Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 86: Bị nhỡ
Quay một bộ phim cần trải qua bao nhiêu bước? Lần này coi như Giản Tĩnh đã thấy được rồi.

Nhà sản xuất Tôn chính là nhà sản xuất phim ‘Ác quỷ’, phải chịu trách nhiệm kêu gọi tài trợ, tìm kiếm nhà đầu tư, công ty giải trí Phi Điều cũng không phải quá lớn, không gánh được một toàn bộ khoảng vốn IP lớn như thế.

Những nhà tư bản khác nhập cuộc cũng là chuyện đương nhiên.

Khang Mộ Thành chiếm được địa lợi, nhân cơ hội chia lợi ích, nhưng những nhà đầu tư khác nghe tiếng cũng không cam lòng yếu thế. Hôm nay đám người đạo diễn Hoàng ở đây nói là ăn cơm, không bằng nói tới để bàn chuyện làm ăn.

Phần lớn những người được biết tin tức đều biết cả.

Vì vậy, cả một tổ ong tràn tới.

Ông chủ Vạn chủ yếu tới để đầu tư, đương nhiên, cũng muốn nhân tiện đòi hỏi một vai cho bạn gái. Lúc nói chuyện, Giản Tĩnh biết được cô Trương Hồng Thần đã debut nhiều năm, cũng từng diễn những bộ phim hot, nhưng bản thân lại không hot được, mãi đến tận giờ vẫn chỉ là một sao nữ tuyến ba.

Cô ta muốn mưu cầu một vai trong phim ‘Ác quỷ hoả hoạn’ để nhân cơ hội phất lên.

Ông chủ Vạn ám chỉ tiền không thành vấn đề, nhưng có thể sửa lại kịch bản một chút, gia tăng phân cảnh của nữ chính hay không?

Mà Tiết Tiểu Sinh là do nhà sản xuất Tôn mang tới. Cậu ta là một nghệ sĩ tuyến hai kí hợp đồng với một công ty khác, có chút danh tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ, từng diễn vai nam chính, nam thứ của một vài bộ phim thần tượng, nhưng trước nay chưa từng đóng phim nào hot cả.

Mục tiêu của cậu ta cũng là thợ săn.

Dùng cơm quá nửa buổi – thật ra chủ yếu là Giản Tĩnh và biên kịch Hứa ăn – lại có một vị khách tới.

Cô ta tháo kính râm xuống, gương mặt xinh đẹp lộ ra, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Nhan sắc của Trương Hồng Thần không hề kém, nhưng so sánh với người kia thì lại ảm đạm hơn nhiều.

Trên mặt đạo diễn Hoàng hiện lên chút ngạc nhiên, không ngờ cô ta cũng tới.

Giản Tĩnh nhận ra người đó, đây là một đại hoa họ Đào, trước kia đã diễn nhiều vai nữ chính, gương mặt số một thường xuất hiện trên màn ảnh. Chỉ là, trước kia cô ta là tuyến một, nhưng giờ đã lụi bại.

Lý do rất đơn giản, bị tung ảnh bất nhã.

Bây giờ đã không còn đạo diễn nào dám dùng cô ta nữa, nhưng cô ta lại không cam lòng, muốn xoay mình.

Người để cử cô ta đến là một sếp lớn ở giải trí Phi Điểu.

Nhưng sau khi vào phòng, sao nữ Đào nhìn xung quanh, lựa chọn ngồi xuống cạnh Khang Mộ Thành, giơ tay lên rót cho anh một ly rượu, còn tặng thêm một nụ cười quyến rũ.

Những người khác đều không biết nói gì.

Nghĩ kĩ thì có thể hiểu, đạo diễn Hoàng đã kết hôn, biên kịch Hứa ngồi giữa đạo diễn Hoàng và Giản Tĩnh, ông chủ Vạn mang theo Trương Hồng Thần, Tiết Tiểu Sinh cũng phải phụ thuộc, chỉ có mình Khang Mộ Thành là phái nam vẫn chưa lập gia đình.

Hoà khí sinh tài, Khang Mộ Thành tất nhiên là người đứng đắn, cũng không thể công khai khiến người ta khó chịu, nên mới gật đầu với cô ta, tự giới thiệu bản thân.

