Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 20: CỐ VÂN THÂM MỈM CƯỜI MỘT CÁCH LƯU MANH: “BỞI VÌ TRONG NHÀ CÓ TIỀN ĐÓ!”
“Cháu là… sếp của Vưu Tiểu Mễ ạ!” - Cố Vân Thâm chậm rãi nói.

Vưu Tiểu Mễ trốn ở trong túi sững sờ một lúc, cô sờ sờ lỗ tai mình. Không phải cô đã nghe lầm đó chứ?

Mẹ Vưu và bố Vưu kinh ngạc nhìn Cố Vân Thâm rồi đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần.

Vẻ mặt Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ cũng tràn đầy bối rối. Chuyện đó… cho dù đang cần bọn họ hợp tác nói dối thì ít ra cũng nên đưa cho bọn họ một bản nháp trước chứ! Bất thình lình đánh úp như vậy thì trọng thương không dậy nổi mất!

“Cậu là ông chủ của Vưu Tiểu Mễ nhà chúng tôi sao? Cậu này, tôi thấy tuổi tác của cậu cũng không lớn lắm. Những lời cậu nói không mấy đáng tin.” Mẹ Vưu cau mày nói. Bà đưa mắt đánh giá Cố Vân Thâm vài lần, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên chiếc túi màu hồng nhạt trên vai Cố Vân Thâm.

“Khụ,” Cố Vân Thâm ho nhẹ một tiếng, “Trong nhà có tiền.”

Mẹ Vưu và bố Vưu lại đánh giá Cố Vân Thâm thêm một lần nữa. Ừ… Đúng thật, dáng vẻ thế này rất giống con cháu của một gia đình có của.

Cố Vân Thâm không ngừng cố gắng, tiếp tục thêu dệt: “Hai bác là bố mẹ của Vưu Tiểu Mễ ạ? Chuyện là thế này, cô ấy đi công tác, nhưng lại để ổ USB chứa rất nhiều tài liệu quan trọng trên bàn trong nhà, cho nên cháu đến đây lấy USB.”

Bố Vưu nhét chiếc điện thoại vừa lấy ra vào trong túi quần, ngạc nhiên hỏi: ”Bây giờ mà vẫn còn xài USB sao?”

Cố Vân Thâm cau mày, tỏ thái độ nghiêm khắc, bất mãn mà nói: “Đúng rồi ạ, nói ra thì kinh nghiệm của Vưu Tiểu Mễ không đủ. Nếu không phải cô ấy để quên USB ở nhà thì cháu cũng không cần phải tự mình đến đây lấy rồi.”

Anh càng nâng tay lên nhìn đồng hồ trước mặt, càng thấy không vui mà nói: “Vốn dĩ đang có một vài vụ làm ăn khác cần bàn nhưng lại bị trì hoãn bởi sự sơ suất qua loa của Vưu Tiểu Mễ! Nếu cô ấy không phải là sinh viên thì kiểu viên nhân viên này cháu nhất định đã sa thải rồi!”

Bố Vưu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Cố Vân Thâm. Ừm… Đúng là nó không giống như chiếc đồng hồ mà một tên trộm có thể mang được. Cho dù nói nó bị trộm đi từ trong phòng này cũng không được. Nhà của Tiểu Mễ hay chủ cho thuê cũng sẽ không có kiểu đồng hồ này…

Mẹ Vưu có chút mất hứng. Một trong những sở thích từ trước đến nay của bà chính là trách mắng những lỗi sai của Vưu Tiểu Mễ và bố Vưu, nhưng chỉ có bà có thể mắng được, tất cả người khác thì không thể!

Lo ngại đối phương “có thể” là sếp của con gái mình, mẹ Vưu nhẹ nhàng giải thích: “USB bị làm sao vậy? Ngược lại tôi thấy việc lưu trữ tài liệu trong USB thật sự rất lanh trí đó chứ! Lỡ tài khoản email bị đánh cắp thì làm sao bây giờ? Máy tính bị sập nguồn thì sao? Ai ya, USB đã được trải qua nhiều năm khảo nghiệm rồi mà.”

Nguyễn Tiểu Vũ nhanh trí ở một bên nhỏ giọng nói: “Tớ cũng dùng USB…”

“Đúng đúng đúng!” - Trần An An cũng đứng bên cạnh phụ họa thêm, “Trường của bọn con đều dùng USB để làm việc, nên chắc là Vưu Tiểu Mễ theo thói quen thôi!”

Mẹ Vưu bỗng đột nhiên nhớ tới một việc: “Nhưng mà… Cho dù cậu là sếp của Tiểu Mễ nhà tôi thì sao cậu lại có chìa khóa nhà của Tiểu Mễ?”

