Bệnh Lạ

Chương 19
Thời điểm bước vào kì 2 năm hai,giáo viên phụ đạo đột nhiên tìm tới tôi, hỏi tôi có muốn đi London trao đổi việc họ tập hay không.

 

Tôi lúc này mới nhớ lại năm 3 đại học đích thật là có hạng mục này, chỉ là tôi vẫn luôn chưa chú ý nó, ngược lại thường là nghe các bạn trên lớp nhắc đến nhiều hơn.

 

Cô giáo nói, toàn khóa chỉ có chỗ cho hai người, hạn đăng ký là thứ hai tuần sau.

 

Lại nói, với thành tích học tập của tôi, muốn đi liền có thể lập tức đáp ứng, cơ hội tốt như vậy, tôi tuyệt đối đừng bỏ lỡ.

 

Lúc tôi trở về cũng có chút lưu tâm liền bật máy tính lên web page tra một chút.

 

Vừa tra liền giật mình, hạng mục này có CSC* giúp đỡ, một tháng được nhà nước chu cấp cho một ngàn bảng Anh, bao luôn cả vé máy bay khứ hồi.

 

*Học bổng toàn phần*

 

Tôi tính bằng đầu ngón tay, với năng lực chi tiêu của mình, tiền này thậm chí dùng không hết còn có thể có thêm thu nhập.

 

Từ lúc học đại học đến nay, tôi liều mạng học tập cũng chính là bởi vì nghèo , muốn kiếm thêm một chút học bổng.

 

Năm ngoái cầm trên tay 8000 tệ do nhà nước cấp, lúc ấy tôi thật sự là vui vẻ đến sắp bay lên trời luôn rồi, lôi kéo Hề Dung xông vào MacDonald, xa hoa tùy tiện gọi muốn, bữa này tôi mời!

 

Anh không nói gì chỉ tặng tôi một cái liếc mắt, nói, hừ,chút tiền đồ này.

 

Tôi hếch mặt lên, nói, hứ, 8.000 tệ, anh biết 8.000 tệ này đối với tôi khó kiếm như thế nào không.

 

Đây là thành quả của những ngày không ngày không đêm tôi mài mặt ở thư viện học tập, dậy so với gà còn sớm, ngủ so chó còn muộn, toàn bộ là nhờ những giọt nước mắt chua xót của tôi mà kiếm ra, nếu không tại ngôi trường coi trọng kết quả như này, lại còn là chuyên ngành trọng điểm,tôi sớm đã bị biển người mênh mông dìm đến quần lót cũng không nhìn thấy rồi.

 

Cho dù là như vậy,thì cũng phải biết, thưởng này một năm chỉ có thể xin một lần, tối đa cũng chỉ có tám ngàn tệ.

 

Không biết vì sao,thời điểm tôi biết được CSC một tháng liền cho nhiều như vậy, phản ứng đầu tiên lại là không dám tin.

 

Tôi...... Đây e là dẫm phải cái vận khí cứt chó gì rồi?

 

Giáo viên hướng dẫn đối với việc này rất để tâm, còn cố ý đem tờ đơn đăng ký đưa cho tôi.

 

Sau đó, sau khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, tôi lại rơi vào một loại cảm xúc buồn bã kỳ quái .

 

Tôi không biết người khác nghĩ như thế nào, bất luận kẻ nào trong loại này tình huống này, đều sẽ không chút do dự vui vẻ tiếp nhận.

 

Đây là chuyện rất tốt a.

 

Đối mặt với tờ đơn trống không trước mắt, tôi ngây ngốc nhìn vào dòng thời gian phía trên mô tả dự án.

 

Phải đi một năm......

 

Một năm.

 

Tôi phải rời xa Hề Dung một năm.

 

Nghe rất dài cũng rất ngắn, ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm, đếm lấy đếm lấy cũng trở thành quá khứ, chỉ có chính tôi biết, tôi là đồ hèn nhát, đến việc tách ra khỏi anh một ngày tôi cũng không làm được.

