Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 98
Tin tức này nổ ra giống như sấm sét giữa trời quang.

Vừa nổ ra đã khiến người ta cuống quýt không kịp quay cuồng.

Lúc này chẳng ai biết Chương Hà Hoa rời đi từ bao giờ, trong đầu bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện Chương Hà Hoa sắp lên trên trấn làm công nhân! Không ngờ ngay cả mụ già này cũng có thể đi làm được?

Dựa vào cái gì chứ! Sao có thể thế được! Sao thế được chứ!

Sự khó chịu và bực bội đè ép trong ngực, một lúc lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại.

Bà ta là cái thá gì chứ!

Dựa vào chuyện người ta có thằng con trai hiếu thảo.

Dựa vào chuyện con trai người ta nguyện ý nhường việc lại cho mẹ mình.

Dựa vào việc vợ của con trai chẳng hề làm loạn.

Bọn họ chẳng cần hỏi người khác, chỉ cần vài giây thôi đã đoán được.

Tết nhất vô cùng náo nhiệt, thật sự không có tin tức nào có thể khiến mọi người chấn động hơn được nữa.

Mọi người trong thôn đều nhìn thấy cuộc sống của Khương Thành ngày một tốt hơn.

Gia đình khấm khá, vợ anh cũng rất tài giỏi.

Nhưng nếu vì vậy là từ bỏ thân phận công nhân, từ bỏ tất cả để đến nơi khác bắt đầu lại, vậy đây chính là điều mọi người không thể hiểu được.

Là công nhân đấy!

Với lại, chẳng có gì tự dưng đến Kinh Bắc, vậy sống kiểu gì ? Trông chờ vào vợ hả ?

Bọn họ nghe nói đi học không chỉ không mất tiền, đã thế còn được trợ cấp ăn uống! Nhưng ngả tay xin tiền vợ mà coi được sao?

Tất cả mọi người trong thôn đều cho rằng quyết định này của Khương Thành không hợp lí tí nào, quá lỗ mãng.

Có điều, chính Khương thành chấp nhận đưa ra phương án này, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vậy nên những chuyện này chẳng liên quan gì đến mình!

Những thứ bọn họ biết lúc này chẳng qua chỉ là kết quả.

Mà kết quả là gì? Đó là gia đình Khương Thành không sống ở đây nữa.

Mà Chương Hà Hoa lại tiếp tục công việc của con trai.

Hừ, nhìn người ta nuôi được thằng con mát lòng mát dạ chưa kìa !!!

Ai cũng biết giao công việc này cho Chương Hà Hoa là lời bảo đảm vô cùng thực tế cho vợ chồng ông bà ! Nói đến thân phận công nhân này, mấy cậu con trai khác đương nhiên cũng hiếu thảo với ông bà, người ta đang chờ đến lượt mình đấy ! với lại chỉ cần Chương Hà Hoa còn làm ở xưởng kẹo, mỗi tháng đều sẽ có tiền lương và đủ loại phiếu, còn thiếu gì nữa chứ ?

Sau đó lại nghe nói Khương Thành giao xe đạp và radio lại cho Chương Hà Hoa và Khương Lão Khờ, lúc này những người đã có con trai con gái trong thôn đều hận không thể làm cha của Khương Thành!

Nhà ai nuôi được thằng con thế này mới đúng là có phúc này, phước tu cả mấy đời đấy!

Có đôi khi ghen ghét đến mức tận cùng sẽ không phải là ghen ghét nữa, mà trở thành ngưỡng mộ, niềm hâm mộ không thể lí giải được.

Ngay cả người đấu đá với Chương Hà Hoa cả đời là bà Đào và mấy chị em tốt của mình cũng phải thở đài trong lòng.

Chương Hà Hoa đúng là tích đức mấy đời mới có được con trai và cô con dâu tuyệt vời như thế.

Tuy Tiểu Nha nhà mình ghét Đường Diệu muốn chết, nhưng nếu phải nói, vậy đứa con gái kia của mình cũng sẽ không hào phóng như Đường Diệu.

Chẳng có cô con dâu nào làm được như thế cả!

Ngoài kia bàn tán sôi nổi, còn vợ chồng Khương Thành và Đường Diệu lại chẳng thèm quan tâm.

Mỗi người sống cuộc đời của mình, chẳng ai có thể thay thế người khác cả.

Bọn cô cũng đâu thể khiêng xe đạp và radio đi Kinh Bắc! Dù sao các cụ đều ở đây cả mà.

Bọn cô nhận sự giúp đỡ âm thầm của hai cụ đã nhiều năm, bây giờ báo hiếu lại chút cũng là chuyện đương nhiên.

Không tính đến chuyện kia thì ông bà cũng là cha mẹ của Khương Thành, nói chi đến chuyện Chương Hà Hoa và Khương Lão Khờ lén tiết kiệm tiền tiếp tế cho vợ chồng cô.

