Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 97
Xếp thứ ba toàn thành phố.

Đây đúng là một cụm từ vô cùng êm tai.

Tất nhiên thị trưởng Cố sẽ không đến tay không, thời buổi này không thịnh hành mấy chuyện như thưởng tiền, nhưng mấy thứ như phích nước nóng, ấm trà và vở lại rất phổ biến. Thế thì cũng thôi, không ngờ còn khoa trương đến mức sở giáo dục trao hẳn một cái cờ thi đua.

Đường Diệu được nhận chiếc cờ thi đua xếp hạng ba toàn thành phố kia, khóe miệng cô hơi giật giật.

Oách thì oách đấy, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó hơi kì kì.

Học hành nhận được cờ thi đua, đây đúng là chuyện lần đầu tiên xảy ra.

So với mấy phần thưởng có hoa không quả như trong thành phố, trong huyện lại thực tế hơn, bọn họ tặng gạo và mì!

Chuyện này thật sự khiến Đường Diệu vô cùng vui mừng!

Đường Diệu sung sướng nhảy cẫng lên, lãnh đạo trong huyện cũng mừng muốn xỉu.

Tuy Đường Diệu không xếp thứ nhất toàn thành phố, nhưng lại đứng đầu trong huyện!

Cô là thủ khoa đại học trong huyện, hơn nữa còn là thí sinh nữ duy nhất của năm nay, là người duy nhất không phải người thành phố, cũng là thí sinh đã tốt nghiệp nhiều năm duy nhất. Bốn thí sinh khác đều là người thành phố, chỉ có mình cô đến từ huyện thành.

Toàn thành phố có 7 8 huyện thành gì đó!

Đúng là cực kỳ lợi hại!

Vậy cho nên mấy lãnh đạo trong huyện đi họp trên thành phố đều sẽ nhận được ánh mắt ghen ghét của những người khác, ai nấy đều vinh dự mở cờ trong bụng.

Từ trên xuống dưới ai nấy đều vui mừng. Thành phố vui, trong huyện càng vui; trong huyện càng vui, trong trấn lại vui hơn nữa, tất nhiên đại đội ba cũng cực kỳ cực kỳ vui! Chuyện vinh dự thế này, dù chục năm nữa trôi qua cũng có thể lôi ra để khoe khoang được.

Thế cho nên Đường Diệu nhận được rất nhiều lời khen và phần thưởng!

Đường Diệu chia đồ ra, có rất nhiều thứ có thể mang đi Kinh Bắc; cũng có mấy thứ để lại để bên nhà cũ dùng. Đường Diệu đưa phích nước nóng được khen thưởng vì xếp thứ ba toàn thành phố cho đại đội.

Bên trên có khắc chữ: Thí sinh ưu tú xếp thứ ba toàn thành phố trong kì thi đại học.

Không phải cô hào phóng quá mức, mà nếu không có đại đội động viên, có lẽ cô vẫn băn khoăn không quả quyết đưa ra quyết định như lúc đó.

Hơn nữa đây cũng là quê hương mình, mọi người trong đại đội đều đối xử rất tốt với cô.

Tri ân báo đáp luôn là phẩm chất đáng phát huy.

Chẳng ai ngờ Đường Diệu sẽ làm thế, mọi người trong đại đội mừng rỡ. Đây không chỉ thể hiện sự vinh dự, mà nó cũng vô cùng thực tế.

Vốn đại đội chỉ có một phích nước nóng, sau khi không cẩn thận làm rơi, lúc trời lạnh bọn họ cũng chỉ có thể ngậm ngùi uống nước lạnh.

Nếu để mọi người quyên góp mua một cái, vậy kiểu gì cũng sẽ lời ra tiếng vào khó nghe, những người trong đại đội có hiểu đâu. Không thể không nói, hành động này của Đường Diệu quả thực rất được lòng mọi người.

Có lẽ thấy Đường Diệu quá hào phóng, vậy nên có vài người muốn nhân cơ hội kiếm chút gì đó, mà Đường Diệu cũng chẳng cho bọn họ chút mặt mũi nào. Đừng thấy trên mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười, lúc mắng người chẳng bao giờ thèm nể mặt nể mũi gì ai đâu.

Muốn kiếm lợi hả, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Những người nên cho, cô chưa bao giờ keo kiệt.

