Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 80
Khương Thành mặc áo vào khẽ mở cửa, anh rón ra rón rén đi ra ngoài, Ngoài cửa sổ gió khẽ thổi, anh thầm nghĩ, chắc âm thanh vừa rồi không phải tiếng gió đâu nhỉ? Trong lúc Khương Thành đang suy nghĩ, lúc này liền nghe thấy “cắc” một tiếng.

Hình như có gì đó ném vào trên tường, nếu nói lúc nãy có khả năng nghe nhầm, vậy bây giờ Khương Thành đứng trong viện có thể nghe thấy rõ ràng, đúng là có người ném thứ gì đó lên trên tường.

Anh không phải kiểu người giỏi nhẫn nhịn, nhanh chóng cầm theo cây gậy đi ra cổng lớn, kéo cửa xông ra ngoài. Quả nhiên nhìn thấy có một người dáng người thấp bé đang đứng dưới tường, anh hét lớn một tiếng: “Ai đứng đấy hả!”

Người đứng ngoài tường không phải người khác, đúng là Đào Tiểu Nha đang mưu đồ chuyện gì đó.

Cô ta về nhà suy nghĩ thật lâu, phải làm sao để khiến Khương Thành và Đường Diệu xảy ra xung đột nhỉ? Vậy phải xuống tay từ Đường Diệu mới được!

Khương Thành làm việc trên trấn cả ngày không ở nhà. Nếu Đường Diệu không bị quản lí mà làm chuyện gì đó bên ngoài, vậy có phải có thể châm ngòi được hai người này không?

Lúc này Đào Tiểu Nha nhân cơ hội trộm quần lót trong phòng của cha chồng, lén lén lút lút ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

Thế vì sao cô ta lại không lấy quần lót của chồng mình!

Đương nhiên là vì đó là chồng mình rồi!

Mặc kệ mình có yêu người đó không, vậy người ta cũng là chồng mình! Với lại cũng không thể lãng phí đồ trong nhà được. Còn về cha mẹ chồng ấy hả, có gì đâu chứ, chỉ là hai lão già thôi, cô ta chẳng thèm quan tâm đâu!

Người phụ nữ này chuẩn bị ném quần lót vào trong viện nhà Đường Diệu, sau đó sẽ đi tung lời đồn Đường Diệu không chung thủy, chính mắt nhìn thấy trong nhà cô có đàn ông rồi dẫn Chương Hà Hoa tới lục soát!

Đến lúc đó tìm thấy quần lót của người đàn ông khác trong nhà, cô ta không tin nhà họ Khương sẽ không nghi ngờ Đường Diệu; sao Khương Thành vẫn muốn sống cùng Đường Diệu như trước được nữa chứ!

Chẳng qua tường nhà Khương Thành cao quá xá, cô ta căn bản không ném được vào trong. Chỉ có thể cột thêm cục đá vào, làm thế rồi mà vẫn nhiều lần không thành công. Mới đầu cứ tưởng dễ dàng lắm.

Lúc này thật sự không ngờ, Đào Tiểu Nha không ngờ mình còn chưa thành công đã bị phát hiện rồi.

Đã vào đông nên trăng không được sáng lắm, dưới ánh sáng yếu ớt, Khương Thành cầm gậy chạy ra như dạ xoa. Cô ta hức một tiếng, ba chân bốn cẳng muốn chạy đi.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể bị phát hiện!

Người phụ nữ này nghĩ không sai, nhưng Khương Thành lại chẳng muốn buông tha! Anh sải bước đuổi theo người này.

Một người phụ nữ như Đào Tiểu Nha sao có thể chạy kịp người đàn ông cường tráng mỗi ngày “đạp xe hai tiếng” , ngày nào cũng đi tuần tra như Khương Thành được. lúc sắp bị tóm được, Đào Tiểu Nha kêu to: “Là em! Là em này!”

Cô ta không kêu thì thôi, vừa gào lên, Khương Thành lại lập tức hét to: “Bớ người ta, bắt trộm!”

