Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 19: ĐÂY LÀ TÚI CỦA TIỂU MỄ! CẬU ẤY LÀ TRỘM! BỐ CỦA TIỂU MỄ, MAU GỌI CẢNH SÁT!
“Không được đụng vào!”

Hứa Nhất Văn đang định chạm tay vào chiếc túi bỗng dừng lại, bà quay đầu hỏi: “Làm gì mà ầm ĩ thế?”

“À…” - Cố Vân Thâm nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên giường, “Không phải hamster ạ, là chuột xám, loại mà sống ở trong các rãnh nước hôi thối ấy. Con bắt được nó trong nhà vệ sinh.”

Hứa Nhất Văn lập tức thụt tay lại: “Con không thấy buồn nôn sao?”

“Bắt mang về cho Nhị Mao ăn để nó đổi khẩu vị một chút.”

“Còn buồn nôn hơn bố của con nữa!” - Hứa Nhất Văn rõ ràng còn chưa đụng vào chiếc túi xách này, vậy mà vẫn thấy ghét bỏ lắc lắc cổ tay, bước nhanh ra ngoài, dùng sức đóng sầm cửa phòng.

Chà, bố Cố nuôi bò sát làm thú cưng.

Cố Vân Thâm kéo chiếc khóa túi ra, hỏi: “Bị điện thoại đập trúng rồi à?”

Vưu Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh: “Ai là con chuột xám? Lại còn sống ở mấy rãnh nước thối nữa chứ!”

“Khụ!” - Cố Vân Thâm ho nhẹ một tiếng rồi nghiêng mặt đi, trong mắt tràn đầy ý cười.

Vưu Tiểu Mễ đẩy chiếc khóa kéo của túi ra, từ bên trong chui ra ngoài, thở phì phò (tức giận), đi đến bên cái gối rồi nằm xuống.

Ngủ!

Cố Vân Thâm lấy ngón tay chọc chọc vào lưng Vưu Tiểu Mễ: “Bị đập vào chỗ nào rồi?”

Vưu Tiểu Mễ bỗng ngồi dậy, ôm lấy chân mình mà kêu “ui da, ui da” không ngừng.

“Đập vào chân sao? Để tôi xem xem” - Cố Vân Thâm dùng ngón trỏ đẩy tay Vưu Tiểu Mễ ra, nhìn vào chân cô. Nhưng chân cô lại trơn nhẫn chẳng thể nhìn ra được cái gì.

“Anh cách xa quá, nhìn không rõ đâu!”

Cố Vân Thâm liền cúi đầu, lại gần híp mắt kiểm tra. Vưu Tiểu Mễ bỗng nhấc cái chân nhỏ lên, đá một phát vào mũi của Cố Vân Thâm.

Cố Vân Thâm ngây dại.

Cảm giác này thật thần kỳ, anh sờ vào mũi mình. Không đau, hơi ngứa, còn có chút tê dại nữa.

“Đàn anh, anh tức giận rồi sao?” Vưu Tiểu Mễ ngước mặt nhìn Cố Vân Thâm, “Em chỉ đùa một tí với anh thôi mà!”

“Đùa?” Cố Vân Thâm cười, “Vậy em cũng để tôi đá một cái vào mũi em nhé?”

“Không không không…” - Vưu Tiểu Mễ xua tay liên tục, “Em sẽ bị anh đạp chết mất, giống như cái bánh nhân thịt bẹp dí á!”

Cố Vân Thâm chọc khẽ vào bả vai của cô, Vưu Tiểu Mễ “ai yo” một tiếng, bị anh đẩy ngã. Vưu Tiểu Mễ vừa ngẩng đầu lên, Cố Vân Thâm liền tháo chiếc vỏ gối ra rồi ném lên trên người cô.

“Ngủ.”

“Ngủ thì ngủ.” Hai tay Vưu Tiểu Mễ kéo lấy cái vỏ gối, lăn một vòng rồi cuộn mình trong vỏ gối.

Thật ra vẫn còn rất sớm, cũng chưa đến giờ đi ngủ. Cố Vân Thâm dựa vào đầu giường chơi game một lát, Vưu Tiểu Mễ cuộn vỏ gối ở một bên nhìn anh chơi. Bởi vì thật sự quá cao nên Vưu Tiểu Mễ không thể nhìn thấy rõ ràng được. Cô nhìn bên trái ngó bên phải, chợt chú ý tới đầu giường. Cô giẫm lên cái gối rồi leo lên trên, muốn trèo lên đầu giường, sau đó ngồi đằng sau Cố Vân Thâm xem anh chơi game.

