Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 79
Hôm nay Khương Thành đi làm, công việc trong nhà máy không tự do như lúc làm ở rạp chiếu phim, Đường Diệu kỳ quái hỏi: “Sao anh lại tới đây thế?”

Khương Thành không nói mấy câu thừa thãi nữa, cười nói: “Anh đổi ca với người ta, nếu nhà mình đã tới đây, vậy anh phải đi cùng chứ.”

Bình thường biểu hiện của anh tốt hơn người khác rất nhiều, vậy nên mọi người đều vui vẻ ưu ái cho anh chút chuyện này.

Đường Diệu nở nụ cười xán lạn. Gia đình hai chị dâu đều đầy đủ cả, cô cũng hâm mộ lắm chứ.

Vừa về đã thấy mọi người đều đã trở lại rạp chiếu phim, ai nấy ít nhiều cũng có thu hoạch cả, đang ríu rít nói chuyện về Cung Tiêu Xã.

Nào là người đông, thực phẩm phụ phẩm trong cửa hàng cũng rất nhiều. Dường như cuối năm tiền cũng dư dả hơn thì phải.

Chẳng qua nhà họ Khương không có vé nên chắc chắn không thể mua được nhiều đồ như những công nhân đó. Dù thế đi chăng nữa, dạo phố chính là sở thích của phụ nữ, mua nhiều hay mua ít vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. sau khi nhìn thấy Đường Diệu mua toàn sách, ai nấy đều thầm nghĩ cô hiếu học quá rồi đấy!

Nhìn kìa, không học thì tiến bộ thế nào được!

Căn cứ vào đạo lí có lợi không chiếm là đồ ngu, Vương Xảo vội hỏi: “Em dâu này, có thể cho chị mượn mấy cuốn sách này được không?”

Đường Diệu liếc cô ấy một cái, lạnh như băng: “Không thể.”

Nụ cười trên mặt Vương Xảo tắt đi, cả người cũng rén lại, lúng túng như gà con, không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Đường Diệu bật cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Em đùa thôi, mà sách này không hợp với mọi người đâu. Nếu không có gốc, em cảm thấy nên đọc lại sách của Tiểu Miêu sẽ tốt hơn. Giống như xây nhà ấy, phải xây từ nền lên trên, không thể tự dưng xây từ không trung trống rỗng được.”

Khương Lâm bước lên nhìn một lượt, nói: “Sách của cấp hai và cấp ba hả chị?”

Đường Diệu gật đầu: “Đúng rồi, học thêm chút cũng tốt mà.”

Nghe thấy câu này, nhà họ Khương đều gật đầu lia lịa, mọi người đều thấy rất đúng.

Ục ục.

Đang nói chuyện rôm rả, không biết bụng của nhóc con nào réo lên một tiếng, ui trời, đói bụng rồi kìa.

Chương Hà Hoa sắp xếp: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Lần này bọn bà có mang theo lương khô, đang là màu đông, hơn nữa cầm theo cả quãng đường dài nên đều đã nguội lạnh. Khương Lâm và lão Lý đi hâm nóng lại bánh bột ngô. Thật ra Khương lâm cũng muốn mời bọn nhỏ đi ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, tiền trong tay đủ mời khách, khổ nỗi không có phiếu.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể để mọi người chịu khổ một chút.

“Thơm quá đi!” Mũi của Tiểu Báo thính nhất trong hội, cậu nhóc hít mũi nói: “Thơm thật đấy!”

Để tiện hơn nên mọi người đều kẹp đồ ăn trong bánh bột ngô, cho dù nóng hổi nhưng cũng không quá thơm như nhóc con kia nói.

Chương Hà Hoa: “Cháu thì cái gì cũng khen được nhỉ.”

Khương Thành bật cười, nói: “ Nhà mình ấy à, chỉ có mũi Tiểu Báo là thính nhất thôi! Con đã lấy đồ ăn trong nhà ăn cho mọi người rồi.”

Bánh bột ngô còn nóng hổi, thế nên anh không lấy ra, lỡ nguội mất.

Chương Hà Hoa: “Con lấy đồ ăn làm gì hả? Một mình con có ăn đủ không mà còn lấy cho cả nhà?”

Bà tiếp tục mắng con trai, cảm thấy thằng nhóc này cực kỳ lãng phí: “Bọn mẹ ăn bánh bột ngô là được rồi, bên trong vẫn còn đồ ăn kìa.”

