Bệnh Lạ

Chương 12
Ước chừng đến khoảng nửa đêm, ánh sáng phát ra từ cửa sổ mới bắt đầu tắt.

 

Đến khi nhìn thấy anh ấy đã ngủ, tôi mới vỗ vỗ cho bùn đất và cây cỏ dính trên quần áo rớt xuống, cử động tay chân đã bị tê nhức nãy giờ, sau đó chầm chậm bước ra ngoài.

 

Nhưng nếu cứ ở bên ngoài như này cũng không phải là cách tốt, tôi cũng không thể ngủ cả đêm trước cửa nhà của mình được, vừa rồi tôi đã phải trốn đến 3 lần vì có bảo vệ đi tuần.

 

Cứ như vậy, tôi quyết định tìm đại một vị trí dưới gầm cầu, sau đó cuộn tròn lại đánh một giấc.

 

Mặc dù đang là mùa hè, nhưng trong đêm vẫn có chút lạnh, tôi hơi run run người, cũng không nghĩ là bản thân có thể bị cảm.

 

Kỳ thật đi ngủ đối với một người chết mà nói cũng không phải là cái gì quá tất yếu, mấy cái chức năng sinh lí trên cơ thể tôi đều ngừng hoạt động rồi, nhưng tâm lí vẫn là làm theo thói quen sinh hoạt khi còn sống. Cứ đêm đến, đại não sẽ cho rằng đến lúc nghỉ ngơi, tinh thần cũng sẽ tự giác mà bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

 

Với lại tôi hiện tại cũng không có chỗ nào để đi, nếu không đi ngủ thì thực sự cũng không biết còn có thể làm gì.

 

Nhưng tôi không biết người chết cũng sẽ mơ mộng.

 

Trong giấc mơ, tôi tựa hồ đã đi tới một nơi xa lạ với những kiến trúc kì lạ, người người qua lại rất đông.

 

Đằng xa hình như có tiếng nước chảy rì rầm.

 

Tôi bị dòng người đưa đẩy về phía trước, giống như tất cả mọi người đều đang đi về một hướng vậy, nhưng tôi lại không biết nơi cuối đường đang chờ đợi tôi rốt cuộc là cái gì.

 

Lạ thật, tôi tựa hồ từ đáy lòng cảm nhận được một loại cảm giác bi thương tột độ.

 

Thả tôi ra......

 

Để tôi trở về......

 

Trong tiềm thức, tôi giống như biết rất rõ rằng đây chỉ là một giấc mơ, tôi lúc trước hình như cũng từng trải qua loại cảm giác như này. Ở trong giấc mơ đấy, tôi hiểu rất rõ bản thân chỉ là đang nằm mơ, nhưng tôi lại không trốn thoát được, không có cách nào để làm cho bản thân tỉnh lại, chỉ có thể bị giam hãm trong giấc mơ, cố gắng mơ hồ tìm đường ra.

 

Nhưng tôi biết đây chỉ là một giấc mơ, tôi rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? 

 

Đúng lúc này, tựa hồ có một đôi tay vỗ vỗ vào vai tôi, tôi choàng mở mắt ra.

 

Trời vừa hửng sáng, tôi thì đang nằm giữa chốn đông người, người đánh thức tôi là một ông lão với khuôn mặt già nua, trên trán đã đầy những vết nhăn như khe núi dốc, đầu bạc sương sớm.

 

Trước mắt tôi hiện giờ là một cặp vợ chồng già tay trong tay với nhau cùng dắt chó đi dạo.

 

Ông lão hỏi: "Tiểu tử này, làm sao lại ngủ trên đường thế kia? Cuộc sống có gì khó khăn sao?"

 

Tôi cảm giác được ông đang định lấy tiền từ túi ra cho tôi, tôi mới vội vàng đưa bàn tay run rẩy ra ngăn cản:"Không phải......"

 

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, nhà của vợ chồng ông bà tốt bụng này vừa hay cũng đang trống một gian phòng. Vừa lúc có thể cho tôi tạm thời trú lại, cũng coi như giải quyết sơ qua nhu cầu cơ bản của tôi.

