Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 21: HÌNH NHƯ… CÔ LẠI THẤP ĐI NỮA RỒI!
Sau này, Vưu Tiểu Mễ mới biết vào sinh nhật năm Cố Vân Thâm vừa trưởng thành, hai nhà Cố - Hứa liền chuyển rất nhiều xí nghiệp sang cho anh đứng tên. Anh mang danh là ông chủ, giao mọi chuyện cho giám đốc, phó giám đốc và trợ lý còn mình thì tiếp tục việc học hành.

Sau khi Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ tạm biệt cha Vưu và mẹ Vưu, lập tức gọi điện cho Vưu Tiểu Mễ, hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Mà vốn dĩ, Vưu Tiểu Mễ cũng đang đau đầu nên giải thích với ba người họ như thế nào đây. Bây giờ, Cố Vân Thâm đã giúp cô nghĩ ra một cái cớ, cô bèn dựa theo những lời mà Cố Vân Thâm nói hôm nay, nói rằng cô làm trợ lý cho Cố Vân Thâm, bây giờ đang đi công tác. Sau đó lại xin lỗi Lý Tư Nhữ, hứa sau khi cô trở về sẽ đãi cô ấy một bữa tiệc lớn.

“Cuối cùng mọi chuyện cũng tạm thời được giải quyết.” Vưu Tiểu Mễ vui vẻ nhảy dựng lên. Váy nhỏ bay lên, lộ ra bắp đùi.

Cố Vân Thâm ho khan, cười nói: “Chú ý một chút.”

Vưu Tiểu Mễ vội vàng cúi đầu, chỉnh lại mép váy. Trong lòng cô đang vui vẻ, không phải bởi vì cô nhảy được cao mà là trong lúc vô tình, cái váy hình như đã ngắn hơn rồi.

Váy ngắn hơn là bởi vì cô cao hơn đấy!

Cô kéo mép váy, xoay một vòng nói: “Đàn anh, em muốn có váy mới!”

Cố Vân Thâm cầm lên cái thước trong ngăn kéo, đặt bên cạnh đo cho cô.

“19cm.”

Chiều cao của cô hiện tại vẫn là mỗi ngày tăng 1cm. Hơn một tháng nữa là trường học khai giảng rồi phải làm sao bây giờ? Vưu Tiểu Mễ lắc đầu, không thèm suy nghĩ vấn đề này nữa.

“Đàn anh, bắt đầu từ hôm nay em sẽ uống nhiều sữa tươi hơn! Uống gấp đôi! Không đúng, gấp ba!”

Cố Vân Thâm nhìn cô, im lặng một lúc, lấy di động ra nhắn tin cho Hứa Nhất Văn.

Cố Vân Thâm: [Mẹ có bí quyết gì để cao lên không?]

Hứa Nhất Văn: [!!!]

Hứa Nhất Văn: [!!!!!]

Hứa Nhất Văn: [Thâm lùn, cuối cùng con cũng đã tỉnh ra rồi! Quyết định lần nữa cố gắng thêm 9cm phải không! Mẹ biết ngay mà! Con trai của mẹ đương nhiên là phải có tham vọng như vậy!!!]

Mặt Cố Vân Thâm đen lại.

Thật ra thì từ nhỏ anh đã không muốn mình lớn lên quá cao. Cho nên từ nhỏ tới lớn, sữa bò mà Hứa Nhất Văn đưa cho anh mỗi buổi tối đều bị anh đổ hết sạch. Thậm chí anh còn cố ý không ăn cơm, ăn nhiều thực phẩm “rác”, từ chối những thức ăn nhiều canxi.

Cảm giác khi mình đứng trong đám người, vĩnh viễn nhìn xuống người khác thật sự không tệ. Nhưng mà trong thực tế, điều này rõ ràng là không tốt lắm. Nếu bạn muốn làm việc riêng trong tiết, thậm chí là trốn học cũng sẽ dễ dàng bị bắt. Hơn nữa, nếu như mà bạn cao thì bạn phải làm nhiều hơn.

