Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 89
Thành phố sẽ như thế nào nhỉ?

Bé Đường Đường cũng không biết, nhưng cô nhóc lại cảm thấy sẽ có rất nhiều tòa nhà cao tầng, cũng có rất nhiều ô tô.

Cảm giác này giống hệt lần đầu tiên nhóc lên thị trấn, vẻ khao khát vô cùng đẹp đẽ.

Xe nhanh chóng tới thành phố, cả nhà bốn người cùng xuống xe. Vừa xuống xe liền thấy có một thanh niên đang đứng cách đó không xa, cậu mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác xanh lục, đĩnh bạt thẳng tắp như cây bạch dương.

Cậu cũng nhìn thấy Khương Thành và Đường Diệu, cười bước lên: “Anh Khương, chị Đường ạ.”

Đây đúng là Cố Cảnh Vân.

Một năm này, thỉnh thoảng Đường Diệu tìm được thứ gì quý hiếm đều sẽ chủ động hỏi nhà cậu có nhận hay không. Hơn nữa quan hệ với nhà họ Cố cũng khá thân thiết, vậy nên hai bên thường xuyên lui tới.

Không thể không nói, tuy Cố Cảnh Vân vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất biết cách làm người. Giống lúc này chẳng hạn, thật ra cậu hoàn toàn không cần phải đến tận nhà ga đón người, nhưng vẫn nhiệt tình tới tiếp đón.

“Đi đường xóc chắc mọi người mệt rồi nhỉ?”

Cậu cười nói: “Anh đạp xe tới đây. Chúng ta đi cùng luôn nhé?”

Cậu cúi đầu nhìn về phía hai nhóc con, nói với vẻ khẳng định: "Hai đứa cao quá nhỉ!”

Từ đã biết có khả năng thi đại học, hắn liền rất thiếu ra cửa, đại khái cũng có bốn năm tháng không có nhìn đến Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường. Có câu tục ngữ thế này, trời nắng tốt dưa, trời mưa tốt lúa. Hai bé con thật sự lớn quá nhanh.

Cậu chỉ chỉ về phía mình, hỏi một câu: “Còn nhớ chú không nào?”

Bé Đường Đường nghiêng đầu, tự dưng cảm thấy chú Tiểu Cố này hơi khó hiểu, sao lần nào gặp chú ấy cũng chơi trò trẻ con này nhỉ?

Hơn nữa còn không biết mệt nữa chứ!

Nhóc cũng đâu phải người dễ quên! Đương nhiên là nhớ rồi!

Lúc này Bé Đường Đường vẫn nghịch ngợm ngờ mặt ra, trong mắt hiện vẻ mê mang: “Không biết nha.”

Tiểu Cố không ngờ cô nhóc sẽ trả lời như vậy, hơi sửng sốt, bật cười một tiếng duỗi tay xoa đầu nhỏ của nhóc: “Bướng quá nhỉ nhóc.”

Bé Đường Đường cười hì hì: “Lần nào chú Tiểu Cố cũng hỏi như thế!”

U trời!

Đang oán trách đó hả.

Tiểu Cố trêu chọc: “Sao thế? Ghét bỏ chú Tiểu Cố dong dài à!”

Bé Đường Đường lắc đầu, nãi thanh nãi khí: “Không đâu ạ.”

Chẳng qua biểu cảm vừa rồi cũng không phải “không đâu ạ” như nhóc con nói, đúng là đồ lừa đảo mà!

Tiểu Cố bị dáng vẻ đáng yêu chết ngươi này của cô nhóc chọc cười, cậu bé nhóc con lên đặt sau ghế sau. Sau đó lại bế Tiểu Lang ngồi trước thanh xà ngang, nói: “Nào, đến nhà em trước nha.”

Khương Thành và Đường Diệu nhìn nhau một cái.

Khương Thành: “Chắc không cần đâu?”

Cố Cảnh Vân cười nói: “Anh chị đi đi mà, mẹ em đang ở nhà đợi mọi người đấy.”

Nếu Cố Cảnh Vân đã nói vậy, vợ chồng Đường Diệu cũng không chối đây đẩy nữa. Thật ra lúc đi ra ngoài mấy nhóc không biết, còn Khương Thành và Đường Diệu đã thương lượng với nhau muốn tới thành phố một chuyến trước rồi. Khương Thành cũng gọi một cuộc điện thoại cho nhà họ Cố từ sớm.

Bọn anh còn có một củ nhân sâm muốn bán đây!

