Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 15: Đặt phòng trọ.
Người đàn ông đến sảnh ngồi xuống ăn tối, cả một bàn thức ăn có rất nhiều món ăn khác nhau mà Giang Lâm Vụ thích, chúng được làm từ nấm hương và rau dế.


Dung Nhã không ngừng gắp thức ăn cho Giang Lâm Vụ, bà vừa gắp vừa nói với nàng, "Phụ thân Bạch Ngọc đi khảo sát biên cảnh Bạch Châu hôm nay không thể chạy về được, nên chỉ có mẫu thân tiếp đón con thôi.”


Giang Lâm Vụ ngoan ngoãn tiếp nhận đồ ăn mà Dung Nhã gắp tới, "Bạch phu nhân ngài khách khí rồi, còn để phu nhân ngài tự mình nghênh đón. E là đã làm phiền phu nhân"


"Làm sao có chuyện đó được! Nghe nói Bạch Ngọc đưa con đến khiến ta thực sự vui vẻ, ta rất hạnh phúc! "


“Vụ Vụ cũng rất cao hứng khi nhìn thấy phu nhân." Giang Lâm Vụ quay đầu nhìn Bạch Ngọc vẻ mặt nghi hoặc, tại sao nàng đến lại khiến Bạch phu nhân cao hứng như vậy? Chẳng nhẽ trước đây Bạch Ngọc thưa từng đưa bằng hữu về nhà hay sao? Nhưng hắn nhìn cũng không giống người không có bằng hữu.


Hai người ở trên bàn ăn dần dần nói chuyện với nhau vui vẻ.


Bỏ quên Bạch Ngọc ở một bên, hắn một bên bày thức ăn cho mẫu thân một bên gắp thức ăn cho Giang Lâm Vụ, ngược lại còn rất vui vẻ nghe hai vị nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời mình cười đùa nói chuyện.


Giang Lâm Vụ tuổi còn trẻ đã rời xa thế tục, vẫn luôn ở trong rừng sâu núi thẳm tu luyện. Nàng và sư phụ trù nghệ đều bình thường, ý thức của thầy trò "nằm mơ có thể ăn cũng coi như ổn rồi" đạt tới độ nhất trí cao.


Bạch Ngọc đi theo nàng mới cải thiện không ít, hiện giờ ăn những món ăn tinh tế lại dụng tâm nấu khiến vị giác cảm thấy mỹ vị hạnh phúc.


Dung Nhã gắp cho nàng nếm thử một cái, mỗi món nàng đều cảm thấy ngon đều thích, khen đến mức trên mặt Dung Nhã ý cười nở đầy hoa.


Ở trên bàn cơm Dung Nhã uống rượu tán gẫu, nhắc tới chuyện Bạch Ngọc lúc trước vì sao phải vào Vụ Ẩn cung.


Giang Lâm Vụ cũng uống mấy chén, cả Bạch Ngọc cũng không nhường. Mặt nàng đỏ bừng choáng váng, dựng thẳng tai chuẩn bị lắng nghe cẩn thận.


Nàng cũng tò mò vì sao Bạch Ngọc nhất định phải vào Vụ Ẩn cung làm đệ tử ký danh, mà Bạch gia là gia tộc lớn như vậy còn đồng ý.


Bạch Ngọc thừa dịp Giang Lâm Vụ đang choáng váng đút miếng nấm hương tròn trịa đến bên miệng để dời đi sự chú ý của nàng, sau đó nháy mắt với mẫu thân mình.


Dung Nhã rốt cuộc vẫn là đau lòng nhi tử tương tư đơn phương liền nhanh chóng chuyển đề tài, đem lời nói tán gẫu đến nơi khác, ví dụ như chuyện thú vị của Bạch Ngọc lúc còn bé luyện chữ, Giang Lâm Vụ cười hì hì nghe kể say sưa.
Bạch Ngọc ở bên cạnh sủng nịch nhìn biểu tình nhỏ bé của nàng, trong lòng cảm thán có lẽ cha mẹ hòa ái, phu thê ân ái chính là bộ dáng như vậy.


Một bữa ăn tối thỏa mãn và hạnh phúc.

Sau khi Giang Lâm Vụ ăn cơm tối, uống rượu nô nê, hơn nữa ngự kiếm có chút mệt nhọc, ngáp dài.


Dung Nhã thấy thế khuyên nàng nghỉ ngơi. Bạch Ngọc tự nhiên đỡ nàng đứng dậy đi về phía tiểu viện mình ở. Bị Dung Nhã ngăn lại.


"Đứa nhỏ này, thật sự bắt cóc người về nhà mà." Dung Nhã cảm thán nói.


Lúc trước Bạch Ngọc muốn đi Vụ Ẩn cung nên đã quỳ lạy trước mặt phụ thân cùng mẫu thân. Nói thẳng rằng hắn đã gặp người mình yêu suốt đời, hắn muốn theo đuổi nàng cũng cam đoan mình tuyệt đối sẽ không chậm trễ việc tu luyện.
Cả hai phu thê đều biết tính tình của nhi tử của mình, cũng tin tưởng sự bảo đảm của hắn liền đồng ý.


"Mấy ngày trước ngươi nói dẫn người về nhà ở khiến nương sợ tới mức suốt đêm gọi người đem Hoa Trúc uyển bên cạnh Ngọc Can viện ngươi thường ở lại một lần nữa quét dọn sạch sẽ." Dung Nhã nhận được tin tức đều sợ ngây người, nhi tử nàng tự nhiên thật sự theo đuổi cô nương.


"Nhưng sau đó lại ngẫm lại, nếu đã là con dâu tương lai, làm sao có thể hạ mình Tiểu Uyển bên cạnh chỗ ngươi cơ chứ, nhất định phải có sân lớn. Các ngươi còn chưa thành hôn, hiện giờ ở chung cũng không được, vì danh tiếng cô nương nhà người ta liền dọn dẹp Mai Hương Các để cho Vũ Vụ ở lại.”


Mai Hương Các? Bạch Ngọc nhất thời kinh ngạc. Dựa theo thân phận cải trang mà nói, Giang Vũ Vụ là tiểu bối, thân phận hiển nhiên cũng không thể ở một mình một đại viện.


Mai Hương Các là Mai Viên do Bạch phủ bố trí theo tứ đại quân tử mai lan trúc cúc. Lan Viên hiện đang là nơi ở của gia chủ Bạch gia cùng phu nhân, Ngọc Can Viện nơi ở của Bạch Ngọc nằm trong Trúc Viên.


Tiên tôn đến nhà Bạch Ngọc tự nhiên là không muốn chậm trễ, nhưng Mai Viên cùng nơi Bạch Ngọc ở lại cách nhau rất xa, hoàn toàn ngược hướng nhau. Một người phía đông một phía tây, ở giữa còn cách tiền đình nội viện. Nếu hắn muốn đi tìm Tiên tôn tự nhiên không tiện. Nửa đêm cũng không thể cùng Tiên tôn ngủ một chỗ thân mật dán lấy nhau.


"Đó là đương nhiên! Tân nương tương lai tự nhiên phải ở đại viện.” Dung Nhã cười nói.


Bạch Ngọc biết mẫu thân ủng hộ tâm ý của hắn, cũng đồng ý coi trọng người hắn yêu, hắn rất cảm động. Nhưng sự nhiệt tình của mâu thân khiến hắn có chút bất đắc dĩ "Mẫu thân... Vụ nhi nàng còn chưa muốn thành hôn, nhanh như vậy đã gọi là con dâu..."


"Mẫu thân biết mà. Vũ Vụ đối với ngươi rất thản nhiên, mà ngươi ngược lại khẩn trương đến hận không thể đem cô nương người ta trói lại cùng một chỗ. Giống như phụ thân ngươi vậy!” Dung Nhã nói với nhi tử của mình.


"Ta rất thích Vũ Vụ. Người ta có nguyện ý làm con dâu hay không, mẫu thân đều thích nàng, đối đãi nàng như khách quý.”

Bạch Ngọc đưa Giang Lâm Vụ đến Mai Hương Các.


Mai Hương Các tường trắng hồng mai, thanh u tao nhã. Hồng Mai ngạo nghễ đứng giữa tường trắng ngói xanh, ngẫu nhiên chồi ra mấy ngọn mai, Giang Lâm Vụ thấy thế liên tục tán thưởng.


Không giống như phong cảnh thiên nhiên của Vụ Ẩn Cung, nơi này mang theo phong cảnh thiên nhiên được điêu khắc thẩm mỹ nhân gian, mang theo nét cố ý nhưng cũng đặc biệt đáng yêu, Giang Lâm Vụ rất thích nơi này.


Bạch Ngọc thấy nàng vui mừng thật lòng, trong lòng vừa vui vừa chua xót. Ngọc Can Viện của hắn cũng rất tốt.


Giang Lâm Vụ ngửi thấy mùi hồng mai càng mệt mỏi muốn vào phòng ngủ, dựa theo lễ nghĩa Bạch Ngọc không thể đi theo vào phòng.


Hắn một bước quay đầu lại, chần chừ chính là không muốn cùng Giang Lâm Vụ tách ra. Giang Lâm Vụ chờ ở cửa phòng đều xua tay với hắn vài lần còn ở cửa viện chưa đi.


Giang Lâm Vụ vì dỗ dành hắn, thừa dịp không có ai nhanh chóng hôn khóe miệng hắn dỗ hắn đi. Bạch Ngọc được ôn nhu hưng an ủi, mới thoáng hài lòng rời đi.


Thật vất vả mà. Bạch Ngọc đi rồi, Giang Lâm Vụ vội vàng trở về phòng vừa ngắm mai vừa tắm rửa. Tắm xong người nằm xuống liền ngủ thiếp đi.


Bạch Ngọc trở về Ngọc Can Viện đứng ngồi không yên, lại lo lắng Giang Lâm Vụ uống không thoải mái thì phải làm sao bây giờ, lại thấy mình mới rời khỏi Tiên tôn liền nghĩ đến nàng mãi. Nhưng không thể giống như trước kia ở Vụ Ẩn cung đi nửa đêm đi tìm nàng, Bạch phủ có rất nhiều ám vệ sẽ truyền tin đến mẫu thân bên kia. Trong lòng hắn ngứa ngáy lăn qua lộn lại không ngủ được.


Mà Giang Lâm Vụ ở bên kia lại ngủ ngon lành.


Bởi vì còn vài ngày nữa là đến chợ Quỷ mở cửa nên ngoại trừ có người nhờ lén lút pha thuốc cho Lý Đình Đình cùng ở thế gia Bạch Châu, Giang Lâm Vụ hai ngày nay ở Bạch gia đó là một người vui vẻ không suy nghĩ.


Được ăn ngon lại Dung Nhã chiều chuộng, nói chuyện thân mật; Ngày thường không phải là xem thêu hoa chính là nhìn Bạch Ngọc cùng tu sĩ Bạch gia luận bàn cùng chỉ đạo.


Hắn tính tình ôn hòa khiêm tốn cùng tu sĩ trong nhà bồi dưỡng quan hệ đều rất tốt, thiếu chủ trở về bị vây quanh mời đi luận bàn một phen.


Trên võ trường, một hán tử thân thể cơ bắp vững chắc nhưng mặc một thân áo bào trắng nho nhã đang đối chiến với Bạch Ngọc. Thân hình hắn cao lớn lại nặng, một thanh cự kiếm vung xuống tựa như bổ sơn khiến võ đài run rẩy chấn động, khói bụi cuồn cuộn.


Bạch Ngọc một thân áo bạch trà ôn nhã, thân dài đứng thẳng, đao đến trực tiếp chắn ngang không hề yếu thế. Hai người ngươi tới ta lui, kiếm quang lóe lên. Tu sĩ bên cạnh tất cả đều đang hò hét cổ vũ. Giang Lâm Vụ cũng ở bên cẩn thận quan sát xem hắn có tiến bộ hay không.


Sau một hồi đọ sức, thời gian đã điểm nhưng hai người đều không phân thắng bại.


Hán tử kiếm tu Kim Đan sơ kỳ danh tên gọi Hoắc Chẩn, hắn thưởng thức vỗ vai Bạch Ngọc, "Thiếu chủ tu vi tốt nha! Tuổi còn trẻ đã ngang bằng với ta. Giáo tập của Lâm Vụ tiên tôn này thật sự là danh bất hư truyền!”


Bạch Ngọc mỉm cười chắp tay, “Hoắc thúc vẫn uy mãnh như trước, kiếm pháp siêu nhiên, Bạch Ngọc tự thẹn không bằng. Tiên tôn, tự nhiên dạy rất tốt.”

Hoắc Chẩn cười ha ha cảm khái nói, "Thời gian trôi qua thật nhanh! Cảm giác không lâu trước đây thiếu chủ còn là một tên nhóc học đi, kiên trì một mình đi Huyền Kiếm tông cũng mới chỉ là thiếu niên. Lúc này mới chỉ có vài năm, dáng người đều cao hơn ta." Nói xong hạ thấp thanh âm "còn mang về một vị cô nương, ha ha tên nhóc giỏi lắm! -


Tu sĩ đều tai thông mắt sáng, nghe được thế một đám người đứng dậy dỗ dành, kêu mời uống rượu.


Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Giang Lâm Vụ ở trong đình cách đó không xa không nhịn được nhếch môi, "Rượu có thể uống, nhưng các vị thúc huynh cũng đừng trêu ghẹo Bạch Ngọc nữa.”


Nam nhân tụ tập cùng một chỗ náo nhiệt uống rượu khó tránh khỏi sẽ nói một hai câu không nghiêm túc, uống nhiều trời nóng còn có thể cởi quần áo.
Bạch Ngọc không muốn Giang Lâm Vụ nghe được liền ôm người muốn đưa người về trước.


Giang Lâm Vụ vui vẻ đến mức Bạch Ngọc không muốn dính người, đẩy hắn ra bảo hắn uống rượu, "Lâu lắm ngươi mới trở về, mọi người đương nhiên là muốn tụ tập. Ngươi không cần đưa ta về, tự ta đi xem các tiểu cô nương thêu hà bao là được rồi.”


Giang Lâm Vụ thích nhìn đám nha hoàn kia làm chút nữ hồng, thấy các nàng thêu ra các loại hình thù. Nàng hiền hòa, có thể cùng nha hoàn bị nàng nhìn thấy mặt đỏ mặt cũng có thể tán gẫu thoải mái, nàng thích nghe các nàng nói cái gì thư sinh cùng yêu tinh truyện tình ái.”


Các tiểu cô nương sau khi biết tính tình nàng tốt liền lớn lên gan hỏi nàng cùng thiếu chủ nhà các nàng ở Vụ Ẩn cung.


Ánh mắt chờ mong nhiệt tình của những tiểu cô nương kia làm cho Giang Lâm Vụ có cảm giác ngượng ngùng, nàng có thể nói chuyện lúc trước mỗi ngày cô đều phạt thiếu chủ nhà bọn họ sao?


Nàng chọn chút chuyện hàng ngày không đau không ngứa nói, tiểu cô nương đều cẩn thận lắng nghe, cả đám che miệng nhỏ cười so với nghe được truyện tình ái còn cao hứng hơn, vẻ mặt còn thẹn thùng hơn.


Lúc Bạch Ngọc tiến vào, một đám người lập tức thức thời đều làm chim thú tán loạn, còn lại không gian hai người Giang Lâm Vụ cùng Bạch Ngọc.


Bạch Ngọc đi tới cúi người ôm lấy Giang Lâm Vụ ôn nhu nói, "Tiên tôn, trong nhà đột nhiên có chuyện quan trọng cần ta tự mình đi một chuyến, có thể sẽ đi năm ngày. Tiên tôn ở nhà thật tốt, có việc tìm mẫu thân, không nên chạy loạn không nên tự tiện hành động chờ ta trở về.”


Giang Lâm Vụ rúc vào lòng anh ừ ừ trả lời, “Được. Không phải chuyện nguy hiểm, đúng không?”


Bạch Ngọc cười khẽ vuốt mái tóc đen của Giang Lâm Vụ: "Không phải, tiên tôn không cần lo lắng, chỉ là cần người có tiếng nói ở Bạch gia đều có thể đi một chuyến. Nơi đó phức tạp cho nên không tiện đưa tiên tôn đi. "


“Không nguy hiểm là được. Ta không sao đâu, ta sẽ ăn uống đầy đủ. Ngươi nhớ chú ý an toàn.”


Bởi vì Bạch Ngọc vội vàng tranh thủ đi sớm về sớm nên chỉ qua mấy khắc đồng hồ, Bạch Ngọc đã mang theo đoàn người Hoắc Chẩn xuất phát.


Bạch Ngọc đi liên tục một ngày thì vừa mới sáng sớm Bạch gia tiếp đón một vị tu sĩ trọng thương đến cầu cứu. Hắn nói đường cái ở thành Tây đột nhiên xuất hiện một tu sĩ điên cuồng đả thương người, vả lại tu vi cũng không thấp.


Phu nhân đương gia Bạch giaDung Nhã lập tức cầm vũ khí mang theo người liền xuất phát. Giang Lâm Vụ sau khi nghe được chuyện này từ trong gia phó Bạch gia, lo lắng cho Dung Nhã không nói hai lời liền vọt ra ngoài.


Đi tới đường lớn thành tây thì bạo loạn đã bị trấn áp chỉ còn lại máu bẩn đầy đất, Giang Lâm Vụ vội vàng hỏi thăm Bạch gia phu nhân, nghe được Bạch phu nhân tự mình áp giải những người bạo loạn kia đi lao ngục mới yên lòng.


"Lâm Vụ? Có phải là ngươi không? Lâm Vụ." Một giọng nam trầm thấp mang theo cảm giác phấn khích vang lên sau lưng Giang Lâm Vụ.


Giang Lâm Vụ nghe tiếng quay đầu, phát hiện là một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng gấm tím đen buộc kim quan.


Chưa đợi Giang Lâm Vụ hỏi thì hắn ta tự mình trả lời: "Ta là Vu Tiêu. Lâm Vụ, ngươi không nhớ ta sao? 


Giang Lâm Vụ nghe cái tên này trong đầu thoáng cái liền nhớ tới, trong ấn tượng của nàng là một thiếu niên mặt mày sắc bén tính tình lãnh khốc cùng thanh niên trước mắt tổ hợp lại.


Có đoạn thời gian nàng theo sư phụ Tạ Tư đến nhà của một vị bằng hữu ở, lúc đó Giang Lâm Vụ liền quen biết Tiết Anh cùng Vu Tiêu.


"Là ngươi, Vu Tiêu."


Vu Tiêu thấy nàng nhớ tới mình, mặt mày luôn lạnh như băng lộ ra ý cười.


Giang Lâm Vụ kinh ngạc, nếu Tiết Anh xuất hiện làm cho nàng nghi ngờ, như vậy Vu Tiêu ở Bạch Châu chính là chứng cứ.


Nàng liên tục hỏi, "Vu Tiêu ngươi tới đây hẳn là vì Điệp Phong lâu? Vì 'Nhập Tiên'? Hay cả hai?”

Vu Tiêu gật đầu, “Sau khi ta tiếp quản Điệp Phong lâu phát giác có sáu mươi năm không ngừng có sổ sách giả, số tiền thất thoát không nhỏ. Linh thảo dược liệu bị mất đều là nguyên liệu của đan dược tăng linh hoặc khiến linh lực thâm hậu, trong đó có mấy vị đặc biệt là quý hiếm làm bảo vật trấn lâu. Mà ta truy xét những linh thảo này hướng tất cả chỉ dẫn đến 'Nhập Tiên'. Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nhiệm kỳ của cựu lâu chủ Tiết Lực.”

Điệp Phong lâu bán linh thực dược liệu cùng nguyên liệu đan dược hoặc thành đan. Lâu chủ cũ là tri kỉ của sư phụ Tạ Tư của Giang Lâm Vụ, hiện đã qua đời. Mà tiền nhiệm lâu chủ Tiết Lực cùng Tạ Tư cũng có kết giao. Tiết Lực hai mươi năm trước nghe nói đã đóng cửa thoái ẩn.


Vô luận là đan dược bán thành phẩm hoặc là tung tích Tạ Tư, Bồng Quả Sơn bại lộ, thoáng cái đều liên tiếp xảy ra. Giang Lâm Vụ nhất thời dâng lên ngàn vạn tâm tư.


Đôi mắt Vu Tiêu nhìn Giang Lâm Vụ thật sâu, "Ta nghe nói chuyện Bồng Quả Sơn, đoán được Giang Lâm Vụ ngươi sẽ đến Bạch Châu, cho nên ta cũng tới. Quả nhiên gặp lại người. Đã lâu không gặp, Lâm Vụ." Nói xong xúc động cất bước về phía trước muốn ôm nàng.


Không đợi hắn chạm tới thì bên cạnh xuất hiện một bóng dáng màu bạch trà đưa tay ngăn trở Vu Tiêu, cũng nghiêng người ôm lấy Giang Lâm Vụ.


"Kính xin vị công tử này tự trọng." Sắc mặt cùng thanh âm đều vững vàng, nhưng mang theo đề phòng cùng địch ý thật sâu khiến Vu Tiêu thoáng cái liền cảnh giác.


“Không biết vị này danh tính như thế nào?” Sắc mặt Vu Tiêu khôi phục lãnh khốc. Vu Tiêu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, miệng hỏi, ánh mắt nhìn kỹ tuổi xương và tu vi của Bạch Ngọc.


Bạch Ngọc đứng lên trước mặc cho hắn rình mò.


"Đây là Bạch Ngọc, bái nhập Huyền Kiếm tông vào môn hạ của Vụ Ẩn cung ta." Giang Lâm Vụ nói xong vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc bảo hắn buông tay.


"Thì ra là tiểu đồ nhi." Vu Tiêu nhếch môi cười nói.


Bạch Ngọc nghe lời này, mặt luôn luôn ôn nhuận khiêm tốn đều lạnh xuống.


Vu Tiêu thân là nam tử tự nhiên thoáng cái liền hiểu được cái loại đề phòng cùng địch ý này không phải là kiểu đệ tử trợ lực sư tôn, mà là cảnh cáo chiếm hữu của nam nhân đối với nữ nhân.


Trong lòng hắn lạnh xuống, một thiếu niên chưa nhược quán [*] lấy cái gì tranh với hắn. Tướng mạo thiên tư ngược lại không tệ, mới tuổi này đã Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không phải cách vẫn còn xa sao.

[*] Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.


Giang Lâm Vụ nhìn quét qua quét lại bọn họ mấy lần, giới thiệu với Bạch Ngọc, "Đây là Vu Tiêu, là cố nhân của ta khi còn nhỏ. "


“Thì ra là cố nhân. Thất kính." Bạch Ngọc trên mặt ôn nhuận treo nụ cười, nhưng không có ý cười.


Một vị thiếu niên ôn nhuận xinh đẹp mặc tố y bạch trà, một vị thanh niên anh tuấn lãnh khốc hắc tử kim quan, hai người không vóc người không lệch nhau là bao, khách sáo nhìn nhau cười. Giữa điện quang hỏa thạch, địch ý bắn ra bốn phía.
Chương kế tiếp