Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 424: Nỗi sợ thường nhật của diễn viên
Là một người mới, nhiệm vụ quan trọng nhất sau khi Thạch Ngạn ký hợp đồng là tuyên truyền tác phẩm của Đạo diễn Đinh.

Cậu ấy đăng ký Weibo, theo dõi các đồng nghiệp khác theo lời nhắc nhở của người đại diện. Bất cứ khi nào họ đăng bài viết thì cậu ấy sẽ vào like, giúp đỡ lẫn nhau.

Sau đó, cậu ấy có một thắc mắc.

"Bạch Tiểu Hỏa là ai?”

Người đại diện: "... Là ông chủ.”

Trên trán Thạch Ngạn hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Trong mắt cậu ấy, quả thật là tính tình của Giang Bạch Diễm rất tốt, thích đùa giỡn, khi ở cùng một chỗ với đạo diễn và nhà sản xuất lại có thể hạ thấp tư thái, thể hiện dáng vẻ khiêm tốn của vãn bối.

Nhưng tính cách là tính cách, còn khí chất như thế nào là chuyện của khí chất. Bình thường đi họp, mỗi khi anh ấy nâng mặt, tầm mắt nhìn thẳng vào ai thì trong lòng người đó đều không hẹn mà cùng sợ hãi.

Mà Thạch Ngạn... Tuy Giang Bạch Diễm rất tốt với cậu ấy nhưng cậu luôn có một trực giác kỳ lạ: Nếu một ngày nào đó, Thạch Ngạn cần phải đóng vai một kẻ giết người có chỉ số IQ cao thì sự lựa chọn đầu tiên của cậu ấy là chọn theo một mình Giang Bạch Diễm.

Nhưng Bạch Tiểu Hỏa trên mạng lại thể hiện một loại phong cách khác.

Là fan cuồng theo đuổi thần tượng, ngọt ngào và ngốc nghếch, có mèo có chó, năm tháng bình yên.

Tóm lại, rất giả tạo.

Về sau cậu ấy mới biết được thật ra đây cũng là sự thật.

Ngày hôm đó, Thạch Ngạn đang ngồi đọc kịch bản trong phòng làm việc thì đột nhiên người đại diện kéo cậu ấy lại, nói: “Cô Giản đến."

Thạch Ngạn thò đầu ra nhìn, nhìn thấy một cô gái da trắng tóc xám đi vào, dáng đi nhẹ nhàng, thanh thoát giống như linh miêu. Cô vừa tiến vào, Tổng Giám đốc Pudding đang nằm ngủ gật trên nhà cây cho mèo lập tức đứng phắt dậy, ‘Meo Meo’ mấy tiếng rồi lập tức nhào vào lòng cô giẫm giẫm.

"Pudding ngoan." Cô ẵm mèo vàng lên hôn hít một trận: “Đã lâu không gặp, có nhớ chị không?”

"Tĩnh Tĩnh." Giang Bạch Diễm từ trong phòng làm việc đi ra, tựa vào khung cửa vẫy tay: “Tôi chờ chị lâu lắm rồi.”

"Xin lỗi, bị kẹt xe." Cô ôm con mèo mập mạp, giơ tay xoa xoa đầu nó: “Để cậu đợi lâu rồi.”

Cậu tiến lại gần, hai má dán lên gương mặt cô: "Chờ chị lâu như vậy mà chị không quan tâm.”

Thạch Ngạn ở phòng đối diện bày ra bộ mặt khiếp sợ: "Người yêu? Anh ấy và cô Giản yêu nhau à?”

Người đại diện: "Cậu nhận ra cô Giản à?"

"Ôi, em là fan sách." Cậu ấy có chút ngượng ngùng: “Anh Lý?”

"Ơ kìa." Người đại diện rất thẳng thắn cho biết: “Nói như thế nào đây? Tóm lại, nếu nhìn thấy thì cứ coi như không phát hiện ra đi, không nên nói lung tung khắp nơi, hiểu không?”

Thạch Ngạn rất hiểu.

Phòng thu âm đối diện.

Giang Bạch Diễm mở thiết bị truyền thông ra, màn hình hiện lên là ảnh 2D của Tổng Giám đốc Pudding.

"Logo đều là Pudding à." Cô cười.

Giang Bạch Diễm nói: "Pudding là chủ tịch mà, đúng không Pudding?” Cậu cúi đầu, hôn lên con mèo đang nằm trong lòng cô, lúc này mới nói: “Hiện tại chỉ có ba tập đầu tiên, tôi định cho chị xem trước rồi tính.”

