Bệnh Viện 444

Chương 2: Thông báo tuyển dụng
Sau đó . . .

Trong hành lang cũng chỉ còn lại một mình Đới Lâm.

Nhưng mà trên cổ của anh lưu lại dấu vết có chút mờ nhạt của hai bàn tay bóp lấy cổ của anh!

Đó là . . .của “con ma”. . . đã trốn thoát sao?

Sau đó, dấu vết bàn tay kia cũng hoàn toàn tan biến . . .

Trong đầu Đới Lâm vẫn còn nhớ rõ hình ảnh hai bàn tay bị chặt đứt bên trong không gian đen tối đó!

Chuyện này giống như là . . .

Có liên quan đến mắt phải của anh?

Hai bàn tay này là một điều kinh khủng ở trong mắt anh, sao lại có thể khiến chúng đứt lìa như vậy?

Trong lúc nghĩ về đôi bàn tay bị đứt lìa kia, màu đen bên trong mắt phải của nh cũng từ từ tiêu tán, giống như là thức ăn trong dạ dày bị axit phân hủy vậy. Sau đó, trong đầu anh bỗng xuất hiện một số thông tin.

Đôi bàn tay bị cắt đứt này đã bị anh hấp thu? Mà những tin tức anh nhận được là . . .

Ngay sau đó, cơ thể của Đới Lâm lại tan biến . . . Từng chút một!

Bên trong căn phòng bao trùm một màu trắng.

Phía sau cái bàn có ba người đang ngồi đó.

Phía trước bàn có khoảng mười mấy chiếc ghế không tựa.

Ba người kia, tất cả đều mặc áo blue trắng dành cho bác sĩ.

Người ngồi ở giữa, là một anh chàng còn khá trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú.

Hai người ngồi bên cạnh là một nam một nữ.

Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nói: “Từ trước đến nay, những ứng viên có đôi mắt bị Viện trưởng cấy vật bị nguyền rủa vào đều chưa có một ai còn sống sót sau quá trình tuyển dụng! Người này chắc chắn đang ẩn chứa thiên phú đáng kinh ngạc.”

“Thiên phú cũng chỉ là thiên phú mà thôi.” Người con gái ở bên cạnh nói: “Còn phải xem vận mệnh của anh ta nữa.”

Đúng lúc này, một người xuất hiện ở trước mặt bọn họ!

Không ngờ chính là Đới Lâm!

“Chúc mừng anh, bác sĩ Đới Lâm.”

Lúc này, Đới Lâm lại vô cùng bình tĩnh, hỏi: “Các người là . . . Ai?”

Người đàn ông trẻ tuổi đáp: “Đầu tiên, để tôi giải thích cho anh hai chuyện. Thứ nhất: Anh đã vượt qua thông báo tuyển dụng bệnh viện Số 444 của chúng tôi, hơn nữa anh còn là người duy nhất còn sống sau thông báo tuyển dụng của quý này. Bắt đầu từ bây giờ anh chính là bác sĩ thực tập của viện chúng tôi, cho dù anh có đồng ý hay không thì cũng không thể chống lại, giống như cách chúng tôi được tuyển chọn trước đây. Thứ hai: Hi vọng anh không nên oán hận chúng tôi, bởi vì năm đó chúng tôi cũng nhận được đoạn tin nhắn kia giống như anh, cũng đã trải qua thông báo tuyển dụng đáng sợ đó để đến bệnh viện này.”

Đới Lâm rất ngạc nhiên, đại não không thể nào giải thích được những lời người đàn ông trẻ tuổi này vừa nói ra.

“Nếu . . . tôi đoán không sai, tất cả những việc tôi vừa mới trải qua là một lần . . . Thông báo tuyển dụng sao?”

“Bản thân tôi cũng cảm thấy rất có lỗi về điều này. Nếu như có thể đưa ra lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn không có tính người như thế để làm thông báo tuyển dụng bác sĩ. Nhưng đây đều là quy định của Viện trưởng bệnh viện, tôi không thể can thiệp được. Tôi rất hiểu cho cảm giác của anh lúc này, năm đấy tôi cũng từng ngồi ở trên cái ghế đó giống như anh.”

Tài ăn nói của người đàn ông này rất tốt, chỉ vài ba câu nói đã thay đổi lập trường của hai người về cùng một hướng.

Nhưng Đới Lâm cũng không phải kẻ ngu nên đâu dễ dàng bị lung lay như vậy. Trong lòng anh không buông lỏng cảnh giác một chút nào. Anh chỉ muốn biết là cuối cùng thì đối phương muốn làm gì? Nhường lại vị trí bác sĩ ở đây cho anh sao?

Đây chắc chắn không phải là một bệnh viện chính quy. Lúc này, trong đầu anh nhớ đến tin nhắn kia. Bên trên viết đây là bệnh viện tiếp nhận điều trị . . . Những người chịu lời nguyền ma quái?