Giọng của đàn ông rất vang, chỉ vài giây sau đã có nhà thắp dầu lên, cũng có tiếng mở cửa truyền đến.

Đào Tiểu Nha chỉ lo chạy về phía nhà mình để trốn, nhưng lại quên mất một chuyện, càng chạy về phía này sẽ càng dễ bị phát hiện.

Những năm này mọi người ở cùng một thôn san sát nhau, đương nhiên quan hệ giữa accs gia đình cũng khá thân thiết, đặc biệt lúc này còn nghe thấy có trộm, đàn ông trong nhà đều xông vọt ra ngoài. Đào Tiểu Nha thấy mình sắp tiêu đời, trong lòng quả thực cuống muốn chết, trong đầu chỉ có một suy nghĩ!

Mình không thể bị bắt được, nhất định không thể bị bắt được!

Cô ta không thể bị coi là trộm được!

“Bắt trộm đi!”

Bấy giờ không chỉ có mình giọng của Khương Thành!

Đào Tiểu Nha gần như dùng hết sức bình sinh điên cuồng chạy trốn. Thật ra Khương Thành cũng nghe ra đó là giọng của Đào Tiểu Nha, cô ta vừa mở miệng là anh biết ngay.

Nhưng anh đâu phải người dễ bắt nạt, đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút ngoài tường nhà người ta, chẳng cần nghĩ cũng biết có âm mưu gì đó. Khương Thành không muốn nương tay, anh cầm gậy gộc chạy thoán ra ngoài, nếu đánh thì cũng chỉ đánh vào tay chứ không đánh trên đầu.

Tuy người này muốn làm chuyện xấu, nhưng Khương Thành cũng không đến mức muốn lấy mạng người ta.

Anh còn có gia đình vợ con nữa!

Không thể vì loại người này mà vướng vào mấy chuyện xui xẻo được.

Cánh tay Đào Tiểu Nha đột nhiên bị ăn một gậy đau điếng, cô ta a lên một tiếng.

Lúc này mấy người đuổi theo Đào Tiểu Nha đều sửng sốt: “Mẹ nó chứ, không ngờ lại là phụ nữ.”

Khương Thành cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, đánh thêm vài cái nữa, Đào Tiểu Nha đau đến nhe răng trợn mắt.

Người phụ nữ la làng lên, dường như tiếng kêu đau muốn ù hết tai này khiến mọi người ngơ ra. Nước mắt đã chảy xuống không ngừng, nhưng cũng biết mình phải nắm chắc cơ hội này.

Dường như đây chính là khoảnh khắc khiến Đào Tiểu Nha phải đưa ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời, con người ở trong nghịch cảnh thường sẽ phát huy hết khả năng. Ví dụ như Đào Tiểu Nha chẳng hạn, cô ta điên cuồng chạy trốn, không biết qua bao lâu, lúc này mới nhớ đến trong tay mình đang cầm “chứng cứ” để hãm hại Đường Diệu.

Nếu để mọi người nhìn thấy trong tay mình cầm quần lót của đàn ông, có chết cũng không giải thích được.

Chuẩn bị quẹo vào ngõ kia, cô ta dùng hết sức ném “chứng cứ” về phía tiểu viện bên kia, sau đó tiếp tục chạy bạt mạng.

Đào Tiểu Nha cũng không biết mình chạy bao lâu nữa, nhưng trực giác cho thấy khoảng cách giữa mình và những người đó đã càng ngày càng xa rồi.

Trong lòng cũng thầm vui vẻ, không để ý nghiêng người mấy cái, cuối cùng ngã sấp mặt cái bụp!

Đang tính bò dậy, còn chưa kịp động đậy đã nhìn thấy người chạy tới gần. Ngoài Khương Thành ra, còn có mấy người đàn ông khác nữa.

Đào Tiểu Nha bò vào đống cỏ khô, chẳng dám nhúc nhích, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống, khóe miệng cũng không ngừng run rẩy.

Đừng nhìn về phía này, đừng nhìn thấy nhé! Tuyệt đối đừng lùng sục khắp nơi như thế!