Cố Vân Thâm ngoảnh lại nhìn cô một cái. Vưu Tiểu Mễ đang dùng cả tay và chân, cong mông leo lên “mỏm núi” gối đầu. Cố Vân Thâm bỗng thấy buồn cười, anh duỗi tay cầm lấy eo cô, nhấc lên rồi đặt ở trên vai mình.

“Nếu ngã xuống thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

Vưu Tiểu Mễ nhích nhích cái mông, tìm một chỗ vai hõm thích hợp trên người Cố Vân Thâm, ung dung khoanh chân lại ngồi nhìn anh chơi game.

Hai người chơi tới khuya mới ngủ. Trong đêm khuya tĩnh lặng, Vưu Tiểu Mễ cảm thấy rất lạnh khi đang ngủ. Cô kéo mạnh chiếc vỏ gối trên người, hận không thể trùm hết cái đầu nhỏ của mình vào trong, thế nhưng cô vẫn thấy rất lạnh. Cô dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, cô đã đối diện với đôi mắt của Cố Vân Thâm. Cô ngáp một cái, chui vào bên trong chăn của Cố Vân Thâm. Chăn có hơi nặng nhưng mà lại rất ấm áp nha. Hy vọng đàn anh ngủ yên, không được xoay người đè qua đây nha.

… Đó là suy nghĩ cuối cùng của Vưu Tiểu Mễ trước khi cô ngáp thêm lần nữa rồi chìm vào giấc ngủ.

*****

Một đêm này, có người ngủ say sưa, có người lại không ngủ được. Hứa Nhất Lâm gần như không ngủ cả một đêm, gọi vô số cuộc điện thoại, tìm kiếm đủ loại quan hệ. Trần Thanh Vân ở bên cạnh cũng sử dụng hết các mối quan hệ xung quanh mình để liên lạc, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một kết quả là cấp trên đã sớm có bàn giao. Trần Thanh Phong lúc này thật sự đã vấp ngã, không trừng phạt nghiêm khắc đã là kết quả tốt nhất rồi, muốn bỏ ra chút tiền là việc bất khả thi.

Hứa Nhất Lâm khẽ cắn môi, quyết định chuyện này vẫn nên tìm cụ ông ra mặt. Cụ ông thật sự có thể nhẫn tâm mặc kệ đứa cháu ngoại ruột thịt này của mình sao? Hơn nữa cụ ông đã tám mươi rồi, chẳng lẽ Hứa Nhất Văn không sợ cụ ông sẽ tức chết hay sao?

Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhất Lâm và Trần Thanh Vân đi tìm cụ ông, nhưng không ngờ rằng vô ích. Y tá chăm sóc cho cụ ông nói với mẹ con bọn họ rằng Hứa Nhất Văn đã đỡ cụ ông xuống lầu đi dạo sáng sớm nay rồi. Hai mẹ con Hứa Nhất Lâm liếc nhìn nhau, bỗng có cảm giác bất ổn. Không lẽ Hứa Nhất Văn đã là chuyện ác mà còn đi tố cáo trước sao?

Hai người bọn họ vội vàng xuống lầu tìm cụ ông đang đi dạo, mặc kệ nói thế nào, cũng phải ngăn cản Hứa Nhất Văn tố cáo trước mới được. Hai người bọn họ vừa mới tình cờ gặp cụ ông, còn chưa kịp mở miệng, cụ ông đã mắng xối xả vào mặt bọn họ.

“Phần gia sản này là bố mày cực nhọc kiếm từng đồng từng đồng một mà có đấy! Từng đồng tiền khổ nhọc kiếm được đều sạch sẽ hết! Giỏi lắm, thế mà mấy đứa lại có thể làm bại hoại thanh danh nhà họ Hứa như vậy!”

“Mày là chị cả trong nhà, không chỉ có khả năng chống đỡ gia đình này mà còn là tấm gương sáng, thế mà sao ngay cả con trai mình cũng dạy không được, khiến cho Thanh Phong bước đến con đường sai trái! Là một người phụ nữ mạnh mẽ lo toan cho sự nghiệp không sai, nhưng mày đừng quên mày cũng đang làm mẹ! Con người cần có hai mặt, một mặt dứt khoát một mặt nhẫn nại , làm người phải đội trời đạp đất!”

“Còn mày nữa, Thanh Vân! Mày là anh trai nó, sao lại không dạy dỗ em trai chứ? Không phải mày đã sớm biết Thanh Phong vụng trộm mua bán mấy thứ này sao? Sao mày lại không cản nó lại chứ!”