Khương Thành: “Đương nhiên đủ chứ, một tháng con được phiếu gạo mười lăm cân, hơn nữa không ăn buổi sáng và buổi tối, mỗi tháng đều có dư.”

Chương Hà Hoa: “Thế là lãng phí rồi còn gì!!!”

Nhà họ Khương chưa có ai từng là công nhân nên không hiểu chuyện này lắm, chỉ cho rằng không ăn sẽ mất phần. Khương Thành lại lắc đầu, nói: “Không phải đâu ạ, dư lại con đều đổi lương thực đưa về nhà.”

Nếu thế, cuối cùng vẫn là lương thực của Khương Thành.

Dù sao con trai cũng lấy về rồi, bà không nói gì thêm nữa, chỉ trừng mắt nhìn thằng nhóc kia một cái, nói: “Con được lắm.”

Khương Thành bật cười, lần này anh còn mượn hai hộp cơm, gọi thêm ba món.

Thật ra anh không có gì để đựng, nếu không có thể lấy thêm được vài thứ nữa.

Bình thường nhà anh đều ăn sáu món mà.

“Hôm nay nhà ăn không có thịt kho tàu mọi người thích, nhưng vẫn có một đĩa thịt chiên, mọi người nếm thử đi, món này cũng ngon lắm đấy! con còn lấy thêm một suất thịt xào cải trắng và đậu hũ sốt cay đấy.”

“Thịt chiên?” Dân quê như bọn họ làm sao biết thịt này là cái gì.

Bánh bột ngô chín vừa đúng lúc, mọi người mỗi người một cái, sau đó làm tiếp nối thứ hai. Khương Thành vội mở hộp cơm ra.

Tiểu Báo: “Chính là mùi vị này!”

Khương Thành cười: “Nếm thử đi, được chiên dầu đấy.”

Ai nấy đều đang đợi mòn cổ để nếm thử “!!!”

Thịt đã ngon lắm rồi, đã thế còn được chiên lên nữa?

Nhà họ Khương cảm thấy quả nhiên mình đã biết thêm được chút kiến thức rồi.

Một hộp trông có vẻ không ít, thật ra chia ra mỗi người chưa hẳn đã đủ hai miếng.

Tuy là thế nhưng mọi người đều ăn rất vui vẻ, sao mà không vui cho được. vừa cắn một miếng đã cảm nhận được mùi thơm của dầu, ngon chết người. mà mùi dầu chiên rất khác với dầu để xào, tràn trong khoang miệng, thật sự ngon đến mức muốn nuốt lưỡi.

Đồ ăn không nhiều, nhưng bây giờ có mấy ai ăn được no đến căng bụng đâu! Chỉ vậy thôi đã khiến mọi người hài lòng lắm rồi.

Đợi đến lúc phim bắt đầu chiếu, mọi người càng vui sướng hơn nữa.

Đối với bọn nhỏ mà nói, mỗi lần vào trấn đều hạnh phúc như tết đến vậy.

Đến lúc về đến thôn, trời đã tối mò, lúc này trên đường chẳng còn bóng dáng ai nữa. nhưng khi Khương Thành chủ động đánh xe lừa trở về vẫn đụng phải một người. không sai, không phải ai khác, chính là Đào Tiểu Nha!

Từ khi Khương Thành lên trấn, đã lâu không chạm mặt Đào Tiểu Nha. Chẳng qua hai người cũng chẳng có quan hệ gì, vậy nên anh cảm thấy không cần phải chào hỏi. Khương Thành không muốn chào, Đào Tiểu Nha lại nhu nhược đáng thương nhìn anh.

“Anh A Thành.” Chỉ ba chữ thôi, thế mà cũng kéo dài cả một quãng dài dài dài.

Khương Thành chẳng hề đưa mắt nhìn cô ta, đừng nói chi đến nói chuyện. lúc anh sắp đi ngang qua cô ta, Đào Tiểu Nha nghiêng người một cái. Khương Thành lập tức văng ra giống như lò xo, Đào Tiểu Nha lảo đảo mấy cái, cuối cùng khó khăn lắm mới đứng vững được.

Khương Thành lạnh nhạt nhíu lại nhìn người phụ nữ này, nói: “Không phải nhà họ Mã rất có tiền sao? Sao cô còn ra ngoài bắt vạ người ta kiếm tiền thế?”

Mặt Đào Tiểu Nha nháy mắt đỏ bừng như cà chua, thấp giọng: “Không, em không phải…”

Khương Thành hung dữ nói: “Cách xa tôi một chút!”