Vẻ mặt Cố Vân Thâm bình tĩnh, nói: “Cô ấy để chìa khóa trong cái ngăn kéo ở văn phòng rồi khóa lại. Mà tất cả ổ khóa trong văn phòng đều có chìa khóa dự phòng.”

Trong túi, trái tim vừa mới bật ra khỏi cổ họng của Vưu Tiểu Mễ nhẹ nhàng trở về chỗ cũ. Cô ở trong bóng tối, thả một like cho Cố Vân Thâm.

Bố Vưu nói: “Cậu cứ từ từ cái đã, để chúng tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi Tiểu Mễ một chút.”

“Đúng đúng đúng, mình gọi một cuộc điện thoại hỏi Mễ Mễ một chút!” Mẹ Vưu vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra.

Dáng vẻ Cố Vân Thâm gần như không còn kiên nhẫn, lặng lẽ xoay người lại, lấy tay vỗ nhẹ vào chiếc túi bên hông một cái. Vưu Tiểu Mễ ở trong túi không cần anh nhắc nhở cũng đã phản ứng lại ngay! Vưu Tiểu Mễ vội vàng vung tay trượt trượt trên màn hình điện thoại, nhanh nhạy chuyển sang chế độ im lặng. Cô vừa mới làm xong, cuộc điện thoại của mẹ Vưu liền tới.

Cô ấy đi tới ấn một cái, từ chối nhận!

Mẹ Vưu lại gọi thêm một cuộc nữa, lại từ chối tiếp!

“Quái lạ, đứa nhỏ này sao lại không nghe điện thoại nữa…” Mẹ Vưu lầm bầm.

Mà Vưu Tiểu Mễ ở trong túi còn nhanh như bay mở wechat ra, gửi tin nhắn qua cho mẹ Vưu. Mẹ Vưu nhận được tin nhắn này, lông mày đang nhíu chặt mới giãn dần ra. Mẹ Vưu tự hỏi một chút, phải làm sao để không quấy rầy chuyến công tác của con gái, dùng từ ngữ ngắn gọn nhất hỏi chuyện gì đang xảy ra ở chỗ này.

“Chàng trai à, cậu không ngại để tôi chụp một tấm ảnh của cậu để gửi cho con gái tôi chứ?”

Cố Vân Thâm gật đầu: “Vâng.”

Mẹ Vưu giơ điện thoại lên rồi chụp một tấm ảnh của Cố Vân Thâm, sau đó gửi tấm ảnh của Cố Vân Thâm sang cho Vưu Tiểu Mễ. Bà vừa sắp xếp từ ngữ vừa đánh máy, gõ rất nhiều từ, còn chưa kịp viết xong và gửi đi… đã nhận được tin nhắn thứ hai được Vưu Tiểu Mễ gửi tới.

Bố Vưu và mẹ Vưu vừa thấy tin nhắn, sắc mặt liền lập tức thay đổi.

“Hóa ra cháu thật sự là sếp của Tiểu Mễ sao? Vừa rồi thật sự là hiểu lầm thôi, cháu ngồi đi, ngồi đi.”

“Cháu muốn uống cái gì? Uống nước hay là cái gì khác? Ai ya cô cũng không biết trong tủ lạnh của đứa nhỏ Tiểu Mễ này có cái gì nữa. Thật là… Cái gì cũng không có, con bé này!”

Cố Vân Thâm cũng thu lại vẻ sốt ruột trên mặt, cười nói: “Đều là hiểu lầm thôi mà, cô chú cũng chỉ lo lắng cho Tiểu Mễ thôi. Cháu không lớn hơn Tiểu Mễ bao tuổi là mấy nên mọi người đừng khách sáo.”

Mẹ Vưu và bố Vưu mừng rỡ cười toe toét rồi lại nhìn Cố Vân Thâm với ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.

“Thật đúng là dáng vẻ đường đường chính chính của tuổi trẻ tài cao mà!”

“Mặt mũi sáng láng, vừa có phong độ hiên ngang, lại vừa hài hòa.”

Vưu Tiểu Mễ ngồi trên điện thoại mà che mặt mình, vì sao khi nghe bố mẹ khen ngợi Cố Vân Thâm, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng thế này.

Cố Vân Thâm nghe những lời khen của họ, trong lòng cũng có chút không tự nhiên, có lẽ là bởi vì bị chột dạ.

“Thưa cô chú, cháu cầm món đồ này đi trước nhé ạ. Công ty vẫn đang chờ cháu.” Cố Vân Thâm nói.

“Được, Tiểu Mễ của cô chú có chỗ nào làm không tốt thì cháu khoan dung với nó một chút nhé. Tuy con bé nó không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì nhưng lại rất thông minh. Chỉ cần học một cái là biết ngay!” - Thói quen gặp ai cũng khoe chồng khoe con của mẹ Vưu lại tới nữa rồi.

