Bệnh Lạ

Chương 18
Học muội ở bên cạnh dường như đang nói chuyện với tôi rất thích thú, tôi giữ cho nụ cười không tắt,"ừ ừ,a a" để phụ họa, thực tế một chữ đều không có nghe lọt tai.

 

Không khoa trương, tôi thật ý thức được,"Hề Dung" hai chữ này, giống như đã đem toàn bộ đại não tôi chiếm lấy, khiến cho tôi căn bản không có biện pháp để ngừng suy nghĩ về nó.

 

Thậm chí đến mấy món đắt tiền kiểu Nhật này tôi cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt, đơn giản chỉ là đang lặp lại động tác gắp thức ăn, nhai nuốt, đem dạ dày lấp đầy mà thôi.

 

Cứu mạng, tôi đây là thế nào?

 

Ăn xong, tôi chủ động thanh toán hóa đơn, không có dùng đến tiền của Hề Dung.

 

Tôi thích lặng lẽ để dành tiền của anh cho , dù cho bên trong tài khoản chỉ là một dãy số, nhưng chính là nhìn xem rất đã, không biết vì cái gì.

 

Đúng vậy, rất thần kỳ, Hề Dung không nợ tôi, nhưng tôi có chuyện gì cũng đều nói với anh, ví dụ như việc câu lạc bộ liên hoan,đến cả việc tôi phải soạn văn bản, anh đều cũng sẽ cho tôi tiền.

 

Tôi không nhớ rõ là bắt đầu từ lúc nào, hình như từ lúc tôi muốn mua một cái máy tính xách tay mới, muốn hỏi anh mượn trước một chút tiền, về sau sẽ trả lại cho anh.

 

Lúc ra quyết định này cũng đã là suy tư tính kỹ hơn mấy tháng, dù sao chuyên ngành của tôi là học máy tính, lúc nào cũng dùng phòng máy của trường cũng không phải là cách, thời gian phòng máy không mở cửa, mấy văn bản làm xong đều không giao được, cuối kỳ giữa kỳ phòng máy càng là kín người hết chỗ, tôi vì muốn tranh chỗ đều phải dậy từ lúc 5 rưỡi sáng.

 

Mấy ngàn tệ khi đó đối với tôi quả thực là một số tiền vô cùng lớn.

 

Tôi trong bụng đã dựng sẵn kịch bản, nghĩ đến làm sao để lấy cái lý cái tình làm anh cảm động, một ngày ,tôi cuối cùng cẩn thận từng li từng tí cùng Hề Dung nói chuyện.

 

Ai ngờ, Hề Dung nghe xong, khóe miệng cong lên một đường cong rõ ràng , nói: Dô, rốt cục nhịn không nổi rồi? Tôi đang chờ xem khi khi nào thì cậu đến tìm tôi.

 

Sau đó tôi đứng phát ngốc luôn, biểu cảm trống rỗng, dương mắt nhìn anh từ trong ngăn tủ thư phòng lấy ra một cái laptop mới tinh còn chưa mở, cấu hình đỉnh, bộ nhớ lớn,đủ để chứa hết những bộ phim khiêu dâm tôi đã xem và sẽ xem trong suốt cuộc đời.

 

Bằng cách nào đó, cảm giác mơ hồ về khoảng cách giữa chúng tôi đã biến mất. Từ đó về sau,tôi liền không còn ngần ngại khi mượn tiền của anh nữa.

 

Trước mặt Hề Dung, lão tử không cần mặt mũi, dù sao tôi cũng đã gọi qua anh một tiếng bố rồi, hỏi anh mượn ít tiền thì thế nào?

 

Sau đó cái này tựa hồ liền trở thành sự ăn ý giữa hai chúng tôi.

 

Đến mức đã trở thành tình trạng hiện tại, tôi ngay cả chỉ nói một câu tôi cùng bạn học ra ngoài, anh liền trực tiếp gửi tiền cho tôi.

