Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 16: Lần lượt bắt đầu hắc hóa.
Sau khi Bạch Ngọc làm xong việc gấp của gia tộc, lo lắng Tiên tôn ở nhà xảy ra tình huống bất ngờ gì nên để đám người Hoắc Chẩn kết thúc nốt việc, sau đó vội vã rời đi trước để trở về.

Vội vàng trở về Bạch phủ, vui vẻ tìm kiếm bóng dáng Tiên quân, lại phát hiện Tiên tôn cư nhiên không ở trong phủ, mà mẫu thân cũng đi ra ngoài.

Hắn từ chỗ gia phó nghe nói thành Tây bạo loạn, lòng nóng như lửa đốt vội vàng ra ngoài tìm. Trên đường gặp mẫu thân lại không thấy Tiên tôn đâu.

Khi hắn theo khí tức của Tiên tôn chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng nàng cùng Vu Tiêu đứng nói chuyện sát gần nhau. Nam tử khuôn mặt lãnh khốc nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tiên tôn, tình ý trong đó tất nhiên Bạch Ngọc liếc mắt đã nhận ra. Hừ! Lại còn thân thiết gọi Tiên tôn như vậy.

Cả hai đều nhìn thấy sự thì địch trong mắt nhau. Hắn tuyệt đối không thể cho Vu Tiêu có cơ hội ở một mình với Tiên tôn.

Vu Tiêu rời mắt khỏi ánh nhìn của Bạch Ngọc, hướng phía Giang Lâm Vụ nói: “Lâm Vụ, xem ra trong lòng ngươi cũng hoài nghi tên Tiết Lực kia. Thời điểm thành Tây bạo loạn vừa lúc ta cũng ở gần đây, trên người những tu sĩ điên cuồng kia ta cảm giác được khí tức của Điệp Phong Lâu chi bảo, theo nó có thể truy tìm được một ít tung tích. Không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, cùng đi thăm dò một chút.”

Giang Lâm Vụ nghe đến ánh mắt sáng ngời.

Nàng cẩn thận suy nghĩ thấy cuộc bạo loạn này cố tình phát sinh ở nhưng nơi tụ tập đông đúc nhất là vào thời điểm họp chợ mới bùng phát, liền biết đây là một trận bạo loạn có âm mưu từ trước.

Còn là vì cớ gì thì chưa rõ, có thể là trả thù hoặc cũng có thể hướng về nàng mà tới. Nàng vừa định đáp ứng.

“Bạch Ngọc đi theo Tiên tôn.” Bạch ngọc đứng cạnh Giang Lâm Vụ, cùng nàng đứng sóng vai nhìn người đối diện, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Vu Tiêu nhìn chằm chằm hai người tay đang nắm chặt nhau, nhíu mày: “Bạch công tử, ngươi thiên tư rất tốt, tu vi không kém. Nhưng nơi ta cùng sư tôn ngươi đi thật sự không phải Trúc Cơ Kỳ có thể đi.”

“Đúng vậy. Bạch Ngọc, nơi chúng ta đi khả năng rất nguy hiểm, ngươi không thể đi. Ngươi ở nhà chờ ta.” Giang Lâm Vụ phụ hoạ nói.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc khẳng định sẽ không đáp ứng, nhưng nàng không muốn Bạch Ngọc theo nàng đi mạo hiểm.

Nếu thật sự Tiết Lực kia chính là Hoá Thần Kỳ cùng Hoá Thần Kỳ đối kháng, hai người đối đáp ra linh lực hỏa đều có thể dễ dàng đem tu sĩ tu vi thấp hơn trọng thương hoặc là giết chết.

“Thỉnh Tiên tôn tin tưởng Bạch Ngọc, Bạch Ngọc tuyệt đối sẽ không liên luỵ Tiên tôn. Tiên tôn hãy mang Bạch Ngọc cùng đi.” Thái độ Bạch Ngọc kiên định, ánh mắt kiên quyết.

Hai người nhất thời giằng co không dứt.

Lúc này, cổ áo Vu Tiêu lóe ra ánh sáng màu tím, hắn vội vàng lấy từ cổ áo ra một khối tử tinh thạch.

Tử tinh thạch kia hình dạng không khác nhiều so với tử tinh thạch bình thường. Thể tích không lớn, nhưng linh lực trong tinh toả ra dồi dào huyên náo.

Vu Tiêu cẩn thận quan sát tinh thạch, ngẩng đầu nhìn ra xa phân rõ phương hướng. Kinh ngạc nói “Cảm ứng được linh lực bạo loạn của tu sĩ, còn không chỉ một người, ở hướng rừng rậm ngoại ô phía Tây thành!”

Giang Lâm Vụ cùng Vu Tiêu nhanh chóng ngự kiếm bay về hướng đó, Bạch Ngọc theo sát phía sau.

Ba người tới rừng rậm nhanh chóng triển khai truy kích, hoặc là cảm giác được bọn họ đang tiếp cận, truy tung đến nửa đường, tử tinh thạch không biết sao mất đi cảm ứng.

Bạch Ngọc nhắm mắt tĩnh tâm cảm ứng, sau đó mở mắt chỉ về một phương hướng lớn tiếng nói “Là ở bên kia.”

Giang Lâm Vụ nghe đến nhanh chóng bay về hướng kia, rốt cuộc thấy đám tu sĩ đang ở một chỗ dốc bên sườn núi.

Đám tu sĩ đều đang điên cuồng giãy giụa. Sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, mười ngón tay huyết nhục mơ hồ thống khổ xé rách cổ mình.

Thấy có người sống tới gần, cặp mắt đỏ tươi tựa như cương thi phát động tấn công.

Giang Lâm Vụ lắc mình lướt qua công kích, hướng một chưởng lên đầu bọn họ, đem người choáng váng ngã xuống mặt đất.

“Lâm Vụ Tiên tôn? Là Lâm Vụ Tiên tôn! Tiên tôn cứu chúng ta!” Trong đám người bạo loạn có người hô hào danh hiệu Giang Lâm Vụ. Nàng thuận thế nhìn lại chỉ thấy mấy vị tu sĩ quỳ rạp trên mặt đất, duỗi bàn tay huyết nhục mơ hồ hướng phía Giang Lâm Vụ mà kêu gào.

“Tiên tôn, là mấy tu sĩ trong phù trận Bồng Quả Sơn.” Bạch Ngọc chế trụ vây khốn mấy tu sĩ gây bạo loạn ở phía sau nói.

Bạch Ngọc phòng ngừa bọn họ sau này trả thù cắn ngược lại, ở trong phù trận đều hạ truy tung phùng trên người bọn họ, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi hai trăm dặm đều sẽ bị hắn cảm ứng được.

“Là! Là chúng ta! Tiên tôn cứu chúng ta! Chúng ta sẽ khai tất cả!” Mấy vị tu sĩ kia miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh. Gân trán bọn họ bạo trướng, sắc mặt đen tím, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi.

Vu Tiêu thuận tay bổ ngã một tên tu sĩ điên cuồng xông lên, “Để cho ta đi tới.”

Hắn từ trong ngực lấy ra khối tử tinh thạch, điều khiển tinh thạch ngừng ở không trung. Trên người tu sĩ bạo loạn lập tức trào ra từng đoàn sương mù tím. Sương mù tím vây quanh tinh thạch từng vòng, sau đó toàn bộ bị tinh thạch hấp thu.

Linh lực của tu sĩ bạo loạn dần bình phục lại. Thân thể không còn bành trước xé rách nữa, có thể thở dốc, tất cả đều tê liệt ngã xuống đất.

Bạch Ngọc chỉ kiếm hướng bọn họ “Nói. Tỉ mỉ nói.”

Sau khi bọn họ bình tĩnh lại, hai mắt lập tức đầy phẫn hẫn, đem sự tình một năm một mười khai ra.

Bọn họ nghe theo lệnh của Tiết Anh cùng một vị đại năng giả không biết tên. Trước giúp nàng dụ dỗ tu sĩ làm thí nghiệm, sau đi tới núi Bồng Quả Sơn, nhưng bị Giang Lâm vụ vây khốn khiến nhiệm vụ thất bại.

Bọn họ liều chết từ Bồng Quả Sơn đi ra, tới Bạch Châu tìm Tiết Anh. Ả lại vì bọn họ làm hỏng đại sự, liền đem đan dược thí nghiệm ép bọn họ ăn.

Linh khí của bọn họ lập tức bạo trướng, ngũ phủ nội tạng cùng thần thức giống như bị xé rách vô cùng thống khổ. Cho đến khi điên cuồng đả thương người khác.

Bọn họ đã trong phù trần Bồng Quả Sơn chịu đựng qua, linh lực còn chưa khôi phục, thần thức tạm thời chỉ có thể bảo tồn một hai phần thanh tỉnh. Mà bọn họ nghe được, Tiết Anh cùng vị đại năng kia sau lưng nói chuyện, gọi người nọ là “Phụ thân”.

Giang Lâm Vụ cùng Vu Tiêu liếc nhau. Đã xác định là Tiết Lực, nhất thời hai người đều có chút im lặng. Tiết Lực cũng từng là người mà bọn họ theo sau gọi Tiết thúc thúc, dạy dỗ và dẫn dắt đám hài tử bọn họ. Lại là bạn tốt đáng tin cậy của sư phụ Giang Lâm Vụ.

Đám người kia tiếp tục khóc lóc thảm thiết “Chúng ta vất vả vì bọn làm biết bao chuyện dơ bẩn! Không nghĩ tới cuối cùng bị đuổi tận giết tuyệt! Nếu không phải gặp Lâm Vụ Tiên tôn chỉ sợ chúng ta đã sớm bạo liệt mà chết!”

Giang Lâm Vụ chán ghét lạnh giọng nói “Làm chuyện ác cuối cùng phải nhận báo ứng. Các ngươi đừng vui mừng quá sớm, sau này sẽ đến lúc các ngươi phải đền tội.”

Nói xong Bạch Ngọc lấy một tờ bùa chú đem bọn họ vây kín, lát nữa tất nhiên phải đưa vào ngục.

Giang Lâm Vụ quyết định đi gặp vị Tiết lâu chủ đang “bế quan”, chính là Tiết thúc thúc trước kia. Cùng với tìm kiếm các cứ điểm thí nghiệm đan dược sau lưng hắn. Mà một khi ra tay tuyệt đối không phải chuyện mấy ngày mấy tháng là có thể hoàn thành, trên đường còn có thể phát sinh xung đột.

Việc này liên quan đến Điệp Phong Lâu, Vu Tiêu hắn đương nhiên là muốn đi. Mà Bạch Ngọc...

Giang Lâm Vụ quay đầu nói nhỏ với Vu Tiêu, hy vọng hắn chánh mặt đi, nàng có chuyện muốn nói với Bạch Ngọc. Vu Tiêu gật đầu, trước khi đi nhìn hai người thật sâu.

Vu Tiêu vừa rời đi, Giang Lâm Vụ chỉ trong nháy mắt đã kết ra phù chú vây khốn Bạch Ngọc.

“Tiên tôn muốn bỏ lại Bạch Ngọc sao?” Bạch Ngọc trợn mắt kinh ngạc “Tiên tôn! Tin tưởng ta! Ta tuyệt đối sẽ không kéo chân người! Đừng bỏ lại Bạch Ngọc!” Bạch Ngọc liều mạng vặn vẹo thân thể, điều khiển linh lực chống lại phù chú cười đại của Giang Lâm Vụ hòng thoát ra. Hai đạo linh lực va chạm, đem Bạch Ngọc siết đến chảy máu.

“Bạch Ngọc!” Giang Lâm Vụ thấy hắn bị thương gấp đến độ lớn tiếng quát, “Chuyến đi này rất nguy hiểm, người ngoan ngoãn ở nhà chờ ta!”

“Tiên tôn cho rằng ta không biết? Tiên tôn lần này đi không biết bao giờ mới trở về! Van cầu người Tiên tôn... mang theo Bạch Ngọc đi. Cầu người!” Bạch Ngọc cả người run rẩy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi.

Giang Lâm Vụ cắn chặt răng, lần này quyết không mềm lòng.

Nàng duỗi tay ôm Bạch Ngọc, Bạch Ngọc vẻ mặt thống khổ, dùng cánh tay cọ cọ nàng.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc thông minh đáng tin cậy, nhưng sự khác biệt giữa các cấp linh lực là rất lớn, giống như nàng không tốn chút sức đã vây khốn được Bạch Ngọc vậy. Bạch Ngọc nếu đi theo nàng thời thời khắc khắc đều không thể yên tâm.

“Phù chú trong một canh giờ sau sẽ cởi bỏ, ta đã thiết lập xong, ngươi sẽ được bảo vệ trong phù chú. Sau khi giải trừ, ngươi đừng vọng tưởng đuổi theo ta. Xử lý tốt những tu sĩ này, chờ ta trở về.” Giang Lâm Vụ thối lui.

Nói xong xoay người đi tìm Vu Tiêu.

Bạch Ngọc nhìn bóng lưng hai người ngự kiếm đi xa, thẳng đến khi phù chú được cởi bỏ cũng vẫn nhìn về hướng Giang Lâm Vụ đã rời đi.

Hắn thần sắc đờ đẫn, không nhúc nhích, chỉ có gió lạnh trong núi thổi lay động bạch y phiếm hồng đã thấm máu của hắn...
Chương kế tiếp