Vốn người Khương Thành vừa đen vừa cao, bây giờ đồ ăn trong nhà đã được cải thiện nên cơ thể không còn vừa cứng vừa gầy giống cái que như trước nữa, trái lại càng cường tráng hơn. Lúc này anh trừng mắt thật sự khiến người ta có vài phần kinh sợ, rất dọa người.

Đào Tiểu Nha vốn đang định bày tỏ nỗi lòng, chẳng qua vừa ngẩng đầu đã bị sự hung ác trong đôi mắt kia dọa muốn tè ra, hoảng loạn không biết nói gì nữa.

Khương Thành cũng không muốn dây dưa dây cà với cô ta, sải bước đi về nhà.

Đào Tiểu Nha nhìn bóng dáng anh, cắn môi, lúc này thật sự cảm thấy cuộc sống thật vô cị. Tuy trước giờ cô ta vẫn có ý với anh, nhưng Khương Thành đã cưới vợ, mình cũng lấy chồng rồi. Lúc đó tuy hơi khó chịu, nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi mừng thầm.

Dù sao bây giờ Khương Thành cũng không sống sung sướng bằng mình.

Nhà cô ta là hộ giàu trong thôn, đại bá làm việc vặt trong trấn, nói là việc vặt, thật ra là buôn bán đồ trong chợ đen. Lợi nhuận của chuyện này chắc không cần nói cũng biết, cũng vì thế nên nhà bọn họ mới được sống nở mày nở mặt.

Lúc ấy, cô ta đưa mắt nhìn Khương Thành từ trên cao xuống.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Hiện tại Khương Thành đã là công nhân rồi!

Lòng cô ta đổ nhiên như lửa đốt vậy, nếu trước đây mình gả cho Khương Thành, vậy có phải bây giờ mỗi tháng có tiền liền tay, là vợ của công nhân hay không? Nói không chừng sau này còn có cơ hội sống trong thị trấn nữa.

Nghĩ thế, lòng Đào Tiểu Nha quả thật hận Đường Diệu muốn chết.

Đều tại người phụ nữ đáng chết kia! Là cô cướp anh A Thành đi! Đường Diệu là cái đồ sao chổi, cô không xứng có cuộc sống tốt đẹp như thế!

Đào Tiểu Nha nhe răng trợn mắt sau lưng Khương Thành, sau một hồi cân nhắc, có lẽ mình cũng nên làm chút gì đó nhỉ?

Đào Tiểu Nha chỉ vắt óc làm sao để đối phó Đường Diệu, nhưng lại không nghĩ tới chuyện, cho dù Khương Thành còn độc thân đi nữa, cũng không thể nào đi tìm một người phụ nữ đã có chồng như cô ta. Dù sao vốn dĩ người này cũng chẳng phải người thông minh gì, chỉ cảm thấy mình không nghĩ sai chút nào.

Mà Đào Tiểu Nha lại không phát hiện, nhất cử nhất động vừa rồi của mình đều bị Vương Tú thu hết vào trong mắt.

So với Đào Tiểu Nha, Vương Tú cực kỳ sốt sắng muốn thông đồng với Khương Thành. Nếu không được, có thể bắt được Khương Lâm cũng tốt lắm rồi! Tuy Khương Lâm nhỏ hơn Vương Tú mười tuổi, nhưng người phụ nữ này vẫn cảm thấy mình không có chỗ nào kém hơn cả. Chẳng phải phụ nữ thành thục sẽ thú vị hơn à! Nếu không phải hiện giờ nhà họ Khương phất lên, cô ta còn chường mắt thứ không có tiền đồ như Khương Lâm đấy!

Lúc này nhà họ Khương lên như diều gặp gió, sao Vương Tú có thể không thèm thuồng cho được? Nếu có thể thông đồng được với Khương Lâm, gả vào nhà họ Khương, sau đó tiện thể thông đồng luôn với anh trai là Khương Thành, âm thầm tư thông, vậy không phải vợ chồng thì sao đây! Đến lúc đó tiền lương công nhân không phải đều đưa cho cô ta hết sao?

Dù sao cũng không lỗ!

Hơn nữa, cô ta có nhiều ưu thế hơn Đào Tiểu Nha, cô ta chính là quả phụ chân chính!

Cô ta cũng khôn khéo Đào Tiểu Nha nhiều, hoàn toàn có thể tương kế tựu kế.