“Chào Tổng Giám đốc Khang.” Sao nữ Đào nói chuyện dịu dàng, tự nhiên hào phóng, nếu cô ta không tỏ ra cúi mình thì rất khó tưởng tượng được hôm nay cô ta cũng phải cầu cạnh người khác.

Giản Tĩnh nhìn cô ta, lại nhìn những người khác, cảm thấy còn lâu mới kết thúc được bữa cơm này. Cô nói: “Tôi hơi khó chịu, đi ra ngoài hít thở chút, xin lỗi.”

Cô có bảy điểm nhạy bén, coi như linh hoạt nhẹ nhàng, chạy nhanh như làn khói.

Những người khác biết cô còn trẻ, thân phận lại đặc biệt, đương nhiên sẽ không tức giận. Thậm chí ông chủ Vạn tự giễu: “Chúng ta trò chuyện hơi nhàm chán rồi, ha ha ha.”

Nhìn đi, sự đời luôn rất thực tế, chỉ cần có đủ sức nặng, cũng không cần tuân thủ quy tắc trò chơi.

Giản Tĩnh chạy ra bên ngoài, thở phào một hơi.

“Meo.” Một con mèo lông ngắn đi ngang qua.

Cửa lùa bị đẩy ra, lại có người đi vào.

Con mèo lông ngắn lại đổi hướng, kêu meo meo với người kia.

“Này.” Người nọ ngồi xổm xuống, gãi cằm con mèo.

Giản Tĩnh nhớ tới dáng vẻ Tiết Tiểu Sinh ôm mèo lúc chiều, làm cái bụng nó hướng lên trời, vừa nhìn đã thấy không biết ôm rồi, chỉ là đang giả bộ để bắt chuyện với cô thôi.

“Cô Tĩnh Tĩnh.” Một âm thanh quen thuộc.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Giang Bạch Diễm, không khỏi kinh ngạc: “Tại sao cậu cũng tới đây?”

“Đây là thành ý.” Giang Bạch Diễm nói. Sau khi ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ đạt giải, giá trị bản thân của cậu ta tăng vọt, nhưng mọi người đều biết, nam chính giành giải trong phim không nhất định kiếm được nhiều tiền như tiểu sinh lưu lượng. Bây giờ lại có không ít sao từ màn ảnh rộng quay về màn ảnh nhỏ, cạnh tranh kịch liệt. Cậu ta không muốn để lại ấn tượng ngông cuồng đắc chí trong lòng người khác nên vẫn cứ cẩn thận như thường lệ.

“Nhưng mà tôi tới hơi trễ, máy bay bị delay.” Cậu ta ái ngại cười.

Giản Tĩnh cười nói: “Không sao, bọn họ vẫn còn ăn.” Nói xong, cô cũng chuẩn bị quay về.

Nhưng Giang Bạch Diễm lại kéo tay cô lại, nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Khang sẽ giới thiệu cho tôi, chị đừng đi.” Cậu ta lại an ủi cô: “Đã nói trước rồi, cô Tĩnh Tĩnh không cần lo lắng đâu.”

Giản Tĩnh thấy kì lạ: “Tôi đề cử diễn viên tôi thích, không được sao?”

“Chị khen tôi mấy câu là được.” Thái độ của Giang Bạch Diễm rất kiên quyết: “Chị Lâm và Tổng Giám đốc Khang cũng đã nói xong rồi, như vậy tốt cho cả tôi và chị.”

Giản Tĩnh phản ứng lại: “Ồ, vậy sao?”

Cậu ta cười, giơ ngón tay ra hiệu đừng lên tiếng, rồi đi tới cửa phòng gõ cửa, chờ được cho phép rồi mới đi vào.

Bên trong lại vang lên tiếng cười vui vẻ.

Giản Tĩnh suy nghĩ, không muốn trở về nữa, trực tiếp đi ngâm suối nước nóng. Bởi vì là quán trọ dân túc, suối nước nóng thực sự có hạn, nên bể tắm nước nóng chỉ phân chia ra nam và nữ.