“Mấy người đang làm gì thế?”

Ngay lúc mọi người đang định chia nhau ra tìm, Vương quả phụ từ đằng kia đi tới, trong tay cô ta còn cầm theo một ngọn đèn dầu. lạnh thế này mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không mặc áo ngực, vậy nên hình dáng kia lộ ra vô cùng rõ ràng.

Mấy người đàn ông lập tức vô cùng xấu hổ.

Vương quả phụ Vương Tú thấy thế nở nụ cười, sau đó lập tức trở nên kinh sợ: “Sao thế ạ? Có trộm hả mọi người?”

Nói tiếp: “Ối trời, quả phụ nuôi cô nhi như tôi ở một mình, nếu thật sự có trộm thì phải làm sao đây! Có khi nào nó trốn trong viện nhà tôi không? Hay mọi người tới kiểm tra giúp tôi một chút đi? Đằng nào cũng cùng thôn mà, chắc các anh không từ chối đâu nhỉ?”

Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta lúc này thật sự không biết là sợ hãi hay có ý gì khác.

Khương Thành mắt nhìn thẳng hỏi: “Vợ con tôi đang ở nhà, chắc bọn họ cũng đang rất sợ!” Nói xong liền bước đi ngay!

Những người khác vội kiếm cớ rồi chuồn đi.

Bọn họ dùng sự thật để chứng minh: đương nhiên chúng tôi từ chối rồi!

Tuy rằng bắt trộm rất quan trọng, nhưng bọn họ thật sự không muốn dính dáng đến Vương quả phụ này chút nào đâu. Mặc dù cô ta luôn tự cho rằng mình giấu rất kĩ, những ai nấy đều biết người này rất viết cách sai sử đàn ông. Mấy chuyện như dùng mấy lời ngon ngọt để dỗ đàn ông làm việc cũng không lạ gì nữa.

Nếu không phải thế, sao đến chính người nhà cũng chẳng ưa cô ta chứ!

Hơn nữa tên trộm vừa rồi rõ ràng là phụ nữ, ai mà biết… có phải chính là cô ta không!

Mọi người không nghĩ cô ta sẽ đi trộm đồ, một người phụ nữ sao có thể to gan đến mức đến nhà đàn ông để ăn trộm lúc tối mù thế này!

Dựa vào mấy vở diễn lúc trước của người này, không phải trộm đồ thì cũng trộm cái khác, không cần nói ai cũng biết.

Cho dù bắt được cũng khiến mọi người xấu hổ!

Dù sao đều là người trong thôn.

Vậy nên, mọi người nhất trí bỏ qua.

Khương Thành không nghĩ thế, nhưng mọi người lại nghĩ khác anh. Ai nấy đều nhất trí cân nhắc xem người này sẽ là ai? Trong thôn cái gã đàn ông nào hay qua lại với Vương quả phụ nhỉ?

Ôi trời má ơi, đau đầu quá đi!

Thấy mấy người này đã đi hết, Vương Tú nhìn xuống đống cỏ khô, nói: “Xuất hiện đi.”

Đào Tiểu Nha vừa thở phào một hơi liền nghe thấy câu như trời phán này, cả người cô ta lập tức trở nên lạnh như băng.

“Sao thế? Muốn tôi đi qua đó đỡ cô à? Đào Tiểu Nha, cô giả vờ làm gì thế hả?” Vương Tú mang theo vài phần cao cao tại thượng nói, lúc này cười nhếch mép nói móc một câu: “Mau ra đây đi!”

Lúc này Đào Tiểu Nha như bò ra từ trong động băng, đưa mắt nhìn Vương Tú.

Vương Tú tấm tắc: “Chật vật quá nhỉ.”

Đào Tiểu Nha run run hỏi: “Cô nghĩ gì thế?”