Nói không chừng còn có thể vớt được chút gì đó nữa!

Đào Tiểu Nha và Vương Tú đều tưởng tượng ra viễn cảnh đó, mục tiêu của hai người đều là Khương Thành. Còn bây giờ chính Khương Thành lại không biết, có người đang ôm một bụng ý đồ xấu nhìn chằm chặp nhà mình.

Sau khi về nhà liền nhìn thấy Đường Diệu đang thương lượng với Bé Đường Đường.

Cô chống eo, hình như trong tay đang cầm thứ gì đó.

“Có chuyện gì thế em?”

Anh chủ động đổ nước vào nồi nấu, có thể ngâm chân, cũng có thể khiến giường ấm áp hơn một chút.

Đường Diệu không giải thích với cô bé, chỉ nhìn Bé Đường Đường rồi nghiêm túc nói: “Có cha và anh trai làm chứng, mẹ không lừa con gái yêu đâu.”

Tay nhỏ của Bé Đường Đường mân mê áo bông nhỏ: “Mẹ ơi, lúc con muốn xem thì có thể nói với mẹ không.”

Lúc này, trông cô nhóc thật sự giống như một chiếc bánh bao trắng vô cùng mềm mại.

Đường Diệu cười: “Đương nhiên rồi, mẹ chỉ bảo quản hộ cho Bé Đường Đường thôi, tem vẫn là của Bé Đường Đường.”

Bé Đường Đường vỗ bụng nhỏ, triệt để hài lòng.

Cuối cùng nhóc cũng gật đầu, mềm mại nói: “Thế cũng được ạ.”

Khương Thành: “?”

Tiểu Lang: “Con làm chứng cho em gái nhé.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ, má lúm đồng tiền hiện lên: “Em cám ơn anh.”

Đường Diệu: “Được rồi, hai đứa đi chơi đi.”

Hai tiểu gia hỏa lập tức tay trong tay chạy vào trong phòng, trên giường đất vẫn thoải mái và ấm áp hơn.

Khương Thành hỏi: “có chuyện gì thế em?”

Đường Diệu bắt đầu kể một năm một mười chuyện hôm nay và suy đoán của mình cho Khương Thành, cuối cùng nói: “Em nghĩ, Bé Đường Đường con nhỏ, hơn nữa em cũng chỉ có chút xíu như thế, thôi thì tạm thời cứ để chỗ này trước đã. Đợi con bé lớn hơn chút sẽ để cho có cầm.”

Thật ra đây đều là những việc hết sức quen thuộc trong nhà của mọi người.

Rất nhiều bé con đều chỉ được cầm tiền mừng tuổi qua tay thôi, sau đó đều phải đưa hết cho người lớn.

Người lớn luôn cảm thấy thế là lẽ đương nhiên.

Đường Diệu là một phụ huynh khá ôn hòa, cô đưa lý lẽ ra để thuyết phục Bé Đường Đường. Lúc này cô đang nói chuyện này với Khương Thành đấy.

Bé Đường Đường lại lon ton chạy ra ngoài, đôi mắt to sáng lấp lánh hỏi: “Mẹ ơi, anh trai nói tết đến sẽ có tiền mừng tuổi, có phải thế thật không ạ?”

Đường Diệu bật cười một tiếng, thầm nghĩ hai mẹ con đúng là tâm linh tương thông mà.

Người phụ nữ nở nụ cười hiền dịu: “Vẫn chưa đến tết mà đã nghĩ đến tiền mừng tuổi rồi?”

Bé Đường Đường nghiêm túc gật đầu: “Có tiền thì tốt rồi ạ, có thể mua được rất nhiều thứ!”

Đường Diệu lại muốn chọc nhóc con nhà mình: “Vậy con muốn mua gì nào?”

Bé Đường Đường: “Con muốn mua thật nhiều thật nhiều đồ.”

Cô nhóc nghiêng đầu, nói: “Con không nghĩ ra được, nhưng chắc chắn sẽ rất nhiều.”

Đây là lý luận của các bạn nhỏ đấy!

Đường Diệu: “Vậy con có thể mong đến tết để có tiền mừng tuổi.”

Nghe mẹ nói thế, Bé Đường Đường nở nụ cười vui vẻ, ngọt ngào nói: “Vâng ạ!” Sau đó gật đầu lia lịa.