“Cố Vân Thâm, tớ không lau tới phía trên, cậu giúp tớ lau bảng một chút với.”

Cố Vân Thâm cảm thấy anh đã dành ra cả nửa cuộc đời mình để lau bảng đen.

Ngoài ra, chơi trò gì cũng không chơi cho hết hứng được. Đánh bóng rổ, anh thắng là bởi vì anh cao! Thậm chí bởi vì anh cao nên anh phải để cho người ta ném bóng trước.

Cho dù lúc còn nhỏ anh hao hết tâm sức để không phải cao lên nhưng mà gen thực sự quá mạnh rồi. Chiều cao phát triển một đường thẳng tắp, tới 191cm mới chịu dừng lại.

Nhìn Vưu Tiểu Mễ cười ngây ngô trước mặt…

Cố Vân Thâm: [Rốt cuộc có hay không.]

Hứa Nhất Văn: [Có!]

Cố Vân Thâm chờ một lát, Hứa Nhất Văn “đang nhập” rất lâu, gửi qua nhiều loại công thức nấu ăn, lịch tập thể dục, thậm chí cả thuốc Đông y.

Cố Vân Thâm rời khỏi Minh Ngu, đen mặt, dựa theo danh sách do Hứa Nhất Văn gửi cho mà mua từng thứ từng thứ về.

*****

Vừa về đến nhà, Cố Vân Thâm liền đưa Vưu Tiểu Mễ vào phòng làm việc của Hứa Nhất Văn để làm váy mới cho cô. Về phần Vưu Tiểu Mễ, sau khi Cố Vân Thâm đo chiều cao giúp cô, cô lập tức đi vào nhà vệ sinh để ngâm nước thuốc.

Thuốc Đông Y nấu xong được đựng đầy trong một cái tô, cô thảnh thơi nằm trong tô, gác chân lên miệng tô. Phương pháp tắm nước thuốc này là lúc Cố Vân Thâm đi mua theo toa thuốc nấu canh bổ mà Hứa Nhất Văn gửi thì được một thầy thuốc Trung y chỉ cho. Anh cũng không để ý là phương thuốc này có tác dụng hay không, đều mua hết về.

Vưu Tiểu Mễ không biết là phương thuốc tắm này có giúp cho cơ thể của cô cao nhanh hơn chút nào hay không. Nhưng mà cảm giác ngâm nước thuốc thật là thoải mái quá đi!

Cô lười biếng duỗi người, kê đầu lên miệng tô, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Vưu Tiểu Mễ ngủ không sâu, không bao lâu liền cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô chăm chú. Cô mở mắt, đột nhiên nhìn thấy một mặt chó lớn trước mặt cô. Sau đó cô nhìn thấy Nhất Mao thè ra cái lưỡi to dài, ghé vào miệng chén. Nhất Mao ngửi nước thuốc trước lại tiến tới bên người Vưu Tiểu Mễ mà ngửi thêm cái nữa.

“Đừng có lại gần chị!” Vưu Tiểu Mễ rụt cổ, lùi người về phía sau: “Nhất Mao muốn uống phải không? Được, được, để chị đi ra ngoài!”

Vưu Tiểu Mễ cảm giác nhiệt độ của thuốc ngâm đã giảm đi kha khá, ngâm chắc cũng đủ rồi. Cô nhảy từ trong tô ra ngoài, nhảy sang bồn rửa tay, mở khóa vòi nước. Cô nhảy vào trong bồn, giội nước ấm tắm lại. Nước từ trong vòi chảy xuống ào ào như đang trút nước, nước rơi lên người có hơi đau khiến Vưu Tiểu Mễ bỗng cảm thấy nhớ vòi hoa sen tha thiết.

Sau khi Vưu Tiểu Mễ tắm rửa sạch sẽ và mặc xong quần áo, Nhất Mao đã uống sạch chén thuốc ngâm của Vưu Tiểu Mễ từ lâu rồi, đang thè cái lưỡi to dài nhìn Vưu Tiểu Mễ.

