Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 425: Cuộc gặp gỡ đêm Giáng Sinh
Lần tiếp theo Giản Tĩnh gặp lại Tông Dã đã là vào cuối năm.

Hôm đó là đêm Giáng Sinh, mọi người đều rất bận.

Kim Ô mở hội chợ sách trong đêm Bình An, mở từ năm giờ chiều đến hai giờ sáng mới đóng. Trong hội chợ sách không chỉ có đề cử Kim Ô năm nay, mà còn dựng khu vực thư giãn, có thể uống cà phê và ăn điểm tâm ngọt.

Không thể nghi ngờ đây là địa điểm hẹn hò tuyệt vời của nhóm mọt sách.

Còn phòng làm việc của Giang Bạch Diễm thì đãi tiệc rượu, mời vài đồng nghiệp từng hợp tác, mọi người cùng nhau uống rượu vang đỏ, tâm sự, kết giao, tranh thủ thêm nhiều cơ hội hợp tác trong năm sau.

Quý Phong... Trực ban.

Giản Tĩnh dứt khoát đi dạo phố một mình.

Đầu tiên cô đến hội sách, ủng hộ cho Kim Ô, rước lấy không ít fans yêu cầu ký tên.

Dòng người kéo đến quá đông, Khang Mộ Thành lo cô ký tên quá nhiều sẽ bị đau tay nên nhanh chóng kêu cô đi về trước.

Giản Tĩnh cũng không khách sáo, đội mũ lên, cải trang trốn về.

Trên đường lớn giăng đèn kết hoa, chỗ nào chỗ nấy được thay bằng cây thông Noel, bài [Jingle Bells] nghe hết bản tiếng Trung lại nghe bản tiếng Anh, khắp nơi vang lên cùng một giai điệu.

Thương nhân ai cũng nhân dịp Giáng Sinh kiếm về bộn tiền.

Giản Tĩnh bị một bộ trang điểm làm cho rục rịch, tuy rằng mấy mã màu này cô đều đã có, nhưng mà đóng gói quá đáng yêu, vậy mà lại là con nai và cái mũ của người tuyết.

‘Mình nên mua một cái cho hợp với dịp này.’ Cô tự nhủ rồi vui vẻ mua màu đỏ giáng sinh tươi nhất.

Sau khi tô lên, style trang điểm thiên về đáng yêu ngày giáng sinh nhất thời có thêm khí chất gợi cảm thuần khiết. Đã sẵn như vậy rồi nếu không đi quán bar thì thật lãng phí một tiếng đồng hồ trang điểm. Giản Tĩnh cũng không do dự, tùy tiện đi vào một quán bar ven đường, ngồi vào quầy bar, gọi một ly Mojito.

Vẻ ngoài bắt mắt của cô rước lấy không ít ánh mắt muốn rục rịch.

Nhưng có một người tốc độ nhanh nhất, hầu như chỉ trong nháy mắt phát hiện ra cô đã đứng dậy đi đến, ngồi xuống.

“Cô thỏ nhỏ.”

“Là anh?” Giản Tĩnh giật mình, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh: "Bây giờ tôi đi còn kịp không?”

Tông Dã cười lớn: “Không, không. Hôm nay tôi nghỉ phép.”

Giản Tĩnh nhướng mày: “Anh cũng có ngày nghỉ?”

Anh ta trề môi, dường như rất bất đắc dĩ, nhưng đôi mắt lại chứa ý cười, chậm rãi nói: “Công việc nào cũng cần có ngày nghỉ chứ.”

Giản Tĩnh bĩu môi, rất chướng mắt anh ta làm ra vẻ thần bí.

Nhưng mà cô lại không thể phủ nhận, từ đầu đến cuối, sự bí ẩn của anh ra quả thật rất hấp dẫn người khác.

“Nếu đã như vậy.” Giản Tĩnh nói: "Hôm nay anh tới chơi à?”

Tông Dã: “Rõ ràng.”

“Vậy chúng ta chơi một trò chơi đi.” Cô bình tĩnh như không nói: "Dám không?”

Tông Dã bỗng bật cười, nói như ám chỉ: “Cô Giản, em bây giờ đối phó với người khác giỏi hơn hẳn lúc ở đảo Người Cá nhỉ.” Anh ta ngừng một lúc, rồi nhấn mạnh: "Đặc biệt là đàn ông.”

Giản Tĩnh: “Không dám đâu.”

“Phái nữ đã lên tiếng mời, đương nhiên tôi phải theo rồi.” Anh ta hỏi: "Em muốn chơi cái gì?”