“Bây giờ tôi xin tự giới thiệu về bản thân một chút.” Đối với sự cảnh giác của Đới Lâm, người đàn ông trẻ tuổi này không lộ ra biểu hiện bất ngờ, tiếp tục nói: “Tôi tên là Ấn Vô Khuyết, là phó viện trưởng của bệnh viện Số 444 này, việc tuyển dụng nhân sự là do tôi phụ trách. Mặc dù là nói như vậy, nhưng việc lựa chọn nhân viên một cách cụ thể là do Viện trưởng quyết định. Cho nên, nếu như anh muốn hỏi chúng ta vì sao lại lựa chọn anh thì tôi cũng không có cách nào để trả lời, điều này chỉ có Viện trưởng biết rõ.”

Đới Lâm quan sát xung quanh, căn phòng bao trùm một màu trắng này rộng khoảng mười mét vuông nhưng lại không có một cái cửa sổ nào.

Xung quanh là những chiếc ghế không tựa. Theo như lời Ấn Vô Khuyết thì đây vốn là chỗ ngồi cho những người vượt qua thông báo tuyển dụng. Nhưng bây giờ lại chỉ có một mình anh.

Trước mắt ba người, ngoại trừ Ấn Vô Khuyết ra thì còn có một nam một nữ, người đàn ông kia nhìn qua thì cao lớn lực lưỡng, mà vẻ ngoài của người phụ nữ kia lại quyến rũ lạnh lùng.

Không có đường nào để chạy trốn, đối phương đông hơn anh, tầm vóc lại còn to cao hơn anh. Nếu như muốn sử dụng vũ lực thì chắc chắn anh sẽ rơi vào thế hạ phong.

Hơn nữa đây rõ ràng không phải là cách bắt cóc thông thường. Rõ ràng anh cảm giác được mình hôn mê chưa được bao lâu, có thể đưa anh đến nơi này chỉ trong chớp mắt thì không thể nào là khoa học công nghệ của nhân loại bây giờ được. Với tư cách là một bác sĩ, anh rất rõ ràng không thể nào tồn tại thuật thôi miên giống như trong tiểu thuyết và phim ảnh được.

Cũng may, trước mắt ý định của đối phương là để anh nhận chức tại bệnh viện này. Họ không đòi hỏi tiền bạc của anh, cũng không có ý định gây tổn thương tới thân thể anh. Nhưng thực lực hai bên khác biệt lớn đến như vậy, hoàn toàn không cần phải nói dối anh.

“Nói một cách đơn giản . . .” Sau khi Đới Lâm điều chỉnh lại tâm trạng thì nói: “Sau này tôi nhất định phải làm việc ở nơi này đúng không? Còn nữa, bệnh viện của các người là . . . Trị liệu cho những người chịu những lời nguyền ma quái . . . thật ư? Các người cũng tương tự như những người xua đuổi ma quỷ ở trong phim sao?”

Lúc nói lời này, Đới Lâm cũng cảm thấy rất hoang đường, nhưng trải qua những chuyện kinh dị vừa rồi đã khiến chủ nghĩa duy vật mà anh được giáo dục và tiếp nhận từ nhỏ đã bị nghiền nát.

Nhưng là một bác sĩ lâm sàng, anh vẫn luôn coi trọng thực tế hơn là lý thuyết, trình độ tiếp nhận hiện tượng hay sự vật khác thường cũng cao hơn so với người bình thường rất nhiều. Giống như khi gặp trường hợp bệnh lý khác hoàn toàn với lý thuyết trong sách vở, anh đều có thể tiếp nhận sự thay đổi.

Trái lại sắc mặt Ấn Vô Khuyết khẽ thay đổi. Dường như anh ta nghĩ Đới Lâm không la hét thì cũng sẽ phản kháng lại một cách mạnh mẽ.

“Không sai. Nhưng mà chúng tôi không thần thông quảng đại như vậy.” Lúc này, vị nữ bác sĩ xinh đẹp kia lên tiếng: “Thật ra mỗi người chúng tôi đều giống như anh, là bị ép mặc áo blouse trắng lên người. Chúng tôi không có bất kỳ phương tiện nào để giết chết quỷ, nhiều nhất cũng chỉ có thể dựa vào vật bị nguyền rủa được ban cho. . . Giống như đôi mắt này của anh có thể tạm thời ngăn được bọn chúng. Cái gọi là vật bị nguyền rủa này thực chất là vật thể bị hạ lời nguyền được cấy ghép vào người. Chỉ có lời nguyền của ma quỷ mới có thể có thể đối phó được với ma quỷ.”

“Đây là lấy độc trị độc sao?” Những từ ngữ chỉ xuất hiện ở trong phim truyện hay trò chơi lại đang được Đới Lâm tiếp thu khiến thế giới quan do anh xây dựng bị phá vỡ một lần nữa.

“Ngay cả như vậy, khi đối mặt với ma quỷ chúng ta vẫn rơi vào thế yếu.”

Nghe thấy câu ‘rơi vào thế yếu’, khiến anh thở dài ở trong lòng.

Trên thông báo tuyển dụng cũng nói rõ ràng như vậy, ‘thế yếu” này phải làm thế nào đây?

“Bác sĩ Cao, cho bác sĩ Đới xem qua bản hợp đồng một chút đi.”

Nữ bác sĩ có vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng kia đứng lên, cầm lấy một xấp giấy đi tới trước mặt Đới Lâm.

“Đây là hợp đồng dành cho bác sĩ thực tập của bệnh viện chúng tôi.” Nữ bác sĩ nói: “Làm phiền anh ký tên đi.”
Chương kế tiếp