Bệnh Viện 444

Chương 8: Nằm viện
Nói đến đây, Lâm Nhan lại nhìn thoáng qua phía sau theo bản năng rồi mới quay đầu lại kể tiếp.

“Sau đó tôi tới cổng công ty bảo hiểm thì gặp anh bác sĩ này, anh ta cho tôi danh thiếp của cô...”

Cao Hạp Nhan nhìn sang Đới Lâm, hỏi: “Trước đó hai người từng gặp nhau à?”

“Ừm.” Đới Lâm nói: “Tôi đưa danh thiếp của cô cho cô ấy.”

Cao Hạp Nhan có vẻ bất ngờ, sau đó cô ta nói với Lâm Nhan: “Cô Lâm à, trước tiên tôi phải nói rõ với cô điều này, hãy ném mấy lá bùa bình an kia đi. Cô chọn bệnh viện chúng tôi mới là cách làm chính xác nhất.”

“Vậy sao bác sĩ? Cô có thể kê đơn thuốc cho tôi không? Thuốc Đông y? Hay là thuốc Tây?”

“Không có thuốc nào chữa được sự kiện quỷ quái.”

“Hả? Nhưng có người bệnh ở ngoài kia nói là cô sẽ kê đơn thuốc...”

“Cái mà ông ta nói... không phải thuốc uống, mà là vật bị nguyền rủa. Đương nhiên, nó cũng có tác dụng phụ giống như thuốc uống. Chẳng qua hai mươi năm rồi... tôi không dám chắc đối phương có phải oan hồn không, nghe cô miêu tả như vậy, tôi vẫn chưa thể chẩn đoán ra bệnh. Thế này đi, trước tiên tôi kiểm tra một lượt cho cô.”

Ngay sau đó, Cao Hạp Nhan cầm ống nghe lên, ấn một đầu lên ngực Lâm Nhan.

Cao Hạp Nhan đeo ống nghe, trước tiên cô ta nghi ngờ, kế tiếp trở nên ngạc nhiên, sau đó thì vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.

Đới Lâm đã ngồi trong phòng khám với Cao Hạp Nhan suốt cả ngày hôm nay, thấy nhiều cũng không lạ gì.

Rất lâu sau, Cao Hạp Nhan đặt ống nghe xuống, để sang bên cạnh.

“Sao hả bác sĩ? Tôi có cần kiểm tra thêm bước nào nữa không?”

“Hiện giờ khoa Bắn hồn đã tan làm, đợi ngày mai cô đến đó kiểm tra vậy. Xét thấy trường hợp của cô khá khẩn cấp, tôi sẽ xử lý thủ tục nhập viện cho cô ngay.”

“Hiện giờ phải nằm viện sao? Vậy ở đây có an toàn không? Nữ quỷ kia sẽ không có cách nào tìm đến tôi chứ?”

“Xin lỗi cô, bệnh viện không có năng lực cản quỷ.” Đới Lâm bất đắc dĩ nói: “Nhưng trong thời gian cô nằm viện, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cô ở mức cao nhất.”

Cao Hạp Nhan nói tiếp: “Bệnh viện chúng tôi sẽ căn cứ vào việc kiểm tra chi tiết hơn vào ngày mai, để xác định xem có nên phẫu thuật cho cô hay không.”

“Phẫu... phẫu thuật?”

“Trước hết cô đừng có suy nghĩ nặng nề quá... Tuy phải cắt bỏ lời nguyền, nhưng sau cuộc phẫu thuật, phải xét nghiệm lời nguyền đó, xem bản chất nó thế nào thì mới có thể chẩn đoán chính xác.”

“Cắt bỏ lời nguyền? Xét nghiệm lời nguyền?” Nghe mấy từ này, Lâm Nhan chỉ cảm thấy sửng sốt.

Đới Lâm giải thích thêm: “Tương tự như xét nghiệm bệnh lý ở các bệnh viện đa khoa, đây là tiêu chuẩn vàng để chẩn đoán ở bệnh viện số 444”.

Cao Hạp Nhan tiếp tục giải thích: “Đúng thế. Chúng tôi cần dùng loại dao phẫu thuật của bệnh viện, cắt bỏ hoàn toàn lời nguyền ma quỷ ám trên người cô, sau đó tiến hành xét nghiệm thành phần bên trong. Không phải ma quỷ nào cũng giống trong phim kinh dị, tùy ý giết vô số người. Nếu muốn giết chết một người, nó phải hạ lời nguyền. Nói ngắn gọn thì giống như virus dần dần phá hủy hệ thống miễn dịch của cơ thể vậy. Còn người bị nguyền rủa thế nào, thì phải cắt bỏ lời nguyền trước, đưa nó đến trung tâm vật nguyền tiến hành xét nghiệm mới có thể đưa ra chẩn đoán cuối cùng. Hiện giờ trường hợp của cô phiền toái ở chỗ hai mươi năm trước, con quỷ kia đã giết người, cho nên năm xưa ít nhất nó đã là oan hồn. Thời gian trôi qua lâu, tôi không thể đảm bảo liệu nó có hóa thành ác quỷ hay không. Nếu có thì cô cần phải đến khoa Ngoại Ác Quỷ, để bọn họ phẫu thuật cho cô.”

Lâm Nhan vội vàng truy hỏi: “Cắt cả... linh hồn sao? Còn lời nguyền nữa... phải làm sao mới... cắt được? Thứ này cũng có thực thể ư? Ác quỷ... rất khó giải quyết sao?”

