Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 83
Trong lòng Khương Thành hơi ngớ lại, nhưng nghĩ tới việc mới đầu năm chắc sẽ không bị đánh đâu, liền nói: “Một tờ phiếu radio và 120 đồng ạ.”

“Hả???”

Lúc này đừng nói Chương Hà Hoa, những người khác cũng vô cùng khiếp sợ.

Một – trăm – hai – mươi – đồng!

Chương Hà Hoa i i a a hơn nửa ngày, cuối cùng nghĩ đến “mới ngày đầu năm mới” mới cố gắng nhịn xuống. Bà hít thở mấy hơi thật sâu, lúc này mới không đánh chết thằng con phá của này. Khương Thành là ai chứ, đương nhiên có thể nhìn ra mẹ mình đang đau lòng muốn chết.

Anh vội nói ngay: “Thật ra nếu không bốc trúng phiếu này, con cũng không đành lòng mua nó đây. Trong nhà máy chỉ có tổng cộng ba phiếu này, con bốc được nó, mọi người không biết đâu, có người còn lấy tiền ra đổi mà con không đồng ý đó.”

Anh giơ hai ngón tay lên.

“Hai đồng! Sao nhiều thế mà không đổi hả con ơi?” Khương Lão Khờ vô cùng đau đớn nhìn con trai, ông thật sự cảm thấy thằng ba nhà mình khùng rồi.

Khương Thành: “… Là hai mươi đồng.”

“Con mẹ nó chứ!” Lại tiếp tục là những tiếng xuýt xoa.

Khương Thành thấy cha mình chuẩn bị đưa tay đánh mình, anh vội nói: “Con bán cũng không ổn lắm đâu, phải dùng mật tấm này và 120 đồng mới mua được đấy, không phải muốn mua là mua được ngay đâu! Lúc con đến mua, đây là cái cuối cùng rồi! nếu dùng cẩn thận một chút, sau này có thể bán lại cho người khác. Mặc dù là đồ đã qua sử dụng, nhưng chỉ cần mới tám chín phần, báo giá một trăm bốn mươi đồng cũng chẳng có gì lạ cả., hơn nữa chiếc đài này có thể dùng được rất lâu rất lâu.”

Vừa nghe anh nói thế, ai nấy đều kinh ngạc ngẩn người.

Chương Hà Hoa nghe thấy thế, thoáng nhìn chồng mình: “Lúc nãy ông thổi râu trừng mắt làm gì thế hả? Sao trong đầu chẳng có chút tính toán gì thế? Lớn tuổi rồi mà chẳng học được cách bình tĩnh! Ông nhìn tôi đây này, làm gì có chuyện bà đây không có kiến thức thiếu kiên nhẫn như ông!”

Khương Lão Khờ yên lặng nhìn mụ vợ nhà mình, cũng muốn nói: Không phải lúc nãy bà cũng tức giận đến trợn trắng mắt đấy à!

Nhưng vì để mình có thể có một cuộc sống an ổn vui vẻ những ngày đầu năm, ông lặng lẽ nuốt câu kia xuống.

Thôi vậy, để yên ổn đi.

Chương Hà Hoa mỉa mai Khương Lão Khờ một trận xong, lúc này mới buột miệng cảm thán: “Vậy nên ấy à, con người nên hướng tầm mắt về phía xa hơn, mấy đứa xem lão tam và lão tứ từng sống trong trấn kìa, kiến thức rộng hơn người khác rất nhiều, hơn nữa cũng có nhiều cơ hội hơn.”

Lần này bà lại nhìn về phía con trai cả và hai: “Hai đứa lo đọc sách học số gì đó đi, đừng có mù tịt thế mãi nữa!”

Khương lão đại và Khương lão nhị: “…”

Buồn rầu, thống khổ, bi thương.

Bọn con không thích học đâu!

Học tập khiến con người ta đau khổ!

Còn hai mắt Chương Thải Hồng và Vương Xảo lại lập tức sáng lên, nhất trí nói: “Mẹ, chuyện này mẹ cứ yên tâm, bọn con sẽ giám sát thật tốt!”

Khương Lão Khờ đồng tình nhìn hai thằng con lớn nhà mình, cũng may vợ mình dữ thì dữ thật, nhưng không ép mình học hành đọc sách!

Vợ mình tốt biết bao nhiêu. Vậy nên ấy à, lão đại và lão nhị đâu có may mắn như cha chúng nó.

Khương Thành ho khan một tiếng, cầm tay Đường Diệu nói: “Vợ à, chắc anh không cần học đâu nhỉ?”

Đường Diệu không biết lần này anh lại muốn làm gì, mỉm cười nói: “Chuyện này tất nhiên tùy anh rồi! ANh là chủ gia đình, anh muốn làm thế nào cũng được!”