Giản Tĩnh gật đầu: "Mở đi.”

Tập phim mở ra, xuất hiện bộ dáng của Bạch Tiểu Miêu, đôi mắt to, lông xám, rõ ràng là khuôn mặt 2D, nhưng khí chất lại cực kỳ giống Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh: "Bảo họa sĩ vẽ cho tôi vài avatar.”

Giang Bạch Diễm móc điện thoại di động ra: "Có, tôi bảo bọn họ vẽ rất nhiều áp phích, chị có thể thay Weibo, WeChat, Thư Trùng... Mỗi loại một avatar mới.”

Cô hài lòng, tiếp tục xem cốt truyện.

Vốn dĩ [Thần thám Bạch Miêu] là một mẩu chuyện ngắn xưa, nội dung phim không phức tạp, hai mươi phút đã có thể đủ để kể một tập. Nhưng ngoài tập phim đầu tiên ngắn và đơn giản, nội dung của tập hai và ba đã được mở rộng.

Cốt truyện chính của vụ án được viết ngắn gọn, nhưng lời thoại cụ thể và trình bày đều được thực hiện bởi các biên tập viên khác của phòng làm việc.

Giang Bạch Diễm nói: “Chị cảm thấy thế nào?”

Giản Tĩnh gật đầu: "Cũng không tệ lắm.”

Khi viết Bạch Miêu, cô chỉ mới nghĩ ra các tình tiết chính, chi tiết và logic không hoàn hảo, sau khi sửa đổi, vụ án trở nên quanh co khúc chiết hơn, do đó càng phù hợp hơn cho người lớn xem hơn.

Điều duy nhất khiến cô phun tào chính là: "Đoạn trèo tường cool ngầu này có cần thiết trong nội dung câu chuyện không vậy?"

“Đương nhiên là có!”

Chỉ có khi điều tra vụ án thì Bạch Tiểu Miêu trong sách mới có thể thi triển siêu năng lực của mình. Nhưng trong hoạt hình, sau khi cô ấy suy luận ra chân tướng, trên đường đi tìm cảnh sát sẽ có một đoạn biểu diễn biến thân.

Vì thế, trèo tường, nhảy cửa sổ, leo núi... Một loạt các hành động đều cool ngầu đến chói mắt.

Đã thế còn mặc một chiếc váy nhỏ.

"Đây chính là Bạch Tiểu Miêu trong lòng tôi." Giang Bạch Diễm nói.

Giản Tĩnh nhìn gương mặt chăm chú của cậu, không nói gì nữa.

Kể từ khi bắt đầu sản xuất [Bạch Tiểu Miêu], dường như Giang Bạch Diễm đang dần có thể tách biệt cô và Bạch Tiểu Miêu.

Bạch Tiểu Miêu trong lòng cậu ấy là thiếu nữ xinh đẹp mặc váy nhỏ, là cô gái cải tạo gen đáng yêu lại giảo hoạt, đem đến cảm giác vô cùng chính nghĩa. Lúc Bạch Tiểu Miêu suy luận thì nhanh mồm nhanh miệng, phản bác lại các cảnh sát đến mức không còn lời nào để nói.

Cô ấy rất giống Giãn Tĩnh, nhưng lại không phải là cô.

Nhân vật hư cấu vĩnh viễn không sụp đổ, Giản Tĩnh lại chỉ là một người bình thường, sẽ không biến thân thành thiếu nữ ma thuật mặc váy.

Như vậy cũng tốt lắm.

Sau khi xem xong phim hoạt hình Bạch Tiểu Miêu, sắc trời đã chập tối.

Giang Bạch Diễm: "Ăn cơm chứ?”

"Được.”

Tuy nhiên, mới ra khỏi phòng thu thì chị Trần đã đến: "Tiểu Bạch.”

Giang Bạch Diễm cảnh giác: "Em muốn ăn cơm với Tĩnh Tĩnh, không tăng ca.”

Chị Trần: "Cậu tự xem đi."

Cô ấy đưa điện thoại di động ra, là mấy tin tức tiếp thị, nói cậu đang diễn cùng bộ phim truyền hình với Châu Châu, còn vì diễn xuất mà nảy sinh tình cảm, hai người đang bí mật hẹn hò.

Giang Bạch Diễm nhạt nhẽo nói: "Em được ưa chuộng như vậy sao?”

