Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 88
Vì thể diện nên đại đội trưởng thật sự rầu thúi ruột, lúc này còn đặc biệt lái một chuyến máy kéo tới.

Không chỉ người trong thôn, nếu thanh niên trí thức muốn đi cùng cũng được. bây giờ bọn họ vẫn là người cùng một thôn. Có lẽ cảm giác được đại đội trưởng không vừa ý lắm, cũng có thể là muốn tưới sớm hơn một chút, vậy nên bọn họ đều không chọn đi buổi chiều.

Thật ra hầu như mọi người đều như thế, nếu có thể đi buổi sáng sẽ chẳng ai chọn buổi chiều cả. ai cũng cảm thấy đi sớm hơn một chút sẽ yên tâm hơn.

Nhưng dù như thế, lúc này nhà ga vẫn tấp nập người qua lại.

Dù sao chuyến xe lúc sáng không phải ai cũng có thể đi được, người đông thế này cơ mà.

Khương thành và Đường Diệu ôm hai bé con thuận lợi lên xe. Đây là lần đầu tiên Tiểu Lang và Bé Đường Đường ngồi xe, hai nhóc hưng phấn nhìn xung quanh.

Chỗ của bọn anh sau ngay ghế lái, lão Hoa lấy kẹo từ trong túi Đào đưa cho hai nhóc: “Nào, hai cháu ăn kẹo đi.”

Bé Đường Đường nhẹ nhàng nói cảm ơn, bóc vỏ kẹo sữa bỏ vào trong miệng, vị ngọt ngào lập tức tràn trong khoang miệng. Cô nhóc hơi híp mắt lại, dựa vào trên người mẹ mình. Chỉ một lúc sau xe đã đầy chỗ, chen chúc nhau.

Xe rất nhanh đã xuất phát, di chuyển từ từ, Tiểu Lang lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Nó di chuyển kìa!”

“Em này, có phải rất tuyệt không?”

Bé Đường Đường lập tức hưng phấn gật đầu, cô nhóc dựa vào vài Đường Diệu nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Thật ra phong cảnh ở đây cũng giống như ở đại đội, không có gì đặc biệt, nhưng Bé Đường Đường vẫn nhìn cảnh sắc không ngừng thay đổi bên ngoài, cô nhóc cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Tuy con đường này đã được tu sửa nhưng vẫn vô cùng xóc nảy. chỉ một lát sau, Bé Đường Đường nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, con không thoải mái lắm.”

Đường Diệu cúi đầu liền thấy khuôn mặt hưng phấn của hai nhóc đã trở nên không ổn lắm, đừng nói trẻ con, ngay cả cô cũng bị con đường xóc nảy này làm cho không khỏe. hơn nữa trong xe rất nhiều người, mùi khiến người ta cảm thấy hơi đau đầu.

Đường Diệu vội kéo cửa sổ lên.

Thời tiết lúc này đã se se lạnh, vừa mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi bay vào, mùi lạ kia lập tức bay đi, mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bé Đường Đường hít một hơi không khí ngoài cửa sổ, nhẹ nói: “Bây giờ đỡ hơn rồi.”

Khương Lâm ngồi đằng sau nhìn thấy cửa sổ có thể kéo ra liền nhanh chóng kéo một cái, bình thường mùa đông không có ai mở cửa sổ cả, nhưng hôm nay quá nhiều người, mở ra lại khiến người ta thoải mái hơn không ít. Những ai bị say xe cũng không thấy quá khó chịu nữa.

Đương nhiên, người ngồi bên cửa sổ vẫn thấy hơi lạnh.

Hiện tại ngày và đêm có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn, vốn Đường Diệu cũng mang theo áo bông cho ai nhóc, lúc này vừa khéo có thể đắp trên người. sau khi mở cửa sổ ra, hai tiểu gia hỏa dần cảm thấy dễ chịu hơn, cuối cùng khôi phục lại sự thích thú như ban nãy.

Xe buýt xóc nảy cả quãng đường, dù hai bé con hứng thú đến mấy cũng dẫn thấy buồn ngủ. cũng may lúc mắt díu lại vào nhau, cuối cùng xe đã đến huyện. tới nơi vào thời điểm này, may mà trước đó đã thuê được chỗ ở, bây giờ nhà nghỉ căn bản đã chật kín người.

