Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 17: Sói nổi điên trói Tiên tôn vào ghế.
Sau khi Giang Lâm Vụ rời đi, Bạch Ngọc không còn cười nữa, hắn bắt đầu trầm mặc ít nói. Sợ Dung Nhã lo lắng hắn bịa ra cái cớ bế quan, liền trốn ở Ngọc Can viện.

Đã hơn nửa năm từ khi Giang Lâm Vụ rời đi.

Đêm nay Bạch Ngọc vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở án thư, trên bàn phủ kín trang giấy cùng thuốc màu.

Ánh trăng chiếu lên từng tầng lớp lớp trang giấy tựa như những cánh hoa nở rộ.

Bạch Ngọc im lặng phác hoạ chân dung của Giang Lâm Vụ.

Thiếu niên khuôn mặt đã tiều tuỵ rất nhiều, xương hàm sắc bén. Hắn không buộc tóc, chỉ dùng một sợi dây túm lại, mấy sợi tóc đen tán loạn rơi xuống. Theo động tác cúi đầu cần bút của hắn, vài sợi tuỳ ý trượt vào vạt áo đang mở rộng.

Trong phòng yên tĩnh tối tăm, chỉ có một ngọn đèn vàng đung đưa cùng vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm nay

“Bạch Ngọc.” Bạch Ngọc bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, dừng ngòi bút. Quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Giang Lâm Vụ khoác áo choàng mũ trắng mờ sương, trong gian phòng u tối cả người nàng như phát sáng. Dưới vành mũ, khuôn mặt mhor nhắn trắng nõn, đôi môi hồng thuận mỉm cười nhìn Bạch Ngọc.

Giang Lâm Vụ vui mừng tiến về phía trước muốn ôm lấy hắn. Đi vài bước, phát hiện Bạch Ngọc không ôn hoà mỉm cười như trước.

Đôi mắt hoa đào thường lấp loé lưu quang rực rỡ của hắn giờ phút này sâu thẳm ảm đạm. Mí mắt hắn híp lại, đôi mắt hoa đào mượt mà nhếch lên trở nên hẹp dài phiếm lãnh quang.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, giống như hung thú trong đêm tối nhìn chằm chằm con mồi phục kích.

Giang Lâm Vụ nhất thời dừng bước, có một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu thúc đẩy nàng muốn chạy ra ngoài, muốn thoát khỏi nơi tối tăm yên tĩnh tràn ngập nguy hiểm này. Động tác nhanh hơn não, chân đã thay đổi phương hướng, muốn chạy ra khỏi phòng.

Nàng vừa xoay người Bạch Ngọc liền nắm chặt cổ tay nàng, “A, Tiên tôn còn muốn chạy đi đâu.” Hắn đã lâu không mở miệng, thanh âm nặng nề mang theo khàn khàn.

Hắn quét hết đồ xuống đem Giang Lâm Vụ đè lên bàn sách, cầm lấy bó dây thừng đỏ từ trên bàn không chút lưu tình đem hai tay Giang Lâm Vụ giơ lên đỉnh đầu trói lại.

Giang Lâm Vụ ngã trên bàn đầy kinh ngạc, nàng trợn mắt nhìn chằm chằm, thanh âm có chút phát run “Bạch Ngọc!?”

Tháo dây cột tóc màu trắng nhét vào miệng nàng bịt lại, “Ưm - -!”

Sắc mặt Bạch Ngọc âm trầm, hắn kéo áo choàng của Giang Lâm Vụ xuống, ném ra phía sau, thô bạo xé mở xiêm y mỏng manh, lộ ra thân thể trắng nõn phía dưới.

Khuôn mặt Bạch Ngọc chiếu rọi dưới ánh nến mờ nhạt, hắn bởi vì tháo dây buộc tóc, hiện giờ tóc đen rối tung, quần áo tuỳ ý mở rộng. Liền mất đi cảm giác ôn thuận, càng làm gia tăng khí tức âm trầm tràn đầy hơi thở nguy hiểm. Hai tay hắn chống hai bên tựa như nhà giam bao phủ Giang Lâm Vụ, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử mềm mại dưới thân.

Đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ cắn dây buộc tóc màu trắng trà của Bạch Ngọc, cặp mắt gợn sóng nhìn Bạch Ngọc, thấy trong mắt u ám của hắn lóe lên bi thương.

Chỉ trong chớp mắt, Bạch Ngọc quỳ gối ngồi xổm xuống. Đưa tay nâng chân Giang Lâm Vụ lên cao, động tác như vậy trực tiếp bại lộ hoa huyệt nhỏ của Giang Lâm Vụ. Bạch Ngọc đưa môi mỏng tiến sát miệng huyệt.

Giang Lâm Vụ mặc dù trước kia thân mật vs Bạch Ngọc, nhưng chưa bao giờ có hành động xấu hổ như vậy, nàng cảm giác được hơi thở của Bạch Ngọc phun lên tiểu huyệt, ngứa ngáy. Nàng xấu hổ vặn vẹo thân thể lui về phía sau, kêu lên “Ngô a ~”.

Bạch Ngọc giữ chặt chân nàng không cho lui lại. Hắn nhìn chằm chằm tiểu huyệt phấn nộn kia. Vươn ngón tay dài ra, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua hai mảnh âm môi ướt nóng. Khiến Giang Lâm Vụ run rẩy từng trận.

Trong nháy mắt, Bạch Ngọc ngậm lấy tiểu huyệt Giang Lâm Vụ mút vào liếm láp. Đầu lưỡi mô tả đường nét của cánh hoa, tìm kiếm hạt đậu nhỏ không ngừng đưa đầu lưỡi trêu chọc.

Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, đầu lưới ướt đẫm liếm hạt đậu mẫn cảm, mỗi mỏng nghiền ép cánh hoa mềm mại. Khoái cảm xông thẳng lên đầu, “Ân ha ~ “ Hai chân nàng giãy giụa muốn thoát khỏi cảm giác vừa xấu hổ vừa thoải mái này.

Nhưng bị Bạch Ngọc gắt gao đè lại mông, âm thanh liếm mút dâm mị không ngừng vang lên,dần dần hai chân Giang Lâm Vụ run lên, bụng nhỏ co rút phun ra mật dịch, đạt đến cao trào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng gấp gáp thở dốc, thân thể run rẩy, nam căn cứng rắn liền trực tiếp đi vào.

Cắm đến Giang Lâm Vụ nước mắt trào ra. Nàng đã lâu không thân mật với Bạch Ngọc, quy đầu của hắn to, ra vào lại hết sức tàn nhẫn, sau cao trào tiểu huyệt vô cùng mẫn cảm, mị thịt co rút liều mạng quấn chặt nam căn. Giang Lâm Vụ thống khổ, vừa căng vừa trướng.

Bạch Ngọc bị hút đến da đầu tê dại, hắn cúi đầu nhìn thấy nước mắt cuồn cuộn rơi xuống của Giang Lâm Vụ cho rằng nàng không tình nguyện chạm vào mình, hắn chua xót cắn răng.

Hắn mặc kệ, bắt đầu thẳng lưng luật động, đem nam căn rút ra một nửa rồi lại hung hăng cắm vào.

Hắn bóp chặt eo nhỏ của Giang Lâm Vụ, quy đầu cứng rắn phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong nghiền nát cửa tử cung mềm mại. Giang Lâm Vụ bị bịt miệng, bị đỉnh sảng khoái đến mức nức nở rơi lệ, nàng cảm thấy sắp bị Bạch Ngọc làm chết.

Bạch Ngọc cúi đầu ngậm lấy một bên ngực hung hăng mút, bị tiểu huyệt cọ rửa tiểu huyệt co rút xoắn chặt toàn thân liền căng chặt. Sau một hồi cắm rút mãnh liệt, quy đầu to lớn trực tiếp đánh vào vách trong tử cung, tinh dịch nóng bỏng trong khoảnh khắc liền phun ra. Giang Lâm Vụ nức nở cùng nhau đạt cao trào.

Bạch Ngọc thở dốc rút nam căn ra, nam căn thẳng tắp từ trong động nhỏ ướt đẫm bắn ra, phía trên dính đẫm dâm dịch cùng tinh dịch của cả hai.