 

Thật ra thì hiện tại tôi không cần nữa,cũng đã có thể tự nuôi sống chính mình, nhưng tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ nói cho anh biết.

 

Thanh toán xong, học muội kéo tôi đến rạp chiếu phim ở tầng cao nhất.

 

Cô bé nói có một bộ phim phim này cô cực kỳ muốn xem, đáng tiếc không tìm được người đi xem cùng, tôi cũng không nghĩ sẽ dập tắt hứng thú của cô bé.

 

Cô hỏi tôi có muốn ăn bắp rang hay không, tôi nói tùy,muốn ăn thì chúng ta mua, thế là cô mua luôn loại cỡ đại của rạp.

 

Ngồi vào rạp chiếu phim, an tĩnh một lát, chung quanh bị bóng tối bao trùm, là môi trường rất thích hợp để đi ngủ, thế là tôi lại bắt đầu nhập mộng rồi.

 

Tôi mơ mơ màng màng suốt khoảng thời gian bộ phim công chiếu, mãi đến khi hết phim mới tỉnh lại, tôi tiếc hùi hụi vì bỏ ra mấy chục tệ, chỉ để ngồi trong rạp ngẩn ngơ.

 

Lúc chúng tôi ra về, gió đêm hơi lạnh, tôi đưa học muội về đến cổng trường.

 

Sau khi tôi nói lời tạm biệt với cô bé,cô bé không hề động đậy.

 

Cô bé ấy thấp hơn tôi một cái đầu, ngước mắt nhìn tôi, chớp chớp đôi mắt to, gió thổi bay lọn tóc cùng tà váy mềm mại của cô.

 

Sau đó cô nói, học trưởng, em rất thích anh.

 

Tôi sửng sốt, thật lâu, khô khan nói ra một câu.

 

"Nhưng chúng ta còn chưa thân."

 

"Ừm." Cô bé cười cười, bộ dáng giống như có chút bi thương "Em đoán anh sẽ từ chối."

 

"Được thôi." Cô bé buông tay:"Chỉ là tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, đã như vậy rồi, coi như xong."

 

Ai, tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

 

Trong một nháy mắt, tôi thậm chí có chút nghi hoặc.

 

Từ tận đáy lòng, tôi thực cũng muốn yêu đương, tôi cũng không phải đồ ngốc, trời sinh là thích cô đơn.

 

Dáng vẻ của đối phương tuyệt đối có thể xem là xinh đẹp, chí ít trong tiêu chí kén vợ kén chồng của tôi là không thể bắt bẻ, tính cách tựa hồ cũng không tệ,cũng không phải loại khó ở gì.

 

Nhưng một người tốt như vậy thậm chí còn có thể xem là ưu tú ở trước mặt tôi, thế mà tôi lại không biết vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào.

 

Tôi dường như đã đánh mất năng lực thích một người, đến việc thử thích một người,tôi cũng không làm được.

 

Học muội quay lưng rời đi, tôi đứng tại cửa ký túc xá, cũng không biết đột nhiên lại xúc động cái gì.

 

Tôi lập tức tay đeo túi xách, xoay người, hướng trạm xe lửa chạy như bay.

 

Nửa giờ sau, đứng trước cửa nhà Dung Hề, tôi nhấn chuông cửa nhà anh.

 

Thời điểm tôi đến đã hơn mười một giờ, lúc này tôi mới nghĩ đến, vạn nhất anh đã ngủ thì phải làm sao, vậy chẳng phải tôi chạy tới đây một chuyến là phí công sao.

 

Chẳng bao lâu,anh ra mở cửa, hỏi, không phải ngày mai mới đến sao?

 

Tôi không chần chừ xông lên, ôm lấy anh.

 

Sau đó nói, ờ, nhưng hiện tại tôi có chút nhớ anh rồi.
Chương kế tiếp