Vương Tú cười ha ha, sau khi cười đã đời mới nói: “Tôi nghĩ sao á? Tiểu Nha à, chị đây không so được với cô. Nhà chồng cô có điều kiện, chồng cô cũng có thể đi theo anh cả kiếm tiền. Nhưng chị đây đâu may mắn như thế, cô nhi quả phụ cuộc sống vô cùng khó khăn. Cô nhìn đi, tôi còn phải nuôi con nhỏ nữa. còn về phần vì sao cô em lại đi làm trộm ấy, tôi cũng không muốn hỏi đến làm gì. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không nói ra chuyện này, mỗi tháng cô chỉ cần cho tôi năm đồng là được.”

Đào Tiểu Nha khiếp sợ hét ầm lên: “Chị nói cái gì cơ!”

Cả gia tài của cô ta cũng chẳng đến năm đồng!

Nói chi đến mỗi tháng đều phải đưa đều đặn!

Tiền nhà chồng căn bản không đến tay cô ta.

Vương Tú liếc cô ta một cái, nói: “Tôi làm thế là nhân từ lắm rồi đấy, không nói mười đồng cũng vì nể mặt chúng ta là người cùng thôn.

Tôi nghĩ, cô cũng không muốn mọi người biết chuyện này đâu nhỉ? Chẳng lẽ cô em muốn để tất cả mọi người biết mình làm trộm?”

Cô ta đang uy hiếp.

Đào Tiểu Nha thở hồng hộc không ngừng, cô ta nhìn Vương Tú đứng trước mặt, thật sự chưa từng nghĩ tới trên đời lại có loại đàn bà thế này!

Đường Diệu cũng không bằng con mụ này!

Đúng là đồ đàn bà ác độc!

Cô ta nhìn chằm chằm Vương Tú, Vương Tú lập tức cười lạnh: “Sao thế? Không đồng ý à? Tôi thấy, chắc là cô em muốn để mọi người biết chuyện rồi gièm pha đây mà. Tôi….Aaa!”

Còn chưa nói xong, Đào Tiểu Nha đã đột nhiên vọt về phía trước, cô ta kéo lấy tóc Vương Tú: “Tao cho mày nói, tao cho mày nói nè, tao đánh chết mày này!”

Vương Tú: “Á à mẹ nó chứ, mày còn dám đánh tao à? Bà đây cũng không thèm khách sáo làm gì nữa!”

Hai người xông lên cào xé nhai, phụ nữ đánh nhau tất nhiên sẽ chọn những chỗ trọng yếu như mặt và đầu, tôi cào mụ, mụ cào tôi.

Đánh tới đánh lui đánh thành một đoàn, sau khi mấy nhà xung quanh nghe thấy động tĩnh chạy ra thì nhìn thấy hai người phụ nữ này đang ôm chặt lấy nhau, nắm tóc cào cào, hận không thể xuất hết bảy bảy bốn mươi chín chiêu thức lên người đối phương.

Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người ngẩn tò te!

“Hai cô có chuyện gì thế?”

Vốn Vương Tú muốn nhân cơ hội này để moi tiền, ai ngờ Đào Tiểu Nha không chỉ không đưa tiền, đã thế dám đánh mình, có tức không cơ chứ? Đương nhiên là tức lộn ruột rồi!

Cô ta tức đến mức máu dồn lên não, đếch thèm năm đồng kia nữa, chỉ vào Đào Tiểu Nha rồi mắng to: “Cô ta chính là kẻ trộm đấy! Cô cũng như mẹ đồ, đúng là đồ ăn trộm.”

Đào Tiểu Nha bị con mụ này bóc trần sự thật, trên mặt đột nhiên cứng đờ, chẳng qua rất nhanh đã gào lên: “Cô nói bậy gì thế! Đừng có mà vu khống, cái đồ không biết xấu hổ này, bà đây đánh chết mày!”

Lại tiếp tục xông lên cắn xé nhau.

Những người định căn ngăn nhìn thấy cảnh này cũng ngán ngẩm, chậc chậc vài tiếng, không dám xông lên trước.

Thế đạo thay đổi rồi!

Quả nhiên phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời! Nhìn đi, đánh nhau mà cũng khủng bố thế này, gánh nửa bầu trời có là gì chứ?

Chậc chậc!