Cao Hạp Nhan giải thích: “Chúng tôi có cách để nhìn thấy và tiếp xúc với lời nguyền, nhưng chúng tôi chỉ có thể cắt bỏ, chứ không thể nào diệt trừ nó, chỉ có vật nguyền ở trung tâm mới phong ấn được. Về phần ác quỷ... trước khi đưa ra chẩn đoán chính xác, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi làm bác sĩ nên cần phải nói cho cô biết tình huống tệ nhất thôi.”

“Con quỷ kia... tại sao nó lại nguyền rủa chúng tôi ?”

“Giống như mắc bệnh vậy, bị nguyền rủa cũng tương tự, thông thường chẳng có bất kỳ đạo lý nào, cô không cần phải truy hỏi lý do, có thể khẳng định một điều là cô và bố mẹ không làm sai điều gì. Ngày mai trước khi kiểm tra, cô hãy giữ tâm trạng bình tĩnh. Ít nhất vừa rồi nghe cô mô tả, chắc là chưa phải ác quỷ đâu. Đương nhiên, tôi không thể đảm bảo 100%.”

Lúc này đây, Lâm Nhan hỏi một vấn đề mà cô cực kỳ quan tâm: “Bác sĩ ơi, các người có ma pháp và siêu năng lực sao?”

Cao Hạp Nhan trả lời ngay, không cần suy nghĩ: “Có rất nhiều người bệnh dò hỏi tôi câu này, tôi chỉ có thể nói... Chúng tôi vốn chỉ là người thường, chỉ thông qua vật nguyền để chống lại những lời nguyền rủa. Chúng tôi không thể tiêu diệt nó, cũng không có khả năng diệt quỷ. Nhưng cô yên tâm, chúng tôi có năng lực chữa khỏi cho người bệnh.”

Lâm Nhan tiếp tục truy hỏi: “Phẫu thuật có phải gây tê không? Có khác gì với phẫu thuật thông thường?”

“Chắc chắn phải gây tê, đương nhiên khoa chúng tôi không sử dụng loại thuốc tê bình thường. Còn quá trình phẫu thuật... nếu như cô đồng ý, chúng tôi sẽ đưa cho cô đơn đồng ý phẫu thuật, trong đó sẽ thông báo chi tiết về cuộc mổ và các rủi ro liên quan.”

“Được, vậy trước tiên cô thu xếp cho tôi nằm viện đi, nhưng phí nằm viện là bao nhiêu?”

“Phòng bệnh bình thường thì một ngày trừ đi một tiếng rưỡi tuổi thọ, phòng chăm sóc đặc biệt thì một ngày trừ năm tiếng tuổi thọ. Tuy bệnh viện không thể ngăn quỷ, nhưng nằm viện có thể đảm bảo sự an toàn cao nhất cho cô. Trước mắt tôi không có cách nào xác định liệu cô có bị ác quỷ nguyền rủa không, nếu cô ở phòng chăm sóc đặc biệt thì sẽ an toàn hơn nhiều.”

“Một ngày trừ đi năm tiếng tuổi thọ... Vậy cho dù là trước hay sau phẫu thuật, tôi đều phải nằm viện một thời gian sao?”

“Đương nhiên, chúng ta không có cách nào giết quỷ, chỉ có thể cắt bỏ lời nguyền. Cô phải nằm viện bao lâu, chúng tôi không thể đảm bảo.”

Một ngày trừ đi năm tiếng tuổi thọ, tuy nhìn có vẻ không nhiều, nhưng lỡ như phải nằm viện hai – ba tháng, vậy thì số giờ dồn lại thật sự không ít.

“Phòng bệnh bình thường có thể bảo vệ tôi không?”

“Theo kinh nghiệm của tôi, việc đảm bảo an toàn cho cô cũng không khó.”

“Vậy, vậy thì phòng bệnh bình thường đi!”

“Được, tôi sẽ giúp cô xử lý thủ tục nhập viện khẩn cấp.”

...

Trước quầy y tá.

Cô y tá cao gầy nhìn thấy Cao Hạp Nhan, Đới Lâm và Lâm Nhan đi tới.

“Bác sĩ Cao, mọi người tan làm hả?” Y tá cao gầy hỏi.

Cao Hạp Nhan gật đầu, nói: "Tôi muốn đưa người bệnh này đến khu nội trú để làm thủ tục nhập viện."

“Người bệnh phải nằm viện khẩn cấp sao?"

"Đúng vậy. Tiếp theo không có ai khám bệnh nữa, các cô có thể tan làm."

Ngay sau đó, Cao Hạp Nhan và Đới Lâm đưa Lâm Nhan đi đến chỗ thang máy.

Nhìn mấy người họ rời đi, cô ý tá mặt tròn nói: “Chị Trịnh ơi, vậy bọn mình tan làm sao? Hửm? Sao chị cứ nhìn chằm chằm bác sĩ Cao vậy?"

Y tá Trịnh nhìn Cao Hạp Nhan, Đới Lâm lên thang máy. Cửa thang máy từ từ đóng lại, cô ta mới nói: "Trước đây tôi làm ở khoa Cấp cứu, cho nên tôi khá thân với chị gái của cô ta – bác sĩ Cao Mộng Hoa."

“Bác sĩ Cao Mộng Hoa ấy à, năm xưa chị ấy và phó viện trưởng Ấn suýt kết hôn rồi, kết quả... cho nên bây giờ, phó viện trưởng vẫn luôn săn sóc bác sĩ Cao Hạp Nhan.”

“Hiện giờ bác sĩ Cao Mộng Hoa vẫn hôn mê không tỉnh, cứ nằm viện mãi. Hầu hết các bác sĩ đều nói, bác sĩ Cao Mộng Hoa không có khả năng tỉnh lại...”
Chương kế tiếp