Nhân dịp mọi người còn chưa tới đây, giờ cô có thể đọc chiếm cả ao nước.

Cô bảo bà chủ gọi một chai vang sủi, mặc đồ bơi rồi lội vào nước. Nước ấm áp bao bọc da thịt, hơi nóng, lỗ chân lông đều nở ra, vô cùng thoải mái.

Hơi nóng xông lên gò má, tốc độ tuần hoàn máu tăng lên, hai má trở nên đỏ ửng, cô đã bắt đầu cảm thấy nóng.

Giản Tĩnh dùng tay không đẩy nắp chai vang sủi ra, cắm vào ống hút, hút một ngụm.

Rượu lạnh buốt tiến vào dạ dày, tạo thành sự tương phản cực lớn so với nước ao ấm nóng.

A… Thật thoải mái.

Giản Tĩnh nằm bên cạnh ao, thả lỏng cơ thể.

Cách vách truyền tới tiếng nói chuyện lờ mờ.

Do quá yên tĩnh, cô không khó để nghe ra được đó là tiếng của Thiệu Mông, nhưng nội dung lại đứt quãng.

Anh ta nói: “… Cũng tới sao? Sao cậu biết?”

Trợ lí nói: “Không phải là cũng nghe được tin tức rồi chứ.”

Thiệu Mông: “Có thể là trùng hợp.”

Trợ lý: “Anh phải cẩn thận, không phải nói…”

Thiệu Mông: “… không biết nữa… hẳn…”

Trợ lý: “Liệu có phản phệ không…”

Giọng nói dừng lại.

Tiếp đó, hai bên bể tắm nam nữ đều xuất hiện tiếng bước chân và tiếng cười.

Có đám người tiến lại gần.

Trương Hồng Thần, sao nữ Đào và nhà sản xuất Tôn lần lượt đi vào, bầu không khí thân thiện hơn tưởng tượng.

“Môi trường ở đây thật tốt.”

“Là suối nước nóng thiên nhiên.”

“Cô Giản đến đây lúc nào vậy?”

“Vừa mới đến thôi.”

Ba người phụ nữ trưởng thành mỉm cười, cởi áo choàng tắm xuống, chỉ mặc đồ bơi, đi xuống nước.

Sao nữ Đào có thủ đoạn xã giao lão luyện của sao nữ cao cấp, thả lỏng thân thể, cùng tán gẫu: “Suối nước nóng ở đây thật không tệ, không hề kém hơn những suối nước nóng tôi tìm ở Nhật Bản.”

“Chủ yếu là gần, cuối tuần lái xe đến là có thể ngâm mình rồi.” Nhà sản xuất Tôn thoải mái than thở, lớp trang điểm trên mặt cũng không che giấu được mệt mỏi: “Thật muốn thả lỏng chút.”

Trương Hồng Thần nói: “Có tiệm mát xa người khiếm thị, kỹ thuật vô cùng tốt, làm xong xương cũng được thả lỏng.” Cô ta nói xong, nhìn về phía Giản Tĩnh: “Bình thường cô Giản hay viết bản thảo, phải bảo dưỡng vai và eo đấy.”

Tướng mạo của cô ta không tính là đoan trang, nhưng giọng điệu và thần thái lại vô cùng hiền hậu. Hơi nước xông lên, làm mờ gương mặt.

Nhà sản xuất Tôn phụ hoạ: “Đúng đó, nhân lúc còn trẻ thì phải bảo dưỡng cho tốt, đến khi lớn tuổi, muốn sửa cũng không sửa được. Trước kia tôi không để ý, bị đau dạ dày, giờ ăn lạnh vào là đau.”

“Tôi cũng vậy, quay phim nên không thể nào ăn nhiều cơm, bệnh dạ dày cũng nặng.” Sao nữ Đào thở dài, chợt tự giễu: “Bây giờ lại có thời gian nấu cơm mỗi ngày.”

Nhà sản xuất Tôn cười đầy thâm ý, nhưng không tiếp lời.

Trương Hồng Thần cũng không tiếp lời, yên tĩnh như hoa.