Nhưng loại người không biết xấu hổ ấy à, từ trước đến nay cô chẳng sợ mất lòng dẫm thể diện của mấy người kia xuống, dùng sức dẫm thật mạnh!

Thứ không biết xấu hổ!

Chuyện này kéo dài đến cuối năm. Sắp đến tết rồi, cuối cùng mọi người cũng chuẩn bị tinh thần mua đồ tết cho gia đình. Nhà họ Khương có lên hương mấy đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Mấy hôm nay người đến kẻ đi ít hẳn, Đường Diệu tiếp tục triệu tập nhóm nhỏ đã chia đi săn thú. Chỉ mấy ngày nhưng thu hoạch không tệ chút nào.

Trời lạnh nên động vật ít hẳn, nhưng phản ứng của chúng cũng chậm hơn nhiều.

Trước sau như một, thứ săn được nhiều nhất vẫn là thỏ.

Ai biết gì đâu, không phải Đường Diệu định nhằm vào chúng nó, chẳng qua thỏ là loài động vật sinh sôi nảy nở cực kỳ nhanh! Nhiều đến mức không bắn không được!

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Đường Diệu đã tích cóp được hai cái áo lông thỏ. Thật ra là ba cái, mà Khương Thành và Đường Diệu đã bán rồi, vợ chồng mời chào với giá 30 đồng. Qủa thật vô cùng thuận lợi, còn dư lại hai cái cuối năm, Đường Diệu tạm thời không định bán nữa.

Mọi người bận rối tay rối chân đến ngày 28 tháng chạp, cuối cùng tối đó giao hết tất tần tật cho lão Hoa.

Nhóm săn thú bên này cũng hoàn toàn giải tán.

Lúc giải tán, Đường Diệu nghiêm túc nói với mọi người sự nguy hiểm lúc vào sâu trong núi. Cô trực tiếp nói trắng ra, nếu bọn họ lên núi không có cô, có khả năng sẽ gặp rất nhiều chuyện xui rủi.

Lợn rừng cả đàn, Cũng chạm mặt cả hai con sói, Đây đều là những loại thú dữ vô cùng nguy hiểm!

Kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng kiếm bằng cách thế này đồng nghĩa với việc phải bỏ mạng! Vậy kiếm thế để làm gì?

Đường Diệu không phản đối bọn họ lên núi, nhưng cũng hy vọng mọi người hiểu được chuyện lần trước sở dĩ dám vào sâu bên trong là vì cô quen đường. Bọn họ không có kinh nghiệm, đồng thời cũng chẳng có người “sức lớn như trâu” là cô đi cùng, tốt nhất cứ loanh quanh phía dưới là được, ngay cả lưng chừng núi cũng đừng dại đến gần.

Nguy hiểm chết người!

Đường Diệu nói cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa còn có Chương Hà Hoa ở bên cạnh hát đệm, mọi người ghi tạc những lời này vào trong lòng.

Có nhiều chuyện, có nhiều thứ mọi người đều chính mắt nhìn thấy, nếu không có Đường Diệu, đúng là bọn họ thật sự không làm được!

Thấy ai nấy đều nghiêm túc gật đầu, Đường Diệu cũng yên tâm hơn nhiều. Cô đã khởi đầu, vậy cũng phải có kết thúc.

Mỗi gia đình được chia tầm 130 140 đồng, còn Đường Diệu thì không cần nói rồi. túm cái váy lại, năm nay là năm phát đạt nhất trong mười mấy năm qua của nhà họ Khương, tiền được chia vào túi mỗi gia đình đều xấp xỉ 230 240 đồng.

Trước kia Khương Lâm đi làm thay ca, cộng thêm số tiền được chia lần này nữa, trong tay anh ấy lúc này có khoảng 500 đồng.

Cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu nữa, Khương lão đại và Khương lão nhị cũng phải khoảng 400 đồng.

Mấy con vật nhỏ bắt được sẽ là của mình, gà rừng và thỏ còn góp được một đống lớn trong nhà kia kìa!

Vì thế, trời lạnh cắt da cắt thịt nhưng nhà họ Khương vẫn phấn khởi đào một cái hầm nhỏ để để đồ.