Nếu Khương Thành không nói đến đây, có lẽ mẹ Tiểu Cố là đồng chí Vương sẽ trực tiếp đến thôn Hướng Dương mất. Cũng vì Khương Thành nói gần đây trong nhà có chuyện không tiện, nên bà ấy chỉ có thể buồn chán ở nhà đợi.

Mùa hè năm nay, Đường Diệu thỉnh thoảng lên thường sẽ hái được rất nhiều thảo dược quý hiếm bán lại cho xưởng bọn họ. Tuy thảo dược này đã tốt lắm rồi, nhưng không đến mức quá quý giá, hơn nữa đồng chí Vương cũng bận bịu công việc, nên Cố Cảnh Vân đều sẽ thay mẹ làm nhân viên thu mua.

Nhưng bây giờ thì khác, từ trước đến nay nhân sâm luôn là thứ cực kỳ quý hiếm.

Bà ấy đã mơ ước củ nhân sâm của nhà anh mình từ lâu rồi!

Chẳng qua cũng biết nhà anh ấy dùng nó để chữa bệnh, nỡ lòng nào hạ thủ được chứ!

Lúc bấy giờ Khương Thành ngầm ám chỉ trong điện thoại rằng có nhân sâm, bà ấy thấy thế liền lập tức vô cùng hưng phấn.

“Thật không dám giấu anh chị, nếu không phải anh nói trong nhà có chuyện không tiện, chắc mẹ em sẽ phi đến đó lấy ngay mất!” Cố Cảnh Vân đẩy xe, cười nói: “Mẹ em sốt sáng lắm. Mỗi lần tết nhất lễ lạc, đến chỗ bác em đều sẽ nhìn chằm chằm vào bình rượu sâm của người ta, trong mắt toàn vẻ thèm thuồng thôi.”

Đường Diệu bật cười, nhưng cũng không nói gì.

Của nhân sâm này không phải củ bọn cô đào được vào năm ngoái, củ đó cũng khoảng ba mươi năm tuổi lận đấy, Đường Diệu thật sự không nỡ bán chút nào! Trong lòng cô cũng hiểu, vào thời khắc mấu chốt nó mới có thể phát huy được hết tác dụng, thật sự không nỡ chút nào.

Còn củ này cô nhìn thấy lúc lên núi hái trái cây vào ba tháng trước. Mặc dù số tuổi không bằng củ mình quý như mạng kia, chắc cũng sêm sêm của mình tặng cho Cố lão gia tử kia thôi, có khi còn ít hơn mấy năm. Ngoài ra còn có một ít thảo dược nữa.

Những thứ này đều được tìm thấy từ mùa hè.

Mọi người nhanh chóng dĩ vào sân nhà...

Điều kiện của thị trấn tốt hơn nông thôn, mà điều kiện của huyện thành lại tốt hơn thị trấn. Còn thành phố lại là một khái niệm hoàn toàn khác riêng!

Ở đây mọi thứ đều vô cùng ngay ngắn trật tự, ngay cả cao tầng cũng cao hơn trong huyện một chút.

Bé Đường Đường tò mò nhìn trái nhìn phải, đôi mắt to mở lau láu. Diệu nhìn tiểu gia hỏa của mình, bóp khuôn mặt nhỏ kia một cái: “Tới rồi còn không định xuống hả con?”

Bé Đường Đường nóng lòng muốn thử nhảy xuống.

Cố Cảnh Vân suýt nữa bị hành động này của nhóc con dọa cho ngã ngửa, lập tức nói: “Để chú ôm xuống, lỡ ngã ra đó thì sao đây!”

Bé Đường Đường: “?”

Ngã ư?

Sao mà ngã cho được?

Bịch bịch một tiếng, cô nhóc nhảy từ ghế sau xuống đất như một con tiểu yến tử, lúc nhảy xuống còn chúi về phía trước hai bước, khó khăn lắm mới ổn định lại. Tiểu cô nương đắc ý quay đầu lại cười: “Chú nhìn đi, cháu xuống được kìa?”

Cố Cảnh Vân: “…”

Còn chưa phản ứng lại đã thấy Tiểu Lang cũng nhảy thót xuống.

Thời buổi này dù chăm con cẩn thận đến đâu cũng không bằng vài chục năm sau được.

Đường Diệu cũng được coi là nhân vật cưng chiều con cái nhất nhì trong thôn rồi, mỗi khi nhắc tới ai là người chiều con một cách ngốc nghếch, chắc chắn ngón tay mọi người đều sẽ chỉ về phía Đường Diệu!