Bên này đang đánh nhau nổ tời tung đất, còn Khương Thành đã về đến nhà.

Động tĩnh lớn như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc hai bé con nghỉ ngơi, hai nhóc ngủ thật sự rất say. Còn Đường Diệu lại không ngủ được, trực tiếp thắp đèn dầu, đứng dậy chờ chồng mình về.

Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy Khương Thành.

“Anh A Thành, sao rồi anh?” Đường Diệu thấy anh đi vào liền bước lên đón, hỏi: “Bắt được trộm chưa?”

Khương Thành lắc đầu, nói: “Vẫn chưa, anh nhìn thấy người đó trốn trong đống cỏ khô, nhưng mà chưa bắt được.”

Đường Diệu: “Hả?”

Cô khó hiểu nhìn người đàn ông của mình, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Khương Thành đơn giản kể lại chuyện vừa nãy, sau đó nói: “Cô ta căn bản không trộm gì hết, cho dù chúng ta bắt được thì cô ta cũng có thể giảo biện. Hơn nữa, trước kia con mụ này nhìn trúng anh, ngày nào cũng qua lại trước mặt nên rất nhiều người biết. Anh không muốn bắt người này, không muốn tên mình và tên cô ta có dính dáng gì với nhau. Lỡ để người ta truyền ra tin đồn không hay thì khổ! Mà anh thấy hết rồi, Vương quả phụ kia cũng dính đến chuyện này, rõ ràng cô ta đi ra để yểm trợ cho Đào Tiểu Nha, không biết sao hai người này lại cấu kết với nhau nữa!”

Sắc mặt Đường Diệu lạnh như tiền: “Vương quả phụ kia cũng không phải loại gì tốt, mà đầu óc Đào Tiểu Nha có bệnh đúng không?”

Bản thân đã là người có chồng rồi, thế mà cả ngày chỉ nhìn chằm chặp vào người đàn ông đã có gia đình, xem như không có chuyện gì xảy ra!

“ANh cho cô ta mấy gậy, chắc cánh tay mụ cũng bị thương không nhẹ đâu. Để hôm sau cho người này thêm bài học nữa, em cứ yên tâm…”

Chưa nói xong đã bị Đường Diệu cắt ngang: “Anh đừng đi cô ta, cứ để em.”

Cô cười lạnh, nói: “Hừ, có người thòm thèm chồng em, sao em có thể ngồi yên chờ chết được? thật sự coi Đường Diệu đây là tượng đất hả?”

Khương Thành nhìn Đường Diệu một cái thật sâu. Đột nhiên bật cười một tiếng, trán kề trán với nhau: “Vợ ơi, sao em lại tốt thế nhỉ!”

Đường Diệu nghe thế liền nở nụ cười, nói: “Đương nhiên rồi, anh tốt như thế, em mà kém nữa thì sao có thể xứng đôi với anh?”

“U trời, vợ anh thật thông minh.”

Hai người đang nói chuyện chợt cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, hai vợ chồng đồng loạt quay đầu lại, liền thấy Bé Đường Đường đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cô bé ngồi dậy, yên lặng nhìn cha mẹ mình. Có lẽ cũng vì nghe thấy vợ chồng trẻ đang thổi phồng nhau, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ lúc này thật sự một lời khó nói hết.

“Bé Đường Đường tỉnh từ khi nào thế?”

Bé Đường Đường nhẹ giọng nói: “Con muốn đi vệ sinh.”

Đường Diệu: “Nào, để mẹ ôm con đi.”

Đường Diệu ôm bé con đi nhà xí, vừa vào đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nháo nhào.

Khuya lắc khuya lơ rồi còn có chuyện gì thế không biết!

Tay nhỏ Bé Đường Đường vô thức gãi đầu, nói: “Sao thế nhỉ, mọi người không ngủ được sao?”

Đường Diệu ôm cô bé vào nhà, nói: “Chúng ta vào nhà sẽ không nghe thấy tiếng ồn nữa.”