"Cậu giống như một khối thịt mỡ, không ăn được vào trong miệng thì cọ được một chút dầu cũng tốt." Chị Trần tinh tế tổng kết.

Giản Tĩnh không nhịn được cười.

Giang Bạch Diễm không bỏ qua chút cơ hội nào, lập tức kể khổ: "Tĩnh Tĩnh, tôi thật xui xẻo mà.” Cậu giơ tay lau đi mấy giọt nước mắt không tồn tại: “Lần nào cũng đều như vậy, cùng lắm chỉ hợp tác một lần, mà tài khoản tiếp thị đã phát ra tin đồn, mọi người đều đổ xô đi xem hot search, vô tội thanh minh các kiểu, khi chuyện gì cũng không xảy ra thì nhận được độ nổi tiếng.”

Giản Tĩnh: "A, thật đáng thương.”

"Chị nói cho có lệ à?" Kế sách này không thành, cậu lập tức lấy lại vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Chị Trần, mặc kệ bọn họ đi, dù sao bọn họ cũng không dám không lên giải thích. Hay là sau này chúng ta cũng dùng chiêu này, có ai cần tuyên truyền thì cứ để bọn họ đi cọ Châu Châu một chút.”

Giang Bạch Diễm suy nghĩ một chút, đột nhiên gọi Thạch Ngạn đang vây xem lại: "Thạch Đầu, ngày đó cậu cũng ở đây, không bằng giao cơ hội này cho cậu đi.”

Thạch Ngạn nằm không cũng trúng đạn, vội vàng từ chối ba tiếng liền: "Không cần, không cần, vậy không tốt lắm đâu.”

Giang Bạch Diễm: "Dũng cảm lên nào.”

Thạch Ngạn mím môi.

"Được rồi." Cậu tiếc nuối, nói với chị Trần: "Châu Châu cũng có một bộ phim cổ trang phải không? Nói với bọn họ, chuyện này tôi sẽ không so đo, nhưng phải giữ lại cho đàn em một vai diễn.”

Thạch Ngạn có chút bất an, nhưng thấy người đại diện nháy mắt với mình nên cậu ấy lại nuốt trở lại.

Chị Trần ra hiệu "OK", sau đó lập tức tăng ca làm việc.

"Tĩnh Tĩnh, tối nay ăn gì?" Giang Bạch Diễm rất tự nhiên khoác áo lên giúp cô: “Trời lạnh, bây giờ ăn lẩu có hơi sớm, nồi mừng thọ thì sao?”

Giản Tĩnh cười: "Cũng được đó.”

Hai người rời đi.

Thạch Ngạn hỏi người đại diện: "Nhất định phải như vậy sao?”

"Chúng ta không thể bị lợi dụng vô ích được." Người đại diện hợp tình hợp lý nói: “Nếu dựa hơi ông chủ mà không phải trả giá đắt thì sau này ai cũng làm như vậy, đến lúc đó còn nói gì được nữa?”

Điều này cũng đúng.

Thạch Ngạn không nói gì nữa, quay phim còn tốt hơn phải quảng cáo thổi phồng.

Lại mấy ngày nữa trôi qua.

Giang Bạch Diễm tìm được Thạch Ngạn, nói sẽ dẫn theo cậu ấy tham gia một buổi tụ họp với các sinh viên khác, quen biết thêm mấy đàn anh, đàn chị. Sau này cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.

Chuyện tốt cỡ này, cho dù hơi sợ hãi nhưng Thạch Ngạn vẫn đáp ứng.

Cậu ấy gặp được rất nhiều bạn học khác.

Trong số họ cũng có diễn viên thành danh, có một số lại chuyển sang làm đạo diễn, còn những người khác lại học đầu tư vào phim ảnh. Bởi vì có duyên học cùng trường, cho dù địa vị chênh lệch quá xa thì thái độ của mọi người với Thạch Ngạn cũng không đến nỗi tệ.

Rất nhiều người vui vẻ chỉ dạy hậu bối, giúp cậu ấy đạt được rất nhiều lợi ích.

Điều làm cho Thạch Ngạn kinh ngạc chính là Châu Châu cũng ở đây.

"Cô ấy không thuộc khoa biểu diễn, vốn dĩ học thiết kế mỹ thuật." Có người biết nên lén lút đưa chuyện: “Mất rất nhiều công sức mới có thể chuyển hệ thành công.”

Thạch Ngạn học theo giọng điệu của Giang Bạch Diễm, chân thành nói: "Tinh thần này rất đáng khen ngợi.”