“Đây là lần đầu trong đời chị nhìn thấy chó thích uống thuốc Đông y nha. Quả nhiên… quả nhiên là chó nhà đàn anh nuôi!” Vưu Tiểu Mễ vỗ vỗ chân trước của Nhất Mao: “Ngoan nhá, một lát nữa chị sẽ nói với đàn anh. Để lần sau anh ấy nấu thêm cho em một chén!”

Bên cạnh bồn rửa tay có bốn cái ghế có chiều cao khác nhau là do Cố Vân Thâm đã sắp xếp trước đó làm thành “cái thang” cho cô. Vưu Tiểu Mễ nhảy xuống theo “cái thang”, cuối cùng an toàn tiếp đất. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi tìm Cố Vân Thâm, vừa quay đầu lại liền thấy Nhất Mao hùng hục chạy theo sau cô.

“Này này này! Chị sẽ nói đàn anh nấu cho em mà! Em đừng có ăn thịt chị!”

Nhất Mao nghiêng cái đầu lớn của nó nhìn Vưu Tiểu Mễ một hồi lâu, bỗng nhiên nằm sấp xuống cạnh cô.

“Hả?” Vưu Tiểu Mễ gãi đầu. Cô đi một vòng quanh Nhất Mao, lờ mờ hiểu được ý của Nhất Mao. Cô thử dò dẫm nắm lấy lông dài mềm mại trên lưng Nhất Mao, leo lên ngồi trên lưng nó.

“Một chén thuốc tắm mà có thể thu phục được thú cưỡi cực phẩm, thật là hết sảy!” - Vưu Tiểu Mễ cúi xuống, hôn nhẹ vào lưng Nhất Mao: “Nhất Mao! Xuất phát!”

“Gâu!” Nhất Mao đứng dậy, mang theo Vưu Tiểu Mễ chạy đi.

Cố Vân Thâm nghe thấy tiếng động, đứng trong phòng làm việc, ngó đầu ra ngoài nhìn.

“Đàn anh!” Vưu Tiểu Mễ ra sức vẫy tay với Cố Vân Thâm: “Nhìn này, bây giờ em chính là một nữ thần chiến tranh uy phong lẫm liệt! Xông lên đi, thần thú của ta!”

Đây có phải là bị hội chứng tuổi dậy thì không vậy?

Cố Vân Thâm liếm môi dưới, nhưng mà hình như cũng hơi đáng yêu.

“Ừ, nữ thần chiến tranh lớn bằng bàn tay.”

*****

Vưu Tiểu Mễ có một cây bút chì mới của riêng mình.

Cố Vân Thâm dùng một lớp giấy mỏng quấn quanh ruột bút mỏng nhất của bút chì bấm, ruột bút sẽ tự động rút ngắn lại nên anh đã xé một ít giấy trắng dán bên ngoài. Có một lớp giấy trắng như vậy sẽ không làm tay Vưu Tiểu Mễ bẩn như lần trước nữa. Vưu Tiểu Mễ suy nghĩ một lát rồi nhờ Cố Vân Thâm cắt giúp cô một ít dải giấy màu, cẩn thận gấp thành hình ngôi sao rồi dùng cao dán dính lên trên bút máy của cô.

He he, bút của cô càng đẹp hơn rồi nha.

Buổi tối, Vưu Tiểu Mễ cầm bút mới của mình, ngồi viết trên cuốn sổ tay.

Có nhiều cách sử dụng sổ tay khác nhau, chẳng hạn như ghi lại lịch trình cần làm, ghi lại mục tiêu, ghi chép chuyến đi hay đơn giản là viết nhật ký. Đối với Vưu Tiểu Mễ, cuốn sổ tay màu hồng nhạt này có thể đặt tên là – Sổ tay thầm mến đàn anh.

