Bệnh Lạ

Chương 4
Vì quá mải mê suy nghĩ tới chuyện đó, mà tôi đã thức trắng nguyên đêm.

Ngày hôm sau khi bình minh ló dạng, tôi mới gù gà gù gật đứng dậy, hồi tôi chuẩn bị vào giấc thì trời đã tầm 6 giờ, chớp mắt đã tới trưa. Hề Dung đã không thấy đâu nữa.

Giống hệt như ngày hôm qua, anh ta sẽ không về trước 6h chiều, tôi tranh thủ vào bếp làm một tô mì gói, mà thật ra tôi cũng không đói lắm.

Thời điểm anh ta về nhà có mang theo một chiếc điện thoại mới, anh bảo điện thoại trước của tôi bị hỏng mất rồi, cho nên mới tặng tôi chiếc điện thoại mới.

Thời buổi hiện đại, có số điện thoại như có được tất cả, không có số điện thoại cũ, tôi không thể đăng nhập vào các tài khoản xã hội cũ của mình.

Mặc dù tôi không có nhiều bạn lắm...

Hôm nay trên người tôi xuất hiện rất nhiều vết thối rữa, nó vừa đau vừa ngứa, còn không ngừng chảy ra mấy chất lỏng kì lạ. Thời điểm Hề Dung không có ở nhà, tôi đã thay hết hai bộ áo, cuối cùng vẫn lựa chọn chiếc áo phông dài tay màu đen che khuất đi những vết thương ghê rợn trên người, miễn không làm dọa đến anh là được.

May mà ta gương mặt của tôi không có vết trầy xước gì hết, nếu không tôi thật sự không dám tưởng tượng đến bộ dạng đó của mình.

Đặc biệt là ở trước mặt Hề Dung, tôi thật sự cảm thấy xấu hổi vì điều đấy.

Thật kỳ lạ, trong tiềm thức của tôi rất không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng kinh khủng ấy của mình.

Tại sao nhỉ?

Tôi không tài nào trả lời nổi, bởi vì tôi thật sự không biết.

Tôi vốn dĩ muốn kêu Hề Dung đưa mình tới bệnh viện, bởi tôi không tìm giấy tờ tùy thân của mình trong căn nhà này, nhưng tất cả đều không thấy, không có những thứ đó tôi làm sao bước chân ra ngoài được.

Nhưng đến khi tôi đứng trước mặt anh ấy, tôi lại chẳng thể phun ra những lời tôi muốn nói ra khỏi miệng.

Kết quả không đợi cho tôi mở miệng, Hề Dung lại dẫn đầu nói trước: “Nếu cậu đã khỏe hơn rồi, thì tôi sẽ dọn ra ngoài ở, nhưng đến kỳ khám bệnh tôi vẫn sẽ đến đây.”

Tôi thực sự sửng sốt một chút: “Cái gì cơ?”

Tôi thực sự không mong đợi anh ta nói đi dễ dàng như vậy, kỳ lạ thay, anh dường như chấp nhận chứng mất trí nhớ của tôi khá tốt đẹp, ngoại trừ một chút ngạc nhiên lúc mới gặp ra thì tôi không thấy bất cứ biểu hiện nào khác của anh nữa.

Tôi rối rắm giữa ý định có nên níu giữ anh ở lại hay không.

Tôi chỉ đơn giản muốn hỏi anh về những chuyện đã xảy ra với tôi, tôi mắc bệnh gì, nhưng tôi lại có chút không muốn hỏi, bởi vì trực giác nói cho tôi biết rằng đấy không phải chuyện tốt lành gì.

Tôi hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt ngược vào trong.

Tôi cũng không rõ bản thân mình muốn gì, liệu có muốn anh rời đi hay không.

Nhắc mới nhớ, không tính đến việc tôi mất trí nhớ (sau này cũng không nhớ nữa), tôi chỉ mới gặp anh có một ngày, thậm chí tôi còn không biết gia đình anh sống ở đâu, kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng.

Vậy rốt cuộc tại sao lòng tôi lại thấy buồn tủi khi nghe anh rời đi chứ?

Đêm ấy, Hề Dung thực sự thu dọn đồ đạc và rời đi mà không gây ra tiếng động nào.

Lại là một đêm mất ngủ với tôi, và ngày hôm sau tôi phát hiện ra có điều gì đó rất không ổn.

Tôi không thể đứng dậy được.

Dưới thân là khăn trải giường bị chất lỏng màu vàng đục làm cho ướt nhẹp, tứ chi tôi cứng đờ, thử dùng sức, xương cốt tôi giống như thiết bị cũ kỹ lâu năm mới hoạt động lại, chúng phát ra tiếng kêu răng rắc.

Cơn đau nhức đánh úp về phía tôi, toàn bộ phía sau lưng đều là ướt sũng, tôi biết đấy không phải là mồ hôi.

Nhất thời không cử động chân tay được, tôi muốn với tới lấy chiếc điện thoại di động để trên đầu giường, trong đó chỉ có duy nhất một dãy số của Hề Dung.

Không còn cách nào khác, tôi là người có trí nhớ rất kém, nên tôi chẳng thể nào nhớ nổi dãy số điện thoại của mấy người bạn cũ.

Nhưng tôi đã hoàn toàn thất bại, thân thể này giống như không chịu nghe theo khống chế của tôi, ngay cả động tác đơn giản như vậy cũng không làm được.

Thật trớ trêu làm sao, tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, chỉ sau một đêm, bệnh tình của tôi đã chuyển biến xấu đến như vậy.

Không lẽ tôi phải bỏ mạng trên giường sao...

Tôi không muốn đâu…… sao lại quá đáng với tôi vậy chứ……

Hò hét lâu vậy mà ông trời không thèm nghe lấy lời thỉnh cầu của tôi, trên người tôi đau quá, cảm giác toàn thân từ từ mục rữa như thể so sánh được với việc bị tra tấn trên chảo dầu, mỗi một giây đều là tra tấn thống khổ.

Ngày thường tôi có thể nói là lương thiện nhất xóm, tôi còn không nỡ bóp chết một con nhện nhỏ lỡ rơi trúng người tôi. Cớ sao tôi phải nhận lấy loại tra tấn không bằng chết này chứ.

Không biết qua bao lâu, tôi dần mất đi ý thức.

Trong lúc tôi đang mơ hồ, một giọng nói lạnh lùng dường như từ phương xa truyền đến.

Anh ta đang nói: “Em đã hối hận chưa?”

Hả, đang hỏi tôi à?

Giọng nói kia lặp lại lần nữa: “Em đã biết hối hận chưa?”

Cái gì mà hối với chả hận chứ. Lòng tôi yên lặng mà nói.

Tôi muốn được sống.

Tôi nghe thấy giọng nói của mình vang vọng lúc xa lúc gần, cuối cùng là phát ra từ chính trái tim của mình.
Chương kế tiếp