Nhưng dù thế, Bé Đường Đường cũng không phải không làm được gì cả!

Bình thường cô bé sẽ đi hái rau, cũng đến bờ sông bắt cá. Sau khi cơ thể không còn yếu ớt giống khi còn nhỏ nữa, tiểu cô nương bắt đầu thể hiện mặt nghịch ngợm khác của mình. Với tư cách là mẹ ruột của nhóc, Đường Diệu thật sự cảm thấy con nhóc nhà mình hình như càng lớn càng nghịch hơn thì phải.

Nghịch đến mức nếu được chắc con bé này cũng bay lên trời được đấy!

Sau này mọi người mới thấy, dự cảm của mẹ nhóc con không hề sai chút nào!

Độ nghịch của cô gái nhỏ cũng không hề kém cạnh anh trai mình chút nào!

Còn hiện tại nhóc con vẫn là một cô bé dễ thương đáng yêu mà!

Bọn cô đi theo Cố Cảnh Vân lên lầu, nhà họ Cố ở tầng hai, Cố Cảnh Vân gõ cửa, vừa gõ một tiếng cánh cửa kia đã mở ra: “Mau vào đi.”

Mặc dù Đường Diệu và Khương Thành không phải kiểu người tự ti hay coi nhẹ mình, hai người bình thường đều không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhưng vào chỗ này ít nhiều vẫn cảm thấy hơi rén. Dù sao đây cũng là nhà của thị trưởng! nghĩ đi, chức của người ta lớn lắm đấy!

Có một người hoàn toàn không hề cảm thấy lo lắng hay run rẩy gì, đó chính là Bé Đường Đường.

Nhóc con nào đâu biết sợ chứ! Nếu đang ở chỗ hoàn toàn xa lạ hay người chẳng hề quen biết, có lẽ nhóc cũng sẽ hơi lo lắng, nhưng hiện tại thì không! Tuy cũng là chỗ xa lạ, nhưng ở đây toàn là người cô bé quen thôi. Với lại trong lòng cô bé cũng hiểu được một chút, đây là nhà của chú Tiểu Cố.

Nếu đã là nhà của chú Tiểu Cố, vậy lo lắng làm gì chứ.

Vậy nên lúc này Bé Đường Đường nở nụ cười ngọt ngào, đáng yêu nhìn hết bên này đến bên kia, không hề cuống chút nào.

Vương Tú Phân nhìn dáng vẻ hoạt bát này của cô nhóc, bà ấy cũng nở nụ cười: “Vào đi, ăn chút hoa quả nào.”

Bà ấy đưa một quả táo cho Bé Đường Đường, vốn cây ăn quả trong thành phố đã không nhiều, táo lại càng hiếm hơn. Nhưng đối với tiểu gia hỏa mà nói, thế này đã rất tốt rồi. Bé Đường Đường nhìn về mẹ mình. Đường Diệu: “Con nhận đi.”

Bé Đường Đường: “Cảm ơn bà Vương ạ!”

Vương Tú lại đưa thêm cho Tiểu Lang thêm một quả, cậu nhóc kháu khỉnh cũng hiểu chuyện nói cảm ơn.

Hai tiểu gia hỏa xếp hàng ngồi trên sô pha ăn trái cây. Vương Tú Phân ngầm cho con trai một ánh mắt, Cố Cảnh Vân đứng dậy nói: “Hai nhóc này, hai đứa có muốn xem phòng chú Tiểu Cố không?”

Bé Đường Đường lập tức gật đầu: “Muốn xem ạ!”

Chỗ này rất khác với nhà mình, mọi thứ đều cực kỳ mới lạ.

Bé Đường Đường tò mò, Tiểu Lang cũng không khác gì. Hai nhãi con đi theo Cố Cảnh Vân về phòng cậu. căn phòng này cũng khoảng mười lăm mười sáu mét vuông, một chiếc giường, bên cạnh là tủ quần áo, bên kia là chỗ để sách.

Bé Đường Đường ngồi trên ghế của Cố Cảnh Vân nhìn bàn sách, nhẹ giọng nói: “Mẹ cháu cũng đọc sách.”

Cố Cảnh Vân đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Gần đây nhà cháu có chuyện là vì mẹ muốn tham gia thi đại học sao?”

Bé Đường Đường gật đầu: “Đúng rồi!”

