Bệnh Lạ

Chương 11
Tôi đi theo sau Hề Dung, đứng từ xa nhìn về phía anh với đống sữa chua không đường, sườn bò, giấy Tempo và cả bánh phô mai chanh vừa mua.

 

Lúc còn sống tôi rất thích ăn bánh phô mai chanh nhưng mấy tiệm bánh trong siêu thị lại chỉ bán nguyên một cái lớn. Cái bánh to như vậy, đến hai hay ba người còn không ăn hết chứ nói gì đến chuyện chỉ có một mình tôi ăn. Để lâu thì hỏng mà vứt đi thì tiếc tiền, không còn cách nào khác, tôi đành kéo theo Hề Dung ăn cùng.

 

Hề Dung rất ghét ăn đồ ngọt, anh cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe, chưa kể còn ngấy ngấy rất khó ăn. Mỗi lần bắt anh ấy ăn một miếng bánh thì thà bắt anh uống thuốc đắng còn ngon hơn. Trong giao ước của hai chúng tôi, một tháng tôi chỉ được ăn nhiều nhất là một lần.

 

Năm đó tên này luôn miệng nói không thích ăn, bây giờ lại thừa dịp tôi vắng nhà mà lén đến mua?

 

Aiya, đúng là mồm miệng đàn ông, nói một đằng làm một nẻo.

 

Trung tâm thương mại về đêm tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt. Tôi có chút không được tự nhiên mà kéo áo lên, trùm kín mít hết người, không quên đội mũ để che kín đầu lại, làm xong mấy cái này… Ngược lại càng thấy bản thân càng che càng lộ.

 

Hề Dung tay xách theo một túi đồ từ siêu thị bước ra, tôi vạn phần cẩn thận không dám làm kinh động đến anh. Cũng không dám đến gần anh quá, mà hình như anh cũng chẳng phát hiện ra tôi.

 

Tôi nhìn Hề Dung xuyên qua dòng người, hướng đến nhà của anh mà đi. Tôi nghĩ, nếu bây giờ anh thực sự muốn về nhà, vậy tôi cũng không còn cách nào đi theo nữa rồi.

 

Nhà của Hề Dung nằm ở tiểu khu khác hoàn toàn so với nhà tôi trước kia. Khu nhà anh bảo an phi thường nghiêm ngặt, nhân viên bên ngoài ra vào thiếu điều đều muốn bị đuổi, thật ra tôi cũng không có quá lo lắng mấy cái này, bởi vì ngày xưa lúc còn ở đại học cực kỳ thường xuyên ghé qua đây ăn chực. Hề Dung đoán chừng cũng có nói qua với bảo an chuyện này, đội bảo vệ đối với tôi thật ra cũng khá  thân thiết. 

 

Thỉnh thoảng tôi tới, các anh còn nhiệt tình kéo tôi vào phòng làm việc ngồi điều hòa, cắn hạt dưa, cùng nhau nói những chuyện trên trời dưới đất.

 

Có những lúc Hề Dung tăng ca, nếu tôi chỉ ngồi trong căn nhà rộng lớn vô vị của anh thì sẽ buồn chán chết mất, thế là tôi sẽ cùng các anh bảo vệ ấm áp và thật thà này chơi mấy trò giải trí. Sau đó thì khi tan làm, Hề Dung sẽ tới đón tôi ở chỗ mấy anh, mà tính ra số tôi nó xui kinh khủng, anh toàn đến đón vào những lúc tôi đang đánh bài hăng say, đánh cho khí thế ngất trời. Sau đấy còn không quên lớn tiếng la hét, thêm một một ván nữa, lão tử sẽ đánh cho các ngươi không còn một manh giáp.

 

Còn Hề Dung, khi nhìn thấy cảnh này sẽ lập tức lôi tôi đi, biểu cảm vô tình lạnh lẽo, giống như khuôn mặt của mấy vị phụ huynh khi đi đón con tan học về vậy. 

Bây giờ nhớ lại những chuyện này, tôi phát hiện khóe miệng của mình sẽ không tự chủ được mà cong lên.

 

Mà hôm nay, chính là bởi vì quen biết, nên tôi mới không thể vào được.

Quả thật đáng tiếc, tôi còn có một bộ mạt chược thượng hạng để ở chỗ các anh bảo vệ, mà hình như cũng không còn cơ hội đến lấy nữa rồi.

 

 Trước khi chết, tôi có nói tặng cho các anh rồi, nhưng tiếc cái mỗi một đơn vị bảo an chỉ có ba người, cũng không biết đi đâu mới tìm được người vừa nhàn rỗi vừa đánh gà như tôi. Bộ mạt chược hiện giờ đại khái chắc cũng nằm trong xó xỉnh nào đó của nhà kho rồi.

 

Đến đường lớn, Hề Dung tay mang theo đồ, nhưng bước chân không có hướng nhà anh mà đi.

 

Cái gì đây? Tình huống gì thế này?

 

Anh ấy tan làm muộn như vậy mà vẫn chưa về nhà sao? Ngoài đường đi lại lộn xộn làm cái gì nữa chứ?

 

Tôi cảm thấy kỳ lạ, đương nhiên cũng không ngu mà xông lên đi hỏi trực tiếp. Đi được một lúc, tôi rốt cuộc cũng ý thức được, cái phương hướng này...... Là tới nhà tôi.

 

Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, may là xử lý trước rồi, nếu không bị anh phát hiện thì tôi chết chắc luôn.

 

Hề Dung một đường đi thẳng, lên đến trên lầu, tôi âm thầm theo đuôi rồi nấp vào bụi cây trong khuôn viên của tiểu khu. Một lát sau, tôi từ xa nhìn thấy, gian phòng từng thuộc về chúng tôi đã sáng lên ánh đèn. Tôi trốn ở bên trong bụi cây ngước đầu nhìn lên phía trên cửa sổ, liền nhìn thấy một cây đèn nhỏ phát ra sắc vàng ấm áp .

 

Ánh đèn cứ việc phát sáng, còn ánh mắt tôi cũng nhìn thẳng vào đấy không rời.

 

Tôi nghĩ nếu lúc này tôi là một con bướm, chắc chắn tôi sẽ liều lĩnh mà bay nhanh qua đó.

 

Nhưng sự thật, tôi chỉ là một con người bình thường.

 

Con người, có thể dùng lý trí ngăn chặn bản năng.
Chương kế tiếp