Ánh mắt của sao nữ Đào chuyển sang Giản Tĩnh, chuyển sang đề tài khác, như thể ám chỉ vừa rồi chỉ là lỗi giác: “Tôi đã nghiên cứu mấy công thức nấu an từ hạt mè, đều không có ích gì. Tóc của cô Giản là tự nhiên sao? Nhuộm rồi mà chất tóc còn tốt như vậy.”

Giản Tĩnh sờ mái tóc được búi lên, cười nói: “Tự nhiên.”

“Thật là đẹp, giống như gấm vậy.” Trương Hồng Thần hâm mộ nói: “Sau khi nhuộm tóc, chẳng được bao lâu tóc tôi đã phai màu rồi, tóc vừa khô vừa sơ, làm tôi không dám nhuộm nữa.”

Cô ta dừng lại rồi lại nói: “Nhưng mà dù có thể nhuộm thì da tôi cũng không được trắng như da cô Giản, cũng không dám chọn màu nhạt như vậy.”

Giản Tĩnh nhìn cô ta, nói: “Cô cũng rất trắng mà.”

Trương Hồng Thân vuốt cổ, cười nói: “Trang điểm thôi.”

“Có người trời sinh đã trắng, phơi nắng thế nào cũng không đen.” Sao nữ Đào cũng nói: “Trước kia tôi chụp quảng cáo ngoài bờ biển, suốt một buổi chiều, cơ thể phân ra hai màu, đến giờ cũng không trắng lại được.”

Cô ta nói xong, Giản Tĩnh quay đầu lại nhìn.

Sao nữ Đào mặc đồ bơi khoét chữ V sâu, dáng người rất đẹp, da trắng nõn, không nhìn ra được sự khác biệt, nhưng chỗ che kín trước ngực lộ ra một đoạn hình xăm màu đen, vô cùng đặc biệt.

Cô ta cũng chú ý đến ánh mắt của Giản Tĩnh, hơi né người, cười nói: “Già rồi, không giấu được bụng.”

Giản Tĩnh không khỏi bật cười.

Dĩ nhiên cô biết mục đích của bọn họ không tốt, nhưng nói thật lòng, khi một chị đẹp cố ý lấy lòng ai, thật khó khiến người khác chán ghét cho được. Nhất là được những người đẹp như họ lựa chọn, được bọn họ tán dương, vô cùng dễ khiến người ta sinh ra cảm giác hư vinh và ưu việt, được khen đến thoải mái.

Chẳng trách các sếp lớn lại không chán ghét bữa cơm này, cảm giác lấy lòng người khác và được người khác lấy lòng khác nhau một trời một vực.

Cách một vách tường, cuộc trò chuyện của những người đàn ông còn vui vẻ hơn bên này.

Giọng bọn họ rất lớn. Ông chủ Vạn là nhà đầu tư, luôn không tôn trọng sao nữ. Lúc này uống rượu vào, lại không có phụ nữ ở bên, ông ta không tránh khỏi nói mấy câu hạ lưu.

“Đào Đào vẫn rất đẹp, da trắng ngực bự, mặc dù Tịch Tịch cũng không kém, nhưng lại thiếu chút quyến rũ, dù sao cũng không nổi.”

Bên phía này, mấy người phụ nữ đều im lặng.

Đạo diễn Hoàng không thể đắc tội với nhà đầu tư nên cười: “Ha ha ha.”

Biên kịch Hứa giả chết.

Tiết Tiểu Sinh tới để xin vai, đắc tội với nhà đầu tư, mất vai là chuyện nhỏ, lỡ như mình làm phật ý người khác thì mất nhiều hơn được.

Mà Thiệu Mông mặc dù làm nam chính nhưng nam chính thì đã thế nào chứ? Đạo diễn không mở miệng, anh ta cũng không làm được gì.

Chỉ có Khang Mộ Thành có thể nói chuyện: “Tổng Giám đốc Vạn uống say rồi.”

Giang Bạch Diễm cũng lo như Tiết Tiểu Sinh, nhưng cậu ta thông minh hơn nên lập tức đứng dậy: “Tôi đi rót mấy ly nước.”