Nhờ Khương Thành suy nghĩ chu đáo, vậy nên bọn anh thuận lợi vào phòng đã đặt trước.

So với những người đang không còn cách nào để năn nỉ chủ trọ cho nghỉ nhờ, bọn họ thật sự cảm thấy lợi ích của việc đi theo Khương Thành. Làm việc gì cũng phải tính toán trước! nếu không có Khương Thành sắp xếp trước, chưa chắc bọn họ đã có vé tàu; nếu không có Khương Thành nghĩ chu đáo, cũng chưa chắc bọn họ đã có chỗ ở.

Tất cả những chuyện này đều nhờ Khương Thành tính toán trước, từ chuyện lớn đến nhỏ.

Có thể bọn họ không thi đậu đại học, nhưng lần tham gia thi lần này lại mang đến cho mọi người rất nhiều kiến thức, cũng khiến mọi người biết được tầm quan trọng của nhìn xa trông rộng. vậy sau cách làm việc sau này cũng dần thay đổi theo hướng tốt hơn.

Thật ra có rất nhiều chuyện bé xíu, nhưng lại có thể thay đổi được cả một đời người.

Ít nhất đối với bọn họ mà nói, lần này chính là cơ hội trải nghiệm khó có được.

Khương Thành không biết trong đầu những người này lại nghĩ nhiều như vậy. gia đình anh vào phòng, anh lập tức đi nấu nước nóng để vợ con mình rửa tay rửa chân cho thoải mái. Bé Đường Đường và Tiểu Lang cùng nhau rửa chân.

Tiểu Lang lại bắt đầu tiến vào trạng thái ông cụ non, nhóc lải nhải: “Mẹ đừng căng thẳng nhé, cứ nghỉ ngơi thật tốt mới có thể làm bài thật tốt được.”

Bé Đường Đường gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi đấy, bọn con sẽ cổ vũ cho mẹ! mẹ có thể làm được mà!”

Đường Diệu nghĩ, chút căng thẳng lúc sáng đã bị bé con thích điệu nhà mình xóa tan hết rồi, bây giờ cô vô cùng bình tĩnh!”

Cô liền nói: “Đương nhiên mẹ sẽ làm bài thật tốt rồi!”

Cô học theo động tác của con gái cứng, nắm tay lắc lắc nói: “Cố lên!”

Bé Đường Đường bật cười, quơ tay đặt lên tay Đường Diệu, chạm chạm nhẹ: “Mẹ cố lên!”

Đường Diệu lấy sách ra: “Mẹ xem lại một lần nữa, lâm trận mới mài gương, lỡ trúng chút gì đó.”

Khương Thành: “Hai đứa con đừng làm phiền mẹ, biết chưa?”

Bé Đường Đường đung đưa bím tóc nhỏ: “Cha à, con là người như thế sao?”

Khương Thành bị sự đáng yêu của cô nhóc làm cho ngẩn ngơ, cười nói: “Đường Đường của nhà ta đương nhiên không phải thế rồi.”

Nhà nghỉ cũng không lớn, nhưng dù sao đây cũng là huyện thành, nông thôn làm sao so được. Thấy mặt trời bắt đầu xuống núi, trong phòng đã hơi tối mờ, Khương Thành bật điện lên.

Tiểu Lang: “!!!”

Bé Đường Đường: “!!!”

Trên mặt hai tiểu gia hỏa đều lộ ra vẻ kinh ngạc cực kỳ.

Trong thôn bọn cô vẫn chưa có điện, đương nhiên không thể hưởng thụ được cảm giác tốt đẹp khi được dùng điện thế này. Trong phòng lập tức sáng sủa hơn, Khương Thành đứng dậy đi múc nước lần nữa, nấu nước, lấy cơm nóng mình mang theo ra. Bình thường mọi người sẽ đem theo lương khô, dù sao cũng rất tiện. nhưng Khương Thành lại cảm thấy đưa cơm tốt hơn nhiều. mùa đông sẽ không dễ bị thiu, chỉ cần hâm nóng lại một chút sẽ ăn ngon hơn. Nếu đưa màn thầu hay bánh bột ngô, ăn hết rồi thì còn đâu nữa.

Có lẽ ngồi xe quá mệt mỏi, hai tiểu gia hỏa chỉ hưng phấn một lúc liền cảm thấy hơi mệt. Khương Thành dỗ hai nhóc ngủ, cả quá trình Đường Diệu đều không cần động tay.