Đầu nhỏ lắc lắc, mang theo chút kiêu ngạo: “Mẹ cháu lợi hại lắm đấy!”

Cố Cảnh Vân cười: “Lợi hại thế nào nhỉ?”

Bé Đường Đường nghĩ nghĩ một lúc liền nghiêm túc: “Có thể đậu được trường đại học tốt nhất!”

Cô bé nắm chặt tay, chân thành nói: “Mẹ em giỏi hơn bất kì người nào khác.”

Cố Cảnh Vân: “Ồ… Giỏi hơn những người khác cơ đấy! Vậy Bé Đường Đường cảm thấy chú Tiểu Cố hay mẹ mình lợi hại hơn?”

Bé Đường Đường thật sự cảm thấy chú Tiểu Cố cực kỳ trẻ con luôn! Có thế mà cũng phải so sánh mới được Cô nhóc nói một cách mạch lạc: “Ở trong lòng cháu, mẹ là người lợi hại nhất! bởi vì mẹ là người tốt nhất tốt nhất trên đời này! Nhưng trong suy nghĩ của người khác, chú Tiểu Cố lại lợi hại hơn nhiều. nhưng có một điều, người khác là người khác, còn cháu là cháu nha!”

Cố Cảnh Vân xoa xoa đầu nhóc con: “Cháu thật sự rất thông minh.”

“Mẹ giống mẹ mà lại!” Bé Đường Đường lại đong đưa chân nhỏ.

Cố Cảnh Vân cười một trận, lúc này mới quay đầu hỏi: “Thế Tiểu Lang thì sao? Tiểu Lang cảm thấy chú có lợi hại không?”

Cậu đều rất mến hai bé con nhà họ Khương.

Tiểu Lang: “Lợi hại lắm ạ!”

Sau đó nói tiếp: “Nhưng cũng không bằng mẹ cháu đâu.”

Hai tiểu gia hỏa đều rất tự tin về mẹ mình. Ai bảo đó mà mẹ mình chứ?

Hơn nữa, trong suy nghĩ của Tiểu Lang, trước kia nhà mình quá vất vả, nhưng sau khi mẹ tỉnh lại, cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều. thế cho nên mẹ là người vô cùng vô cùng giỏi giang! Nếu mẹ đã lợi hại như thế, vậy không có chuyện gì không làm được cả!

Chuyện gì mẹ cũng có thể làm được hết!

Hai nhóc đang nâng mẹ mình lên mây cùng chú Tiểu Cố, còn bên này Đường Diệu đã đưa nhân sâm cho Vương Tú, bà ấy thật sự yêu thích không buông tay. Nhân sâm quý thế nào ai cũng biết rồi đấy!

Tuy bọn bà có thể mua được với giá cao hơn, những thứ này đâu phải muốn mua là có thể mua được. xưởng được bọn bà mỗi năm đều phải cử người đi rừng già sâu trong núi Hắc Long Giang Cát Lâm để thu mua, chẳng qua cũng chỉ được mấy củ là cùng thôi. Không may thì chỉ được hai cũ, lúc nhiều nhất cũng chẳng quá mười củ.

Nhân sâm càng ngày càng ít, nếu không phải để cứu chữa mạng người, không phải ai cũng đành lòng lấy ra dùng đâu.

“Tiểu Đường này, cháu biết cô là người thế nào mà, vậy nên cũng không dài dòng nữa. Lần này cô muốn thương lượng với cháu, củ nhân sâm này cô sẽ không viết phiếu cho cháu, coi như cô bỏ tiền của mình ra mua, có được không?”

Ánh mắt Đường Diệu hơi lóe lên, cười nói: “Cô này, cô mua hay nhà máy mua cũng giống nhau thôi, cô mua cho nhà máy, nhà máy giao cho cô mua! Dân quê như cháu cũng không cần phiếu làm gì, có hay không cũng được hết ạ!”

Bây giờ vẫn chưa được tự do buôn bán, tuy rất tin tưởng gia đình này, nhưng Đường Diệu vẫn lưu lại cho mình một con đường sống.

Có một số chuyện phải giữ kiên định mới được.

Thấy cô nói thế, Vương Tú Phân cũng hiểu được ít nhiều. Bà ấy cười: “Được, nếu thế thì cô đưa tiền cho cháu luôn nhé.”

Nếu đã không cần phiếu, chuyện này đương nhiên do mình quyết định rồi!