Cô đặt Bé Đường Đường trên giường, nhẹ nhàng vỗ về con gái. Bé Đường Đường rất ít khi đi tiểu đêm, cho dù tỉnh cũng rất nhanh có thể ngủ tiếp. còn hôm nay nghe thấy âm thanh bên ngoài nên không muốn ngủ nữa, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, vì sao cha mẹ không ngủ ạ?”

Đường Diệu nằm bên cạnh bé con, nhẹ nói: “Ru Bé Đường Đường ngủ xong, mẹ cũng đi ngủ luôn.”

Cô véo véo khuôn mặt nhỏ của con gái: “Đường Đường ngoan, ngủ đi.”

Lúc này Khương Thành đã rửa sạch chân tay, tắt đèn: “Chúng ta cùng ngủ luôn nhé.”

Dù bên ngoài có ầm ĩ ra sao, vậy cũng không liên quan gì đến bọn anh. Quả nhiên, có cha mẹ nằm bên cạnh, Bé Đường Đường rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Bé con rúc người bên cạnh mẹ, tay nhỏ gác lên gối, ngủ rất ngoan.

Đường Diệu biết bây giờ mua đồng nên thời tiết rất lạnh, con bé nhà mình mới có thể ngoan ngoãn nằm trong chăn. Nếu là mùa hé á hả, chắc chắn con nhóc này sẽ quật lên trời.

Nằm ngủ thôi cũng đầy đủ mọi tư thế.

Đường Diệu cười cười, lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Vừa chớp mắt đã đến hừng đông, Tối hôm qua đi tiểu đêm nên sáng nay dậy muộn hơn bình thường, Đường Diệu buộc đại tóc thành đuôi ngựa rồi quấn lại như đạo sĩ vội vàng chạy đi nấu cơm sáng. Vừa bỏ bánh bột ngô và trứng gà vào trong nồi liền thấy Khương Thành đã dậy rồi.

Anh phải vào thị trấn đi làm, không đợi hai bé con ngủ dậy đã cầm đồ ăn chuẩn bị đạp xe đi làm.

Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy chị dâu tới gánh nước.

Từ lúc nhà anh đào giếng, bên nhà cũ không cần đi gánh nước trong giếng thôn nữa, cũng bớt được nhiều công.

Thấy Khương Thành đi rồi, Chương Thải Hồng lại không vội về ngay mà tám chuyện hôm qua với Đường Diệu: “Em đã nghe nói gì chưa?

Chuyện tối hôm qua ấy!”

Đường Diệu gật đầu: “Em biết rồi, Khương Thành nhà em nghe thấy tiếng động nên ra ngoài bắt trộm.”

Cô không kể thật ra tên trộm kia đến nhà mình.

Chương Thải Hồng: “Úi trời, em nói gì thế! Chị không nói chuyện này.”

Đường Diệu: “??”

Cô khó hiểu nhìn Chương Thải Hồng, Chương Thải Hồng: “Biết ngay em không biết gì mà!”

Vội nói ngay: “Tối hôm qua ấy, không biết sao Vương quả phụ, chính là chị gái bên nhà mẹ đẻ của Vương Xảo ấy, cô ta đánh nhau với Đào Tiểu Nha. Vương quả phụ nói Đào Tiểu Nha là trộm; còn Đào Tiểu Nha lại nói Vương quả phụ vu khống cho mình, là đồ không biết xấu hổ. Hai người đánh nhau một trận ra trò luôn đấy. Cuối cùng có đại đội trưởng cho người ta kéo ra mới kết thúc đó, em không biết đâu!

Chậc chậc!”

Nói đến đây, trên mặt Chương Thải Hồng mang theo vài phần quái dị, dường như cũng cảm thấy xấu hổ thay đương sự.

Cô ấy nói: “Nghe nói áo của Vương quả phụ cũng bị kéo xuống một nửa. Hiện trường lúc đó có hơn nửa là đàn ông, ui trời má ơi.”

Tưởng tượng đến đó, Chương Thải Hồng thật sự thấy nghĩ thôi cũng mất mặt lắm rồi.