Giản Tĩnh nâng cằm: “Quá tốn chất xám thì bỏ qua đi, chúng ta cược may mắn.” Cô nói: "Đoán khách tiếp theo vào cửa. Số lượng, giới tính hoặc là đặc điểm nổi bật nào đó, ai đoán được chính xác hơn người đó thắng.”

Tông Dã vui vẻ đồng ý: “Tiền cược thì sao?”

Giản Tĩnh nói: “Một câu hỏi, hoặc là một ly rượu.”

Tông Dã: “Chốt kèo.”

Giản Tĩnh lấy di động ra, mở note lên, sau đó cho đồng hồ đếm ngược ba mươi giây: “Bắt đầu đi.”

Hai người nhìn ra cửa một lúc, rồi cúi đầu đánh chữ.

Hết ba mươi giây, đồng thời đưa màn hình ra.

Tông Dã viết là: Hai cô gái, trang điểm đậm, không quá ba mươi tuổi.

Giản Tĩnh viết là: Hai cô gái, một ngọt ngào nóng bỏng, một ngây thơ trong sáng, người trước có điều kiện kinh tế, người sau dè dặt hơn, có thể là lần đầu tiên tới quán bar.

Lúc này, khách đến bước qua cánh cửa nhỏ hẹp, mở ra đáp án.

Đó là hai cô gái trẻ, một người buộc tóc đuôi ngựa, váy và áo lông bó sát người, mang boot cao cổ, để lộ một đoạn đùi trắng như tuyết, cũng không sợ lạnh, một người khác tóc xoăn màu nâu, mặc áo khoác và mang giày thể thao, trông gò bó hơn nhiều.

“Mau vào đi.” Cô gái kéo bạn thân đến chỗ quầy bar, quen thuộc gọi thức uống: "Một ly Tequila, cục cưng uống gì nào?”

Cô gái mang giày thể thao nói: “Hả, tớ mới tới lần đầu... Có soda không?”

“Một ly soda, thêm một phần cá thu đao và thịt gà cuốn, tôi đói sắp chết rồi.” Cô gái nói.

Giản Tĩnh nhìn Tông Dã nhún vai: “Tôi thắng rồi.”

Một cô gái trẻ da trắng xinh đẹp ngồi ở chỗ quầy bar, một con hồ ly đực hormone bùng nổ, có thể nói là nơi hút tình nhất quán. Những vị khách khác luôn cố ý vô tình mà tụ lại đây, khó tránh khỏi ồn ào.

Tông Dã đứng dậy, choàng tay ôm sau lưng cô, hai người vừa nói vừa lùi vào một góc: “Sao đoán được?”

“Bóng người, anh cũng thấy rồi đấy.” Cửa đèn nê ông chiếu ra bóng một trong hai cô gái, bọn họ mới có thể đoán ra là nữ.

Còn vì sao lại là hai người, cũng rất đơn giản, bây giờ có rất ít con gái đến đây một mình, bóng người kia lại còn dừng một lúc, có lẽ là đang đợi bạn mình đi.

Nhưng nếu có hơn ba người thì theo vị trí đó rất khó để chỉ chiếu ra bóng người một, cho nên hai người là hợp lý nhất.

“Vì sao có một người không vào... Cô gái ngừng lại hơi lâu rồi đấy.” Giản Tĩnh nói: "Bây giờ đã hơn mười giờ, là giờ cao điểm của quán bar, dây dưa lâu như vậy có lẽ là một người không dám tới, người bạn đang khuyên cô gái.”

“Ăn mặc thì sao?”

“Đoán đấy. Một người muốn đến, chắc chắn sẽ ăn diện, một người không muốn đến, chắc chắn thiên về kín đáo.” Cô nói: "Đã cá cược thì phải chịu thua chứ?”

Tông Dã chọn một bàn tròn trong góc ngồi xuống: “Đương nhiên.”

Loại bàn lẻ này rất nhỏ, nam nữ trưởng thành ngồi xuống đối mặt nhau, đặt khuỷu tay lên bàn là hầu như có thể hôn luôn. Nhưng Giản Tĩnh không có lựa chọn nào khác, mũi chân câu lấy chân ghế cao, nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Vậy, tôi hỏi.” Cô cười tủm tỉm nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Tông Dã không khỏi ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ lại là câu hỏi đơn giản như vậy. Nhưng anh ta vẫn không buông lỏng cảnh giác, cười cười: “Vấn đề này có ý nghĩa gì sao?”