“Vâng, cô ấy rất thông minh. Xử lý công việc cũng tốt lắm. Vậy cháu xin phép đi trước đây ạ.” Cố Vân Thâm vừa đi lên phía trước hai bước, mẹ Vưu bỗng nhiên “ơ” một tiếng.

Cố Vân Thâm nhíu mày, sợi dây trong lòng lại căng lên.

“Đúng rồi, công ty của cháu tên là gì nhỉ? Ở chỗ nào? Đứa nhỏ này, vậy mà cũng không nói qua tên công ty cho cô chú biết” - Mẹ Vưu nói: “Cô chú muốn đến xem công ty của nó nhưng lại không biết ở chỗ nào…”

“Minh Ngu.” Cố Vân Thâm nói.

Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ đều trố mắt nhìn. Họa từ đâu chui ra vậy? Đã gần như giải quyết được vấn đề rồi, tùy tiện bịa đại một cái tên công ty không phải xong luôn sao! Kéo Minh Ngu tiếng tăm lừng lẫy ra đây để làm gì chứ!

Mẹ Vưu và bố Vưu nhìn nhau, trong mắt hiện lên vài phần nghi ngờ. Cho dù là người hoàn toàn không thèm để ý đến đại minh tinh vòng giải trí như bố Vưu và mẹ Vưu mà cũng biết về Minh Ngu. Minh Ngu đó đã đào tạo ra vô số đại minh tinh! Ai mà chẳng biết được Minh Ngu chọn trúng, tương đương với việc chắc chắn nổi tiếng! Bao nhiêu đại minh tinh cũng muốn rách đầu chen chân vào Minh Ngu!

Bố Vưu mở miệng: “Mẹ Tiểu Mễ vốn dĩ muốn biết công ty của Tiểu Mễ có xa hay không, mỗi ngày đi làm có vất vả không. Không phải đang nghi ngờ cháu đâu, cháu đừng nghĩ nhiều.”

Càng nói như vậy, hai người họ càng sinh nghi hơn.

Cố Vân Thâm cúi đầu, suy nghĩ một chút: “Tâm tình của cô chú cháu có thể hiểu được, lúc cháu vừa mới đi làm thì bố mẹ cháu cũng như vậy. Thế này đi, dù sao cũng không xa lắm, cô chú theo cháu đến thăm công ty đi? Cũng có thể xem thử môi trường làm việc của con gái cô chú thế nào.”

Vưu Tiểu Mễ ở trong túi dần chết lặng. Cô gõ nhẹ vào túi, dùng những động tác thật nhỏ để kháng nghị. Đủ rồi đàn anh của tôi ơi, đừng tham lam nữa!

Đám sinh viên Trần An An cũng đều kinh sợ đến mức suýt rơi cả hàm. Sự việc dường như đang phát triển theo hướng không thể ngờ được. Vậy… Họ tới Minh Ngu có bị đuổi ra không? Ba cô gái hôm nay xem như đã hoàn toàn bị hoảng sợ rồi, từ trước đến nay bọn họ không hề biết nam thần của trường học mà nói dối thì lại kinh thiên động địa như vậy.

“Vậy… Có bất tiện lắm không?” Bố Vưu do dự một chút.

“Không sao ạ.”

*****

Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà Minh Ngu. Bố Vưu mẹ Vưu có hơi mới lạ, cũng có hơi vui vẻ mừng thầm. Hóa ra Tiểu Mễ của họ lại có tiền đồ như vậy, có thể tìm được chỗ lợi hại như vậy làm việc bán thời gian. Chỗ này quả thật thu nhập được hơn rất nhiều so với việc làm thu ngân ở siêu thị kia.

Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ liên tục nháy mắt ra hiệu suốt đoạn đường. Ngay cả khi ngồi kề bên nhau, vẫn có rất nhiều cuộc thảo luận trong nhóm Wechat.

Trần An An: Mình muốn biết lát nữa lúc xuống xe, chúng ta tìm đại cái cớ chuồn đi có được không?

Nguyễn Tiểu Vũ: Nhưng mà nếu đi theo đàn anh vào trong thì có phải chúng ta sẽ gặp được Trần Mẫn Liên, Du Trạch Ngôn, Kha Tước, Triệu Chi Chi,... phải không? Ôi chao, tùy tiện nhìn một cái cũng được lời rồi - -

Trần An An: Xin cậu đấy, bây giờ không phải thời gian mê gái đâu, được chứ!

Lý Tư Nhữ: Mình đồng ý với ý kiến của Nguyễn Tiểu Vũ, đi theo vào trong. Thôi cứ làm theo tác phong nhất quán của đàn anh đi. Mình có đầy đủ lý do để tin tưởng anh ấy đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy mọi thứ từ trước rồi mà.