Nói gì thì nói, dù ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng trong lòng mọi người lại hầm hập lửa nóng.

29 tháng chạp năm ngoái, Khương Thành đã dẫn Chương Hà Hoa đi làm thủ tục chuyển việc thành công. Kể từ bây giờ, Chương Hòa Hoa chính thức có hộ khẩu trong trấn, trở thành một công nhân chân chính. Cũng nhờ Khương Thành lo liệu, cuối cùng bà cũng có thể làm việc trong khu bảo vệ như mong muốn.

Nói thế nào nhỉ?

Nếu nhường lại cho hai anh trai hoặc cha mình, ít nhiều Khương Thành vẫn hơi lo lắng. Nhưng nếu đây là mẹ mình, vậy anh thật sự vô cùng yên tâm. Khương Thành cảm thấy quy mẹ mình hơi chua ngoa một chút, nhưng lại là người rất dứt khoát, có thể làm tốt việc được giao.

Chương Hà Hoa không tệ chút nào.

Vì sự bưu hãn này, anh mới dám đề cử mẹ thay thế mình chứ không phải Khương Lão Khờ.

Tết Âm Lịch năm 1978, Khương Lão Khờ và Chương Hà Hoa đi đôi ủng da trâu vô cùng xa hoa con dâu mua cho đi trên đường, ai nấy đều cảm thấy cả người nhẹ nhàng đến mức sắp bay lên. Có lẽ cũng vì hai người thổi phồng đôi ủng da trâu này lên trên trời, vậy nên mọi người đều chờ mong nhìn xem thế nào. Quả nhiên vừa nhìn thấy, ánh mắt bọn họ đều dính chặt không dời được.

Đẹp, đẹp quá trời quá đất!

Ở nông thôn đã thấy ai từng đi đôi này đâu, vừa nghĩ đến chuyện Khương Lão Khờ và Chương Hà Hoa được đi đôi giày tốt như vậy, ai nấy đều ghen tỵ đến đỏ mắt!

Lại nghĩ đến những tháng ngày sung sướng của nhà họ Khương, cảm giác ghen ghét cứ dâng trào.

Mà hạt mầm ghen ghét kia cứ dần nảy mầm, có bà thím kia không nhịn được nữa liền thốt lên: “Bà già thế rồi, đi đôi giày đẹp như thế làm gì? Chẳng qua cũng chỉ đi lại trong thôn thôi! Hừ, có gì đâu mà khoe!”

Vừa nói xong câu này, bà ta chợt cảm thấy rùng mình. Ai mà chẳng biết Chương Hà Hoa có bản mắng chửi người chứ.

Tết nhất đến nơi rồi, tự dưng đi chọc con mụ này làm gì chứ!

Lập tức cảm thấy hối hận muốn chết.

Chẳng qua lúc này Chương Hà Hoa lại không mở miệng mắng chửi như bình thường. Bà cười thật bình tĩnh, chậm rãi nói: “Ồ thế hả?

Chẳng qua sau này tôi phải vào trong trấn làm việc rồi! nếu đã đi làm, vậy không thể ăn mặc xuề xòa như trước được.”

Bà vừa thốt ra câu này, mấy bà mấy mẹ mấy chị đứng xung quanh đều đột nhiên yên tĩnh lại.

Ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người nhìn Chương Hà Hoa, một lúc lâu sau không biết ai đột nhiên hỏi câu này: “Bà vào trong trấn á?

Không phải nói phét đấy chứ?”

Trong giọng mang theo vẻ ngơ ngác không dám tin.

Chương Hà Hoa thoáng nhìn qua, à, là bà Đào.

Bà Đào không dám tin nhìn Chương Hà Hoa.

Hai người đã trống mái không phân thắng bại non nửa đời người rồi. lúc này bà Đào thật sự không thể tin được Chương Hà Hoa lại có thể áp chế mình.

Nhưng sự thật là thế, đúng là khiến người ta không tin nổi.

Chương Hà Hoa nhẹ mỉm cười, nói một cách bâng quơ nhưng cũng đầy tự hào: “Vợ thằng ba nhà tôi phải đến Kinh Bắc học đại học, đương nhiên thằng ba cũng đi cùng vợ nó, thế nên mới nhường công việc lại cho tôi.”

“!!!!!!!”

Chương kế tiếp