Vưu Tiểu Mễ nhìn Cố Vân Thâm đang vẽ bản thiết kế, cô đứng dậy và lật sổ sang trang mới. Sau đó cô đổi chỗ sang ngồi đối diện với Cố Vân Thâm, vừa nhìn anh vừa vẽ.

Vẽ rồi lại vẽ, cô hỏi: “Đàn anh, vì sao anh lại học kiến trúc vậy?”

“Không có lý do gì cả.”

“Làm sao lại không có lý do chứ, mọi việc đều luôn có lý do của nó mà.”

“Hai ngày báo danh lúc đó xảy ra vài việc nên tùy tiện điền đại một cái.” Cố Vân Thâm dừng một lát: “Thật đấy.”

Vưu Tiểu Mễ há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Cố Vân Thâm. Ngành kiến trúc luôn là ngành cao điểm nhất, thiên tài khoa kiến trúc mà các giáo sư của khoa luôn nhắc đến là tùy tiện đăng ký chuyên ngành?

“Vậy... vậy những cái xí nghiệp kia của anh phải làm sao?” - Vưu Tiểu Mễ cảm thấy là những người giống Cố Vân Thâm, sau này sớm muộn gì cũng phải thừa kế tài sản chứ nhỉ!

“Em cảm thấy là anh học quản lý tài chính gì đó sẽ thích hợp hơn! Chẳng lẽ…”

Chẳng lẽ tương lai Cố Vân Thâm sẽ vì ước mơ mà từ bỏ xí nghiệp gia tộc, làm một người theo đuổi ước mơ không sợ gian khổ?

Vưu Tiểu Mễ chắp hai tay lại, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Cố Vân Thâm.

Cố Vân Thâm nhẹ nhàng à một tiếng, thuận miệng trả lời: “Chuyện nhỏ như việc quản lý công ty không cần phải đi học.”

Vưu Tiểu Mễ: “…”

“Vậy còn em, vì sao em lại học kiến trúc? Em rất thích chuyên ngành này sao?”

Vưu Tiểu Mễ gãi đầu, ngại ngùng nói: “Ban… ban đầu là em đăng ký ngành tài chính! Nhưng thiếu hai điểm nên không đậu, cho nên em mới đổi…”

Cố Vân Thâm bừng tỉnh: “Thảo nào em hay rớt tín chỉ.”

Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ cho dù là có đổi sang chuyên ngành khác thì cô cũng sẽ rớt tín chỉ giống vậy thôi…

“Em đang vẽ gì vậy?” Cố Vân Thâm hơi nghiêng đầu, nhìn cuốn sổ tay trước mặt Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ vội đưa hai tay ra, cả người nằm sấp lên trên cuốn sổ tay, miệng la hét: “Không được nhìn!”

Cố Vân Thâm giật mình, chợt nhớ tới lúc nãy anh vô tình nhìn thấy trong cuốn sổ có hình anh, nghĩ một chút, cũng biết cô đang vẽ gì.

“Ừm, không nhìn.” Anh quay đầu lại, tiếp tục vẽ bản thiết kế.

Chỉ là trên khóe miệng anh xuất hiện một nụ cười rất nhẹ.

Bạn học Vưu Tiểu Mễ rất là sơ ý, không có nhìn thấy. Cô bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại trên cuốn sổ tay, tiếp tục vẽ anh.

Ban đêm, Vưu Tiểu Mễ ngủ ngon lành trên gối bên cạnh Cố Vân Thâm. Nhưng có thể là vì trước khi đi ngủ cô đã uống quá nhiều sữa bò, cô trở mình mấy lần, mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn đi vệ sinh.

Cô xoa mắt nhìn Cố Vân Thâm thấy anh đang ngủ rất ngon. Cô bèn không đánh thức Cố Vân Thâm dậy mà vén cái chăn nhỏ làm từ khăn quàng của mình ra, đi tới mép giường. Bên mép giường đã được để sẵn ba cái ghế có chiều cao khác nhau làm thành “thang” cho cô. Cô nhảy từ từ xuống, đi tới trước cửa phòng, ngước đầu nhìn cánh cửa mà phát sầu. Hình như là không gọi đàn anh dậy là không được rồi… Cô quá lùn, không có cách nào có thể mở được cửa cả.