Nguyễn Tiểu Vũ: Đúng vậy, đúng vậy. Và chúng ta không thể bỏ cô chú ở lại được!

Cố Vân Thâm đi thẳng vào trong.

Chị gái ở quầy lễ tân nở nụ cười ngọt ngào lộ ra tám cái răng. Cô ấy đứng dậy, vẻ mặt lúc nhìn thấy Cố Vân Thâm có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Chào buổi chiều, Cố tổng”

Cố Vân Thâm không nhìn cô mà gật đầu, trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh thang máy.

Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.

Cố Vân Thâm bước ra khỏi thang máy, đi đến văn phòng lớn nhất.

Thư ký Tô vội vàng đến nghênh đón: “Cố tổng, sao hôm nay cậu lại đến đây vậy!”

“Không có chuyện gì, chị bận việc của chị đi.” Cố Vân Thâm nói.

Thư ký Tô mở cửa phòng làm việc ra, chờ đoàn người của Cố Vân Thâm đi vào rồi cô mới đóng cửa lại.

Cố Vân Thâm đặt chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt cầm ở trong tay lên bên cạnh máy tính rồi mới nói: “Hiện tại Tiểu Mễ chủ yếu đảm nhiệm công việc làm trợ lý của cháu. Văn phòng của cô ấy ở bên cạnh.”

Bố Vưu và mẹ Vưu nhìn qua cánh cửa thủy tinh của văn phòng phía bên kia một lượt từ dưới lên trên, đứng ở đó không nhúc nhích, cũng ngại ngùng nhìn qua. Giờ này phút này, họ có phần hối hận khi đi qua đây. Tuy đã biết được công việc con gái cưng của mình rất tốt, nhưng họ tùy tiện vào công ty cô như vậy, lại còn là được sếp của cô dẫn tới. Không biết chuyện này có thể làm ảnh hưởng đến công việc của Vưu Tiểu Mễ không đây. Hai người họ lại nói thêm vài câu khen ngợi Vưu Tiểu Mễ với Cố Vân Thâm nhưng cũng không ở lâu mà nhanh chóng rời đi. Cố Vân Thâm bảo thư ký Tô ra bên ngoài tiễn họ xuống dưới.

Trong thang máy, khuôn mặt của Trần An An, Nguyễn Tiểu Vũ và Lý Tư Nhữ đều đỏ lên. Các cô ấy còn rất nhiều điều muốn nói nhưng trên mặt Nguyễn Tiểu Vũ chỉ có thất vọng tràn đầy. Cô ấy còn tưởng rằng có thể thấy được đại minh tinh, nhưng không ngờ rằng cả đoạn lên lầu xuống lầu đều chỉ đi chiếc thang máy đơn thẳng lên tầng trên cùng, căn bản không thể chạm mặt người khác.

Vưu Tiểu Mễ ở trong chiếc túi nhỏ buồn bực cả buổi. Sau khi cô được Cố Vân Thâm lấy ra liền chậm rãi thở một hơi thật dài. Cô ngồi ở trên bàn, dùng hai tay mình làm quạt rồi liên tục quạt vào mặt mình.

“Nguy hiểm thật đó, nhưng mà đàn anh cừ thật nha! Dưới tình huống như vậy mà lại có thể lật ngược một ván thật lợi hại.”

Cố Vân Thâm thoải mái ngồi trên chiếc ghế da mềm mại.

Vưu Tiểu Mễ lại có câu hỏi. Cô đứng lên, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà đàn anh làm thế nào mà mua chuộc được những người ngoài đó vậy?”

“Đút lót” - Hai mắt Cố Vân Thâm tràn ngập ý cười nhìn Vưu Tiểu Mễ.

“Ừ ừ” - Vưu Tiểu Mễ gật đầu thật mạnh, “Ghê vậy, chỗ này là Minh Ngu mà.”

Cố Vân Thâm mong chờ ánh mắt của Vưu Tiểu Mễ, có phần nghiêm túc mà nói: “Tôi thật sự là sếp của Minh Ngu.”

“Anh còn chưa có tốt nghiệp đâu, sao mà có thể được, sao mà có thể được.”

Cố Vân Thâm nở nụ cười. Từ trước đến nay Cố Vân Thâm vẫn luôn cười rất điềm đạm nhưng nụ cười lần này lại mang đến chút lưu manh: “Bởi vì trong nhà có tiền đó.”

Vưu Tiểu Mễ bĩu môi: “Chậc, đàn anh đối xử với mọi người thật sự chân thành quá đi, không có chút ra vẻ nào hết trơn.”
Chương kế tiếp