Thật ra bà ấy không phải người ham món lợi nhỏ, nhưng mình và lão Cố cũng lớn tuổi rồi. Đặc biệt là lão Cố, ngần ấy năm trải qua bao phong ba bão táp, sức khỏe cũng dần xuất hiện chút vấn đề! Tuy không nặng như anh cả, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chuyện gì.

Giữ lại thứ này để nó phát huy tác dụng lúc cần.

Hơn nữa bản thân bà chính là chuyên gia trên phương diện này, đương nhiên sẽ hiểu sâu hơn.

Vậy nên lúc này, bà ấy quyết định nhọc lòng vì nhà mình một chút.

Hai bên rất nhanh đã có được thứ mình muốn, giao dịch kết thúc trong sự vui vẻ. Đường Diệu nói: “Vậy chúng cháu cũng không ở lại lâu nữa. đây là lần đầu tiên tới thành phố, bọn cháu còn muốn dẫn bọn trẻ đi tham quan một chút.”

Vương Tú Phân: “Cũng được, để Tiểu Cố dẫn đường cho các cháu, giữa trưa sẽ dẫn mọi người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.”

Tài nấu nướng của bà ấy không tốt lắm, vậy nên rất ít khí nấu ăn, bình thường toàn ăn ở căn tin. Lúc này Vương Tú Phân không định chiêu đãi nhà cô ở đây. Thật ra như thế lại hợp tâm ý của Đường Diệu, cô cũng không muốn quấy rầy người ta. Dù sao quan hệ hai bên cũng không gọi là quá thân thiết.

“Tiểu Đường, sau này có thứ gì tốt cháu nhất định phải nhớ đến cô nhé!”

Xưởng dược của bọn bà đều có điểm thu mua ở tất cả các thị trấn nhỏ, đặc biệt là gần Tây Sơn chỗ Đường Diệu, nhưng lại không có hiệu quả mấy. Cho dù gan lớn dám vào trong núi, vậy cũng phải may mắn mới được! Vậy nên Vương Tú Phân nghĩ, nhà Đường Diệu không phải do vận may, mà là có cách độc đáo riêng của mình.

Cẩn thận suy nghĩ, nếu nhà mình cũng có nghề gia truyền như thế, chắc chắn sẽ không tùy tiện giao cho người khác!

Không thể không nói, Vương Tú Phân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đường Diệu thật sự là do may mắn đấy!

Đơn giản chỉ do vận may thôi!

Đường Diệu nghĩ ngợi một lúc: “Sau này có khả năng cháu sẽ không thể thường xuyên lên núi hái thuốc được nữa.

vừa nghe thấy câu này, Vương Tú Phân liền ngẩn ra.

“Sao cơ!!!”

Bà ấy là người phương Bắc, kinh ngạc quá thể nên buột miệng nói giọng địa phương luôn: “Có chuyện gì sao? Có chuyện gì cứ nói với cô, cô giúp cho!”

Đường Diệu lắc đầu, cười khanh khách: “Không phải đâu ạ, thật ra vừa rồi cháu có tham gia thi đại học. Cháu cảm thấy mình làm bài khá ổn nên chó chút tự tin. Nếu thi đậu, chắc chắn nhà cháu sẽ đến đó sống cùng nhau. Sau này không thể thường xuyên kiếm được những thứ này này. Mấy hôm nay cháu sẽ cố gắng tìm thật kỹ, cũng coi như tích cóp chút tiền đi đường. Nếu gặp rắn độc hay gì đó, nhất định sẽ để lại cho cô.”

Vương Tú Phân nhìn Đường Diệu, cảm thấy hơi không hiểu lắm.

Đến tuổi này đã gặp qua vô số người, dù vào thời điểm nào, cũng có rất ít người có thể tự tin nói ra những lời như vậy. Mọi người luôn giữ lại ba phần mặt mũi cho mình, lỡ thật sự không đậu sẽ khỏi phải xấu hổ.

Nhưng Đường Diệu lại không như thế, cô cực kỳ tự tin. Thời buổi nào cũng có người khoác lác, nhưng cũng phải tùy vào trường hợp. Thế này cũng là không thích hợp lắm.

Hơn nữa, Đường Diệu cũng không nhỏ tuổi nữa, hơn nữa còn sống ở nông thôn, cô ấy đâu ra tự tin thế nhỉ! Núi cao còn có núi cao hơn, làm thế đúng là không biết trời cao đất dày. Trong lòng bà ấy cũng không thích loại người vô tri thích khoe khoang.

Không nhất thiết cứ phải khoe ra như vậy.