Đường Diệu vừa nâng mắt liền nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của anh, cô không nhịn được bật cười một tiếng.

Khương Thành qua đầu lại nhìn thấy nụ cười của cô, dưới ánh đèn càng tôn lên sư xinh đẹp ấy. anh chợt giật mình, nhưng cũng biết đây không phải chỗ để làm bậy chỉ nhìn Đường Diệu một cái thật sâu. Trong lòng đôi vợ chồng trẻ đều hiểu nhưng chẳng qua nói gì.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khương Thành thức dậy từ sớm, đến hành lang cầm tám cái màn thầu và năm quả trứng gà từ nhân viên phục vụ mới đi về phòng. Màn thầu và trứng luộc đều còn nóng hôi hổi, Khương Thành nhìn Bé Đường Đường mơ mơ màng màng ngồi trên giường, lúc này cô nhóc hơi ngẩn ngơ: “Không phải nhà mình đã nói sẽ cùng mẹ đi thi sao? Sao bây giờ con vẫn chưa dậy thế?”

Bé Đường Đường duỗi người, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ: “Con cũng muốn đi.”

Khương Thành mặc quần áo vào cho nhóc con: “Rửa mặt rửa tay rồi ăn cơm nào.”

Bé Đường Đường dạ một tiếng, thịch thịch chạy đến bên cửa sổ, cô bé dùng sức muốn kéo cửa ra. Đường Diệu vội bước lên giúp con gái, cửa sổ mở ra làm cả người hơi lạnh lẽo. Cô nhóc hít một hơi khí lạnh bên ngoài thật sâu, hơi run rẩy, nãi thanh nãi khí nói: ‘Được rồi, giờ thì con tỉnh táo lại rồi!!!”

Đường Diệu: “…”

Khương Thành: “…”

Tiểu Lang: “Con cũng muốn tỉnh táo một chút!”

Khương Thành thấy bên này đã sắp xếp xong, lúc này mới gọi Khương Lâm tới ăn sáng.

Bọn anh không mang lương khô như những người khác, chỉ có mấy miếng, tối qua ăn hết cả rồi. Khương Thành cũng không định để mấy thí sinh ăn lương khô mãi, vốn thi thố đã rất áp lực rồi, ngay cả ăn cũng không ngon nữa thì sao có sức được/ Mới đầu anh định đến tiệm cơm quốc doanh, nghĩ tới các thí sinh của công xã đều tập trung ở huyện thành này, đến đó cũng không chen vào được. khương thành liền nghĩ tới lão Hoa, ngày nào anh ta cũng chạy vào trong huyện này, đương nhiên sẽ có người quen.

Tìm người nhờ chuẩn bị mấy món đơn giản cho bọn anh tỏng hôm nay và ngày mai, đương nhiên cũng không thể lấy không đồ của người ta được.

Hết thảy mấy chuyện này, tỏng lòng mọi người đều biết rõ nhưng không nói ra thôi.

Khương Lâm cắn một miếng màn thầu thật lớn: “Đúng là chỉ có màn thầu ngon nhất thôi.”

Khương Thành nhìn anh ấy một cái: “Bây giờ mà chú còn có tâm trạng món nào ngon hơn à?”

Khương Lâm cười khì khì: “Thi thố gì cũng phải ăn cơm chứ!”

Anh ấy thật sự cảm thấy mình không làm được đâu! Nếu không phải đầu óc nhất thời nóng lên muốn lấy lại chút mặt mũi cho đại đội ba, chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ đăng kí đâu! Nhưng sau khi tới đây lại cảm thấy dù tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng không lỗ gì.

Tất cả mọi thứ ở đây đều không giống với nông thôn bọn mình.

Để yên tâm hơn. Mọi người xuất phát từ rất sớm, bọn anh rất nhanh đã đến trường thi. Địa điểm thi của bọn cô ở huyện thành là trường tiểu học số 3, nhưng lại không cùng một phòng thi. Lúc này người đứng trước cửa trường tiểu học đông như kiến, có người thành phố, có thanh niên trí thức, cũng có các thí sinh trong các đại đội khác nhau.

Trên mặt mọi người đều hiện vẻ hưng phấn và căng thẳng, thêm đó là sự khát khao mong đợi về tương lai.