“Nếu anh hơn tôi mười tuổi hoặc là kém tôi ba tuổi, chúng ta không cần nói thêm nữa.” Giản Tĩnh thúc giục: "Trả lời nhanh đi.”

Tông Dã nắm lấy tay cô, viết vào lòng bàn tay một con số: 31.

Giản Tĩnh tính toán, có lẽ năm đó ở trên đảo Người Cá tên này mới hai mươi tám tuổi, có vẻ cũng không lớn tuổi lắm.

Tông Dã: “Trận tiếp theo?”

“Được.”

Nhưng mà quán bar đã đầy khách, đóng cửa rồi.

“Xem ra phải đổi trò khác.” Giản Tĩnh nhanh chóng nghĩ ra cách chơi mới: "Vẫn là hai chị em kia, chúng ta đoán xem các cô ấy sẽ gặp được người như thế nào, sao hả?”

Tông Dã: “Vậy đến lượt tôi ra đề.”

Cô hào phóng đồng ý: “Mời.”

“Người đàn ông kia sẽ lựa chọn tiếp cận ai.” Tông Dã tùy tiện chỉ một người đàn ông mặc vest.

Giản Tĩnh quan sát quần áo của đối phương. Trông anh ta kinh tế dư dả, đôi mắt đầy tơ máu, thỉnh thoảng bóp sống mũi, hơn phân nửa là cường độ làm việc rất cao, vậy có lẽ đến đây chỉ để thả lỏng và tìm sự cân bằng.

“Cô mang boot.” Cô đưa ra phán đoán rất nhanh.

Tông Dã: “Tôi chọn cô mang giày thể thao.”

Người đàn ông mặc vest chọn em gái nóng bỏng ngọt ngào, đang trêu đùa đối phương.

Giản Tĩnh nói: “Tôi thắng nữa rồi. Câu hỏi thứ hai, anh có bạn gái chưa?”

“Trước mắt không có quan hệ mập mờ nào.” Tông Dã trả lời: "Đề tiếp theo, em chọn người.”

Lần này Giản Tĩnh đổi đối tượng khác, cô chỉ vào một cô gái trang điểm lộng lẫy: “Cô ấy sẽ chọn ai để cọ rượu?”

Tông Dã nâng cằm: “Ghế dài hướng hai giờ.”

Còn chưa nói hết câu, cô gái kia đã đi xuyên qua đám người, tươi cười chào hỏi với người đàn ông trên ghế dài, rồi sau đó rất tự nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu nho.

Giản Tĩnh bĩu môi: “Được rồi, anh thắng.”

Tông Dã cười: “Câu hỏi của tôi là… Em có muốn hôn tôi không?”

Câu hỏi nằm ngoài dự đoán của cô, Giản Tĩnh há hốc mồm, rồi khép lại, bật cười: “Không muốn.” Nhưng không thể không nói, cô có hơi như bị điện giật.

“Nói dối.” Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, chạm nhẹ lên môi cô: "Cô gái tốt thì nên thành thật.”

Giản Tĩnh nhún vai: “Đề tiếp theo.”

Tông Dã chỉ một người đàn ông ở chỗ quầy bar: “Anh ta sẽ tiếp cận ai, bên trái hay bên phải?”

“Đều không phải.” Cô nhìn đối phương một lúc, khẽ mỉm cười: "Tôi.”

Quả nhiên, người đàn ông chú ý tới ánh mắt của Giản Tĩnh, tự cho là có hi vọng, bưng ly rượu đến, phong độ nhẹ nhàng hỏi: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”

Giản Tĩnh: “Thật ngại quá, lần đầu tiên tôi tới, anh nhận nhầm người rồi.”

“Vậy cũng chưa chắc không thể bắt đầu làm quen.” Anh ta nhìn về phía Tông Dã, sau đó, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng: "Cả anh đây nữa, chi bằng cùng nhau uống một ly?”

Giản Tĩnh giật mình, nhất thời dở khóc dở cười.

Tông Dã nhún vai: “Xin lỗi.”

Người đàn ông vô cùng tiếc nuối, không cam lòng đưa danh thiếp qua: “Đây là số điện thoại của tôi, có thể gọi bất cứ lúc nào.”

“E là sẽ không có cơ hội này.” Tông Dã dứt khoát chặt đứt dây dưa: "Không ngại thì, xin mời.” Anh ta làm động tác mời đi cho.

Người đàn ông lưu luyến bỏ đi.

Giản Tĩnh chôn mặt trong khuỷu tay, cười đến không dám ngẩng đầu: “Tuy rằng... Ôi chao, nhưng vẫn là tôi thắng.”

Tông Dã cực có phong độ: “Em hỏi đi.”