Khương Thành hơi mỉm cười.

Khương lão đại & Khương lão nhị: “!!!”

Trời đất ạ! Lão tam này!

Chú em đang khoe khoang đúng không!

Đang trắng trợn khoe khoang đây mà!

Tên vô lại!

Quả nhiên, Khương Thành lập tức khiến ánh mắt phẫn nộ của đại ca và nhị ca bắn về phía mình, anh cười một tiếng thật sảng khoái!

“Cha ơi, cha đang cười gì thế?” Bé Đường Đường chạy tới, ngọt ngào hỏi: “Lại có chuyện gì tốt sao ạ?”

Khương Thành cười: “Người trong nhà ở bên nhau đương nhiên lúc nào cũng vui vẻ rồi! Nào, tới chỗ cha ngồi nào.”

Bé Đường Đường bò lên trên giường, đôi chân cô nhóc ngắn cũn ngồi giữa Khương Thành và Đường Diệu, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi rói. Dưới ánh đèn càng khiến đôi mắt tiểu cô nương sáng ngời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn còn lông tơ nhỏ, tổng cực kỳ non nớt.

Bé con đáng yêu chết người thế này, dường như trong thôn bọn anh chẳng có mấy nữa.

Chương Thải Hồng hâm mộ nói: “Em dâu này, em nuôi con gái kiểu gì mà Bé Đường Đường càng ngày càng đẹp thế?”

Nhìn làn da trắng nõn như màn thầu của con nhà người ta, lại quay đầu lại nhìn bé con nhà mình, tuy con bé cũng rất xinh đẹp, nhưng lại không trắng nõn tinh tế như Bé Đường Đường. Chương Thải Hồng nghĩ, nếu có tiểu tiên đồng thật, vậy chắc chắn sẽ là Bé Đường Đường.

Đường Diệu là người cực kỳ cuồng con gái, vừa nghe thấy Chương Thải Hồng nói thế, lập tức kéo con gái vào trong ngực: “Đúng vậy nhỉ?

Chị nhìn Bé Đường Đường nhà em có đẹp không? Là bẩm sinh đấy! Bé Đường Đường nhà em trời sinh đã xinh đẹp như thế đấy!”

Chương Thải Hồng: “…”

Cái đồ tự luyến nhà cô, mùa xuân năm ngoái Bé Đường Đường nhà cô còn là con nhóc gầy nheo suy dinh dưỡng như hạt đậu đấy.

Bây giờ chớp mắt đã thành bé con phấn nộn đáng yêu thế này, ai tin nổi hả!!!

“Mà con bé này cũng điệu chảy nước, lúc sáng ra ngoài còn bảo em bôi kem nữa đấy!”

Bé Đường Đường lập tức nâng mặt nhỏ lên, đưa ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình, hơi di di lên trước: “Cháu thơm lắm đấy, bác ngửi thử nè!”

Chương Thải Hồng: “!!!”

Biểu cảm của cô ấy lập tức thay đổi: “Thôi, chị thấy Tiểu Ngư như vậy cũng tốt lắm rồi, không cần đẹp hơn đâu!”

Đó là gì hả!

Là kem dưỡng da đấy!

Kem dưỡng gia mắc muốn chết, ngay cả mình cũng không nỡ dùng, làm gì có chuyện để mấy nhóc con này bôi? Không cần nghĩ nữa, không có chuyện đó đâu!

Lúc này Vương Xảo thầm cảm thấy may mắn vì mình không còn con gái, nếu không hộp kem dưỡng da này sẽ có người tranh với mình!

Sợ thật đấy!

Trước kia chỉ dùng mấy thứ sơ sài, còn đây là kem dưỡng da vô cùng đắt tiền đấy!

“Năm mới rồi, mấy đứa có kế hoạch gì không?” Chương Hà Hoa nhìn về phía mấy đứa con hỏi. năm ngoái bà không hỏi câu này, dù sao lúc đó ăn cũng không đủ no, làm gì có sức nghĩ đến chuyện gì khác! Bây giờ điều kiện trong nhà đã tốt hơn một chút, bà cũng muốn hỏi một chút xem mấy đứa nhóc này có dự định gì không.

Khương lão đại và Khương lão nhị vội rụt người lại.

Đôi khi, Khương Thành cảm thấy lão tam là mình giống như đại ca vậy.

Anh nói: “Để em nói trước cho.”

“Chú nói đi, chú nói đi!” Ước gì chú nói trước đấy!

“Tứ Nhân Bang đã rơi đài, em nghĩ chắc chắn có rất nhiều chuyện đều sẽ thay đổi. nếu đã sau lầm, vậy chẳng phải nên sửa lại cho đúng à?