Đường Diệu: “…”

Vương quả phụ là chị gái của chị dâu hai, nói: “Chị đừng nói cho nhị tẩu nhé, tránh để chị ấy xấu hổ.”

Chương Thải Hồng kỳ quái nhìn Đường Diệu một cái, nói: “Cũng đâu phải con bé đánh nhau cào rách mặt với người ta lúc nửa đêm, cũng không phải nó bị người ta kéo quần kéo áo, xấu hổ gì chứ! Sáng nay nó đã biết rồi. Nghe thấy sáng sớm bên nhà họ Đào bên cạnh ầm ĩ một trận rồi đi ra ngoài thăm dò! Con bé còn vui hơn cả chị nữa mà!”

Đường Diệu: “…”

Nhị tẩu, chị trâu đấy!

Chương Thải Hồng nói tiếp: “Quan hệ chị em hai người đó không tốt đâu! Lúc ấy Vương Xảo còn đặc biệt đến cửa nhà anh rể chửi một trận nữa mà. Gì mà nói bọn họ nghèo khổ quá nên về nhà động viên mẹ để bán em ruột đi, đúng là loại thiếu đạo đức. nếu không phải thằng anh rể mất dạy kia chết lâu rồi, chắc con bé và cô chị kia vẫn coi nhau như kẻ thù đấy. còn chưa yên được mấy năm, vì chuyện tá túc lần trước nên tiếp tục ồn ào một trận rồi.”

Đường Diệu: “En luôn cảm thấy lá gan của nhị tẩu rất nhỏ.”

Đứng trước mặt mẹ chồng là co rúm như chuột nhắt, đừng nói mẹ chồng, chỉ cần cô lớn tiếng một chút đã thấy nhị tẩu rụt người lại rồi.

Thật sự không ngờ chị ấy còn dám tới cửa nhà người ta chửi quên trời quên đất như thế!

Chương Thải Hồng lại nhìn Đường Diệu với vẻ kỳ quái. Cô ấy thật sự cảm thấy Đường Diệu hoàn toàn không biết gì về sự hung tàn của mình!

Cô ấy nghiêm túc nói: “Ở nhà nhát gan không phải chuyện rất bình thường sao? Nhà chúng ta có ai dễ chọc đâu.”

Đường Diệu: “…”

Cũng đúng thật!

Cô ráo riết hỏi: “Thế kết quá sao hả chị? Bọn họ đánh nhau ầm ầm như thế, vậy Đào Tiểu NHa thật sự là ăn trộm hả? cuối cùng kết quả ra sao?”

Chương Thải Hồng cười: “Nghe nói hai con mụ ấy đều bị đại đội trưởng mắng cho một trận, mắng đến mức máu chó phun đầy đầu luôn!

Em không biết đâu, đại đội trưởng ghét nhất là người nhà họ Đào!”

Từ chuyện ốc hương bên bờ sông lần trước đã khiến đại đội trưởng ghim cả nhà mấy người kia. Tuy Đào Tiểu Nha đã xuất giá, nhưng cô ả lại giống hệt bà Đào, từ cách làm việc đến tính cách, sao đại đội trưởng có thể dễ dàng bỏ qua được.

“Đại đội trưởng nói, đầu xuân năm sau sẽ phân cho cô ta làm việc nặng nhất!”

Dừng lại khoảng vài giây, Chương Thải Hồng nghĩ đến gì đó, dương như hơi do dự. Nhưng nghĩ lại dựa vào nguyên tắc chia sẻ, thật sự không nhịn nổi nữa, thấp giọng hỏi: “Bây giờ bên ngoài đều đồn ầm lên, đêm qua không phải ăn trộm đâu.”

Đường Diệu nhướng mày, đợi đại tẩu tiếp tục tám chuyện.

Vậy là còn có tiếp theo à?

Quả nhiên liền nghe Chương Thải Hồng nói: “Mọi người đều đoán Vương quả phụ gian díu với Mã lão nhị, Đào Tiểu Nha là đi bắt - gian!”

Đường Diệu trợn mắt há mồm: “Gì cơ???”

Chương kế tiếp