Cây gậy trong tay cụ ông gõ xuống mặt đất thành từng tiếng cộc cộc.

“Tao thấy không nên giao hẳn công ty lại cho chúng mày đâu! Đầu tư cho chúng mày! Không chỉ phá hủy thanh danh của nhà họ Hứa mà còn làm ra những chuyện táng tận lương tâm! Vô liêm sỉ! Vô lại! Buôn bán ma túy? Đây là việc mà một người buôn bán tốt nên làm sao? Đó là đồng tiền tổn thọ đó!”.

“Hại người ngoài còn chưa đủ, lại còn hại cả Vân Thâm! Đứa nhỏ Vân Thâm kia làm gì mấy đứa à? Vậy mà mấy đứa lại muốn hại cả nửa đời sau của nó! Bắt lại tốt lắm! Không bắt lại thì tao cũng đánh gãy chân nó! Từ nay về sau nhà họ Hứa không có một thứ như vậy! Nếu quay lại thì nhớ cút đi xa nơi đây một chút!”

“Tao còn chưa chết, cả đám tụi mày đã trông cho tao chết đi rồi, muốn tiền của tao cơ đấy! Nếu vẫn còn đỏ mắt mong chờ mà ngấp nghé tới tiền của tao, tao sẽ không để lại cho chúng mày một đồng xu cắc bạc nào! Chúng mày còn phải trả lại toàn bộ cho tao đấy!”

“...”

Hứa Nhất Lâm và Trần Thanh Vân còn chưa kịp nói một câu nào đã bị cụ ông chửi mắng thậm tệ một trận, mắng đến độ mặt đỏ môi trắng, cứng họng không nói được lời nào. Bị mắng thì không sao, dù sao từ nhỏ nhà họ Hứa đã bị cụ ông mắng đến quen rồi, nhưng quan trọng là sau khi trải qua chuyện này, chỉ sợ cụ ông càng chia gia sản bất công hơn…

Vưu Tiểu Mễ nằm thoải mái trong túi với cánh tay đặt dưới gối, bỗng cô chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy giận dữ của cụ ông từ đằng xa. Cô tò mò ngồi xuống, vểnh tai lên nghe.

“Ông ngoại bớt giận, mình cũng đã đi dạo từ sáng sớm rồi, chúng ta trở về ăn sáng đi ạ.” Cố Vân Thâm và Hứa Nhất Văn mỗi người một bên đỡ lấy ta cụ ông quay về phòng bệnh.

Mẹ con Hứa Nhất Lâm bị bỏ lại với khuôn mặt tái mét phía sau.

Cố Vân Thâm cùng ăn cơm với cụ ông xong thì lấy cớ trên trường có chuyện, vội vàng chạy đến Hồ Bắc.

Chuyện của bố mẹ Vưu Tiểu Mễ bên kia còn chưa giải quyết xong.

Lúc Vưu Tiểu Mễ quyết định ở lại làm việc trong kì nghỉ hè, một đàn chị đã cho Vưu Tiểu Mễ ở phòng mình thuê. Vì đàn chị và Vưu Tiểu Mễ là hàng xóm nên bố Vưu mẹ Vưu cũng biết cô ấy, mối quan hệ của hai gia đình cũng rất tốt. Kỳ nghỉ hè này cô ấy cùng đi phượt với bạn trai đến Tây Tạng nên đã để phòng bên cạnh cho Vưu Tiểu Mễ mượn. Quan trọng là trước khi đi phượt, đàn chị ấy và bạn trai đã trở về nhà. Sau đó, lúc nghe nói mẹ Vưu muốn thăm Vưu Tiểu Mễ vào kì nghỉ hè, cô ấy đã liền đưa chìa khóa cho mẹ Vưu.

Tuy rằng Vưu Tiểu Mễ liên tục nói dối bảo rằng bây giờ mình không ở Hồ Bắc, nhưng mẹ Vưu vẫn quyết định đến khu nhà cô ở một chuyến. Xem xem tiểu khu ấy có an toàn hay không rồi quét dọn lại phòng ốc cho con gái bảo bối, cũng tiết kiệm được cả tiền ở khách sạn. Nhưng Vưu Tiểu Mễ còn chưa kịp dọn qua thì lại bị nhỏ đi bất thình lình, được Cố Vân Thâm đem về nhà anh. Ngay cả hành lý của cô cũng đều ở trong nhà Cố Vân Thâm. Nếu bố mẹ Vưu Tiểu Mễ qua căn phòng đó rồi thấy chẳng có cái gì, chẳng phải bị lộ tẩy rồi sao?