Đối phương cười 'hì hì', nói: "Nhìn cậu thành thật như vậy, hóa ra cũng rất gian xảo đấy."

Thạch Ngạn chỉ cười.

Dù sao cũng phải thừa nhận, bữa tiệc khá là thú vị.

Không ai chuốc rượu nhưng cậu ấy và tiền bối trò chuyện rất vui vẻ, bất giác đã uống rất nhiều. Cũng may là chủ bữa tiệc sắp xếp chu đáo, trong biệt thự có rất nhiều phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ ngơi.

Thạch Ngạn có chút lạ giường, không đi vào phòng, tùy tiện tìm một cái sô pha nằm xuống.

Trước khi ngủ, cậu ấy thấy Giang Bạch Diễm đang trò chuyện với người khác, còn dành thời gian quay đầu lại cười cười với cậu ấy, dường như muốn nói, yên tâm, không quên cậu đâu.

Thạch Ngạn không hiểu sao cũng thấy an tâm hơn, tựa vào tay vịn mà ngủ thiếp đi.

Khoảng vài giờ sau, chờ rượu tan hết, bị cơn đau ở cổ đánh thức, cậu ấy ôm gáy ngồi dậy, mơ màng trong chốc lát.

Phòng khách lộn xộn, chai rượu đổ ngổn ngang trên mặt đất, có người cũng đang nằm ở một chiếc ghế sô pha khác, trên người đắp chăn.

Cậu ấy khát nước, loạng choạng đứng dậy, đi vào nhà bếp tìm nước để uống.

Uống một ngụm nước lạnh vào bụng, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo, bắt đầu đi tìm tung tích của Giang Bạch Diễm.

Người trong phòng khách không phải là anh ấy, nam nữ trong phòng nghỉ tầng một cũng không phải là anh ấy. Thạch Ngạn xoa xoa thái dương, đẩy cửa một căn phòng ra.

Lần này, cậu nhìn thấy quần áo của Giang Bạch Diễm.

Ánh sáng mờ ảo, trong phòng còn có một mùi rất lạ.

"Đàn anh, dậy đi." Thạch Ngạn đi qua, đẩy đẩy cậu.

"Hửm? Thạch Đầu?" Giang Bạch Diễm cố sức mở mắt ra: "Mấy giờ rồi?"

Thạch Ngạn mới trả lời, đột nhiên nhìn thấy người bên kia giường thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ: "A, thực sự xin lỗi, không phải em cố ý đâu…"

Cậu ấy ấp úng, liên tục lui về phía sau, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Giang Bạch Diễm ngồi dậy, thong thả nháy mắt mấy cái, lập tức đã hiểu được chuyện gì, kinh hãi mà nhảy xuống giường, thuận tiện vén chăn lên.

Xuất hiện cảnh khủng khiếp hơn tưởng tượng.

Người phụ nữ bên cạnh toàn thân trần trụi, trước ngực cắm một con dao.

Thạch Ngạn ngây người ra, vô cùng sợ hãi.

Sao lại thế này? Người chết? Là ai? Ai đã giết cô ta? Cậu ấy nhìn về phía Giang Bạch Diễm, bất giác rùng mình một cái.

Giang Bạch Diễm lại không chú ý tới sự bất thường của cậu ấy, thấy người chết, ngược lại sắc mặt lại bình tĩnh, bật đèn, tiến lại gần nhìn thoáng qua.

"A, sao lại là Châu Châu?" Cậu gãi đầu: "Rắc rối rồi."

Giang Bạch Diễm ảo não vỗ trán, tìm điện thoại di động khắp nơi nhưng không tìm thấy.

"Thạch Đầu, điện thoại di động." Cậu đưa tay ra.

Thạch Ngạn nuốt nước bọt, cẩn thận đưa điện thoại di động ra.

Giang Bạch Diễm thuần thục nhập số, kiên nhẫn chờ hơn một phút.

Cuối cùng điện thoại đã được kết nối.

"Tĩnh Tĩnh!" Cậu cao giọng nói: "Mau đến cứu tôi!"

Giản Tĩnh: "Hả?"

Giang Bạch Diễm: "Tôi chỉ ngủ một giấc mà bên cạnh lại xuất hiện một người phụ nữ, đã chết."

Giản Tĩnh: "Ồ."

Giang Bạch Diễm: "Không phải tôi giết, chẳng lẽ tôi giết người rồi còn có thể nằm bên cạnh chờ người ta bắt sao?"

