Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 19: Con sói ghen tuông.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, hương trà của trà tràn ngập gian phòng.

Trong nhã gian, Bạch Ngọc đung đưa ấm trà xanh ngọc, nước trà xanh ngọc theo miệng chén chảy xuống, nước chảy róc rách, rót đầy chén trà.

Hắn đưa chén trà cho Giang Lâm Vụ ngồi đối diện, Giang Lâm Vụ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào một phủ đệ tường cao ngói đen đen phía xa ngoài cửa sổ, thuận tay nâng trà lên miệng.

“Cẩn thận nóng!”

Bạch Ngọc cuống quýt đoạt lấy chén trà nóng trên tay nàng. Lúc này Giang Lâm Vụ mới hoàn hồn quay đầu lại.

Bạch Ngọc đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Giang Lâm Vụ, vòng tay qua eo thon của nàng. Có chút uỷ khuất nói, “Tiên tôn cứ một mực nhìn ra bên ngoài, Bạch Ngọc ngồi đây người tại sao không nhìn ta? Tiên tôn yên tâm ta đã phái người theo dõi, hắn chạy không thoát.”

Giang Lâm Vũ nhéo gò má mềm mại của hắn, “Ta đi xem một chút, Tiết Lực rất cẩn thận, nếu bị hắn phát hiện chỉ sợ sẽ chạy thoát.”

Bạch Ngọc chạm vào trâm cài tóc màu hoa đào trên đầu nàng mà chơi đùa, “Nhờ thuốc của Tiên tôn, vài tháng trước tiểu thư nhà họ Lý, Lý Đình Đình truyền tin tức đến, đại thiếu gia Lý gia Lý Diên đã tỉnh lại. Bạch Gia cùng Lý gia đã liên kết với nhau, Tiết Lực muốn ra khỏi Bạch Châu chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

Giang Lâm Vụ nâng trà thơm lên miệng nhấp một ngụm, phát hiện trà do Bạch Ngọc pha có vị ngọt hơn những loại trà khác.

“Vậy chúng ta hãy đến Lý gia xem một chút, triệu chứng của Lý gia công tử rất đặc biệt, đi xem có lẽ có thể biết thêm một chút tin tức khác.”

Hai người từ trà lâu đi ra, ngồi xe ngựa đến Lý phủ.

Lý Đình Đình đang ở trong phòng, cầm bát thuốc nói chuyện với Lý Diên.

Lý Diên gặp chuyện, thân thể đã gầy yếu đi rất nhiều, nhưng có thể nhặt được về một mạng, trong lòng Lý Đình Đình đã rất vui mừng.

Gia phó tròng phủ vào thông báo, ngoài phủ có hai vị tu sĩ giả một nam một nữ dáng người bất phàm nói muốn bái kiến tiểu thư Lý gia, hai người cũng không có bái thiếp chỉ nói ba chữ “Bồng Quả Sơn” để cho hộ vệ đưa tin vào.

Lý Đình Đình đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nói với Lý Diên một tiếng rồi lao ra ngoài.

Lý Đình Đình một đường chạy tới cửa phủ, lập tức nhận ra Bạch Ngọc thân dài như ngọc, chỉ là nữ tử bên cạnh khiến nàng ngạc nhiên, do dự.

Bởi vì Giang Lâm Vụ còn đang che giấu thân phận, lại giả làm Giang Vũ Vụ, mặc xiêm y màu trắng thêu những đóa hoa đào màu hồng.

So với Giang Lâm Vụ trong bộ xiêm y lạnh lùng chênh lệch rất ra, nàng trang điểm tươi mát lại mang theo phần quyến rũ, khiến Lý Đình Đình nhất thời không nhận ra.

Giang Lâm Vụ ngăn Lý Đình Đình hành lễ, trước chắp tay thi lễ nói “ Tại hạ Giang Vũ Vụ, mấy ngày trước quý phủ thỉnh y phu, hôm nay đặc biệt tới tận cửa hỏi thăm.”

Lý Đình Đình mặc dũ trẻ tuổi lỗ mãng, nhưng là một người thông minh lanh lợi, liền hiểu dụng ý của Giang Lâm Vụ.

Cô hưng phấn kích động vội vàng mời hai người vào trong, nàng cung kính lễ độ chào hỏi “Giang đại phu”, dẫn người đến chỗ Lý Diên.

Trên đường đi, Giang Lâm Vụ thấp giọng xin lỗi Lý Đình Đình trước, bởi vì tình huống bất ngờ nên không thể tới cửa thăm hỏi.

Lời nói của Giang Lâm Vụ khiến Lý Đình Đình hoảng sợ, ca ca có thể tỉnh lại bảo trụ tính mạng, là hoàn toàn nhờ Lâm Vụ Tiên Tôn đây cho uống linh dược. Nàng còn hận không thế quỳ xuống hành đại lễ cảm tạ.

Giang Lâm Vụ nhìn Lý Đình Đình vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chọc nàng cười to. Nàng phân phó Lý cô nương đi mua ít y dược, nhân tiện chỉ huy Bạch Ngọc như keo da chó đi theo.

Lý Diên trên giường đang bất đắc dĩ tiểu muội nhà mình, hấp tấp chạy đi, lại tiện tay đặt bát thuốc lên bàn trà, hắn chỉ có thể kéo thân thể gầy yếu muốn đứng dậy lấy bát thuốc kia.

“Lý công tử, đừng đi lung tung, nằm xuống đi.” Một giọng nữ lạnh lùng âm thanh uyển chuyển cất lên.