 

Ban đầu, tôi cũng không biết tại sao họ lại tốt bụng như vậy.

 

Căn nhà của ông bà lão rất chỉn chu ngăn nắp, có cả cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, nhưng lại có mùi gỗ cũ xông thẳng vào mũi. Thật giống như một người nằm trong quan tài, cũng có thể nghe thấy cùng một loại mùi.

 

Phòng ở rất lớn, thậm chí còn rộng lớn đến mức yên tĩnh, nhưng cũng chỉ có hai ông bà và một chú cún ở.

 

Về sau tôi mới biết, con trai một của ông bà bởi vì một trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà mất sớm, cách nay đã qua hơn mười năm.

Bà lão nói, con của ông bà lúc thời điểm ra đi, ước chừng tuổi tác giống với tôi của hiện tại.

 

Ông bà nói, không biết làm sao, nhìn tôi có chút quen mắt.

 

Bà cầm khăn lau chân cho chú cún Hoa Hoa, Hoa Hoa không phản kháng, nó im lặng để bà lau, hai mắt to tròn long lanh nhìn tôi.

 

Bà lão cười nói, Hoa Hoa là con chó rất nhát gan, gặp phải người lạ lần nào cũng cắn om sòm, duy nhất khi nhìn thấy tôi thì ngược lại rất nghe lời.

 

Tôi cảm thấy là lạ nên mới đưa tay cẩn thận từng li từng tí sờ lên cái đầu đầy lông lá của Hoa Hoa, nó cũng rất ngoan ngoãn để tôi sờ mó.

 

Tôi bắt đầu làm bạn cùng họ.

 

Trong nhà có rất ít khách đến, nhưng tôi lại thấy ông bà đôi khi sẽ định thần nhìn chằm chằm ra cửa.

 

Nơi đó là chỗ để dép lê, dù che mưa, cùng chiếc áo khoác mà con trai họ lần cuối cùng ra ngoài nhưng không kịp mang theo.

 

Nhắc tới cũng lạ, lúc tôi chết bất quá cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, những người bạn xung quanh cũng là những người trẻ trạc tuổi tôi. Người trẻ tuổi mà, hoạt động giải trí lúc nào cũng rất nhiều, những đêm Karaoke thâu đêm suốt sáng, điệu nhảy disco sôi động, những thứ này đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

 

Mặc dù tôi không vì lý do này mà bị cảm, nhưng không thể phủ nhận, ngẫu nhiên phóng túng là một việc đem lại sự vui vẻ ít nhiều.

 

Hormone bùng nổ, adrenalin đang trào, trái tim trong ngực kịch liệt nhảy nhót. Đây là đặc quyền thuộc về tuổi trẻ tràn trề sức sống.

Nhưng đến ngày hôm nay, những suy nghĩ đuổi theo hưng phấn, kích thích đó không biết từ lúc nào đã biến mất. Tôi bây giờ mới phát hiện bản thân mình lại cùng những lão nhân sắp nhập thổ càng có tiếng nói chung hơn——

 

Cách sống của chúng tôi thực sự rất giống nhau, mỗi một ngày đều là đang lặp lại, mặt trời mọc mặt trời lặn, thời gian lẳng lặng trôi qua, quá khứ cùng ngày mai không có gì khác biệt, chỉ đợi kết thúc hết một ngày.

 

Tôi nghĩ, cái này có lẽ chính là lý do bọn họ nhìn tôi với phương diện rất lương thiện.

 

Tựa như ranh giới vô hình không thể vượt qua giữa người sống và người chết, những sinh mệnh sống sẽ tự nhiên mà lại gần nhau, những sinh mệnh đã chết đi cũng vậy .

 

Chỉ là, người mà bọn họ chờ đợi sớm đã không còn, mà tôi thì vẫn còn có Hề Dung.

 

Nghĩ xem anh sống có tốt hay không.
Chương kế tiếp