Đương nhiên sẽ có nhiều việc cần đổi mới, chúng ta cũng nên làm theo chính sách. Năm nay hai tiểu gia hỏa nhà em vẫn chưa đến tuổi đi học, mà em lại có công việc ổn định nên cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn. Tạm thời cũng không định thay đổi gì cả. em vẫn đi làm trong nhà máy, vợ em vẫn ở nhà chăm sóc con cái. Tời thời cứ để vậy đã, cứ đợi chính sách xem sao. Nếu có thay đổi gì, vậy bọn em cũng dựa vào đó để điều chỉnh cho phù hợp.”

Anh không ngừng nói phải xem chính sách sao đã, Chương Hà Hoa lại là người nhạy bén, liền hỏi: “Con thấy có chính sách nào dễ thay đổi không?”

Khương Thành: ‘Chuyện này con cũng không nói trước được, không đúng đâu. Dân chúng như chúng ta sao có thể đoán được ý đồ của bên trên chứ? Vậy nên cứ đợi tình hình, lấy ví dụ các xưởng hay nhà máy, công nhân làm việc rất nhiều, nhưng người có khả năng làm công tác văn hóa lại chẳng mấy ai, những người có tri thức đã ít lại càng thêm ít! Có lẽ, có khả năng mở lại kỳ thi đại học cũng nên?

Chuyện này rất khó nói trước!”

Nói tới đây, anh cũng bổ sung thêm: “Đây đều là suy đoán của em thôi, mọi người đừng đi nói lung tung bên ngoài nhé.”

Chương Hà Hoa cười lạnh mấy tiếng, mấy đứa con trai và con dâu lập tức bắt đầu tỏ lòng trung thành, không dám hé lời nào.

Cho dù muốn nói cũng không biết nói với ai! Trong nhà có ai đọc sách học hành đàng hoàng đâu mà!

“Còn có một chuyện nữa.”

Khương Thành chủ động nói: “Bọn con đã bàn bạc với nhau hết rồi, mấy anh em con sẽ cho cha mẹ tiền dưỡng lão.”

“Nói bậy gì thế hả! Sao mẹ có thể lấy tiền của mấy đứa được.”

Khương Thành: “Sao lại không thể nhận hả mẹ?”

Khương Lâm gật đầu: “Đây là chuyện nên làm, nếu mẹ không dùng hết thì có thể tích cóp sau này.”

Mọi người đang sôi nổi nhắc đến chuyện này, Bé Đường Đường hơi mệt mỏi dựa vào trên người Đường Diệu, đôi mắt to của cô bé hết nhìn bên này lại nhìn sang bên khác.

Những chuyện thế này, con dâu không tiện nói chen vào, Đường Diệu cũng không nhiều lời, để mấy an hem thảo luận.

Cô nhéo nhéo tay con gái, nói: “Nếu Bé Đường Đường mệt thì…”

Cốc cốc cốc!

Tiếng đập cửa vang lên, Bé Đường Đường lập tức tỉnh táo lại.

Khương Lâm: “Mẹ nó, ai gõ cửa lúc này thế!”

Anh ấy đứng dậy đi ra mở cửa, vừa đẩy ra liền nhìn thấy là người trong đại đội mình, hỏi nhanh: “Có chuyện gì thế?”

Đây là con thứ hai của kế toán Trần trong thôn, lúc này thở hồng hộc nói: “Nhà họ Mã lại làm loạn rồi, bà Mã đòi tự sát chạy ra ngoài rồi.

Đại đội trưởng nói đàn ông trong thôn đều phải đi tìm người.”

Trên dưới nhà họ Khương: “A ha?”

Ngỡ ngàng và ngơ ngác!

Hôm nay là đêm 30 rồi đấy!

Nhưng mạng người quan trọng hơn, mấy người đàn ông vội vàng mặc áo khoác đội mũ cùng nhau ra ngoài.

Chương Hà Hoa: “Tết nhất rồi còn xảy ra chuyện gì không biết!”

Đường Diệu: “Không biết có chuyện gì không nữa.”

Chương Hà Hoa lắc đầu: “Chắc không có gì đâu, mẹ thấy chẳng qua chỉ dọa người ta chút thôi. Chuyện cũng mấy ngày rồi, không muốn sống nữa thì cần gì chờ tới hôm nay. Không phải mẹ đang chê đâu, nhưng mà diễn xấu của bà Mã lúc này giống hệt hồi còn trẻ, chiêu thức cũng chẳng thay đổi.”

Thấy mắt mấy nàng dâu chợt sáng rực hẳn lên, Chương Hà Hoa: “Hai nhóc con sang phòng bên cạnh chơi đi.”

Bé Đường Đường vội vàng nhắm mắt lại, cháu ngủ rồi mà!

Cháu không nghe thấy gì hết trơn á!