Khương Thành đã nấu nước xong, nhìn nụ cười tươi vui có giống nhau đến bảy tám phần của hai mẹ con, nói: “Hôm sau nhà máy của anh có tút thăm trúng thưởng đấy.”

Đường Diệu: “Gì thế anh?”

Bé Đường Đường: “Ố ồ?”

Tiểu Lang lập tức vọt từ trong phòng ra: “Gì gì thế ạ?”

Khương Thành: “…”

Anh đưa mắt nhìn ba khuôn mặt đang hóng hớt tò mò kia, vội giải thích ngay: “Mỗi năm nhà máy có một vài phiếu không biết phát cho ai, cũng dễ phát sinh mâu thuẫn. vậy nên cứ đến tháng này mỗi năm đều sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng. Không biết kết quả ra sao, nhưng chắc chắn sẽ trúng, ít nhất cũng được phiếu công nghiệp.”

“Có những phiếu gì hả anh?” Đường Diệu tò mò hỏi.

“Phiếu xe đạp, phiếu radio, phiếu máy may, phiếu đồng hồ, còn có phiếu thuốc lá và mấy loại như phiếu rượu.”

Mấy loại phiếu đặc biệt này rất có lợi, nếu mua xe đạp chỉ cần dùng một phiếu xe đạp là mua được rồi. nhưng nếu dùng phiếu công nghiệp, vậy phải mười phiếu mới đủ, đây là sự chênh lệch của hai loại đó.

“Mà anh nghĩ không được đâu, nghe lão Chu bảo vệ khoa nói mấy phiếu hiếm như thế chỉ có tổng cộng ba mươi tờ. mà nhân viên cả nhà máy cũng khoảng một trăm ba mươi người rồi, hầu như đều là phiếu công nghiệp thôi.”

“Nói chung phiếu công nghiệp cũng được.” Trúng thì tốt, không trúng cũng không sao. Dù sao nhà cô cũng rất may mắn rồi!

Bé Đường Đường lắc lư mũi chân, giống hệt chim cánh cụt nhỏ không đứng vững: “Cha sẽ làm được mà!”

Đường Diệu đột nhiên nghĩ đến gì đó, mỉm cười thử hỏi cô nhóc: “Vậy Bé Đường Đường cảm thấy cha sẽ bốc trúng loại nào?”

Bé Đường Đường không biết tâm tư của mẹ mình, khuôn mặt nhỏ đô đô, đôi mắt to sáng: “Cha, cha hy vọng bốc trúng loại nào?”

Khương Thành cười: “Ngoài phiếu xe đạp ra, loại nào cũng được.”

Anh đã có một chiếc xe đạp rồi, anh dùng cũng rất cẩn thận, vẫn có thể đi ngon lành.

Đường Diệu cười: “Nếu chỉ có thể chọn một thì sao?”

Khương Thành nhìn Đường Diệu một cái, nói: “Radio đi, có phiếu này, chúng ta có thể mua radio! Bọn nhỏ cũng đỡ buồn hơn.”

Bé Đường Đường cong miệng nhỏ cười, ngọt ngào nói to: “Vậy cha nhất định sẽ bốc trúng phiếu radio nha.”

Khương Thành cười: “Vậy cha sẽ đợi xem Bé Đường Đường đoán có chuẩn không nhá!”

Bé Đường Đường: “Vâng ạ!”

Cô nhóc vẫn lắc lư, lúc này hơi lảo đảo một cái, Đường Diệu vội ôm lấy con gái, nhéo mũi nhỏ của cô nhóc: “Con đấy, bướng lắm cơ.”

Tiểu bướng bỉnh nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, chỉ cần vẻ đáng yêu này thôi cũng khiến Đường Diệu không nỡ nói gì cô bé nữa. Cô xoay người đi múc nước ấm, thử độ nóng rồi nói: “Được rồi, rửa tay ăn cơm nào.”

Vừa nghe mẹ nói có thể ăn cơm, mắt hai tiểu gia chợt bừng sáng lên.

Hôm nay đi ra ngoài nên mấy nhóc rất mong chờ “bữa tiệc lớn” vào buổi tối.

Hai tiểu gia hỏa nghiêm túc dùng xà phòng rửa tay, sau đó vội vàng dọn chén đũa ra bàn. Lúc này Đường Diệu cũng ôm thùng cơm ra, vừa mở nắp ra đã không thể giấu được mùi thơm nức mũi này.

