Bệnh Lạ

Chương 3
Hề Dung thật sự đã sống trong nhà tôi hả trời.

Dù đã nhiều lần thuyết phục bản thân không được phép tin lời người lạ, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến tôi chẳng thể chối cãi được.

Anh ta có chìa khóa nhà tôi, trên đấy còn treo cái móc khóa hình đầu con mèo cùng kiểu với chìa khóa nhà tôi.

Toàn bộ quần áo cùng với vật dụng cần thiết đều được đặt trong nhà, duy nhất có chỗ khác biệt, chính là bên cạnh xuất hiện thêm mấy đồ vật dư thừa không phải của tôi, từ trong phòng khách đến tận phòng ngủ.

Ví dụ nha, tự nhiên xuất hiện một dãy quần áo sơ mi tươm tất được treo gọn gàng kế bên mấy cái quần áo của tôi, chưa kể tất cả dãy áo đấy chỉ toàn màu đen, tiếp nữa nè, trong nhà tắm còn xuất hiện thêm một bàn chải đánh răng khác nằm trong ly của tôi, trên bàn còn bày ra một đống sách cùng tài liệu nhìn tên thôi mà tôi còn không biết đọc rồi.

Và tất nhiên chủ nhân của nó không ai khác chính là Dung Hề, tôi thầm nghĩ có lẽ anh ta mắc căn bệnh cưỡng chế quá mức rồi. Bởi vì hầu như ở nhà tôi rất lười hay dọn dẹp nhà cửa, nhưng Hề Dung lại rất kĩ lưỡng sắp xếp mấy món đồ linh tinh của tôi từ thấp tới cao, không lệch một cm nào.

Theo lời anh nói, mỗi ngày anh đều lau chùi rồi xịt khử khuẩn khắp nhà một lần.

Sau khi biết chuyện này, thú thật tôi muốn kiếm cái quần đội lên đầu lắm, không cần nhìn gương tôi cũng đủ biết mặt mày đỏ đến cỡ nào.

Nhìn đi, đều là người trưởng thành như nhau, mày còn chả biết cái đồ nào nhỏ đồ nào to nữa kìa……

Tôi vờ bình tĩnh hỏi Hề Dung, nếu anh chăm sóc một bệnh nhân tốt đến vậy, anh không sợ bệnh viện mình đóng cửa sớm à?

Huống chi tôi còn chả có nhiều tiền, thật là... haizz

Người nào không biết nhìn vô còn tưởng tôi với anh sống chung đấy.

Hề Dung nghe xong lời này liền cười nhẹ, nói, đây là dịch vụ đặc biệt.

Haizzz, dịch vụ đặc biệt gì, sao nghe đến tai tôi cứ ái muội kiểu gì ấy, trời ơi xấu hổ quá đi.

Tôi không nghĩ là Hề Dung có hứng thú với tôi đâu.

Câu trên là do tôi tự biết ý thức về bản thân mình, tôi sinh ra vốn đã là một đứa nhạt nhẽo thiếu muối rồi, căn bản nào dám trèo cao với đối phương.

Huống chi, loại dày vò đấy đã tra tấn tôi suốt thời gian qua.

Nhà tôi có một gian phòng lớn và hai phòng nhỏ, phòng lớn là chỗ tôi ngủ, Hề Dung thì ngủ ở phòng nhỏ, hai người ăn ý mà không quấy rầy nhau.

Buổi tối đầu tiên Hề Dung xuất hiện, tôi phải đóng cửa trước khi ngủ, mắt luôn căng chặt, đem cửa phòng khóa trái lại, không để cho bản thân mộng du đi vô tủ lạnh lần nữa, cũng thuận tiện đề phòng đối phương nếu anh ta là kẻ xấu.

Nhưng đến khi lên giường nằm rồi, tôi bắt đầu không ngủ được.

Tôi đem quần vén lên, nhìn xuống chỗ đùi có mấy lỗ thủng hồi sáng, một màu đỏ sẫm tụ lại trên da, miệng vết thương có chút thối rữa, và sưng mủ lên, nhìn thôi đã thấy đáng sợ.

Không bình thường chút nào, chuyện này tuyệt đối không bình thường……

Lòng tôi bồn chồn, nói không hoảng hốt tuyệt đối là nói dối.

Tôi chỉ mới có 23 nồi bánh chưng, những năm tháng tuyệt vời của cuộc đời tôi chỉ mới bắt đầu, tôi khôm dám đùa giỡn với thân thể của mình, nếu chết rồi sẽ đáng tiếc lắm.

Tôi vẫn còn quá nhiều điều tuyệt vời chưa trải qua, tôi còn chưa có một mảnh tình vắt vai để đời nữa mà.

Đúng vậy, đừng hỏi gì hết, tôi chính là độc thân từ trong bụng mẹ đấy.

Không được, tôi đã hạ quyết tâm rồi, ngày mai nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.

Có lẽ Hề Dung sẽ giúp tôi được……

Tôi nằm trên giường với tư thế hình chữ đại, nội tâm lặng lẽ rơi lệ.

Tôi mới có 23 tuổi à, tôi còn chưa được hưởng qua hương vị tình yêu, sao có thể mắc căn bệnh nan y được chứ, đầu óc vốn đã có bệnh rồi, giờ trên người cũng xảy ra vấn đề là sao vậy hả.

Cuộc đời tôi sao mà bi kịch dữ vậy trời.

Sớm ngày tôi hói đầu cho ông trời xem.
Chương kế tiếp