc.

Khương Thành vẫn về nhà mỗi ngày như thường lệ. Anh vào làm việc trong nhà máy hơi muộn, thời buổi khó khăn, một mình phân một phòng là chuyện không thể nào, phải xếp hàng chia mới được. Anh được phân ở ký túc xá, bên này có giường lớn chung nhau, tám người một phòng. Chỉ cần không muộn làm là được, thế nên anh quyết định không ở.

Khương Thành không ở ký túc xá khiến những người trong phòng đó đều rất vui.

Dù sao, càng ít người ở, chỗ cũng rộng hơn được một chút.

---- Còn về Khương Lâm, anh ấy vẫn ở trong rạp chiếu phim như Khương Thành lúc trước.

Theo như lời Chương Hà Hoa, sau trận bão đáng sợ kia, thời tiết dần lạnh hơn. Thời tiết không thuận lợi khiến việc buôn bán ốc hương bên lão Hoa cũng nhanh chóng kết thúc. Dưới sự năn nỉ không ngừng của anh ta, cuối cùng Đường Diệu và Khương Thành cũng quyết định lên núi một chuyến.

Lần này, Đường Diệu thu hoạch được rất nhiều thứ!

May mắn gặp được một con lợn rừng, đối với người khác mà nói, gặp lợn rừng là chuyện gì đó cực kỳ đen đủi, nhưng với Đường Diệu, còn lâu mới đen nhé! Miếng mồi béo bở thế này, bình thường không có đâu! Lúc hai vợ chồng đang tập trung mổ lợn, có lẽ mùi máu tanh quá nên thu hút thêm một con sói.

Khương Thành cực kỳ cảnh giác, anh là người phát hiện đầu tiên.

Nagy cả lợn rừng hung mãnh cũng có thể đối phó được, nói chi đến sói.

Sói đáng sợ đấy, nhưng nó thường đi đơn độc, dễ xơi hơn một chút.

Lúc này vợ chồng không thể ham chiến nữa, cũng không dám ở đây lâu, vội vàng kéo hai con mồi này về nhà ngay. Tiểu Lang và Bé Đường Đường đứng trước cửa, mở đôi mắt trông mong nhìn nhìn xung quanh. Bé Đường Đường chọc nhẹ cánh tay anh trai, nói: “Anh ơi, nhìn kìa, là sói đó.”

Đây là lần đầu tiên hai bé con nhìn thấy sói, cả hai đều ngập tràn tò mò.

Tiểu Lang nghĩ đến chuyện mình và nó cùng tên, lại thấy con sói này đã chết thẳng cẳng, lúc này nhanh chóng chạy ra ngoài. Đường Diệu vừa thấy con trai chạy ra đây liền nói: “Con mau vào nhà đi, trời lạnh lắm đấy.”

Tiểu Lang xoa tay nhỏ, nhẹ nói: “Con muốn nhìn sói kĩ hơn một chút.”

Người lớn như Đường Diệu không hiểu được suy nghĩ kia của Tiểu Lang, chẳng qua lúc này không ngăn cản con trai nữa.

Cô hỏi tiếp: “Anh A Thành, anh nói nên giải quyết con sói này thế nào?”

Khương Thành: “Em muốn giữ lại à?”

Đường Diệu nhìn Bé Đường Đường đang hơi sợ đứng bên kẹt cửa, nói: “Em nghĩ tiểu nha đầu nhát gan kia không dám ăn đâu. Thế này đi, chúng ta giữ lại một chút, chia cho bạn bè người thân trong nhà một ít, còn lại bao nhiêu cứ đưa hết cho lão Hoa.”

Vốn lần này cô đồng ý đi săn thú không phải để đổi tiền. Mùa đông đến rồi, nên lưu trữ một ít đồ ăn, không nhất thiết phải bán hết ra ngoài. Hiện tại đồng ý nhanh gọn như vậy cũng là vì Khương Thành.

Cô và hai bé con ở nhà thế nào cũng được.

Nhưng Khương Thành lại khác.

Tuy bên này không lạnh buốt thấu da thấu thịt như Đông Bắc; nhưng cũng coi như khu vực Trung Bộ, mùa đông không có mặt trời, nhiều khi vừa ẩm vừa lạnh, không hề thoải mái chút nào.

Mỗi ngày Khương Thành đều phải đi lại trên đường mất hai tiếng!

Đường Diệu đau lòng cho người đàn ông của mình, nhưng nhà cô lại không đủ phiếu bông, vậy thì cứ dùng thịt đổi cho lão Hoa là được rồi. Cuối cùng Đường Diệu quyết định dùng mấy mồi này để đổi bông.

“Chúng mình cứ giữ da sói lại, để xem có thể may cho anh cái áo gi le nào không.”

Khương Thành: “Được.”

Sau khi bàn bạc xong, hai vợ chồng bắt đầu vào việc. Tiểu Lang lặng lẽ đi vào phòng, hơi phiền muộn dựa vào cạnh cửa.

