Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 82
Tám chuyện bát quái chính là thú vui giết thời gian được mọi người yêu thích nhất.

Tết nhất, mọi người ngồi tán gẫu với nhau, đương nhiên không thể không nói đến chuyện thị phi của nhà họ Mã rồi.

Ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Đào Tiểu Nha lại thừa nhận “tên trộm” tối hôm đó bị đuổi thừa sống thiếu chết là mình. Và tất nhiên, cô ta sẽ không thừa nhận mình đi trộm đồ. Người này chỉ nói, mỗi lần về nhà mẹ để đều bị hai cô chị dâu gằn, vậy nên đêm hôm khuya khoắt mới muốn “giả ma giả quỷ” hù mấy con ả một mẻ. Chẳng qua còn chưa kịp làm gì đã bị người ta coi là trộm, đêm hôm chắc chắn nói ra cũng không ai tin, vậy nên mới ba chân bốn cẳng chạy.

Đang bình thường tự dưng bị đánh một trận!

Còn về Vương quả phụ, cô ta dám uy hiếp mình. Đào Tiểu Nha lập tức nói hết chuyện con đàn bà này bắt mình mỗi tháng đưa cho ả năm đồng ra.

Không nói ra là vì không muốn xảy ra xung đột với chị dâu và nhà mẹ đẻ, dù sao cô ta cũng thường xuyên về nhà mẹ, vậy nên mới im lặng giấu kín chuyện này. Hiện tại đã tới nông nỗi này, không nói ra nhất định sẽ bị người ta đổ oan mình là người không đứng đắn. không còn cách nào nữa, đành phải nói đúng sự thật.

Cô ta vừa nói ra chuyện này đã khiến hai cô chị dâu kia tức giãy đành đạch, đúng là bình thường hai cô ả cũng không thích cô em chồng lúc nào cũng về moi tiền này lắm, vậy nên có vài phần tin tưởng.

Nghĩ lại hai người đều cảm thấy cực kỳ không công bằng, cô em chồng này có tiền như thế còn muốn về nhà mẹ đẻ hút máu, thế mà coi được à?

Hai cô dâu nhà họ Đào thường xuyên đặt điều nói xấu em chồng, vậy nên lý do xàm xí này của Đào Tiểu Nha lại rất trùng khớp với quá khứ. Với lại lý do càng kì quái sẽ khiến mọi người không quá hoài nghi.

Đường Diệu biết chuyện vào hôm 30, cô cười nhạo một tiếng: “Kiếm cớ hay nhỉ.”

Khương Thành: “Chắc là Đào Đại Nha dạy đấy, cô ta cực kỳ khôn khéo.”

Lúc Đường Diệu gả tới đây, Đào Đại Nha đã xuất giá, vậy nên cô không biết gì về người này.

“Cô ta lợi hại lắm hả anh?”

Khương Thành gật đầu: “Nhà họ Đào có thể sống tốt như hôm nay, cũng đều nhờ vào người có đầu óc như Đào Đại Nha đấy.”

“Em vẫn thấy lạ, sao cô ta không nhắc đến anh nhỉ.” Đường Diệu cảm thấy con ả Đào Tiểu Nha này ngốc muốn chết, không phải bình thường đều muốn dính lấy anh sao.

Khương Thành cười: “Đương nhiên cô ta sẽ không nhắc đến anh rồi, lỡ nói ra, vậy mục đích là đi trộm người, em nghĩ nhà họ Mã còn muốn cô con dâu lăng loàn như thế nữa không? Bây giờ nói thế, tuy có một phần trách nhiệm, nhưng lại không ảnh hưởng quá nhiều.”

Nếu là trước kia, chị dâu em chồng xảy ra xung đột là chuyện khiến mọi người bàn tán ầm ĩ, nhưng dưới tin tức hót hòn họt là ông Mã và Vương quả phụ, đây chẳng còn là chuyện gì quá thu hút nữa. Cho dù hai người kia chết cũng không thừa nhận, nhưng mọi người căn bản đều có thể nhìn ra được ông Mã đang chột dạ. Có một số người bụng rất xấu nhưng gan lại bé tí.