Thời buổi nào cũng vậy, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó.

Từ nhỏ Đường Diệu đã quen với sự nóng lạnh của lòng người, vậy nên cô vô cùng quý trọng chuyện này.

“Bao nhiêu tiền thế em?” Khương Thành hỏi.

Đường Diệu hơi ngẩn ra, tính sai rồi. cô trực tiếp giao tiền cho Khương Thành: “Anh tính thử xem sao!”

Khương Thành cười nói được, sau khi đếm xong liền nói: “Hai ngàn mốt.”

Trên mặt Đường Diệu lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Tốt quá rồi!”

Cô thấp giọng nói: “Anh không biết đâu, lúc trước em cứ nghĩ nếu thật sự không được nữa, vậy cứ đưa bán một số đồ đi. Dù sao ở nhà thì tiết kiệm được, còn ra ngoài sẽ phải chi tiêu nhiều hơn, chúng ta cũng không thể…còn để bọn nhỏ đi theo mình chịu khổ được. Cũng may mấy lần săn thú kia thu hoạch được kha khá.”

Khương Thành nắm lấy tay Đường Diệu, lắc đầu nói: “Em đừng nghĩ lung tung.”

Anh khẽ nói: “Người lớn cũng có suy nghĩ của người lớn, em vẫn luôn tuân thủ di ngôn của ông nội mà. Không đến mức bất đắc dĩ không còn cách nào thì đừng động đến. Vợ à, chúng ta không mạnh như thế đâu, đừng vì muốn cuộc sống quá giàu sang mà rước lấy phiền phức cho mình.”

Đường Diệu cũng nhu hòa hơn, cô nhìn Khương Thành nhẹ cười khẽ: “Em biết rồi.”

Người phụ nữ ôm lấy anh: “Anh A Thành, sao anh lại tốt thế chứ!”

Khương Thành xoa đầu cô: “Anh chỉ hy vọng em và con đều được an toàn, chỉ thế mà thôi. Tuy bây giờ đã… kết thúc rồi, nhưng tóm lại cũng không chắc chắn như mình vẫn nghĩ. Cứ chờ thêm vài năm xem sao, coi như chưa từng có mấy thứ này. Được không em?”

Đường Diệu gật đầu: “Vâng.”

Hai người thân mật ôm nhau một lúc, Khương Thành hỏi: “Em thật sự cảm thấy anh có thể tham gia thi đại học sao?”

Đường Diệu hỏi: “Vì sao lại không thể? Dù có thể thi đậu hay không, chúng ta vẫn phải thử một lần chứ! Đây là cơ hội rất khó có được.

bây giờ vừa khôi phục lại kì thi đại học, tình huống đặc biệt nên còn khá, anh thử xem một năm nữa xem, chắc chắn sẽ gắt gao hơn rất nhiều.”

Khương Thành trầm mặc suy nghĩ, cảm thấy vợ mình nói cũng đứng.

“Em nói đúng, anh cũng phải cố gắng hơn mới được.” Anh thật sự không muốn kém hơn vợ mình quá nhiều đâu!

Nghe anh nói thế, Đường Diệu không nhịn được khen thưởng cho chồng mình một chút!

Lúc này hai vợ chồng thân mật như cá gặp nước.

Tuy vẫn chưa hiểu được tình hình lắm, nhưng vợ chồng vẫn cảm thấy dường như ánh sáng gần kề ngay trước mắt.

Trong dịp Tết Âm Lịch này, đề tài được bàn tán nhiều nhất của đại đội ba chính là nhà họ Khương, ai nấy vừa tay bắt mặt mừng đã thốt lên một câu: “Ông biết nhà họ Khương….”

Bọn họ không hâm mộ con dâu của Chương Hà Hoa thi đậu đại học, mà hâm mộ Chương Hà Hoa nuôi dạy được đứa con trai như Khương Thành, quả thực ngưỡng mộ chết đi được.

Qua năm mới, Chương Hà Hoa rất nhanh đã phải vào trong trấn để đi làm. Khương Thành còn cẩn thận dẫn mẹ đi, mới đó đã phát hiện Chương Hà Hoa lập tức hòa hợp được với mọi người.

Tốt quá rồi! quả nhiên là mẹ mình.

Còn về nhà họ Khương, Đường Diệu thu dọn cực kỳ nhiều đồ, sau khi chuẩn bị được sương sương thì chỉ còn mấy ngày nữa là phải tới thành phố mới rồi. Thời gian càng tới gần, Tiểu Lang và Tiểu Đường thật sự không nỡ xa anh chị em họ của mình chút nào.

Mấy đứa đã chơi với nhau từ lúc còn nhỏ, thật lâu thật lâu rồi.

Nhưng dù luyến tiếc ra sao bọn nhóc cũng không ở lại đâu, bởi vì hai nhóc không muốn rời xa cha mẹ dù một giây!

