Bệnh Lạ

Chương 20
Tôi đem phần nhỏ nhét lại vào chăn bông, sau đó vươn tay lấy gói thuốc mua được đặt trên đầu giường anh, rồi đi đun một bình nước nóng. Sau đó pha chung với nước lạnh để trở thành nước ấm, rồi đổ vào trong cốc giữ nhiệt, đưa vào lòng bàn tay anh.

Đồ đạc trong nhà thật sự không nhiều lắm, mấy ngày nay anh ấy phải tăng ca liên tục, lại thêm đang bệnh trong người, không có ai quan tâm, chăm sóc cho anh. Nếu tôi không đến, sợ là ngay cả cơm anh ấy cũng không ăn ngon được mấy bữa.

Tôi đem hơn một trăm đồng còn sót lại trong túi vét sạch, một tay tôi cầm túi gạo về, tay còn lại xác một vài bịch rau củ, đậu đỏ, cùng một hộp sữa. Sợ anh không thể tự mình hâm lại đồ ăn, tôi dùng nồi cơm điện nhà anh nấu một nồi cháo ngũ cốc, sau đó chuyển sang chế độ giữ ấm.

Tôi đặt một cái bát rỗng và một đôi đũa bên cạnh nồi cơm điện, để anh có thể nhìn thấy nó và biết là trong nồi có nấu món ngon cho anh.

Tôi nghĩ, sau này có thể tôi cũng không tới nữa, cho dù Hề Dung tỉnh lại có cảm thấy kỳ quái thì cũng đoán không ra là tôi làm đâu.

Lần này, coi như là thực hiện di nguyện cuối cùng của tôi đi.

Thế sự vô thường, lúc còn thì trẻ khinh cuồng này nọ, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cả hai sẽ rời xa nhau, nhưng chuyện đã tới nước này, cuối cùng người chủ động chạy trốn lại là tôi.

Là tôi, không còn đủ tư cách để hành động tùy hứng nữa.

Trước khi đi, tôi không nỡ quay đầu lại nhìn anh.

Khi tôi từ nhà Hề Dung trở về, chân trời đột nhiên mây đen bao trùm, và rồi những giọt mưa nặng hạt trút xuống.

Tôi không mang theo ô, những giọt mưa to bằng hạt đậu ấy đập vào người tôi, đau quá.

Trong quá khứ, tôi đã đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, và hầu hết mọi cửa hàng cùng phong cách trang trí tôi đều nhớ rõ.

Hóa ra sau khi tôi mất, cửa hàng ăn sáng ở trước cổng cũng đóng cửa, thay vào đó là một cửa hàng hoạt động viễn thông mới được mở.

Cái bánh bao của tiệm ấy đặc biệt rất ngon, ông chủ là một ông bố bỉm sữa mới hơn ba mươi tuổi, anh ấy vừa quản lý tiệm vừa phải chăm cho cô con gái nhỏ 3 tuổi.

Cô bé được ba cột cho hai chùm bím tóc trên đầu, gặp người khác liền cười rất tươi, cô bé đáng yêu tới nổi khiến tôi lấy kẹo ra trêu chọc mỗi khi nhìn thấy.

Có lẽ họ chuyển đến một nơi tốt hơn, có một cuộc sống ổn định hơn, tôi nghĩ, khi họ rời khỏi đây, họ cũng sẽ cảm thấy buồn chứ?

Thì ra, chia ly, cũng là chuyện thường tình trên thế gian.

Tôi chưa bao giờ đi chậm như vậy.

Người đi bộ hoảng loạn chạy tìm chỗ trú mưa, những chiếc xe ô tô thì lao nhanh trên đường, khiến cho những vũng nước ào ào văng tung tóe lên người tôi, nháy mắt quần áo của tôi bị nước văng ướt đến không thể ướt thêm. Không cần nhìn tôi cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình nhất định rất giống một chú gà đáng thương bị bỏ rơi.

Tôi cũng không quan tâm mấy, cũng không chỉ vào tài xế mà chửi bới như những người qua đường khác.

Dù sao, một người đã chết sẽ không để tâm đến những điều nhỏ nhặt ấy.

Tôi giẫm lên vũng nước đục ngầu, mặc cho nước mưa từ đỉnh đầu chảy xuống dưới. Trong hình ảnh phản chiếu của mình, tôi nhìn thấy một khuôn mặt người không ra người quỷ không ra quỷ, tái nhợt gầy yếu, bị sóng nước gợn tạo nên hình ảnh hết sức quỷ dị.