Là ông Mã chứ ai, lúc vui vẻ thì không nghĩ nhiều đến thế, bây giờ bị người ta phanh phui chuyện xấu liền bắt đầu lúng túng.

Chuyện không dính líu đến nhà mình, Đường Diệu cũng chỉ coi như chuyện tếu thôi. Sau khi xem no mắt thì tiếp tục làm chuyện của mình, vì không muốn mấy tin không hay này làm bẩn tai hai nhóc con nhà mình, cô quyết định không cho bọn nhóc ra ngoài chơi.

Sau khi về nhà cũ cũng dặn mọi người đừng nói chuyện này nữa, kẻo mấy đứa trẻ nghe thấy.

Bọn cô đón tết ở nhà cũ, nhìn Khương Lão Khờ bậc lửa nổ pháo hoa, tiếng bùm bùm vang lên cũng chứng tỏ năm mới đã đến.

Chương Hà Hoa đang nấu sủi cảo, là sủi cảo nhân thịt hàng thật giá thật.

Thật ra ở chỗ bọn bà, bình thường đón tết không nhất định cứ phải ăn sủi cảo, đây là khu vực Trung bộ, là nơi giao thoa văn hóa của cả miền Nam và miền Bắc, sủi cảo hay bánh trôi gì cũng được. Có thể tự lựa chọn, nhưng ăn gì thì ăn, cũng phải xem kinh tế trong gia đình mình.

Cũng có rất nhiều gia đình ăn tết vô cùng đơn giản, chỉ cần một nồi bánh bột ngô là xong.

Nhà họ Khương sẽ ăn sủi cảo, bởi vì một lý do: tết mà không ăn thịt thì gọi gì là ăn tết!

Bốn phòng biếu quà rồi cùng nhau ăn sủi cảo nhân thịt thơm ngon.

Sủi cảo vừa lấy ra khỏi nổi, pháo hoa nổ bùm bùm, dường như đang muốn nói cuộc sống của nhà họ Khương đang ngày một tốt hơn.

Cả gia đình náo nhiệt quây quần ngồi vào bàn ăn, mỗi người một chén sủi cảo. Khương Thành lấy radio ra, ngày 30 cuối năm nên đài đang phát mấy phong tục của các vùng trên tổ quốc, ai nấy đều say mê ngồi nghe.

Đây không phải chỉ là chuyện vui của nhà Khương Thành, cũng bao gồm cả nhà họ Khương.

Anh vừa mới đưa radio tới, Khương Lão Khờ vuốt ve một lúc thật lâu, trông cực kỳ si mê.

Khương Thành cũng nhận lời, lần sau có cơ hội nhất định sẽ mua cho cha mẹ một cái mới. Không ngoài dự đoán, anh lập tức bị Chương Hà Hoa trợn mắt một cái. Nếu không phải tết nhất, nhất định anh sẽ bị mắng một trận.

Chương Hà Hoa không cần con cái mua gì hết, hiện giờ tay chân mà vẫn lanh lẹ, cần gì phải giống như già yếu đến nơi. Bà là người nhanh nhẹn hoạt bát, lúc mình vẫn có thể làm việc, đương nhiên không muốn kéo chân sau của con cái mình.

Dù luyến tiếc thế nào đi chăng nữa, bà vẫn nói không. Vậy có thích không? Đương nhiên thích muốn chết rồi.

Chương Hà Hoa nhìn radio, không nhịn được sờ sờ mấy cái, càng không cho mấy nhãi con động vào, bà sợ chúng nó làm hỏng mất..

Mọi người quây quần ngồi nói chuyện một lúc lâu, Chương Hà Hoa đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Cái đài này của con bao nhiêu tiền thế?”

Radio cũng đâu phải thứ có thể dễ dàng mua được.

Chương kế tiếp