“Mẹ, con có thể đưa tranh liên hoàn cho anh chị không ạ?” Mấy năm nay Bé Đường Đường cũng tích góp được rất nhiều.

Đường Diệu: “Đương nhiên là được rồi.”

Trong lòng cô biết rõ, đi chuyến này, đường sá vé xe đắt không nói, chưa chắc đã có thời gian. Vậy nên sau này bọn cô sẽ rất ít khi được trở về, để mấy thứ ở đây không bằng giao cho những người đang cần.

Đường Diệu nói: “Con cũng dọn những quyển sách khác đưa qua luôn đi. Chú nhỏ của con có thể cần dùng tới đấy.”

Khương Lâm hình như đã hạ quyết tâm phải học đến khi nào ra ngô ra khoai mới thôi, vậy nên gần đây trở nên khắc khổ hơn rất nhiều.

Anh ấy bị chuyện gì kích thích ư, vậy phải kể từ đại đội hai. Nghe nói anh cả của Nhị Cẩu Tử đại đội hai chỉ hơn Khương Lâm vỏn vẹn năm điểm. không ngờ chỉ năm điểm thôi, người ta lại được trường trung cấp chuyên nghiệp trong thành phố tuyển chọn.

Hơn nữa điểm xét tuyển của trường trung cấp chuyên nghiệp chỉ hơn Khương Lâm ba điểm.

Chỉ ba điểm mà thôi.

Ba điểm cũng đủ để thay đổi cuộc đời của một người.

Đó chỉ là chuyện kích thích thứ nhất thôi, thứ hai lại đến từ chính Dương Phượng Ngữ! Điểm thi đại học của Dương Phượng Ngữ đã được công bố rồi, cô ta chỉ nhiều hơn Khương Lâm một điểm. Thế cho nên Dương Phượng Ngữ cũng không đậu đại học.

Chẳng qua Dương Phượng Ngữ có thi được hay không không phải trọng điểm.

Trọng điểm đó là Khương Lâm chợt phát hiện ra, nếu bản thân nỗ lực hơn chắc chắn sẽ không kém hơn thanh niên trí thức là bao, cũng không thua gì Dương Phượng Ngữ.

Bởi vậy lúc này anh ấy càng thêm hứng khởi.

Con người ấy à, có đôi khi chỉ thay đổi ngay trong nháy mắt.

Thành tích của Khương Lâm cũng phải làm mấy thanh niên trí thức kia lau mắt mà nhìn, mọi người thật sự không ngờ anh có thể thi được điểm cao như vậy. rất nhanh sau đó, bọn họ lại đột nhiên cảm thấy không cam lòng. Vì sao Khương Lâm làm được bài, vì người ta có đủ thời gian để ôn tập, cho dù không cần xuống ruộng làm việc thì nhà anh ấy cũng có rất nhiều người, tóm lại có thể dễ dàng nuôi nổi Khương Lâm.

Nhưng bọn họ không được như thế, không làm việc thì lấy gì mà ăn. Thời gian ôn tập có hạn, sao mà ổn cho được?

Mọi người cũng hiểu, chỉ cần đủ nỗ lực, ngay cả Khương Lâm cà lơ phất phơ như thế cũng làm được, vì sao bọn họ lại không thể?

bấy giờ ai nấy đều quyết tâm trăm phần trăm, bỏ ra nhiều công sức, cố gắng hơn mới được!

Không nói đến mấy chuyện khác, gần đây không khí học tập ở đại đội ba thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều.

Thanh niên trí thức quyết tâm làm thật tốt vì thấy Khương Lâm, còn những người còn lại lại bị phần thưởng của Đường Diệu làm cho hoa mắt.

Một người phụ nữ nông thôn như Đường Diệu cũng làm được, con trai cháu trai cưng nhà mình có gì mà không thể chứ?

Xông lên nào!

Tuy còn nửa năm nữa mới thi, nhưng lúc này đại đội ba đã tiến vào trạng thái điên cuồng học tập rồi!

Ngay lúc này, gia đình Đường Diệu đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ, cuối cùng tới ngày xuất phát.

Cả nhà họ Khương đều xuất hiện, bọn anh mượn xe lừa trong thôn nhanh chóng đi vào trong trấn.

Tới thị trấn, lại tiếp tục ngồi xe vào huyện.

Cả nhà ngồi xe lửa, vừa khéo có chỗ đứng.

Tất cả mọi người đều cho rằng nếu đã tiễn thì cũng phải đến nơi đến chốn, tiễn lên xe lửa mới được. ngoài Khương Lâm ra, đối với những người còn lại mà nói, đây là lần đầu tiên vào huyện, cũng là lần đầu tới ga tàu hỏa.

Thật ra cũng không thấy sợ mấy.

Tiếng còi xe lửa vang lên, rốt cuộc bọn họ cũng biết giây phút chia xa đã đến rồi.

Chương kế tiếp