Đường Diệu quyết đoán vạch trần kẻ lừa đảo Đường Đường này, ôm nhóc con đi qua: “:Em gái ngủ rồi, Tiểu Lang trông em một lúc nhé!”

Tiểu Lang: “Vâng ạ.”

Lông mi Bé Đường Đường hơi chớp một cái, uất ức muốn chết: Người ta giả bộ ngủ thôi mà!

Đến lúc Đường Diệu rời đi, bé con liền xoay người ngồi dậy!

Tiểu Lang: “Anh biết em không ngủ mà.”

Bé Đường Đường: “Không nghe được chuyện hồi trước rồi!”

“Chúng ta chơi nhảy dây đi.” Tiểu Ngư bắt đầu dỗ em gái: “Gần đây chị học được mấy kiểu khó nhảy lắm.”

“Vậy chúng ta chơi thôi.”

Hai bé con bắt đầu túm lại chơi với nhau. Còn bên này, Chương hà Hoa đang nói về nhà họ Mã. Hóa ra đây không phải lần đầu tiên ông Mã bị nói về chuyện này, hồi trước còn trẻ tuổi không một xu dính túi cũng bị bắt được rất nhiều lần.

Nhưng đối phương lại là người khá.

Bà Mã cũng đòi tự tử mấy lần.

Bây giờ chẳng qua cũng chỉ đang bày trò cũ thôi.

Tết nhất mọi người tụ tập lại tán gẫu với nhau, chẳng mấy chốc, thời gian cứ thế trôi đi.

Quả nhiên bà Mã chỉ dọa người thôi, trò khôi hài này kết thúc với cảnh ông Mã quỳ xuống đất xin tha, hứa hẹn thề thốt sẽ không làm bậy nữa mới kéo màn che xuống. đàn ông từ già trẻ lớn bé bị kéo vào chuyện này trong đêm ba mươi tết cuối cùng cũng có thể tiếp tục về nhà ăn tết.

Chuyện điên khùng gì thế không biết!

Hừ hừ!

--- Bấy giờ, người người nhà nhà nói cười ầm ĩ vô cùng náo nhiệt, cuối cùng cũng đến mồng một đầu năm.

Dân chúng đón năm mới theo lịch âm sung túc hơn dương lịch rất nhiều.

Sáng sớm nhà Đường Diệu đã mặc quần áo mới đến nhà cũ chúc tết, đây là khoảnh khắc bọn trẻ thích nhất, đầu năm sẽ có tiền mừng tuổi, mặc dù cuối cùng sẽ bị mẹ lấy hết đi, nhưng tâm trạng của mấy nhóc vẫn vô cùng sung sướng.

Tiểu Lang nắm tay em gái đến nhà ông bà nội chúc tết, mỗi nhóc được mừng tuổi một xu.

Hai tiểu gia hỏa đều vui mừng khôn xiết, vui sướng nhảy cẫng lên. Nhận được tiền lì xì, miệng nhỏ của hai nhóc đều ngọt xớt, mấy lời ngon tiếng ngọt thốt ra không ngừng, chọc cho Chương Hà Hoa và Khương Lão Khờ vui mừng không thôi.

Nhưng ngày tươi đẹp như hôm nay lại có thêm chút âm thành không được hài hòa cho lắm.

Bên này bọn cô đang chúc chết, lúc này liền nghe thấy Vương Xảo hét ầm lên một tiếng, dường như đang nổi bão: “Khương Tiểu Báo, cái đồ ranh con này, sao mày dám lấy kem dưỡng da của mẹ dùng thế này hả?”

Tiểu Báo hớt hải chạy ra ngoài, còn mẹ cậu nhóc đang cầm chùi chạy ầm ầm đuổi theo, tức giận đến mừng đỏ bừng mặt. Chương Hà Hoa vội vảo Chương Thải Hồng cản con dâu thứ hai lại.

Đầu năm đầu tháng, dù thế nào cũng không thể đánh con cái được.

Vương Xảo đang uất ức đến mức sắp khóc rồi!

Vốn cứ cho rằng không có con gái, mình sẽ dùng hộp kem dưỡng da này một cách cẩn thận từ từ!

Nhưng cuối cùng thì sao, thằng oắt con nhà mình!

Đàn ông con trai, không ngờ còn lén trộm kem phá mất!

“Thằng oắt con nhà mày!”

Tiểu Báo tủi thân nép sau lưng ông nội, nhỏ giọng nói thầm: ‘Nhưng Bé Đường Đường cũng bôi đấy thôi, thơm cực luôn!”

Vương Xảo điên lên: “Con bé là con gái, còn mày là con trai đấy!”

Giận xanh mặt: “Để xem mẹ có đánh chết mày không!”

Chương kế tiếp