Trẻ con thường hiểu trẻ con nhất! Huống chi còn là anh em quấn quýt ấy nhau cả ngày, lúc này đương nhiên tâm linh tương thông rồi.

Bé Đường Đường lập tức đoán được vì sao anh trai lại buồn như thế. Cô bé dùng tay nhỏ vỗ người anh trai, nhỏ giọng an ủi cậu bé: “Anh đừng buồn mà, anh xem nhé, chị Tiểu Ngư cũng là Tiểu Ngư, chẳng phải chị ấy vẫn ăn cá sao? Anh Sơn Kê cũng ăn gà bình thường mà!”

(* Ngư: cá…. Kê: gà) Tiểu Lang không phản bác được.

Cậu bé nghĩ lại, cuối cùng gật đầu: “Em nói có lý.”

Bé Đường Đường lập tức thở phào một cái, nói: “Đúng là thế đấy.”

Tiểu Lang nở nụ cười, lúc này nghĩ tới chuyện gì đó, cậu bé chợt vỗ đầu một cái: “Úi trời, sao chúng ta lại quên mất chuyện hồ cá nhỉ!”

Bé Đường Đường: “Cá?”

Tiểu Lang: “Đúng vậy, là cái ao nhỏ bên rừng cây dương ấy.”

Vốn cứ nghĩa để mấy ngày sau sẽ đến đó xem sao, ai ngờ trận mưa to kéo dài liên miên, cũng xóa sạch mấy suy nghĩ trong đầu bọn trẻ, chẳng một ai nghĩ đến chuyện này. Nếu không phải Bé Đường Đường đột nhiên nhắc tới cá, cậu bé cũng quên mất tiêu.

Nghĩ thế, Tiểu Lang vội vàng chạy ra ngoài.

Chỉ một lát sau, sau khi được sự đồng ý của Đường Diệu, cậu nhóc lập tức cầm theo cần câu của mình, đây là cần ông nội đích thân làm cho nhóc đấy. Thay bộ quần áo dày thật dày, lúc này ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Bé Đường Đường chợt kéo tay anh trai, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đi đâu thế? Sao không dẫn em theo với?”

Trong đôi mắt to tròn kia ngập tràn vẻ oán trách.

Tiểu Lang: “Trời lạnh thế này, cơ thể Bé Đường Đường lại yếu ớt, em ngoan ngoãn ở nhà đi nhé. Chưa chắc bên kia đã đó cả, anh thử đi xem sao, Bé Đường Đường ngoan ngoãn ở nhà được không?”

Bé Đường Đường kiên định: “Nếu anh đi, vậy nhất định sẽ có cá.”

Tiểu Lang: “Được được được, chắc chắn sẽ có cá, nhưng Đường Đường còn nhỏ phải ở nhà nhé. Đợi anh trai câu thật nhiều cá về cho em.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ, một lúc lâu sau cuối cùng cũng quyết định bỏ cuộc, kiên định nói: “Phải câu thật nhiều thật nhiều cá nha anh!”

Tiểu Lang: “Anh hứa sẽ câu thật nhiều.”

Bé Đường Đường chân thành gật đầu: “Vậy anh mau đi di.”

Tiểu Lang nhanh chóng chạy về phía nhà cũ tìm các anh trai đi cùng.

Sự thật chứng minh, ông trời luôn rất thiên vị cho gia đình họ.

Lúc Tiểu Lang trở về, cơ thể nho nhỏ gần như kéo lê cái rổ trên người mình. Sơn Kê và Tiểu Hổ đi cùng cũng không khác mấy, cá trong rổ ba nhóc đều đầy ú ụ. Thấy thế, Khương Thành thật sự hoài nghi có phải cá trong ao kia ngốc đến mức nhảy vào trong sọt mấy nhóc này.

Mùa hè mưa nhiều, mọi người đều trữ cá muối ăn dần. Vậy nên lúc này đây, Khương lão đại và Khương lão nhị cân nhắc xem có nên đưa cá vào trong trấn bán không. Nói đến hai người này, gan nhỏ bé ít, cũng sợ hãi đủ điều. Nhưng không thể lúc nào cũng ỷ lại cho lão tam được.

Đúng lúc Khương Lâm về thăm nhà, ba người ôm sọt vội vàng vào trong trấn. Tuy Khương Lâm mới đi làm được non nửa tháng, nhưng đã thăm dò được chỗ ngồi trong chợ đen. Lần này có vẻ rất nguy hiểm, nhưng buôn bán lại không tồi chút nào.

Chẳng qua suýt nữa thì bị người ta bắt được, Khương lão nhị sợ chạy mất một chiếc giày rơm.

Có tiền là được, không đi giày cũng chả sao, mọi người vui sướng trở về đại đội.

Sau vài lần buôn bán, cộng với số tiền tiết kiệm trước đó nữa, hai nhà ít nhất cũng phải có hơn một trăm đồng. Ai nấy đều vui mừng, cũng có thể cung cấp cho bọn nhỏ sang năm có thể đi học. hơn nữa, mấy bé con có thể ăn ngon hơn một chút, khổ gì thì khổ, không thể để con cái chịu khổ như mình được.