"Tôi" có vẻ rất buồn.

Thân thể càng lúc càng nặng nề, giống như có thứ gì đó đang kéo tôi rơi xuống, trói chân tôi lại, quấn lấy cơ thể tôi, không cho tôi tiến về phía trước.

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, đó là lưu luyến còn sót lại của tôi trên thế gian này.

Tôi không muốn đi... Tôi vẫn chưa muốn đi.

Đúng lúc này, phía sau tựa hồ vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, đạp nước mà đến.

Như thể ai đó đang chạy trong màn mưa, âm thanh đó đang đến gần hơn và gần gũi đến lạ.

Màn mưa màu xám giống như chia thế giới thành vô số những mảnh rải rác.

Dường như trước mắt tôi là hình ảnh của một thế giới khác —— tôi mù quáng đi về phía trước mà không biết sẽ đi đâu về đâu, bất quá thì giống như một u hồn tự do lướt trên nhân thế đầy nhộn nhịp, nhưng trong dòng người chật chội ấy, vẫn không có người tôi muốn gặp.

Tâm niệm vừa động, tôi dường như là dự cảm được gì đó, lồng ngực như bị ai đó gắt gao siết lại, kịch liệt đau đớn, cơ hồ khiến tôi không cách nào hô hấp.

Tôi quay đầu lại.

Trước mắt là làn nước mưa xối xả bao phủ, thân ảnh Hề Dung lại xuất hiện rất rõ sau lưng tôi.

Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi một lần nữa trở lại hoàn chỉnh, thời gian như thể quay ngược lại, tôi ngỡ rằng mình đã sống lại, những mảnh gương vỡ được ghép lại vào vị trí ban đầu, hợp nhất thành một hình tròn hoàn hảo.

Tất cả giống như một phép lạ.

Trong cơn mưa xối xả ấy, anh gào thét: "Nguyễn Lê! Có phải là em không? ”

Trong giọng nói của anh mang theo một loại cố chấp đến điên cuồng.

Khắp nơi trên khuôn mặt dính đầy vết nước, trong mắt anh gợn lên những tơ máu ghê sợ, anh thậm chí còn không dùng đến ô, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, cả người thì ướt đẫm. Những giọt mưa từ mái tóc anh nhỏ xuống khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đen kịt hỗn loạn đến cực điểm, ánh lên vô số cảm xúc tôi không hiểu.

...... Dáng vẻ này của anh, thật sự đã điên rồi.

Điều tôi lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

Ngay thời điểm ấy, tôi thực sự không biết mình nên hạnh phúc hay đau buồn.

Trong nháy mắt Hề Dung xuất hiện trước mắt tôi, mỗi một chỗ trên thân thể tôi đều vui mừng nhảy nhót, đại não giống như đang đốt pháo hoa, đó là một loại vui mừng đến cực hạn, là ước muốn mà tôi không nghĩ nó sẽ tới.

Tất cả những người đang đi đường đều né ra, trong đầu tôi mọi thứ dường như trở nên thật bùng nổ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng hay tránh né, thì anh đã xông tới, đem cả người tôi gắt gao ôm chặt vào trong lồng ngực, sức lực lớn đến nổi dọa người.

Cơ thể ấm nóng hòa quyện với màn mưa lạnh lẽo.

Tôi cảm nhận được sự run rẩy khi anh ôm tôi vào lòng.

Anh nói với giọng điệu đầy đau đớn, "Em về rồi."

Gằn từng chữ một “Nguyễn Lê, cuối cùng em cũng về rồi.”

Hề Dung gần như nghiến răng nghiến lợi mà trầm giọng nói: "Em đừng mơ có thể rời bỏ anh, em đừng hòng nghĩ tới, em phải ở bên cạnh anh, mãi mãi. ”

Thời gian dường như ngừng lại.

Tôi bị mắc kẹt trong cái ôm kéo dài giữa hai cảm xúc, cảm giác vừa muốn cười nhưng lại cười không nổi.

Hề Dung à, có những cố chấp anh phải tập buông xuống, người đã chết nên hoàn toàn quên đi.

Tôi nhìn trước ngó sau, trốn đông trốn tây, và trong lòng đã niệm lời nói này không biết bao nhiêu lần, thay vì khuyên bảo anh, không bằng tôi đang tự cảnh cáo chính mình.

Nhưng kết quả, anh không buông được, và tôi cũng vậy.
Chương kế tiếp