Bệnh Viện 444

Chương 7: Người phụ nữ không có mắt
Nói đến đây, cơ thể ông chú trung niên vẫn không kìm được run rẩy.

“Lúc đó tôi sợ lắm, sau đó có một ngày, tôi phát hiện một tấm danh thiếp trong ví tiền của mình, nhưng tôi chưa từng lấy tấm danh thiếp này, không biết vì sao nó lại ở trong ví tiền tôi.”

“Danh thiếp của... bệnh viện số 444, đúng không?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy đúng là khó tưởng tượng được... Sau đó tôi gọi đến số trong danh thiếp, lấy số thứ tự khám bệnh ở đây.”

“Tôi đưa ảnh chụp cho bác sĩ xem, sau đó anh ta nói, coi như tôi tới sớm đấy, tình hình chưa quá nghiêm trọng. Lúc sau, anh ta kê đơn thuốc cho tôi, trước tiên tiến hành điều trị một đợt. Sau đợt điều trị ấy, tôi lại chụp ảnh, cuối cùng không còn thấy cậu trai kia nữa.”

“Trường hợp của tôi hơi phức tạp...” Lâm Nhan nói: “Nếu còn không tới, có lẽ tôi khó giữ được tính mạng.”

“Vậy cô tới đúng nơi rồi.” Ông chú trung niên nói.

“Chú nói bác sĩ kê đơn thuốc cho chú, ở đây bán thuốc gì vậy chú?”

Ông chú trung niên lại trả lời rằng: “Không, không phải thuốc...”

Ông ta đang định nói tiếp thì cửa phòng khám trước mặt đã mở, bà cụ kia đi ra. Trên màn hình lớn xuất hiện số của ông ta.

Ông chú trung niên đứng dậy nói: “Tôi phải vào trước đây.”

“Tôi hỏi một câu cuối cùng.” Lâm Nhan nói nhanh hơn hẳn: “Tại sao lúc đó chú lại tin vào nội dung trên tấm danh thiếp?”

Ông chú trung niên đỡ mắt kính, nói: “Tôi cũng không biết, lúc đó, tôi chỉ là... tin thôi. Ngại quá, tôi vào trước nha.”

Nhìn ông chú trung niên đi vào phòng khám, Lâm Nhân sực nhớ, lúc cô ấy vừa đi từ công ty bảo hiểm kia ra, đến khi cầm trong tay danh thiếp của người đàn ông nọ, phản ứng đầu tiên của cô ấy dành cho nội dung trên tấm danh thiếp ấy cũng rất khó hiểu. Đó là cảm giác tin cậy khó lòng nói hết, hoàn toàn không hề suy nghĩ liệu có khi nào đây là lừa gạt không.

Qua khoảng 20 phút sau... Màn hình lớn hiển thị gọi cô ấy vào.

Ông chú trung niên đi ra, còn cô ấy thì đi vào phòng khám của chuyên gia.

Phòng khám khá rộng, thoạt nhìn khoảng 50 mét vuông.

Cao Hạp Nhan và Đới Lâm ngồi trước ngồi sau, trên bàn để máy vi tính. Phía bên phải phòng khám là chiếc giường để người bệnh nằm lên đó cho bác sĩ kiểm tra.

Lâm Nhan vừa nhìn đã lập tức nhận ra Đới Lâm.

“Chào cô Lâm! Mời cô ngồi.” Cao Hạp Nhan rót cho cô một ly nước, khuôn mặt lạnh nhạt trước giờ của cô ta trở nên hiền hòa hơn nhiều.

“Lẽ nào cô là... bác sĩ Cao Hạp Nhan ?” Lâm Nhan cũng cảm thấy cái tên này giống của nữ hơn.

“Không sai, xin hỏi... cô đã gặp phải... sự kiện quỷ quái như thế nào?”

Nghe thấy bốn chữ “sự kiện quỷ quái”, Lâm Nhan nói ngay: “Các người... có thể giúp tôi thật sao?”

“Mong cô cứ yên tâm, bệnh viện số 444 có thể khám và chữa trị cho người bệnh gặp phải đủ loại sự kiện quỷ quái, lời nguyền và hiện tượng siêu nhiên.”

Lâm Nhan cảm thấy khó tin, nhưng bệnh viện này như có ma lực nào đó khiến cô hoàn toàn tin vào.

Trước lời nói thân thiết của Cao Hạp Nhan, Lâm Nhan dần dần buông bỏ sự đề phòng, lẳng lặng kể lại: “Tất cả những chuyện này phải ngược dòng về năm tôi lên 7... Hồi ấy, bố mẹ tôi lái xe, đưa tôi đến vùng núi ở ngoại ô để cắm trại qua đêm. Nhưng tối hôm đó, xe bị hỏng trên núi.”

Cao Hạp Nhan nháy mắt ra hiệu với Đới Lâm. Anh gật đầu, mở quyển sổ khám bệnh ở trước mặt, nghe Lâm Nhan kể lại “bệnh sử” rồi cầm bút bắt đầu ghi chép.

“Khi ấy bố mẹ tôi kiểm tra chiếc xe, tôi rảnh rỗi nhàm chán nên bò xuống dưới xe nhìn xem... kế đó tôi nhìn thấy một...”