Hôm nay nhà cô ăn cơm tẻ, đồ ăn được để trên nồi cơm chia thành bốn phần. Một phần mộc nhĩ, một phần hành tây, một phần cà rốt, cuối cùng là thịt dê.

Đường Diệu cắt mấy loại này thành hình hạt đậu, cô đảo mấy cái, lúc này hương thơm càng nức mũi hơn. Bé Đường Đường nhìn chằm chằm động tác trên tay mẹ mình, nuốt nước miếng ực một cái.

Cô bé thích nhất là những ngày thế này!

Thích lắm, thích lắm luôn!

Đường Diệu cũng không nấu quá nhiều, mỗi người một chén. Chẳng qua chén của Tiểu Lang và Bé Đường Đường khá nhỏ, nên thực tế vẫn có khác biệt. Trẻ con thường ăn rất ít, từng đó cũng đủ rồi. Nhưng không đến mức no căng bụng.

Chẳng qua cũng phải no ít nhất chín phần.

Cả nhà ăn vô cùng ngon lành, Khương Thành chủ động đi rửa chén đĩa, Tiểu Lang lau sạch bàn ăn. Đường Diệu không bắt con phải đọc sách vào buổi tối, cho nên lúc không buồn ngủ hai bé con sẽ tự tìm trò vui để chơi.

Ví như hôm nay hai nhóc đang ngồi chơi đan dây với nhau.

Đường Diệu đi ra gian ngoài, nhìn thấy Khương Thành đang dọn nhà liền nói: “Biểu hiện tốt quá nhỉ.”

Khương Thành đưa mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Ăn thịt dê nên nóng trong người, anh làm chút cho khuây.”

hai người đã làm vợ chồng bao nhiêu năm, sao cô có thể không hiểu Khương Thành đang có ý gì chứ! Đừng thấy vẻ ngoài hiền lành của ai kia, cô vừa nhìn đã biết người đàn ông này đang nghĩ gì rồi! Đường Diệu dùng sức véo anh một cái, Khương Thành “Vô tội” nở nụ cười, nói: “Sao em lại véo anh thế? Anh đã nói gì đâu.”

Mở miệng nói thế nhưng đâu có thèm thành thật.

Đường Diệu đánh anh một cái: “Con còn chưa ngủ đâu.”

Khương Thành thầm nghĩ, đương nhiên anh biết bọn nhóc vẫn đang chơi hăng sau, nếu không anh cần gì làm thế này.

“Vậy em nói chuyện gì khiến anh dời lực chú ý đi?” Khương Thành cười chọc vợ mình.

Lúc này Đường Diệu đúng là có chuyện muốn nó: “Em nghĩ kì thi đại học có khả năng được khôi phục lắm.”

Khương Thành thấy thế hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc hỏi: “Em muốn thử hả?”

Đường Diệu lắc đầu, thành thật nói: “Em không định thi thử, nhưng cũng chưa chắc nữa, ai biết lúc nào sẽ thay đổi chủ ý chứ.”

Khương Thành: “Dù em quyết định ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Đường Diệu cười, vòng ôm lấy người đàn ông: “Em biết chứ, em biết anh tốt nhất mà.”

Khương Thành xoa đầu vợ mình, nói: “Em chỉ biết dỗ anh thôi.”

“Không phải anh cũng thế à?”

Hai người phụt chợt bật cười.

ở nông thôn thường có thói quen ngủ sớm, hai tiểu gia hỏa chơi được một lúc liền vào phòng nghỉ ngơi.

Khương Thành nhân tiện mượn “ăn thịt dê nóng” để quấn lấy Đường Diệu, vợ chồng một đêm mặn nồng vui sướng.’ Đêm hôm khuya khoắt, đôi vợ chồng trẻ vẫn đang “đùa nhau” liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động. Khương Thành lập tức cảnh giác hơn, anh thấp giọng mắng một câu, sau đó vội đứng dậy. anh đi đến chỗ cửa sổ, ngoài cửa sổ lại không có động tĩnh gì nữa.

“Có người hả anh?”

“Hình như không có.” Túy nói thế nhưng Khương Thành vẫn đứng dậy, mặc thêm quần áo vào: “Anh ra ngoài xem thử!”

Đường Diệu cũng đứng dậy theo anh: “Anh cẩn thận nhé.”

Khương Thành: “Anh biết rồi.”

Nhanh chóng cầm một cây gậy lên!

Nếu có người thật cũng không sao!

Đánh chết mẹ nó!

Chương kế tiếp