 

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, nếu trong 3 tiếng đồng hồ anh không trả lời tin nhắn của tôi, tôi liền sẽ bắt đầu đứng ngồi không yên; Nếu trong 24 giờ không nhìn thấy anh, liền sẽ mất khống chế mà rơi vào đống suy nghĩ vớ vẩn;trong 48 giờ nếu không đến nhà anh, tôi liền sẽ phát sinh các biểu hiện bệnh lý như là mất ngủ, tinh thần hoảng loạn, chán ăn.

 

Anh quả thực chính là pin sạc điện của tôi, mà tôi chính là một cục pin biến chất, ngày ngày phải dính lấy bên cạnh anh, mới không còn bị ép đến hết điện sập nguồn.

 

Cuối cùng tôi vẫn là xin từ bỏ.

 

Giáo viên hướng dẫn tức giận đến tìm tôi giảng đạo lí, cô hỏi tôi, đến cùng là vì nguyên nhân gì?

 

Cô giáo biết chuyện mẹ tôi đã qua đời, ước chừng cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi, thời điểm năm nhất đại học cô còn vì tôi mà xin cả một năm trợ cấp, cho nên cô đối với tôi phá lệ quan tâm.

 

Cô nói:"Em là học sinh rất ưu tú, nếu có bất luận cái gì khó khăn, trường học sẽ tận lực giúp em giải quyết."

 

Đây là cơ hội rất khó có được, cô không hi vọng em tương lai sẽ phải nuối tiếc.

 

...... Tiếc nuối sao......?

 

Tôi đương nhiên hiểu,đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, cái này còn liên quan đến tiền đồ tương lai của chính tôi.

 

Tương lai một ngày nào đó, tôi sẽ nhớ lại bản thân của hiện tại, bởi vì lựa chọn Hề Dung, mà có cảm thấy hối hận không.

 

Kỳ thật tôi cũng không phải lựa chọn Hề Dung, cái này không liên quan đến anh, cũng không phải vấn đề của anh, tôi chỉ là bại trước sự an nhàn cùng vui vẻ của chính bản thân mình thôi.

 

Thuần túy chỉ là bởi vì...... Tôi phi thường muốn làm một việc biết rõ là không lý trí,nhưng vẫn khư khư cố chấp.

 

Bởi vì khát vọng từ đáy lòng đã vượt qua hết thảy.

 

Thời điểm Hề Dung biết những việc mà tôi đã làm, hết thảy đều đã kết thúc.

 

Nói thật, tôi hoàn toàn không ngờ tới việc anh sẽ phát hiện.

 

Ngày đó anh được nghỉ, đến trường học đón tôi, thời điểm tôi tan học nhìn thấy anh tựa trên thành lan can, đang đối mặt với bảng thông báo của nhà trường.

 

Bảng thông báo bên trên dán rất nhiều thông báo, bao gồm danh sách kết quả lựa chọn cuối cùng cho hạng mục trao đổi kia.

 

Tôi hưng phấn hướng anh vẫy tay, anh đều không để ý tới tôi, tôi lại gọi anh một tiếng, mà tôi lúc ấy vẫn ngây thơ chưa biết nguy hiểm sắp giáng xuống đầu rồi.

 

Hề Dung quay đầu lại, dùng cái loại biểu cảm khó lường đánh giá tôi, tôi nghi hoặc nhìn qua chỗ anh.

 

Sau đó anh năm lấy cổ áo tôi, đem tôi kéo vào văn phòng của giáo viên .

 

Trong lòng tôi trầm xuống, chợt cảm thấy đại sự không tốt.

 

Sau đó, một cách tự nhiên, tôi liền bị phơi bày ra tử hình.

 

Giáo viên hướng dẫn trước trước mặt Hề Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hùng hồn nói: Tiểu gia hỏa này cũng không biết đang suy nghĩ gì, tôi khuyên nó rất nhiều lần, nó liền nói là nguyên do cá nhân, đơn đăng kí cũng không nộp, lần này thì hay rồi, đến tư cách tuyển chọn cũng không có.

