Bệnh Lạ

Chương 13
Tôi lại không nhịn được mà muốn nhìn thấy Hề Dung.

 

Da thịt trên người tôi lúc tốt lúc xấu, may mà chỉ lưu lại chút mùi máu nhàn nhạt, vết thương cũng có thể dùng quần áo che lại. Tôi ngày thường cố gắng tiếp xúc với ông bà ít nhất có thể, cứ như vậy ngày ngày đều qua đi khá nhàn nhạt.

 

Hôm nay tôi lại đến bệnh viện nơi Hề Dung làm việc tìm anh, bên ngoài phòng làm việc của anh lúc nào cũng đông đúc vô cùng, tôi đánh bạo giả làm bệnh nhân đến khám, cùng mọi người góp vui một chút.

 

Mãi đến khi bước tới gần để xem có chuyện gì đang xảy ra, trái tim tôi mới không tự chủ được mà thắt chặt lại.

 

Thì ra là người thân bệnh nhân chạy đến bệnh viện đến khóc lóc om sòm, người này trong tay còn nắm chặt con dao gọt trái cây, xem ra là có chuẩn bị rồi mới đến. Có người đang hoảng hốt thốt lên, gọi bảo vệ nhưng chưa kịp tới, chỉ có hai người y tá đứng lại đối mặt với cái tên điên đang nổi đóa kia.

 

Cây dao kia xém một chút là đâm vào thân trên của Hề Dung.Tôi quả thực là bị dọa đến hồn phi phách tán, toàn thân rét run rồi. Trong nháy mắt đó, tôi chỉ hận không thể nhào tới đem Hề Dung đẩy ra, thay anh đỡ con dao ấy.

 

May mà trước khi tôi định lao ra một khắc kia, bảo vệ liền chạy tới.

"Các người mau nhường đường, nhường đường cho tôi, làm náo loạn cái gì ở đây thế hả?"

 

Lý trí của tôi trở lại, cả người bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng, tranh thủ thời gian hòa vào trong dòng người, dựa vào tường nhường ra một con đường cho đơn vị bảo vệ.

 

Chỉ trong nháy mắt vừa nãy, tôi chính là cảm thấy sốt ruột đến nóng gan nóng thịt, không nghĩ được nhiều như vậy.....

 

Hề Dung...... Anh hẳn là không phát hiện ra cái gì đi?

 

Tôi đưa tay che khuất khuôn mặt, âm thầm cầu nguyện anh không có chú ý tới tôi.

 

Tốt rồi, anh căn bản không có nhìn về hướng tôi đang đứng. 

Mọi chuyện đều ổn định lại rồi, Hề Dung chắc cũng sẽ không còn có nguy hiểm gì nữa, tôi không dám ở lại lâu,liền tranh thủ thời gian ra về.......

 

Ngày 27 tháng 7.

 

Hôm nay tôi thử từ bãi đỗ xe đằng sau bệnh viện đi vào sâu một chút, kết quả thành công thật.

 

Tốt rồi, về sau tôi có thể không cần vụng trộm mấy anh bảo vệ mà có thể đường đường chính chính đi vào nhìn Hề Dung rồi.

 

Lúc 1 giờ, Hề Dung xuống nhà ăn của bệnh viện để ăn cơm, kết quả còn chưa tới mười phút liền rời lên phòng làm việc rồi. Anh trước kia vậy mà luôn mắng tôi ăn cơm nhanh, buộc tôi một miếng cơm phải nhai đến 20 lần mới cho nuốt xuống, kết quả khi có một mình thì bản thân còn ăn nhanh hơn cả tôi!!

Quá đáng vãi!!

 

 

Buổi tối Hề Dung hình như còn một cuộc phẫu thuật, chỉ mới buổi chiều đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

 

Aisss, phẫu thuật, đợi thì đợi thôi, đêm nay không cần ngủ nữa.

 

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của tôi, lúc Hề Dung bước ra khỏi cửa phòng phẫu thuật thì trời đã sáng mất rồi.

 

Ngày 29 tháng 7.

 

Tôi hôm nay đi ra ngoài gấp quá nên có làm vỡ cái chén, cũng may bà lão không có trách tôi, nhưng thật lòng vẫn là có chút áy náy.

 

Gần đây mỗi lần tôi đi sớm về trễ, ông bà kiểu gì cũng sẽ quan tâm hỏi tôi có chuyện gì. Tôi không có cách nào giải thích, đành phải lừa bọn họ là tôi dạo này đang vội vàng tìm việc làm, ngẫm lại cũng thật có lỗi với ông bà.

 

Hôm nay Hề Dung xin nghỉ, hôm qua anh lại đến nhà tôi, thật là, cái căn nhà đắt đỏ rộng lớn thì không ở, cứ chạy tới cái chỗ ấy làm gì không biết?

 

Buổi sáng anh xuống lầu vứt rác, lại cùng ông lão đang tản bộ tập thể dục hàn huyên vài ba câu.

 

Buổi trưa Hề Dung ra ngoài.

 

Anh chắc là đi gặp bạn, rồi nhanh chóng lái xe đi.

 

9h20 anh ấy mới về đến nhà.

 

Anh so với hôm qua ngủ trễ một tiếng đồng hồ.

 

Ngày 30 tháng 7.

 

Hôm nay tôi không dậy nổi, không có cách nào đi xem Hề Dung được nữa.

 

Nửa đêm hôm qua khi về nhà, vết thương lại bắt đầu chuyển biến xấu, cũng may ông bà đã ngủ, tôi thiếu chút còn chẳng về được đến nhà.

 

Thân thể rách rưới này sớm đã chết từ lâu, nói không chừng một ngày nào đó sẽ triệt để hỏng luôn.

 

Khó chịu, thật phiền phức.

 

Ngày 2 tháng 8

 

Hề Dung hôm nay đến cơm trưa cũng chưa ăn, ban đêm cũng không có ra ngoài, anh đây là biến bệnh viện thành nhà của mình rồi?

 

Làm ơn đi, anh như này, sớm muộn gì cũng đột tử mà chết có biết không!

 

Tan làm, tan làm tan làm, nhanh tan làm đi trời, Hề Dung, anh lúc nào mới có thể tan làm?

 

Có thể hay không để cho tôi bớt lo lắng một chút, để tôi yên tâm vắng mặt hai ngày, thật là.

 

Tôi không có ở đây, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đó.
Chương kế tiếp