Chẳng qua Vương Tú Phân cũng là người sành sỏi, không biểu hiện ra bên ngoài quá nhiều, chỉ cười gật gật đầu. Chẳng qua nụ cười này lại rất nhạt.

Chẳng lẽ Đường Diệu không nhìn ra sự thay đổi rất nhỏ kia của Vương Tú Phân? Đương nhiên cô biết chứ.

Nhưng cô không để ý đâu!

Vương Tú Phân cảm thấy Đường Diệu nói như vậy thật sự hơi lỗ mãng. Còn Đường Diệu lại thầm nghĩ câu trả lời của mình không có gì sai cả. cho dù thật sự không làm tốt, không thi đậu, vậy cũng không sao cả. Coi như mình đánh giá sai thôi?

Có gì phải mất mặt đâu?

Định nghĩa của người thành phố và dân quê như bọn cô thật sự không giống nhau.

Cả nhà Đường Diệu đi ra khỏi nhà họ Cố, Cố Cảnh Vân cười: “Nghe nói nhà chị muốn đến vườn bách thú, để em làm hướng dẫn viên nhé?”

Hôm nay gia đình anh phải về nữa, thời gian ở thành phố thực sự có hạn, vậy nên Khương Thành không khăng khăng tự tìm đường lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nhờ Cố Cảnh Vân chỉ đường luôn. Mọi người cực kỳ hứng thú đi về phía vườn bách thú.

Vườn bách thú ở phía nam thành phố, cũng coi như vị trí ngoại ô. bọn anh không đi bộ mà ngồi xe buýt trong thành. Chuyến xe buýt này đúng thời điểm, có lẽ hôm qua thi đại học xong nên các cô cậu thanh niên trẻ tuổi đều tới đây xả stress, trên xe hiện tại rất đông người.

Không đủ chỗ ngồi, Khương Thành cùng Đường Diệu mỗi người ôm một nhóc con, dựa vào trên ghế nhìn phong cảnh thành phố.

Bọn anh vừa đến thị trấn một chuyến đã cảm thấy cực kỳ phồn hoa rồi, bây giờ nhìn khung cảnh của thành phố, thầm nghĩ quả nhiên mình là ếch ngồi đáy giếng.

Nghe thấy tiếng “oa oa” “ô kìa” của hai nhãi con, Khương Thành và Đường Diệu nhìn nhau, lúc này thầm nghĩ mình phải cố gắng hơn mới được. cố gắng dẫn con cái đi trải nghiệm thêm nhiều thứ, bước ra khỏi vòng an toàn nhỏ hẹp kia.

Rất nhanh đã đến vườn bách thú, trên xe buýt có rất nhiều người muốn tới đây, trên xe hầu như không còn mấy bóng người.

Xem ra mọi người trong thành phố đều vui chơi ở những chỗ thế này.

Khương Thành mua về rồi đi vào trong Bé Đường Đường vỗ tay: “Con nổ lớn!”

“Cái gì cơ?” Tiểu Cố không hiểu gì.

Bé Đường Đường nghiêm túc, nói từng chữ: “Con nổ lớn!”

“con hổ lớn!” Đường Diệu phiên dịch cho con gái.

Tiểu Cố bật cười: “Hóa ra cháu muốn xem hổ lớn à? Nhưng ở đây không có hổ lớn đâu!”

Vừa nghe thấy câu này, Bé Đường Đường mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Vì sao lại không có ạ?”

Vì sao nhỉ?

Tiểu Cố sửng sốt, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện vì sao ở đây lại không có hổ?

Chỉ một lúc sau cậu liền bật cười, nói: “Hổ là động vật ăn thịt, cháu nghĩ đi, ngay cả chúng ta còn ăn không đủ no, không thể ăn thịt mỗi ngày, vậy lấy gì để nuôi nó đây? Chẳng lẽ nuôi hổ còn mình đói bụng à?”

Vừa dứt lời, Bé Đường Đường liền cảm thấy cực kỳ có lý!

Có phải ngày nào nhóc cũng được ăn thịt đâu!

Sao hổ lớn có thể ăn thịt mỗi ngày được chứ!

Không được!

Tuyệt đối không được!

“Vậy chúng ta đi xem khỉ đi!” Bé Đường Đường chống nạnh, vô cùng khí phách nói: “Xuất phát thôi!”

Con khỉ không ăn thịt, có thể nuôi được!

Hắc hắc!

Chương kế tiếp