 

Về đến nhà, Hề Dung một câu cũng không nói, sắc mặt thâm trầm, khiến tôi toàn thân run rẩy.

 

Anh dùng một loại ngữ khí không thể hiểu nổi hỏi:Cậu đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Vì sao không đi?

 

Tôi cảm thấy lời nói của nah ta chính là đang ngôn tại ý ngoại*, lời kia ngụ ý rõ ràng chính là, đầu óc tôi có phải bị nước vào hỏng rồi không?

 

*nói ít ý nhiều*

 

Tôi không có cách nào giải thích, chỉ là cúi đầu, chịu giáo huấn.

 

Anh thấy tôi không đáp, nói: "Nói chuyện, câm rồi sao?’  Sau lưng tôi đổ mồ hôi như mưa, liếm cái môi khô, tôi trả lời: "Ai, không có đâu, ngài bớt giận, bớt giận."

 

Anh cười lạnh một tiếng: "Đây là chuyện của cậu, cậu đối với chính bản thân mình không chịu trách nhiệm, tôi có gì mà phải tức giận."

 

Vậy anh còn hung dữ với tôi làm gì.

 

Ai, trong lòng ủy khuất, rõ ràng kẻ cầm đầu ngay tại trước mặt, vậy mà anh còn hung dữ với tôi.

 

Người này làm sao lại đáng ghét như vậy.

 

Tôi không chút nghi ngờ, nếu như tôi chính miệng nói ra tôi là bởi vì anh mới không đi, anh nhất định sẽ mắng tôi não tàn, sau đó đem tôi đánh đuổi ra khỏi nhà.

 

Tôi ở trong lòng oán thầm.

 

Anh lại hỏi: "Đến cùng vì cái gì mà không đi?"

 

Tôi vốn định tùy tiện tìm một lý do qua loa đánh lạc hướng một chút, ai ngờ anh một giây sau liền tiếp một câu: "Một tháng một ngàn bảng Anh, cậu ngại tiền quá nhiều, phỏng tay à?"

 

...... Tôi thật không biết anh điều tra rõ ràng như vậy...

 

Tôi nhanh chóng tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tôi cuối tuần muốn xem phục liên 4."

 

Trong lòng tôi nói, nếu như tôi đi trao đổi, liền không có cách cùng anh cuối tuần đi xem chiếu bóng.

 

Tôi nghĩ, có lẽ chính là khi đó, tôi rốt cục ý thức được, tôi muốn cũng không thể rời đi nữa rồi.

 

Còn nhớ ngày trước có nghe qua một câu chuyện, tựa là "tự do."

 

Đã từng có một cô gái trẻ tuổi, cô có được hạnh phúc gia đình mỹ mãn, cũng rất yêu chồng con của mình.

 

Một ngày nọ, cô cùng chồng con xin nghỉ phép đi chơi, ngay trong ngày nghỉ đó, bọn họ ngoài ý muốn gặp phải một trận tai nạn giao thông nghiêm trọng, chồng cùng con của cô gái đó đều chết ngay tại chỗ.

 

Chỉ có cô gái trẻ kia được sống tiếp.

 

Hiện tại, chỉ có mình cô gái đó sinh sống và làm việc.

 

Mà đây chính là tự do.

 

Ban đầu tôi chỉ cảm thấy đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, bây giờ khi nhớ lại, đổi lại lại là một loại tâm tình khác.

 

Vốn dĩ yêu chính là tù khốn, tôi tự nguyện rơi vào bên trong lồng giam của Hề Dung, trói buộc hai chân của chính mình, từ đây cũng không thể thoát được nữa.

 

Thế là tôi đã mất đi tự do, cũng cam tâm tình nguyện trầm mê trong đó.

 

Về sau tôi mới biết được, mỗi một phút mỗi một giây thời gian còn sót lại của tôi, tôi đều đang yêu anh.

 

Mỗi một khắc, mỗi một hơi thở, mỗi một nháy mắt trong sinh mệnh này, tôi đều đang vì anh mà rung động.
Chương kế tiếp