Cô đan hai tay vào nhau, càng nắm càng chặt. Cho dù đã qua nhiều năm, nhưng ký ức kia vẫn làm cô sợ hãi.

Cô cầm ly nước mà Cao Hạp Nhan đưa cho, uống một hớp nước.

“Đừng lo, cứ việc nói ra.”

“Cảm ơn.”

Lâm Nhan chậm rãi nói tiếp: “Tôi nhìn thấy một người phụ nữ đầy máu nằm dưới đất! Sắc mặt cô ta cực kỳ tái nhợt, hai mắt... hai mắt chỉ có tròng trắng, không hề có con ngươi!”

“Lúc đó tôi sợ muốn chết, lập tức gọi bố mẹ đến xem... Nhưng khi họ nhìn thì dưới xe vốn không có người! Khi đó, bố mẹ tôi ở hai bên sườn xe, nếu người phụ nữ kia chui ra, bọn họ không thể nào không phát hiện!”

“Bố mẹ cảm thấy tôi cố ý hù dọa họ, cho dù tôi giải thích thế nào cũng như không. Kể từ đó, tôi bắt đầu sợ hãi. Tuy xe đã được sửa xong, nhưng bởi vì tôi một mực đòi về, cuộc dạo chơi ở ngoại tỉnh phải kết thúc sớm. Ngày quay về thành phố, bố tôi lái xe, tôi và mẹ ngồi ngủ ở ghế sau. Thình lình bị xóc nảy, tôi giật mình tỉnh dậy, sau đó qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy người mẹ vốn ngồi cạnh mình lại hóa thành người phụ nữ đầy máu kia! Khi tôi quay lại nhìn người bên cạnh... mẹ tôi đã biến mất không thấy tăm hơi!”

Nghe đến đây, Đới Lâm ngẩng đầu nhìn Lâm Nhan.

“Sau đó thì sao?” Cao Hạp Nhan vẫn mặt không đổi sắc mà nhìn Lâm Nhan.

“Sau đó tôi mới phát hiện, khoảnh khắc tôi vừa tỉnh dậy, cũng là lúc xe chạy tới chỗ bị hỏng lúc trước!”

Cao Hạp Nhan đột nhiên hỏi: “Sau khi xảy ra vụ việc, cảnh sát có điều tra chưa? Nơi đó từng có người chết hay không?”

Điều này là mấu chốt, hầu như với người bệnh nào, cô ta cũng hỏi câu này.

“Không, sau này tôi cũng điều tra, nhưng nơi đó chưa từng có chuyện như vậy.”

“Cô nói tiếp đi.”

“Cuối cùng bởi vì mất tích vượt quá thời hạn quy định của pháp luật, mẹ tôi bị tuyên bố đã chết. Kể từ đó, mỗi năm cứ đến ngày nọ, bố tôi đều sẽ đến nơi từng xảy ra chuyện. Ông ấy sợ tôi nhìn cảnh nhớ người nên không chịu đưa tôi đi theo. Nhưng rồi một năm nọ, ông ấy đi rồi không trở về nữa.”

Cao Hạp Nhan nghe đến đó, hỏi: “Vậy là đến hôm nay, bố cô vẫn...”

“Đúng vậy, không rõ tung tích.”

“Sau đó... thế nào?”

“Tôi vẫn không chịu tin bố mẹ mình đã chết, mấy năm nay tôi luôn đi tìm họ, nhưng không thu hoạch được gì...”

Lâm Nhan thầm siết chặt nắm tay.

“Một tuần trước, tôi đang ở nhà thì đột nhiên có người ở ngoài nhấn chuông. Tôi lập tức nhìn qua mắt mèo, phát hiện người đứng ngoài cửa chính là người năm đó... Tôi nhìn thấy người phụ nữ không có con ngươi kia!”

Đới Lâm cảm thấy khó mà tưởng tượng: “Nhiều năm như vậy, mà cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của người phụ nữ đó sao?”

“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy khó tin... Mà lúc đó, phản ứng đầu tiên của tôi là sau khi bố mẹ tôi bị cô ta đưa đi, cô ta tới tìm tôi... Khi ấy tôi chỉ có thể cầm vũ khí canh cửa, nhưng chuông cửa chỉ kêu mấy chục giây thì không kêu nữa. Tiếp theo tôi nhìn qua mắt mèo, cô ta đã biến mất rồi.”

Cao Hạp Nhan truy hỏi: “Cô ta chỉ xuất hiện lúc đó thôi à?”

“Lúc sau tôi không dám ở nhà nữa, mà dọn đến đơn vị mình ở, đồng thời đến chùa miếu xin lá bùa bình an. Nhưng kể từ đêm qua, tôi đi ngoài đường mà cứ cảm thấy có người đi theo sau lưng mình, thường xuyên mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân!”

Đới Lâm tiếp tục hí hoáy ghi lại bệnh sử của cô.

“Kế tiếp, tôi phát hiện mình cứ đi tới những nơi vắng vẻ hoặc cực kỳ yên lặng một cách khó hiểu. Cho dù đến nơi náo nhiệt đi nữa, nơi đó cũng lập tức trở nên vắng như chùa bà Đanh!”
Chương kế tiếp