Thi đại học, đây là cơ hội để thay đổi vận mệnh!

Khương Thành nhìn Đường Diệu, nói: “Anh biết e đã ôn tập tốt rồi, đừng run quá nhé, chỉ cần em phát huy như bình thường là ổn rồi.

không cần biết có đậu hay không, chúng ta vẫn sống cuộc sống như trước.”

Đường Diệu bật cười một tiếng, bảo: “Em hiểu mà.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Bé Đường Đường được cha ôm vào trong ngực, dùng sức lắc lư: “Mẹ thi thật tốt nha, đợi mẹ thi xong hết các mon, chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Cha đã nói, đợi mẹ thi xong cả gia đình sẽ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm!

Đường Diệu chọc chọc khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô nhóc: “Sao con lại tham ăn vậy hả!”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ cười cười, làm như cực hợp tình hợp lý: “Bọn con đang chúc mừng mẹ mà.”

Đường Diệu: “Nhìn cái miệng nhỏ ngọt xớt kia của cô kìa.”

“Hi!”

“Chú nhỏ, chú cũng phải cố gắng lên nha!” Bé Đường Đường vỗ vai Khương Lâm, nói: “Không cố là không lấy được vợ đâu!”

Khương Lâm: “…”

Đúng là cháu gái ruột của ta!

Làm tổn thương chú vui lắm sao?

Kì thi sắp bắt đầu, thấy các thí sinh liên tục bước vào, bọn anh cũng không chậm trễ giây phút nào nữa, nhanh chóng đi vào trong. Đợi đến khi người đăng kí tham gia vào hết, những người đến cổ vũ cũng không còn bao nhiêu.

Một tay Khương Thành dắt một nhóc con: “Nào, để cha dẫn hai đứa đi ngắm nghía nơi này chút nhé.”

Thật ra Khương Thành đã từng tới đây rồi, năm đó tham gia quân ngũ cũng xuất phát từ huyện thành này. Mặc dù rất nhiều năm trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc đó.

Cứ thể, Đường Diệu tập trung hết sức hoàn thành tốt kì thi lần này, còn Khương Thành lại tận chức tận trách dẫn hai tiểu gia hỏa đi tham quan từng ngóc ngách ở đây. Tiểu Lang và Bé Đường Đường lúc này đã khác xa với hai nhóc mùa xuân năm ngoái.

Nhờ có đồ ăn ngon và dinh dưỡng đầy đủ, hai nhóc đều lớn hơ rất nhiều.

Tiểu Lang mới 6 tuổi, thoạt nhìn cũng không nhỏ hơn các ậu bé bảy tám tuổi bao nhiêu. Còn Bé Đường Đường cũng thế, tuy nhìn vô cùng non nớt, nhưng đã cao hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ.

Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân.

Có lẽ trông gia đình anh không hề kém chút nào, vậy nên lúc ra ngoài không bị người ta lạnh nhạt hay xa lánh.

Nhưng thành phố chính là thành phố, thị trấn nhỏ không thể nào so được, thậm chí xe đạp cũng nhiều hơn thị trấn rất nhiều, phương diện nào cũng khác nhau như trời với đất.

“Anh!” Một tiếng kêu vang lên, Khương Thành phản xạ có điều kiện quay đầu lại, vừa thấy người gọi mình thì khóe miệng run rẩy mấy cái.

“Anh, anh còn nhớ em không? Em là Nhị Cẩu đại đội hai này! Anh còn nhớ không, còn nhớ không hả anh? Năm ngoái vừa xuống Tây Sơn đã bị một con lợn rừng đuổi thừa sống thiếu chết, cũng mau có anh và chị dâu hợp lực đánh chết nó! Anh nhớ lại chưa? Em, chính là Nhị Cẩu Tử trộm heo con khiến heo mẹ đuổi suýt nữa lên tây thiên đấy!”

Khương Thành: “……”

Tôi thật sự chưa gặp người nào ngốc thế này!

Anh nhìn Nhị Cẩu Tử, hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”

Nhị Cẩu Tử nhìn trái nhìn phải: “Chị em đâu ạ?”

Người không biết còn cho rằng quan hệ giữa bọn anh vô cùng thân thiết đất. Vừa mở miệng đã kêu anh kêu chị ngọt xớt, tưởng đâu là anh chị em ruột cơ đấy!