"Đang ở đâu vậy?" Cô ngáp rồi nói: "Báo cảnh sát trước, đợi khi nào dậy thì tôi sẽ đến."

"Chị mau tới đây." Cậu lập tức khốn khổ nói: "Tôi sợ."

Thạch Ngạn: ‘Tôi không nhận ra đấy.’

Bên kia Giản Tĩnh: "Được rồi, tôi sẽ đến ngay."

Nửa tiếng sau, Thạch Ngạn vừa suy nghĩ lung tung vừa chờ Giản Tĩnh đến. Cậu ấy có chút mơ màng, không biết Giang Bạch Diễm gọi Cô Giản đến để làm gì, để nghĩ cách phi tang cái xác sao?

"Báo cảnh sát chưa?" Cô Giản hỏi.

Giang Bạch Diễm: "Không, tôi muốn chị đến xem trước."

Cô nói: "Cũng được."

Sau đó cô rất bình tĩnh đi vào hiện trường xem xét, đi ra liền báo cảnh sát, còn an ủi cậu: "Không có việc gì, đến đồn cảnh sát ngồi uống tách trà thôi."

Giang Bạch Diễm đứng ở phía sau cô, đầu đặt trên vai cô, dựa vào gương mặt cô: "Đây chính là scandal lớn, chắc chắn đã có người muốn đặt chuyện."

Cậu rầu rĩ không vui: "Tôi thảm thật mà. So với việc vừa mở mắt thấy mình nằm bên cạnh phụ nữ thì việc nhìn thấy người phụ nữ đó đã chết càng kinh hãi hơn."

Lúc này thật sự thảm.

Giản Tĩnh cực kỳ thông cảm: "Nói chi tiết càng sớm càng tốt.”

"Không qua đêm có được không?" Cậu cọ cọ vào cổ cô: "Cơm hộp của cục cảnh sát rất khó ăn."

Thạch Ngạn ngây ngốc: ‘Anh đã từng ăn vài lần sao?’

Giản Tĩnh: "Cố gắng lên."

"Tôi trong sạch." Cậu nói: "Chị có tin tôi không?"

Giản Tĩnh: "Tôi tin tưởng nếu cậu muốn giết người thì chắc chắn người bình thường nhìn không ra."

Thạch Ngạn: ‘Tôi không hiểu logic này.’

Việc không hiểu hơn còn ở phía sau.

Cảnh sát đến, mang Giang Bạch Diễm đi, tách riêng họ ra, hỏi từng người một.

Thạch Ngạn thành thật khai báo tất cả những gì bản thân biết.

Cô Giản ra vào hiện trường vụ án, còn đến hỏi cậu ấy vài câu.

Hơn chín giờ tối, cô nói: "Tôi biết kẻ giết người là ai."

Thạch Ngạn: ‘Là ai?’

Chính là tiền bối hôm qua nói chuyện với cậu ấy về diễn xuất.

Cậu ấy: Đôi mắt chấn động. JPG

"Không đời nào!" Thạch Ngạn nhịn không được: "Tiền bối ở cùng một chỗ với em suốt."

"Đúng vậy, anh ta dùng cậu làm bằng chứng ngoại phạm." Cô Giản nói: "Cậu uống say là do anh ta cố tý sắp đặt, tất cả là để giá họa cho Giang Bạch Diễm."

Thạch Ngạn chết lặng: "Cái gì?"

Sau đó, tiền bối nhận tội.

Cậu ấy chết lặng đi theo cô Giản lên xe, đến đồn cảnh sát, gặp ông chủ đang ngồi nhàm chán.

"Xong rồi?" Giang Bạch Diễm vui mừng nhưng cũng không bất ngờ: "Quả nhiên Tĩnh Tĩnh là tốt nhất, chụt chụt."

Không biết có phải ảo giác hay không, Thạch Ngạn cảm thấy rất nhiều cảnh sát quay ra nhìn, ánh mắt thật ảo diệu.

"Tĩnh Tĩnh lại cứu tôi một lần nữa rồi." Cậu vẫn hỏi bằng giọng nói bình thường, ngọt ngào: "Thật sự không muốn tôi lấy thân báo đáp sao? Chị còn có thể thừa hưởng cả Pudding của tôi nữa."

Giản Tĩnh trợn tròn mắt.

Giang Bạch Diễm nói: "Thật đấy, trong di chúc của tôi có tên chị."

"Trùng hợp vậy, của tôi cũng có." Cô dừng lại, mỉm cười: "Tất nhiên, không chỉ có một mình cậu."

Chương kế tiếp