Theo lý thuyết, hai câu này một tung một hứng, có thể chuyển đề tài đi, nhưng thái độ của ông chủ Vạn đối với đám người đạo diễn Hoàng và Khang Mộ Thành hoàn toàn khác nhau, anh mới là người có thể ngồi ngang hàng với ông ta.

Ông ta muốn kết bạn với Khang Mộ Thành, cố ý lấy lòng.

Làm sao để lấy lòng chứ? Đương nhiên là truyền thụ ‘kinh nghiệm đàn ông’ rồi.

“Không nhiều, không nhiều.” Ông chủ Vạn ha ha cười lớn, cố ý hạ giọng nói: “Tổng Giám đốc Khang mới vào giới giải trí được bao lâu? Tôi nói với cậu nhé, sao nữ đều như trên ti vi, cùng một dạng cả.”

Khang Mộ Thành nhíu mày lại.

Anh cũng không thích điệu bộ của ông chủ Vạn, nhưng tập tục của giới giải trí là như vậy, giữ mình tốt cũng được, nhưng không thể can thiệp đến lợi ích của người khác.

Tuân thủ quy tắc trò chơi là điều kiện quan trọng để trở thành người chơi.

Anh còn đang suy nghĩ làm sao chuyển đề tài thì Giang Bạch Diễm bưng mấy ly nước chanh ướp lạnh tới, cười nói: “Nước chanh vừa làm xong, bỏ thêm mật ong, đặc biệt giải rượu.”

“Cảm ơn.” Khang Mộ Thành nảy ra một ý, bưng ly nước lên: “Rượu hôm nay tác dụng chậm thật đấy.”

Ông chủ Vạn cầm lên nhấp một ngụm, không giảm hứng thú, nói: “Tôi nói này, rượu Nhật Bản giống như gái vậy, ngọt ngấy, kém hơn rượu Mao Đài. Nhưng mà đàn bà Nhật Bản thì được lắm, năm ngoái tôi qua Nhật, mấy cô gái bên đó mặn mà lắm, tuổi tác không hơn cô Giản là bao…”

Choang, Giang Bạch Diễm lỡ tay làm rơi ly nước, nước đá chảy xuống ao.

“Xin lỗi.” Cậu ta đặc biệt thành khẩn, đặc biệt vô tội: “Tôi trượt tay.”

Ông chủ Vạn hơi không vui, nhưng ông ta cũng không ngu, ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Khang Mộ Thành đã xanh mét, nghĩ lại chuyện vừa rồi, biết mình đã lỡ miệng.

“Tôi nói sai rồi, cô Giản là người có ăn có học, xem tôi này…” Ông chủ Vạn đúng là vả miệng. Ông ta xem thường sao nữ, nhưng không xem thường nhà văn, cái này không liên quan đến những gì ông ta được tiếp thu: “Tổng Giám đốc Khang đừng trách, đừng trách.”

Nhưng Khang Mộ Thành cũng không có ý định tha thứ cho ông ta. Ông chủ Vạn muốn trêu đùa sao nữ, anh lười để ý, nhưng đã nói đến Giản Tĩnh thì không thể dễ dàng tha thứ.

“Xin lỗi, tôi hơi mệt.” Anh tức giận đứng dậy: “Xin lỗi, không thể tiếp chuyện được.”

Ông chủ Vạn biết mình đuối lý, cười trừ một tiếng, không dám giữ anh lại.

Nhưng điều đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Bọn họ vừa ngâm nước nóng xong ra ngoài đã thấy Giản Tĩnh từ phía đối diện đi tới đứng ở đó nhìn ông chủ Vạn.

“Ông chủ Vạn, nghe nói tôi trông giống người Nhật Bản, có thật không?” Cô hỏi.

Ông chủ Vạn vốn định giả ngu lừa cho qua, ai ngờ bị cặp mắt của cô nhìn chằm chằm, giống như quần áo không đủ che thân, không có chỗ trốn, sau gáy toát ra mồ hôi lạnh.

“Ha ha.” Ông ta tỉnh rượu, ngượng ngùng nói: “Không, không có chuyện này.”

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp