Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 85: Khách sạn suối nước nóng
Khách sạn suối nước nóng tên là ‘Ngôi nhà nhà ấm áp’, nằm ở ven chân núi của thị trấn. Cũng may là đường lái rất dễ dàng, cứ quẹo trái quẹo phải theo chỉ dẫn cả đường là hai giờ đã đến được nơi cần đến.

Khách sạn không lớn, nhìn qua không giống như khách sạn cao cấp cực kỳ đắt đỏ, trái lại giống kiểu nhà nghỉ dừng chân hơn. Ở cửa treo hai ngọn đèn lồng, phong cách trang trí tổng thể cực kỳ mang màu sắc Nhật Bản.

Sau khi vào cửa, nội thất cũng đã chứng minh cho điều này: Tranh Ukyo - e, mèo cầu tài, thảm nền Tatami, còn có động tác bà chủ ngồi nửa người xuống nhận lấy giày của khách tới. Tất cả đều thể hiện rõ phong cách chủ đạo của khách sạn này.

‘Meo, meo’ - Phía sau quầy có một con mèo Nhật lông ngắn đang nằm, cũng là nguyên mẫu của Nyanko-sensei trong [Natsume Book of Friends]

Giản Tĩnh không kiềm lòng được mà sờ tìm điện thoại di động: "Có bán đồ ăn vặt cho mèo không?”

Cô phải bỏ tiền mua sự yêu thích.

"Ôi chao!" Bà chủ nở nụ cười, nói bằng tiếng Trung lưu loát: "Cô có thể dùng cái này chơi với nó một lát." Người này đưa một cây gậy đùa mèo qua.

Giản Tĩnh quăng hành lý đi, ngồi chồm hổm dưới đất chơi với mèo.

Khang Mộ Thành vừa buồn cười vừa chịu trận, thở dài: "Có muốn anh giúp em mang hành lý lên không?"

Giản Tĩnh cũng không quay đầu lại: "Anh đi đi, em tự cầm.”

Hai người đang nói chuyện thì cửa một chỗ trên hành lang được kéo ra, biên kịch Hứa thò đầu ra, vừa thấy bọn họ thì cười: "Tới rồi à?"

Ở ngay trước mặt bọn họ thì không nên chơi nữa. Giản Tĩnh thả cái gậy chọc mèo lại, đứng dậy gật đầu với bọn họ.

Biên kịch Hứa nhiệt tình giới thiệu: "Bà chủ ở đây là người quen ở trong giới, sau khi giải nghệ thì mở khách sạn này. Lần nào chúng tôi hoàn thành xong một hạng mục đều sẽ qua uống chút rượu, ngâm suối nước nóng, thư giãn dưỡng sinh."

Giản Tĩnh nhìn ông ta, chỉ thấy mặt mày người này hồng hào, thật sự không biết ông ta cần dưỡng sinh ở đâu nữa.

"Dạo này Tĩnh Tĩnh thế nào?" Biên kịch Hứa đối diện với tầm mắt của cô, cười híp mắt hỏi: "Gần đây doanh thu của Ác quỷ 2 không tệ, phá triệu rồi, chúc mừng chúc mừng nhé!”

Giản Tĩnh cười một cái, vô cùng khiêm tốn: “May mắn thôi ạ.”

Biên kịch Hứa lắc đầu, nói lời thật lòng: "Cô đây là tích lũy từ từ đấy! Được rồi, trước đừng nói công việc nữa. Suối nước nóng ở đây là mạch suối tự nhiên đấy, cô mau đi ngâm một chút đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”

Khang Mộ Thành nhìn quanh bốn phía, bảo: "Nơi này yên tĩnh đấy.”

"Đúng vậy. Không khí tốt, phong cảnh tốt." Biên kịch Hứa còn chớp mắt thêm vào, ám chỉ với bọn họ: "Suối nước nóng cũng tốt, tốt hơn khách sạn nhiều!”

Giản Tĩnh không hiểu thế nào.

Biên kịch Hứa tiếp tục ‘nháy mi chớp mắt’: "Cô có đề cử gì cho việc chọn diễn viên trong mùa thứ hai chưa?”

"Có thì có đấy." Giản Tĩnh hiểu nhầm ý của ông ta, vội vàng bảo: "Nhưng mà tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tất nhiên vai diễn cuối cùng vẫn là do mọi người quyết định.”

Biên kịch Hứa cười kỳ lạ: “Ha ha.”

Khang Mộ Thành lại nghe hiểu, vỗ vỗ bả vai của Giản Tĩnh: "Em đi lên phòng cất đồ đạc đồ trước đi.”

Giản Tĩnh: "?"

Cô không hiểu gì bị đuổi đi rồi.

Khang Mộ Thành thấy cô lên lầu rồi mới hạ giọng, nói với biên kịch Hứa: "Tĩnh Tĩnh vẫn còn là một cô bé, đừng để em ấy dây vào mấy chuyện như vậy."

"Không còn nhỏ nữa rồi." Biên kịch Hứa không cho là đúng: "Tổng Giám đốc Khang, tôi nói khó nghe thế này. Về sau Tĩnh Tĩnh muốn phát triển tốt ở trong giới thì lời nói phải có sức nặng. Cậu không cho cô ấy quản lý, người ta cũng sẽ không xem cô ấy ra gì.”

Khang Mộ Thành nhướng đôi mày lên.

Nếu không phải là có chuyện từng cùng trải qua việc chạy trốn ở biệt thự An Huy, lời này của biên kịch Hứa có hơi quá giới hạn của một người quen sơ rồi. Một khi hành động không cẩn thận thì nó giống như ông ta đang ly gián tình cảm giữa anh và Giản Tĩnh vậy.

Nhưng anh biết lời này của biên kịch Hứa là thật sự suy nghĩ cho Giản Tĩnh.

Phim truyền hình và phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết đã thành trào lưu rồi. Giản Tĩnh là một tiểu thuyết gia ăn khách như vậy, nhất định tương lai sẽ càng nổi tiếng hơn. Cô không thể hoạt động giống như hồi Ác quỷ mùa một nữa, chuyện gì cũng nghe theo đạo diễn. Nếu không người ta sẽ không những không thấy cô thấu tình đạt lý, mà chỉ thấy cô dễ ức hiếp.

Đến lúc đó, họ sẽ cải biên qua loa một phen. Khi giá trị IP bị hao tổn, giá trị của cô cũng sẽ bị kéo xuống theo.

"Quan trọng là Tĩnh Tĩnh sẽ không chịu thua thiệt." Có lẽ điểm mấu chốt của giới giải trí là điểm thấp nhất trong tất cả các ngành sản xuất. Biên kịch Hứa trông rất hiểu rõ: “Là chuyện anh tình tôi nguyện thôi.”

Khang Mộ Thành nhịn một chút, không kìm được nữa: "Các ông quá loạn."

Biên kịch Hứa vui vẻ: “Tổng Giám đốc Khang, cậu đứng đắn thật đấy!”

Ở bên kia, Giản Tĩnh phát hiện ra khách của khách sạn này nhiều hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Vốn dĩ cô tưởng chỉ có người của đoàn kịch thôi, không ngờ sát phòng cô lại có một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Người ta qua đây chào cô cực kỳ thân thiện: "Cô là tác giả Giản phải không? Tôi là Trương Tịch, chào cô!"

"Chào cô." Giản Tĩnh đảo qua khuôn mặt cô ta.

Ngũ quan của vị khách này thiên về kiểu trưởng thành. Phục sức trang nhã, môi đỏ mọng. Đôi môi phúng phính kia cực kỳ đặc sắc, tạo cho người ta ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ.

Ừm, vừa hay cô mới nghe xong đã quên tên cô ta, bèn gọi một cách khác là ‘Trương Hồng Thần’ đi!

Trương Hồng Thần đưa một hộp bánh quy tới, vén lên tóc, nụ cười ôn hòa: "Đây là bánh quy do tôi tự làm, hy vọng cô sẽ thích."

"Ừm… cảm ơn." Giản Tĩnh không hiểu thế nào, không biết từ khi nào nhân duyên của mình đã trở nên tốt đẹp như vậy.

Nhưng không ai từ chối ý tốt của người khác cả. Cô nhận món quà, nói chuyện mấy câu rồi tiễn cô ta đi.

Năm phút sau, cửa phòng lại bị gõ.

Người xuất hiện lần này là trợ lý của Thiệu Mông, người này đưa thức ăn và đồ uống tới cho cô, đồng thời còn tìm hiểu với dụng ý riêng: "Cô Giản, ở đây có rất nhiều khách đó!”

Giản Tĩnh còn hơi hoang mang: "Tôi tưởng là ngày hôm nay chỉ có người của đoàn kịch thôi."

"Khách sạn mở cửa làm ăn, khách khứa tới ở cũng là chuyện bình thường." Trợ lý bảo: “Nếu cô Giản ngại ồn ào thì đừng để ý tới bọn họ."

Giản Tĩnh nhướng đuôi mày lên.

Vốn dĩ trợ lý còn muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng đã bị biểu cảm này của cô dọa cho một cái, lập tức im bặt cáo từ.

Giản Tĩnh sửa soạn sơ lại căn phòng, nhớ mãi không quên con mèo dưới lầu, quyết định xuống chơi đùa với nó trước.

Mèo đã bị một cậu bé ôm vào lòng.

Vóc dáng cậu bé rất cao, da thịt trắng nõn, ngũ quan dường như có huyết thống của dân tộc thiểu số. Hốc mắt cậu ta khá sâu, hàm răng rất trắng, là một khuôn mặt rất có hương vị.

Thấy cô qua đây, cậu bé bèn hỏi: "Chị cũng thích mèo à?"

Giản Tĩnh dừng chân lại, hỏi: "Cũng?"

"Em nghĩ là chị đến tìm nó." Cậu bé giơ con mèo trong tay lên, nhướng mày nói: "Không phải à?"

Giản Tĩnh đã cảm nhận được hormone mạnh mẽ trên người cậu bé, lúc này bèn phủ nhận: "Không phải."

Cậu bé hơi sửng sốt, rồi trở về lại bình thường rất nhanh, nhún nhún vai: "Sorry, em nghĩ sai rồi."

Giản Tĩnh gật đầu với cậu, xoay người đi ngay.

‘Không có bữa tiệc nào miễn phí’, dường như bữa cơm mà đạo diễn Hoàng mời này không dễ ăn một chút nào.

Cô tìm được phòng bao của mấy người đạo diễn Hoàng, gia nhập vào hoạt động uống trà ăn điểm tâm.

Trà là trà lài, điểm tâm là trái cây, nước chè dương canh và bánh daifuku.

Đều trông rất đẹp, nhưng không dễ dùng.

May mà bà chủ có tặng thêm chút đồ chiên và bánh ga-tô nghìn lớp qua đây, ngoài ra lại thêm cho cô một ly trà sữa trà xanh Nhật Bản nữa.

Giản Tĩnh uống một hớp trà sữa rồi nói với đạo diễn Hoàng: "Hôm nay có nhiều người thật!"

Đạo diễn Hoàng nở nụ cười, hòa khí hơn lần gặp mặt trước rất nhiều: "Bữa cơm này chỉ có cháu, lão Hứa, Tổng Giám đốc Khang và cả nhà sản xuất Tôn của chúng ta thôi."

Nhà sản xuất Tôn là một phụ nữ trung niên gầy gò, có xăm mày, má hồng trên xương gò má hơi đậm, tạo cho người ta cảm giác sắc bén. Tuy nhiên khi người này mở miệng lại rất thân thiện: "Tôi muốn trước khi chúng ta nhập tiệc hôm nay thì trao đổi một chút. Tác giả Giản có ý kiến gì cũng cứ nói ra."

Giản Tĩnh ngoẹo đầu một chút, nhìn sang Khang Mộ Thành.

Anh hiểu ý, nói ngay vào điểm chính: "Đây đã không còn là lần đầu tiên mọi người hợp tác với nhau rồi, tiết kiệm mấy lời khách sáo vô vị lại đi! Chúng ta bàn bạc về hợp đồng trước đã."

Chuyện mà mọi người đang nóng lòng nhất đúng là hợp đồng cho mùa thứ hai. Lúc ký mùa thứ nhất, tuy là họ có bổ sung thêm về mùa sau, nhưng chỉ là ‘cân nhắc ưu tiên’ chung chung mà thôi, cũng chưa đưa ra quyết định.

Nhà sản xuất Tôn bảo: "Trong hợp đồng trước có nhắc tới rồi, chúng tôi có quyền lợi ưu tiên ký hợp đồng. Trên lý thuyết biến động giá cả không cao hơn 10%."

Khang Mộ Thành nở nụ cười.

Trong hợp đồng mùa một, người chịu thiệt là Giản Tĩnh. Ví dụ như Ác quỷ 2 bán không được chạy, bọn họ dứt khoát không mua là được. Còn nếu như bán được tốt, giá chỉ tăng lên 10%, Giản Tĩnh quá thua thiệt.

Nhưng khi đó là Giản Tĩnh không chắc chắn về Ác quỷ 2, cộng thêm những nhân tố khác nữa, nên bọn họ vẫn ký bản hợp đồng đó.

"Tính đến đêm qua, mức doanh thu của Ác quỷ 2 đã là một trăm hai mươi tám vạn." Anh nói với giọng bình thản.

Nhà sản xuất Tôn khựng lại, nói tiếp: "Làm thành IP mới có lợi cho cả hai bên.”

Đôi bên chính thức bước vào giai đoạn bàn chuyện làm ăn.

Giản Tĩnh ngại buồn chán, hạ giọng hỏi biên kịch Hứa: "Mấy người đó tới đây để làm gì vậy?”

"Tìm cơ hội chứ sao!" Biên kịch Hứa cười: "Tiếng vang của quý đầu tiên tốt như vậy, ai cũng muốn chia một chén súp. Không lấy được nhân vật tuyến chính thì lấy nhân vật tuyến phụ cũng được. Cô thấy rồi đó, rất náo nhiệt!”

Giản Tĩnh như đang suy nghĩ gì đó. Chẳng trách họ vừa gặp mặt biên kịch Hứa đã nhắc tới chuyện này, xem ra cuộc chiến tranh đoạt nhân vật này còn kịch liệt hơn nhiều so với suy nghĩ của cô.

Cô lại nhìn sang Khang Mộ Thành. Trên đường tới đây, hai người đã bàn bạc qua, sợ là phải bán IP của Ác quỷ đi.

Cô viết sách quá chậm, lại có quá nhiều người viết kịch bản, tốc độ không sánh bằng. Lần này cần thiết phải bàn bạc ra được một phương án mà tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, lại giữ được cái bánh kiêu ngạo.

Nhà sản xuất Tôn là đại diện của Giải trí Phi Điểu, cũng chính là nơi sản xuất ra Ác quỷ. Phần lớn tác phẩm điện ảnh và truyền hình do bọn họ sản xuất đều là series tội phạm có yếu tố kỳ ảo, có ý muốn biến Ác quỷ thành một series phim. Mong muốn của hai bên là như nhau.

Trong lòng Khang Mộ Thành và nhà sản xuất Tôn đều biết rõ điều này.

Vấn đề hai bên tranh cãi chính là phải phân chia cái bánh kia như thế nào.

Trải qua một phen bàn bạc nhiệt tình, hữu nghị cuối cùng họ đạt được sự nhất trí: Trao toàn quyền cải biên và sở hữu trọn vẹn [Bác sĩ ác quỷ] cho Giải trí Phi Điểu. Về sau dù Giản Tĩnh viết bộ ba hay là đến bộ mười thì chúng cũng đều thuộc về Phi Điểu, thời hạn là tám năm.

Với Giản Tĩnh, trừ việc nhận được tám trăm vạn từ phần đầu tiên ra, cô đều có thể nhận thêm vào một khoản tiền từ mỗi phần, thấp nhất không dưới hai trăm vạn, tối đa không hơn năm trăm vạn. Số tiền sẽ được xem xét từ mức doanh thu.