Khương Thành không trả lời, ngược lại hỏi lại lần nữa: “Cậu có chuyện gì sao?”

Có chuyện gì sao?

Đương nhiên không có rồi!

Nhị Cẩu Tử căn bản không phát hiện ra sự xa cách của Khương Thành, lúc này người này đang vui như đón tết kìa.

“Dạ không có chuyện gì đâu. Em đi theo anh trai đi thi đại học thôi! Anh trai em chính là Đầu Gỗ của đại đội hai đấy, anh từng nghe lần nào chưa? Cũng học được lắm. à đúng rồi, anh, anh vào huyện làm gì thế? Sao không đi cùng chị em? Chị của em đâu mất tiêu rồi?”

Nhìn đông nhìn tây vẫn chưa thấy chị đâu!

Cậu ta tiếp tục làm nhảm một trận: “Thật ra đã muốn tới đại đội ba tìm anh từ lâu rồi! em cực kỳ sùng bái chị nhà đấy! chị ấy có thu nhận đồ đệ không ạ? Anh thấy em thế nào, được không?”

Khương Thành: “Chẳng ra làm sao cả!”

Anh đưa mắt nhìn Nhị Cẩu Tử một lượt, nghiêm túc nói: “Cách vợ tôi xa một chút!”

Nhị Cẩu Tử vò đầu: “Sao thế ạ? Chúng ta cũng là người quen mà, anh không cần khách sáo như thế đâu.”

À, trên đời này vẫn có loại như kém thông minh không có mắt nhìn, điển hình là Nhị Cẩu Tử. cậu ta tương đối đơn thuần, chân thành nói: “Anh yên tâm, một ngày là thầy cả đời là thấy, em nhất định sẽ hiếu kính anh chị thật tốt!”

Khóe miệng Khương Thành giật giật: “…”

Anh nhìn Nhị Cẩu Tử một cái thật sâu: “Cậu nhìn thấy con phố này không?”

Nhị Cẩu Tử gật đầu: “Em thấy chứ, sao thế anh?”

Khương Thành: “Cậu cứ đi thẳng phía trước, sau đó quẹo vào, đến cửa thứ hai là tưới rồi. tôi cảm thấy chỗ đó rất thích hợp với cậu đó.”

Nhị Cẩu Tử: “?”

Khương Thành chân thành: “Đi rồi sẽ biết.”

Nhị Cẩu Tử vui mừng nói: “Anh đang khảo nghiệm sao?”

Khương Thành: “Ha.”

Anh dắt tay hai nhãi con nhà mình, bảo: “Chúng ta đi thôi.”

Nhị Cẩu Tử vội vàng chạy đến chỗ Khương Thành nói, thấy bóng dáng cậu ta rời đi, Bé Đường Đường nhỏ giọng nói: “Chỗ đó là bệnh viện huyện.”

Khương Thành: “Đúng vậy, cậu ta nên đi khám lại đầu óc một chút.”

Nhận thầy gì đó ư?

Nằm mơ đi cưng!

Khương Thành cắt đuôi Nhị Cẩu Tử rồi đến cửa trường. Sáng hôm nay đã thi xong, anh đừng phía xa xa nhìn Đường Diệu bước ra. Trên mặt cô mang theo nụ cười vui vẻ, cả người đều vô cùng tự tin. Khương Thành hỏi: “Làm bài thế nào em?”

Nếu là bình thường, Khương Thành sẽ không hỏi, nhưng biểu hiện của Đường Diệu lúc này lại rất tự tin. Anh cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt nhiều thế nữa.

Đường Diệu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy cực kỳ đơn giản.”

Quả nhiên, mấy môn tiếp theo, Đường Diệu đều không thấy đề quá khó. Cô không định thi môn chuyên ngành liên quan đến tiếng Anh nên cô không cần thi tiếng Anh vào ngày thứ ba. Đường Diệu khá tò mò về huyện thành, sau khi ở đây hai ngày, Khương Thành và hai bé đã quen đường quen nẻo ở đây, anh lập tức dẫn vợ mình đi khám phá một chút.

Lúc này, Khương Lâm vô cùng biết điều không làm bóng đèn sáng rực nữa. Xe xuất phát lúc gần tối, vậy nên Khương Lâm ngồi chung với mọi người.

Khương Thành rất vui vì sự thức thời của em trai mình.