Hắn đem Giang Lâm Vụ thân thể đang mềm nhũn bế lên, đặt ngồi trên ghế dựa, đem chân nàng buộc trên tay vịn.

Quần áo Giang Lâm Vụ bị xé rách nát, bộ ngực sữa bị mút đến đỏ bừng. Đôi mắt nàng ngập nước vừa xấu hồ vừa buộc phải mở rộng chân, hoa huyệt bị đâm đến đỏ bừng thịt mềm run rẩy còn đang mấp máy phun nước xuân. Tạo nên hình ảnh quyến rũ mà dâm mĩ.

Yết hầu Bạch Ngọc lăn lộn, hắn cúi người dựa vào Giang Lâm Vụ, lần thứ hai đem nam căn cứng rắn cắm vào hoa huyệt.

Bạch Ngọc cúi đầu nhìn hoa huyệt bé nhỏ đang từ chút ăn gậy thịt của chính mình, nam căn phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt non, bên trong còn chưa đầy mậm dịch cùng tinh dịch của hắn và nàng. Bạch Ngọc trầm người ưỡn thắt lưng, hung hăng cắm đến tận tử cung.

Giang Lâm Vụ bị trói hai chân chỉ có thể nức nở vặn vẹo thân thể, thâm nhập quá sâu khiến nàng sảng khoái đến mức chịu không nổi, lập tức muốn né tránh. Bạch Ngọc không theo ý nàng. Từng cú đâm bạch bạch mạnh mẽ đánh vào cửa huyệt, lúc nông lúc sâu.

Giang Lâm Vụ cảm giác được Bạch Ngọc muốn nghiền nát bên trong vách thịt. Khoái cảm từ sâu trong tiểu huyệt lan toả ra toàn thân Giang Lâm Vụ.

Ghế dựa bị đụng đến lắc lư liên tục, tinh dịch cùng với dâm dịch bên trong cũng vì Bạch Ngọc điên cuồng cắm vào đến nỗi nổi lên bọt trắng dinh dính bắn lên đùi Giang Lâm Vụ.

Nàng mặc cho Bạch Ngọc cắm vào, thân thể run rẩy không ngừng, nước mắt chảy đầy mặt, nàng thật sự sắp bị làm chết.

Nàng càng khóc Bạch Ngọc càng dùng sức làm. Hắn động tình muốn cúi xuống hôn Giang Lâm Vụ mới phát giác miệng nàng vẫn bị bịt lại, chỉ có thể nức nở rên rỉ.

Hắn do dự một chút thở hổn hết bỏ khăn bịt miệng ra.

“A... ~ Bạch Ngọc ~ ư ~ sướng quá chịu không nổi...ưm...a...a” Khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ánh mắt mê ly, loạn ý tình mê la hét.

Bạch Ngọc thấy Giang Lâm Vụ bị đâm đến mềm nhũn, âm thanh run rẩy kêu gọi tên mình, mới khôi phục lại thần trí. Hắn cúi đầu ngậm lấy môi hung hăng hôn nàng, dưới thân mãnh liệt cắm rút.

Vừa ưỡn thắt lưng vừa lẩm bẩm “Tiên tôn! Tiên tôn! Người đã trở lại!” Giang Lâm Vụ bị trói chặt tay chân, chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé đang bị trói vuốt ve da thịt dưới vạt áo rộng mở của hắn. Lưỡi nhỏ nhiệt tình cùng hắn giao triền mút vào đáp lại nụ hôn.

Hai người môi lưỡi giao tranh, dưới thân giao triền, song song đạt tới cao trào.

Giang Lâm Vụ trải qua cơn khoái cảm điên cuồng, cơ thể cứng đờ vẫn còn đang trong dư vị co rút cao trào.

Dây đỏ trên người được Bạch Ngọc cởi bỏ, rồi ôm chặt người vào lồng ngực. Nàng mơ màng rúc vào trong lòng Bạch Ngọc, cảm giác an tâm đã lâu không thấy này giờ nàng mới cảm nhận được.

Bạch Ngọc ôm chặt Lâm Vụ, hắn vùi đầu vào cổ nàng, dùng sức ngửi mùi hương hoa lê đã lâu không thấy trên người nàng. Tiên tôn rốt cuộc đã trở lại, nàng đã trở lại...

Hai người mặt đối mặt ôm nhau, cho nhau hấp thụ hơi ấm quen thuộc của nhau...

Giang Lâm Vụ chân mở rộng ngồi trên đùi Bạch Ngọc, vật cứng rắn đặt ở giữa đùi lầy lội của nàng, không ngừng ma sát, không ngừng trượt lên xuống thăm dò, từ cánh hoa nghiền đến huyệt khẩu nhưng không đi vào, trêu đùa thân kinh vừa mới thả lỏng của nàng.

Nàng cả kinh thân thể cứng đờ đứng lên, “Không được Bạch Ngọc, ta không được, từ bỏ...”

Bạch Ngọc hôn nàng, ở bên tai nàng khàn khàn nói, “Trước kia Tiên tôn không muốn làm, Bạch Ngọc đều nghe theo. Nhưng hiện tại là trừng phát Tiên tôn bỏ lại Bạch Ngọc.”

Nói xong nam căn liền đâm vào, bắt đầu triền miên luật động. Giang Lâm Vụ thân thể mềm nhũn uỷ khuất rụt vào lòng Bạch Ngọc thừa nhận hắn điên cuồng làm.

Nàng mấy phen nức nở cầu xin hắn dừng lại, ngược lại càng bị đâm đến rên rỉ không ngừng. Tiếng rên kiều mị cho đến bình minh...

Sau khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại, mặt trời đã chiếu rọi rực rỡ.

Bạch Ngọc ôm chặt Giang Lâm Vụ, hai người thân thể trần trụi dán sát vào nhau. Nàng vừa động, Bạch Ngọc liền đem nàng gắt gao ôm chặt, dường như sợ nàng chạy mất.

“Tiên tôn tỉnh rồi sao? Đã đói chưa?” Bạch Ngọc mở mắt nhìn chằm chằm nàng.

Giang Lâm Vụ tinh tế quan sát Bạch Ngọc, hắn gầy đi rất nhiều, cả người sắc bén. Khi chất cũng trầm thấp đi nhiều. Lại đem chính mình tra tấn thành bộ dạng như vậy!

Giang Lâm Vụ nhất thời có chút nóng nảy, đang muốn mắng hắn. Nhưng tưởng tượng cũng biết chính mình rời đi hắn nhất định là thương tâm buồn bực hồi lâu, liền không đành lòng tức giận.

Bạch Ngọc thấy thần sắc nàng từ tức giận biến ảo vài phen, nhất thời có chút khẩn trương. Sau đêm qua, hắn đã thanh tỉnh rất nhiều. Hắn vẫn luôn là bộ dáng ôn nhuận, trải qua đêm qua hắn giày vò Tiên tôn, Tiên tôn hẳn là sẽ chán ghét hắn ...

Giang Lâm Vụ tựa sát Bạch Ngọc, đem gương mặt kề sát vào gương mặt trơn mịn như ngọc không ngừng cọ cọ hắn, “Ta rất nhớ Bạch Ngọc của ta, ngày đêm đều nhớ, thời thời khắc khắc đều nhớ. Bạch Ngọc, Ngọc Ngọc ~” Giang Lâm Vụ mềm nhũn nói nhỏ dỗ dành Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc vốn không ngờ tới Tiên tôn mềm mại dỗ dành hắn. Cả kinh trừng mắt kinh ngạc. Lại bị thanh âm kiều diễm này làm thần hồn hắn đều bay.

Hắn hưởng thụ Giang Lâm Vụ dán mặt vào người mình, nhất thời thuận thế đè lên. Cặp mắt đào lóe lệ quang, khoé mắt phiếm hồng, “Ta biết Tiên tôn không phải cố ý vứt bỏ Bạch Ngọc, làm cho Bạch Ngọc thống khổ nhớ nhung thành bệnh. Tiên tôn sau này không bỏ Bạch Ngọc lại có được không?”

Nói xong nắm lấy tay Giang Lâm Vụ đặt lên ngực mình, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhen nhóm ánh sáng rạng rỡ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm nàng.

Giang Lâm Vụ ... Tiểu tử này ...
Chương kế tiếp