Vưu Tiểu Mễ gãi đầu, quyết định ngày mai trước khi đi ngủ phải nói Cố Vân Thâm không nên đóng cửa phòng chặt như vậy, phải để lại một cái khe nhỏ.

Nhất Mao đang nằm úp sấp trước cửa phòng tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn Vưu Tiểu Mễ một lúc, sau đó đứng dậy, đặt chân chó lên trên tay cầm cửa, đè xuống một cái, mở cửa ra.Mắt Vưu Tiểu Mễ sáng lên. Cô ôm lấy chân trước Nhất Mao: “Nhất Mao thật giỏi! Chị sẽ nói đàn anh nấu thêm một chén thuốc cho em!”

Nhất Mao vươn đầu lưỡi to, lắc lắc cái đuôi liên tục, sau đó ngồi chồm hổm trước mặt Vưu Tiểu Mễ. Sau khi Vưu Tiểu Mễ leo lên lưng nó, liền dựa theo hướng tay cô chỉ mà mang cô chạy thẳng về phía… chậu cát mèo ở vườn hoa sau nhà. Vưu Tiểu Mễ nhảy vào chậu cát mèo, vừa mới giải quyết xong, bỗng nghe thấy những tiếng động kỳ lạ sau lưng. Cô vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó rất là xấu xí đang nhìn mình.

“Aaaaaaa!” Vưu Tiểu Mễ rụt vai lại, vội vã nhảy ra khỏi chậu cát mèo, chạy về phòng khách.

Chỉ có một chút ánh trăng chiếu vào phòng khách, trong phòng khách tối om như mực. Vưu Tiểu Mễ một mạch chạy vào trong, đụng vào một vật mềm mại, “Ai ui” một tiếng ngã nhào ra đất.

Nhị Mao bị đánh thức, lười biếng duỗi người.

Vưu Tiểu Mễ đưa tay sờ chòm râu của nó: “Xin lỗi nha, em ngủ tiếp đi!”

Đôi mắt Nhị Mao màu xanh biếc nhìn cô, sau đó lười biếng ôm cuộn len nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Vưu Tiểu Mễ ngồi dưới đất quay đầu nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Nhất Mao.

“Cũng không biết chạy đi đâu mất rồi…” Vưu Tiểu Mễ gọi Nhất Mao hai tiếng.

Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, cúi đầu chỉnh lại váy nhỏ. Nhất Mao chạy ra từ một căn phòng trống, động tác lưu loát mà dứt khoát, nằm xuống bên cạnh Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ đột nhiên dừng lại động tác chỉnh váy, cô khom người, cả người bất động đứng tại chỗ. Qua một lúc lâu sau, Nhất Mao tò mò quay đầu nhìn cô. Ngay cả Nhị Mao đang ôm cuộn len cũng cảm thấy có gì không đúng mà lười biếng mở mắt ra, nhìn Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ nhìn chằm chằm cái váy trên người. Cái váy này là Cố Vân Thâm vừa mới may cho cô vào hôm nay, dùng màu hồng mà cô thích nhất. Cố Vân Thâm còn vì làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô mà làm một cái nơ bướm rất lớn trên thắt lưng. Vưu Tiểu Mễ nhớ lúc mà cô vừa mặc cái váy này, chiều dài váy chỉ mới qua đầu gối mà thôi.

Cô tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm. Nhưng mà, bây giờ, cái váy này, lại dài tới mắt cá chân cô!!!!!

Hèn gì, hèn gì hồi nãy lúc cô trèo lên lưng Nhất Mao lại cảm thấy khó khăn hơn ban ngày.

Cô… lại biến lùn?????
Chương kế tiếp