“Nhất định phải tới đó kịp lúc!” Vưu Tiểu Mễ ngồi trên ghế phụ, hai tay chắp lại không ngừng khẩn cầu.

Cố Vân Thâm nhìn thời gian, nói: “Không phải em đã nhờ bạn của mình đưa bố mẹ đi mua sắm ở Hồ Bắc rồi sao?”

“Đúng vậy, tối hôm qua em nhờ Trần An An đưa họ đi chơi ở mấy thôn quê nhỏ, ngắm nhìn cảnh đêm của cổ trấn. Nhưng đáng lẽ sáng nay phải trở về rồi chứ…”

Cố Vân Thâm ném điện thoại qua cho cô: “Hỏi một chút đi.”

Vưu Tiểu Mễ do dự một lát, không gọi điện thoại cho mẹ mà nhấn máy gọi cho Trần An An.

“An An, bây giờ cậu có đang tiện nói chuyện điện thoại hay không?”

“Cậu nói đi. Hiện tại bọn tớ đang ở trên xe, ba mẹ cậu thì ngồi ở phía sau cùng Tư Nhữ và Tiểu Vũ.” Trần An An thở dài, cho dù hôm qua có thật sự hơi tức giận nhưng cũng là vì lo lắng Vưu Tiểu Mễ gặp chuyện không may. Vưu Tiểu Mễ tìm cô ấy giúp đỡ, cô ấy vẫn giúp.

“Khi nào thì các cậu có thể quay về thành phố? À thì… có thể kéo dài thời gian một chút được không?”

Bên kia đầu dây, Trần An An u ám không nói lời nào.

“Cầu xin cậu đó… Giữ họ lại đến giữa trưa đi mà! An An của mình là tuyệt vời nhất đó!”

Trần An An bất đắc dĩ mà trợn mắt khinh bỉ: “Yên tâm đi, dù thế nào cũng phải mời cô chú ăn cơm trưa. Nhưng mà hôm qua họ đã chơi rất mệt rồi, đoán chừng ăn cơm trưa xong họ sẽ đến nhà cậu ở đó. Không kéo dài được lâu đâu.”

“Mình biết rồi, cảm ơn An An của mình nha!” Vưu Tiểu Mễ cười rạng rỡ ngay lập tức, cực lực hôn điện thoại hai lần.

“Thật không chịu nổi cậu mà…” Trần An An cũng cười theo, “Được rồi, cậu cũng phải tự chú ý thời gian chút đó.”

Đèn đỏ, Cố Vân Thâm dừng xe lại, anh quay đầu nhìn vào… nước miếng trên màn hình điện thoại.

*****

Cố Vân Thâm lái xe về nhà mà không để cho Vưu Tiểu Mễ xuống xe, tự anh chạy vào nhà. Anh mới vừa quay về sân, Nhất Mao ở sân sau đã lập tức vểnh tai lên. Nó nghe xong liền nhấc chân chạy đến sân trước, chạy một mạch đến trước mặt Cố Vân Thâm, dùng sức vẫy đuôi.

Nhị Mao ngồi trong phòng khách với cục len tròn đặt trên bụng. Nó nhìn thấy Nhất Mao bay ra bên cạnh người mình liền hoảng sợ. Nó phản ứng lại rất nhanh, ném cục len tròn trên người, cùng đi ra ngoài, nằm xuống trước chân Cố Vân Thâm một cách yêu kiều.

Cố Vân Thâm bất đắc dĩ sờ sờ đầu Nhất Mao một chút rồi lại gãi gãi bụng cho Nhị Mao, sau đó vội vàng bước qua chúng đi lên lầu. Anh lục chiếc túi đeo vai và cái vali hành lý màu hồng nhạt của Vưu Tiểu Mễ ra, sải bước nhanh chóng ra ngoài.

Nhất Mao và Nhị Mao một trái một phải ngồi xổm ở cửa, một “gâu” một “meo” kêu lên hai tiếng.

Cố Vân Thâm dùng tốc độ nhanh nhất đặt vali hành lý của Vưu Tiểu Mễ vào sau cốp xe, đồng thời đặt chiếc túi đeo vai bên cạnh Tiểu Mễ rồi đạp chân ga chạy tới địa chỉ mà Vưu Tiểu Mễ đã nói.