“Điều khó quên nhất anh đã từng trải qua là gì?” Cô hỏi.

Anh ta trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Có một lần, tôi ở khách sạn dưới đáy biển, chỉ có một mình tôi, bên ngoài là bầy cá và san hô, thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh, cũng vô cùng cô đơn. Một giây nào đó, tôi cảm thấy nếu như mình chết đi thì có lẽ vài chục năm sau mới có người phát hiện thi thể.”

Giản Tĩnh hơi ngạc nhiên: “Thật lãng mạn.”

“Có một chút, giống như ý thơ.” Anh ta nói.

Giản Tĩnh: “Có gặp cá mập không?”

Tông Dã bật cười: “Đương nhiên không có, chỗ đó rất an toàn.”

“Vậy quá đáng tiếc.” Cô cười: "Nếu gặp phải cá mập biến dị, phải trải qua thập tử nhất sinh mới chạy thoát được thì sẽ rất giống trong phim.”

Tông Dã nói: “Em luôn sống trong mạo hiểm à.”

Giản Tĩnh nhướng mày: “Chẳng lẽ anh hướng về cuộc sống yên ổn bình thường, muốn về hưu sớm, mỗi ngày trồng hoa nuôi chó?” Cô giống như bé gái không được ăn bánh kem, vẻ mặt tràn đầy thất vọng: "Như vậy cũng quá khuôn sáo rồi.”

“Đời người thường không thể vẹn toàn.” Tông Dã thưởng thức ly rượu trong tay. Bọt nước rơi xuống đầu ngón tay, giống như nước mắt của ai đó: "Cuộc sống yên ổn giết chết ý chí, nhưng cô Giản à, cuộc sống lúc nào cũng có nguy hiểm lăm le cũng rất dễ mệt mỏi. Theo đó mà nói, không thể nghi ngờ rằng em vô cùng may mắn.”

Giản Tĩnh: “Anh rất hiểu tôi?”

“Chưa tới mức đó.” Anh ta lại cười nói: "Chẳng qua là vài suy đoán đơn giản mà thôi.”

Cô hỏi: “Còn còn có thể đoán ra gì nữa?”

Tông Dã nói: “Không nhiều lắm.”

“Ví dụ?”

Anh ta nói: “Gần đây em hơi hoang mang.”

Giản Tĩnh tỏ vẻ ‘Đây là đang coi bói’ đấy à.

Tông Dã ý bảo cô lắng nghe: “Nói về tình yêu, đây cũng không phải vấn đề làm em ưu phiền, em chỉ là đang nghĩ, mình nên làm sao đây? Em hy vọng nghe theo trái tim mách bảo, rồi lại phát hiện đây mới là chỗ phiền phức… Bản thân em cũng không biết trái tim mình mách bảo điều gì.”

“Anh chơi tôi.” Giản Tĩnh nhấp một ngụm rượu, khoang miệng ngọt lịm, môi răng dường như dính lại với nhau: "Mỗi người mỗi giây mỗi phút đều có những lúc bối rối như vậy, bản thân chúng ta lại chính là người không hiểu mình muốn gì nhất.”

“Vậy cũng không chắc.” Tông Dã nhìn cô chăm chú, khóe môi cong lên ý cười: "Tôi rất rõ bản thân mình muốn gì, ít nhất là giây phút này, tôi rất rõ ràng.”

“Hửm?” Giản Tĩnh rất rối rắm.

Chắc không phải anh ta định nói mấy câu quê mùa như ‘Tôi muốn đưa em về nhà’ đấy chứ?

Tông Dã cười, dường như biết cô đang chửi thầm, cố ý nói: “Chúng ta nên đi rồi.”

Cô giơ ngón tay trắng nõn, lau sạch vết son trên ly thủy tinh: “Vì sao?”

“Trước khi em đến, tôi đã nhìn thấy vài chuyện thú vị.” Anh ta nói: "Vốn định hóng chuyện vui, ai ngờ gặp được em, chuyện vui cũng bớt thú vị mất rồi.”

Giản Tĩnh chớp chớp mắt, nhìn xung quanh: “Chuyện vui gì? Tôi cũng muốn xem.”

Tông Dã cười lắc đầu, ngồi thẳng lên: “Được rồi, nếu phái nữ đã yêu cầu, vậy thì tôi sẽ đếm ba, hai, một…”

“Pằng!”

Trong bóng đêm, một tiếng súng vang lên, đóng băng sự ồn ào của quán bar.

Trò hay mở màn. Bạn là thiên tài.

Chương kế tiếp