Đúng là con gà mái đẻ trứng vàng!

Ngoài ra, cô vừa tham gia viết kịch bản vừa sở hữu quyền phủ quyết. Nếu như nội dung của phim truyền hình không phù hợp với yêu cầu của cô, cô có thể bác bỏ rồi yêu cầu sửa chữa, tuyển diễn viên cũng tương tự như vậy.

Cùng lúc đó, Kim Ô sẽ đầu tư chế tác series.

Nói cách khác, ngoài trừ một ‘sugar daddy’ hậu thuẫn là Giải trí Phi Điểu ra thì Ác quỷ còn có thêm một ‘má nhỏ’ nữa, rồi cũng có thể sẽ có thêm nhiều má nhỏ khác như vậy.

Không phải, không phải là ‘có thể’, mà là ‘chắc chắn’.

Biên kịch Hứa thầm tiết lộ mấy nhà đầu tư khác của ông ta cũng tiến cử diễn viên mình thích, muốn tham gia diễn một nhân vật trong bộ phim. Điều mà họ còn gọi là: ‘Đầu tư chi phí vào tổ’.

Giản Tĩnh: Dưa thơm quá.

Không ngờ có một ngày cô còn có thể ngồi ăn dưa nữa.

Sau khi Khang Mộ Thành và nhà sản xuất Tôn đạt được sự nhất trí, họ đã bắt đầu ký hợp đồng. Tất nhiên hợp đồng họ ký ngày hôm nay là hợp đồng dự tính, không phải hợp đồng cuối cùng, nhưng bản quyền là trụ cột triển khai công việc, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn sẽ không thay đổi.

Mọi người đã có thể bắt đầu trò chuyện về kịch bản của mùa thứ hai rồi.

Đạo diễn Hoàng bảo: "Tôi đã xem qua rồi. Đổi là chắc chắn sẽ có. Tĩnh Tĩnh, ác quỷ và thợ săn là manh mối chính phải không? Sau này đều phải viết tập trung vào hai người đó?”

Giản Tĩnh gật đầu.

Biên kịch Hứa bảo: "Vậy thì dễ rồi, trước tiên chúng ta tạo sườn tạm thời."

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bên kia nhà sản xuất Tôn đi ra ngoài một cái, lúc về có dẫn theo một người, cười bảo: "Đây là Tiết Triết, mọi người làm quen một chút."

Cậu bé ôm mèo kia cười tươi với mọi người: "Chào mọi người, cháu là Tiết Triết."

"Gần đây Tiểu Tiết phát triển không tệ, bộ phim [Ngọt ngào như bài hát] trước kia là do cậu ấy diễn.” Hẳn là nhà sản xuất Tôn thiếu nhân tình của ai đó nên đưa người tới giới thiệu một câu, cũng không có ý gì khác.

Tiết Tiểu Sinh khẽ cười, vô cùng cung kính với tất cả mọi người ở đây: "Chào đạo diễn Hoàng, chào biên kịch Hứa, chào tác giả Giản ạ."

Giản Tĩnh chỉ từng thấy mấy bữa tiệc tương tự thế này của giới giải trí trong tiểu thuyết, tuyệt đối không ngờ có ngày mình cũng được dự vào. Cô thấy hoang mang, bèn im lặng.

Nhưng mà hiện tại vẫn chưa bắt đầu.

Cậu em Tiết ngồi xuống chưa được mười phút, cửa đã bị gõ. Một người trông có dáng vẻ ông chủ tiến vào, cười ha hả bắt chuyện: "Tôi đã đến chậm rồi đấy à?"

Nhà sản xuất Tôn trả lời: "Không muộn. Ông chủ Vạn, mời ngồi. Đây là đạo diễn Hoàng của chúng ta."

Ông chủ Vạn ngồi xuống, người đi cùng bên cạnh chính là quý cô Trương Hồng Thần đã chào hỏi Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh dùng cái nĩa ghim một miếng cam lên, nghĩ thầm: Tiền bạc khó kiếm, mọi người cũng không dễ dàng.

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp