Bệnh Viện 444

Chương 3
Đới Lâm nhận lấy hợp đồng, bắt đầu kiểm tra xem xét cẩn thận.

Anh kiểm tra khá là nghiêm túc, mà Ấn Vô Khuyết cũng rất có kiên nhẫn, không thúc giục.

“Cái này…” Nhưng mà Đới Lâm càng xem, sắc mặt lại càng khó nhìn: “Cái này… cái này…”

Đối với phản ứng của anh, nữ bác sĩ sớm đã tính đến, nói: “Năm đó, lúc tôi ký hợp đồng lần đầu tiên, phản ứng của tôi cũng giống như của anh vậy. Không sai, công tác trong bệnh viện của tôi là vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là bác sĩ khoa ngoại.”
Nhìn đến trang cuối cùng của hợp đồng, Đới Lâm giơ tay lên, vuốt ve cằm mấy lần.

“Tôi có thể hỏi lại một chuyện… tôi nhất định phải ký tên sao?”

“Nếu như anh từ chối,” Bác sĩ nữ dường như chỉ chờ anh hỏi đến vấn đề này, nhanh chóng hồi đáp: “Chúng tôi cũng chỉ có thể để anh nằm trong nhà xác bên trong bệnh viện của chúng tôi thôi. Tôi tuyên bố trước, đây không phải là uy hiếp, năm đó tôi cũng đã từng hỏi qua vấn đề như anh, mà tôi cũng đã tận mắt thấy qua, người từ chối ký hợp đồng sẽ có kết cục gì. Chúng ta đều là nô lệ của viện trưởng, chỉ cần viện trưởng muốn thì có thể giết chết bất cứ một bác sĩ nào ở trong bệnh viện này, ở bất cứ thời gian nào.”

“Chẳng lẽ viện trưởng… cũng bị thông báo tuyển dụng đưa đến sao?”

“Tốt nhất là anh đừng có hỏi đến chuyện của viện trưởng. Anh chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đối với chúng ta mà nói, viện trưởng tồn tại như Thần Ma vậy, chúng ta tuyệt đối không có khả năng phản kháng ông ấy.” Ấn Vô Khuyết nhắc nhở: “Bác sĩ Đới, muộn nhất là… tôi xem qua thời gian một chút, trước không giờ nửa đêm, không còn nhiều thời gian, nếu như trước thời gian đó anh không ký tên vào phần hợp đồng này… ừm, lời của bác sĩ Cao lúc nãy tuy có hơi khó nghe nhưng đúng là sự thật đấy.”

Bác sĩ nữ họ Cao nhìn về hướng Ấn Vô Khuyết, nói: “Nói cho dễ nghe thì tử vong vẫn là tử vong thôi, không có gì thay đổi.”

Từ đầu tới cuối, vị bác sĩ có dáng người khỏe mạnh kia đều không nói một câu nào.

Đới Lâm chú ý tới, khi nhắc đến viện trưởng, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh và ánh mắt của Ấn Vô Khuyết lập tức thay đổi, biểu cảm biến thành vô cùng nghiêm trọng, giọng điệu cũng không khách khí như lúc nãy nữa.

Cái này nhìn không giống là đang diễn kịch. Mà lại, lúc nói “Tuyệt đối không có khả năng phản kháng”, Đới Lâm chú ý Ấn Vô Khuyết cắn trọng âm ở trên ba chữ “tuyệt đối không”. Anh cảm nhận được là hình như Ấn Vô Khuyết cũng vô cùng căm hận cái người gọi là viện trưởng này.

“Không sao.” Ấn Vô Khuyết nói: “Dù sao hôm nay cùng ngày mai đều không có ca phẫu thuật, tôi có thể ở nơi này chờ anh. Nếu trong lòng bác sĩ Đới có nghi ngờ, có thể cân nhắc.”

Giọng điệu của Ấn Vô Khuyết vô vùng khách khí, nhưng Đới Lâm nghe ra được trong giọng nói của anh ta vô cùng tự tin.

“Được, tôi ký. Cho tôi một cây bút.”

Đới Lâm không do dự.

Phần nội dung của hợp đồng này, trên góc độ của pháp luật mà nói thì không có bất kỳ lực ràng buộc nào.

Cho nên, nhiều hơn, chỉ sợ là một loại lực lượng siêu nhiên, giống như lập khế ước giữa nhân loại và ma quỷ trong phim ảnh của phương Tây.

Nhưng mà, với tình huống trước mắt, Đới Lâm không có lựa chọn nào khác. Anh không ký thì phải gánh chịu nguy hiểm đến tính mạng. Lùi một bước thì người trước mắt cũng có biện pháp ép buộc anh ký. Anh không cảm thấy là cảnh sát cùng pháp luật có biện pháp tạo thành bất cứ uy hiếp gì với những người trước mắt.

Đã như vậy rồi thì cần gì lãng phí thời gian đâu nhỉ? Còn không bằng phối hợp một chút, có thể bớt chút đau khổ.

Bác sĩ Cao đưa bút cho Đới Lâm, lật đến trang cuối cùng.

Tiếp đó, Đới Lâm cầm lấy bút, ký tên mình lên trên vị trí của bên B.

“Từ ngày mai trở đi…”Ấn Vô Khuyết nhìn Đới Lâm ký tên, sắc mặt lập tức đẹp trở lại. nói: “Bác sĩ Đới, tạm thời anh đi theo bác sĩ Cao Hạp Nhan, tiến hành luân chuyển thực tập ở phòng khám bệnh ngoại khoa oan hồn.”

Sau đó, anh ta đứng lên, đi đến trước mặt Đới Lâm, vươn tay, khẽ cười nói: “Hoan nghênh anh đến gia nhập bệnh viện của chúng tôi, bác sĩ Đới Lâm.”

Đới Lâm chú ý tới, phần nhiệt tình vị phó viện trưởng này hình như vượt qua khỏi phản ứng bình thường của một lãnh đạo đối với một thí sinh trúng tuyển.

Đối với chuyện này, ngược lại anh có chút cảnh giác.

Đới Lâm biết rõ, hiện tại tình hình còn mạnh hơn người, trước tiên anh lựa chọn cúi đầu, sau này, tùy tình hình mà hành động.

Thế là, anh cũng cầm lấy tay của Ấn Vô Khuyết.



“Đây là phòng nghỉ cho bác sĩ của anh.”

Đới Lâm nhìn phòng nghỉ cho bác sĩ có chút rộng rãi ở trước mặt, rất là kinh ngạc: Đây là chỗ ở cho một bác sĩ thực tập à?

Mà ngoài cửa sổ trong phòng nghỉ…

Là một mảnh bóng tối vô cùng thâm thúy, vô biên giới!

Bác sĩ lực lưỡng đứng ở phía sau anh, trước sau vẫn không nói lời nào, mở miệng nói: “Mỗi nhóm bác sĩ thực tập ở bệnh viện cơ bản đều chuyển lên thành bác sĩ chính thức, cho nên trước mắt chỉ có mình anh ở lại nơi này. Bây giờ ạnh vừa mới ký hợp đồng thực tập, trước mắt có thể trở về nơi làm việc vốn có của mình để chào hỏi, hoăc là sắp xếp lại những chuyện vụn vặt khác một chút. Xế chiều ngày mai bắt đầu đi làm, mỗi ngày đi làm anh đều phải trực bệnh viện, nên là phải ở trong bệnh viện, cuối tuần có thể về nhà, Sau khi ký tên vào hợp đồng, anh chỉ cần nghĩ ở trong lòng thôi là cơ thể có thể tự do xuyên qua không gian giữa thế giới hiện thực và bệnh viện, chỉ là mỗi lần xuyên qua đều chỉ có thể tới vị trí mà lần xuyên qua không gian trước đó.”

Sau khi đi ra từ phòng phỏng vấn ở giữa (phòng phỏng vấn ở giữa có một cái cửa bí mật mà chỉ có phó viện trưởng mới có thể mở), phó viện trưởng lập tức sắp xếp bác sĩ lực lưỡng này đưa Đới Lâm đến phòng nghỉ dành cho bác sĩ thực tập. Từ đầu đến cuối bác sĩ này đều khá im lặng, hiện tại là lần thứ nhất anh ta nói chuyện.

Đới Lâm gật đầu, nói với bác sĩ lực lưỡng kia: “Xin hỏi… tôi gọi anh như thế nào đây?”
“Hoắc bình, bác sĩ ngoại khoa ác quỷ, bác sĩ Cao Hạp Nhan phụ trách hướng dẫn anh thực tập là bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại oan hồn. Trong mấy khoa của chúng tôi, ngoại trừ khoa cấp cứu thì trước mắt khoa có oan hồn và khoa ác quỷ là thiếu nhân lực nhất. Sau này khi anh chuyển khoa thì sẽ căn cứ vào báo cáo thể hiện để chỉ định khoa cho anh. Thông báo tuyển dụng trước kia đều là chủ nhiệm phụ trách, nhưng mà gần đây chủ nhiệm đều rất bận rộn cho nên để chúng tôi làm thay. Dựa theo việc phó viện trưởng cực kỳ coi trọng anh, hy vọng anh làm việc cho thật tốt, tại nơi này, không tiến bộ có nghĩa là càng ngày càng gần với cái chết. Đúng rồi, trong phòng nghỉ có giới thiệu và quy tắc làm bác sĩ của bệnh viện kỹ càng hơn, tốt nhất là anh nhanh chóng nhìn qua một chút.”

“Được rồi, tôi đã biết.”

Sau khi Hoắc Bình rời đi, Đới Lâm tìm được tờ giới thiệu và quy tắc làm bác sĩ trong phòng nghỉ bệnh viện, đọc kỹ càng qua một lần.

Sau khi đọc xong, anh đứng tại chỗ, trong đầu nhớ lại về thế giới hiện thực.

Thế là… anh lập tức phát hiện, cảnh vật trước mắt lập tức thay đổi, biến thành hành lang trong bệnh viện số 9!

Quay về!

Lần này, Đới Lâm thật sự ý thức được là bệnh viện số 444 kia có bao nhiêu đáng sợ.

Hết thảy ở đây dường như đã có mấy đời, nhưng anh lại biết, tất cả chuyện này tuyệt đối không phải là ảo giác.

Đêm nay, thực tế là một đêm dài dằng dặc.

Không bao lâu sau, điện thoại di động vang lên.

Trước đó, Đới Lâm đã chú ý đến, sau khi tiến vào bệnh viện kia thì điện thoại lập tức tắt máy hoàn toàn, làm cách nào cũng không mở ra được. Ấn Vô Khuyết nói với anh là trong nội bộ bệnh viện không có cách nào sử dụng điện thoại, các bác sĩ từ phó chủ nhiệm trở xuống có thể sử dụng bộ đàm nội bộ, sau khi được lên làm chuyên gia thì có thể sử dụng điện thoại chuyên dụng ở trong bệnh viện.

“Bác sĩ Đới, cuối cùng là anh đi đâu vậy?” Người gọi điện thoại tới là bác sĩ Triệu: “Anh nghe tôi nói, về sau chúng tôi đi kiểm tra cẩn thận lại, người bệnh kia mà anh nói, ông ấy… đã qua đời trong đêm qua rồi!”
Chương kế tiếp