Nếu còn không biết điều nữa, anh sẽ đánh gãy chân thằng cún này!

Một nhà bốn người ngồi ăn cơm trong tiệm cơm quốc doanh, so với trong trấn, đồ ăn ở bên này nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa còn có cả cơm tối nữa.

Tiệm trong trấn chỉ cung ứng bữa trưa thôi.

Cả nhà anh gọi bốn chén cơm và hai cái bánh bao, lại gọi thêm một đĩa thịt kho tàu và một đĩa rau xanh. Không quá nhiều, nhưng từng ấy cũng đủ rồi.

Không biết có phải người tới tham gia thi đại học đông hay không, lúc này người đi vào tiệm cơm quốc doanh cứ nườm nượp.

Bé Đường Đường đưa mắt nhìn người trong quán cơm, sau khi nhìn đã mắt mới cúi đầu xới cơm. Cơ thể bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi chân ngắn của nhóc không với tới mặt sàn, chân nhỏ không ngừng lắc lư tổng vô cùng đáng yêu.

Động tác nhỏ này chứng tỏ tâm trạng của cô bé lúc này tốt thế nào.

Đường Diệu: “Ngon không con?”

Bé Đường Đường lập tức gật đầu lia lịa, ăn ngon lành đến mức biếng miệng mình giống như con mèo hoa. Đường Diệu bật cười: “Ăn xong nhớ lau miệng nha.” Giơ tay đưa khăn cho con gái, Bé Đường Đường ngoan ngoãn: “Vâng ạ.”

Cô nhóc lau miệng nhẹ nhàng, nắm chặt khăn tay: “Tối nay chúng ta sẽ về nhà sao ạ?”

Đôi mắt to tròn mò hỏi tin tức này.

Đường Diệu: “Mình chưa về đâu.”

Cô tò mò hỏi: “Bé Đường Đường nhớ nhà sao?”

Hôm nay đã là ngày thứ ba tới đây.

Bé Đường Đường lập tức lắc đầu, vì lắc quá nhanh nên hai bím tóc nhỏ cũng lắc lư không ngừng. Bé Đường Đường mềm mại nói: “Trong thành phố rất vui.”

Đường Diệu cười: “Vậy mẹ dẫn hai đứa vào thành phố xem thế nào nhé, được không nào?”

Nghe thấy câu này, Bé Đường Đường lập tức mở to hai mắt, cô nhóc nhìn về phía anh trai. Tiểu Lang cũng kích động đến mặt đỏ lên, vội hỏi lại: “Chúng ta sẽ đến thành phố hả mẹ?”

Đường Diệu: “Nếu đã đến đây rồi, đương nhiên cũng phải vào thành phố tham quan một chút chứ. Mẹ nghe nói ở đó còn có vườn bách thú đấy! Hai đứa có muốn đi xem không nào?”

“Muốn ạ!!!” Hai tiểu gia hỏa trăm miệng một lời.

Muốn chứ!

Cực kỳ cực kỳ muốn luôn!

Lúc này, Tiểu Lang đã không còn là Tiểu Lang trước kia. Cậu nhóc không cần lo lắng trong nhà không có tiền, cũng sẽ không hỏi mấy câu đại loại như trong nhà còn tiền không nữa. Bởi vì cha mẹ sẽ cho mình những thứ tốt đẹp nhất cho anh em mình, hai đứa chỉ cần vui vẻ lớn lên là được.

Tiểu Lang vui vẻ cong môi, trong đầu lúc này đang mường tượng về thành phố và vườn bách thú.

Đây là thứ vô cùng xa lạ với nhóc, ở đó có rất nhiều động vật sao?

ỪIm, không biết nữa!

Nhưng nhóc lại rất muốn biết!

Nhóc duỗi tay nắm chặt tay em gái, nói: “Em gái này, chúng ta có thể đi vườn bách thú rồi.”

Bé Đường Đường cũng vui nhảy nhót, chân nhỏ lắc lư, mắt to sáng lấp lánh, nói: “Chắc chắn bên trong vườn bách thú có rất nhiều động vật, con khỉ nè, con hổ nè, còn có nai con nữa, còn có…”

Tiểu Lang khó hiểu hỏi: “Này, sao em biết thế?”

Bé Đường Đường ưỡn ngực: “Em đoán đó!”

Vườn bách thú, bọn tao tới đây!

Chương kế tiếp