Vưu Tiểu Mễ mở chiếc túi của mình, cố gắng lấy điện thoại ra, nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ, rụt vai xuống. Sau khi đến nơi, Vưu Tiểu Mễ đứng ở trên bàn, chỉ huy Cố Vân Thâm lấy vali hành lý ra rồi dọn dẹp sao cho chúng giống như vẻ đang có người ở.

“Đúng, đúng rồi, để con gấu chíp bông trên cái gối. Ai da, đừng xếp ngăn nắp như vậy, lệch đi một chút.”

“Dép! Dép!”

“Còn có bàn chải đánh răng, khăn mặt!”

“Sách sách sách! Ném đại lên bàn đi.”

Cố Vân Thâm dựa theo lời của cô, từ rương hành lý lôi ra sáu bảy quyển sách rồi tùy ý ném lên bàn. Một quyển vở không cẩn thận rơi xuống đất, Cố Vân Thâm cúi người nhặt lên.

Tình cờ lướt nhanh qua một trang giấy bị mở ra, anh thấy một bức ảnh được dán lên, là bức ảnh của anh, hơn nữa còn viết chi chít rất nhiều chữ bên cạnh nữa. Liếc mắt một cái, anh liền trông thấy tên mình.

“Không được xem!” Vưu Tiểu Mễ hét lên một tiếng, sốt ruột giậm chân.

Cố Vân Thâm buồn cười quay đầu lại nhìn cô: “Em còn viết nhật ký à?”

“Không phải nhật ký! Cái này gọi là sổ chép tay! Sổ chép tay ghi lại cuộc sống hằng ngày!”.

Cố Vân Thâm quả thật không xem. Anh cười cười, đóng quyển vở lại, quơ quơ sang phía Vưu Tiểu Mễ, hỏi: “Mẹ em sẽ đến thu dọn phòng cho em phải không? Vậy em xác định muốn để vở lại ở đây à?”

“Đương nhiên là không!” Vưu Tiểu Mễ cố gắng vươn tay về phía Cố Vân Thâm, “Anh mau trả lại cho em!”

Cố Vân Thâm đặt cuốn sổ tay xuống bên cạnh cô. Vưu Tiểu Mễ vội vàng bước lên trên, dùng máu thịt của cơ thể mình thề sống chết phải bảo vệ cuốn sổ chứa đựng rất nhiều bí mật này.

Cuối cùng đã biến căn phòng trống trơn này trông giống như có người đang ở, Vưu Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm. Cố Vân Thâm nhét Vưu Tiểu Mễ và cuốn sổ kia vào trong chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt. Anh lại ghét bỏ mà đeo chiếc túi màu hồng nhạt ấy lên vai một lần nữa.

Cố Vân Thâm cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn rồi đi ra ngoài. Anh vừa đi đến phòng khách thì chợt nghe thấy tiếng có người ở bên ngoài mở cửa.

“Chà, tiểu khu này thoạt nhìn cũng không tệ, cô yên tâm hơn nhiều rồi. Hai ngày nay phải cảm ơn mấy đứa, An An, Tư Nhữ và Tiểu Vũ nữa” - Mẹ Vưu cười nói.

Bố Vưu rút chiếc chìa khóa ra, mở cửa phòng.

Cả người ở bên trong lẫn bên ngoài đều đồng thời sửng sốt.

Vưu Tiểu Mễ núp ở trong túi chậm rãi che miệng mình. Sao, sao lại xui xẻo như vậy chứ! Chỉ sớm hơn một phút thôi mà!

Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ đều tỏ ra kinh ngạc. Ba người nhìn chằm chằm vào Cố Vân Thâm một hồi lâu mới đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Tình huống gì đây?

Phải làm sao bây giờ?

“Cậu là…?” - Mẹ Vưu chậm rãi nhăn mày, giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ khiến trong lòng bà thấp thoáng có một cảm giác không tốt lắm.

Tôi là… Tôi là ai…

Trong lòng Cố Vân Thâm cũng tự hỏi chính mình một câu. Đm, chuyện này nên bịa thế nào bây giờ?

Tay anh vô thức đặt lên chiếc túi màu hồng phấn.

Mẹ Vưu đột nhiên mở to hai mắt: “Đó là cái túi của Tiểu Mễ nhà cô! Cậu là ăn trộm! Bố Tiểu Mễ, gọi cảnh sát đi!”

Mấy tên trộm bây giờ đều có dáng vẻ trịnh trọng vậy sao? Người cao như vậy, đi làm bảo vệ cũng có thể kiếm được tiền, vì sao phải đi ăn trộm?

Trong lòng mẹ Vưu thì thầm như thế.
Chương kế tiếp