Trước kia bọn họ đều cố gắng thật tiết kiệm, nhưng chỉ cần nhìn Bé Đường Đường và Tiểu Lang là biết, tầm quan trọng của việc cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho trẻ con! Bây giờ đang là thời điểm phát triển của chúng!

Khương lão đại và Khương lão nhị đổi tiền, còn Khương Thành lại đổi bông. Ngoài bông ra, anh còn lấy thêm một đôi giày bông dày dặn và một thùng dầu!

Thừng dầu này cũng phải năm cân chứ ít!

Đây cũng là chuyện hiếm có! Rất khó mua được thùng dầu như vậy ở Cung Tiêu Xã!

Những chuyện này cũng nhờ lão Hoa làm đầu cơ trục lợi, nhân mạch rất rộng, anh ta có thể mua được rất nhiều đồ.

Khương Thành không muốn đổi, nhưng Đường Diệu lại không đồng ý.

Dù sao lần này cũng có một con lợn to, gần mười cân thịt sói cùng một sọt cá nhỏ. Lão Hoa thật sự yêu chết vợ chồng nhà Khương Thành.

Anh ta là người cung cấp đồ cho tiệm ăn trong huyện, giờ trời đã lạnh dần, mấy thứ này không dễ kiếm chút nào.

Có con lợn to chà bá thế này, có thể gắng được vài hôm.

Anh ta vui sướng, Đường Diệu cũng mừng không kém.

Ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Đường Diệu không biết làm mấy thứ này, cô đành phải tìm tới chị dâu thôi. Đường Diệu xách một con gà rừng và một con thỏ đến, may một bộ quần áo bông, một cái áo da sói, phần da sói còn lại cũng vừa đủ làm một đôi bao tay.

Đường Diệu vuốt ve những bộ đồ này, trong lòng thầm khen chị dâu, cô ấy vĩnh viễn không khiến người ta thất vọng trong phương diện này. Nếu là người khác, có khi cái áo kia còn làm chẳng xong, nhưng Chương Thải Hồng lại có thể!

Từ lần vô tình “Đoàn kết hỗ trợ” dịp hè đó, tuy không quá nổi tiếng, nhưng lúc may đồ cho con gái thím Lý xuất giá cũng khiến danh tiếng của cô ấy được tăng thêm. Thỉnh thoảng sẽ có vài người tìm mình giúp sửa quần áo.

Tóm lại, không quan trọng có kiếm được tiền hay không, chỉ cần dựa vào tay nghề này cũng khiến cô ấy tích góp được rất nhiều đồ.

Chương Thải Hồng vạn lần cảm ơn “ý tưởng” của Đường Diệu nên không chịu nhận đồ cô đưa đến. dưới sự kiên trì của Đường Diệu, Chương Thải Hồng không thuyết phục nổi, cuối cũng đành nhận lấy, chẳng qua cô ấy lập tức nhét ngay nửa cân tôm hùm đất vào ngực Đường Diệu.

Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Thời gian cứ thế trôi qua, mùa đông lạnh giá, bảo vệ đi tuần tra bên ngoài đều lạnh đến mức run bần bật. Khương Thành đi cả ngày cũng mặt không đổi sắc, cũng chưa từng phải vào bếp lò trong phòng để sưởi, tạo thành cảnh đối lập với những người cứ ra ra vào vào đứng xung quanh bếp.

Thấy mọi người run cầm cập như vậy, anh còn chủ động đi tuần nhiều hơn một chút, những người khác sẽ không cần ra quá nhiều.

Mọi người đều nói đủ chuyện sau lưng anh. Dù sao ai cũng tụ tập lại với nhau, người trước dựa người sau chuyện gì cũng có, người không tranh không đoạt như KHương Thành thật sự rất hiếm.

Lúc này, ai nhìn thấy Khương Thành cũng niềm nở nở nụ cười.

Ngươi ở chung phòng với anh: Đúng là may thật, cậu ấy không ở đây, chỗ chúng tôi cũng rộng hơn nhiều!

Người làm chung khoa với anh: Đúng là may thật, cậu ấy không sấn lại đây, còn chủ động đi tuần tra nhiều lần hơn, bọn tôi có thể sưởi ẩm bên bếp lò rồi!

Lãnh đạo dù thế nào vẫn là lãnh đạo, ai làm nhiều ai làm ít, chẳng lẽ bọn họ không có tính toán ư?

Có chứ!

Vậy nên chủ quản mới cảm thấy thằng nhóc Khương Thành thật sự rất có ích!

Người như vậy mới chính là công nhân nhà máy cần!

Mới là đồng chí chân chính vì nhân dân phục vụ!

Khương Thành, thật sự rất được chào đón ở trong xưởng đường!

Khương Thành: Vì sao mấy người không hỏi tôi tại sao không thấy lạnh?

Gấp, gấp lắm rồi, sốt ruột muốn chết!

Tôi muốn —— khoe vợ nhà mình!

Chương kế tiếp