Lý Diên theo tiếng nhìn lại, sau đó ngẩn ra. Chỉ thấy từ cửa bước vào là một nữ tử mảnh khảnh, trâm hoa đào trên búi tóc theo ánh sáng lung lay chớp động, mái tóc đen dài xõa xuống vòng eo thon, những bông hoa đào tươi thắm trên vạt áo càng làm nổi bật lên làn da trắng hồng nộn của nữ tử, tươi mát, tao nhã mà lại xinh đẹp.

Giang Lâm Vụ đi tới trước mặt Lý Diên, bưng bát thuốc trên bàn lên nhìn kĩ vài lần, rồi đưa cho Lý Diên.

“Thân thể Lý công tử còn yếu, tốt nhất đừng nên vận động thì hơn.”

Lý Diên thuận theo tiếp nhận bát thuốc, mới bừng tỉnh khôi phục tinh thần, vội vàng một tay kéo áo khoác trên giá xuống khoác lung tung lên người.

“Không biết cô nương là ai? Dù sao đây cũng là phòng ngủ của ta, xin cô nương không nên tùy tiện đi vào, sợ rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của cô nương.” Mặc dù hắn ta mặc áo trong, nhưng vẫn chưa mặc áo ngoài.

Giang Lâm Vụ lúc này mới ý thực được chính mình lỗ mãng, thấy thiếu công tử gầy yếu đứng dậy, một hồi phải uống thuốc sẽ khiến khí tức hắn đảo ngược, liền đi vào ngăn cản.

Giang Lâm Vụ vỗ ót một cái, nàng khi ở Tiên Tôn ở Huyền Kiếm Tông đã quen với việc đi đâu cũng được.

Nàng cứng ngắc vặn người thi lễ, “Tại hạ là đại phu quý phủ mời tới Giang Vũ Vụ, nay đến quý phủ xem tình hình bệnh trạng của công tử. Nguyên bản cùng lệnh muội đến đây, nhưng nửa đường Lý tiểu thư đi mua chút đồ dược khí.”

“Khi nãy ta thấy công tử định uống thuốc, sợ công tử cử động khiến khí huyết đảo ngược, nhất thời lỗ mãng xông vào, đã quấy rầy công tử.”

Lý Diên tính tình ôn hoà, cảm thấy xấu hổ vì tính tình lỗ mãng của muội muội mình lại bỏ mặc khách quý một mình, hắn vội vàng đáp lễ, “Nguyên là Giang đại phu, đại phu hành y không quan tâm đại uý chỉ quan tâm sinh tử, thật thiện tâm. Chỉ là hổ thẹn lệnh muội tính tình là lỗ mãng, chậm trễ ngài.”

Giang Lâm Vụ thấy tính tình hắn ôn hoà, còn có chút yếu đuối, cẩn thận nhìn đại công tử Lý gia này.

Khuôn mặt Lý Diên anh tuấn nhưng gầy gò, đôi mắt to và sáng giống Lý Đình Đình năm phần. Chỉ là hắn bệnh đã lâu, đôi mắt to hạ xuống, khiến đôi mắt nhiễm vài phần bệnh khí.

Giang Lâm Vụ nhìn dáng người gầy gò của Lý Diên đột nhiên sửng sốt, trong lòng cảm thấy một cảm giác quen thuộc kì lạ.

Lý Diên sợ thuốc nguội, vội bưng bát lên uống. Vừa uống vào liền cảm thấy linh lực trong cơ thể xuất hiện dị động, hắn sặc mấy ngụm lớn, ho khan một tiếng, khuôn mặt vốn tái nhợt vì ho mà đỏ bừng.

Giang Lâm Vụ tụ linh lực lên tay nàng, đưa linh lực vào ngực hắn, ổn định tâm mạch cho Lý Diên.

Linh lực thuần khiết của Giang Lâm Vụ lưu chuyển xâm nhập vào khắp linh mạch Lý Diên, liền lập tức nhận thấy một cỗ linh lực quen thuộc trong cơ thể hắn, rất nhỏ, nhưng Giang Lâm Vụ vẫn phân biệt được đó là khí tức của Tiết Lực.

Nàng kinh ngạc, thoáng cái liền hiểu vì sao triệu chứng của Lý Diên là khí tức tan rã, khác với những tu sĩ tinh thần bạo loạn khác.

Lý Diên bị linh lực tinh khiết ấm áp bao quanh thập phần thoải mái, lập tức ổn định cơn đau như dao cắt trong cơ thể, mồ lạnh đầm đìa, hơi thở dồn dập.

Khi linh lực dừng lại, Giang Lâm Vụ hỏi, “Lý công tử khi linh lực tán loạn, có phải trong cơ thể công tử có loại linh lực mạnh mẽ vượt qua cả cảnh giới của chính mình không?”

“Đúng vậy.” Mặc dù Lý Diên có chút kinh ngạc, không ngờ tới vị đại phu trẻ tuổi Trúc cơ hậu kỳ này có thể phát hiện ra, nhưng hắn vẫn cẩn thận trả lời.

“Trong nhà đã mời rất nhiều đại phu thăm dò qua, cũng không thấy chỗ nào khác thường. Ta vốn tưởng do tinh lực hỗn loạn gây ra.”

Giang Lâm Vụ đang định hỏi tình huống lúc hắn bị đánh thuốc.

Giọng nói lạnh lùng của Bạch Ngọc phía sau truyền đến, “Sao sư muội lại tự mình tới trước? Để sư huynh tìm muội khắp nơi.”

Giang Lâm Vụ quay đầu nhìn Bạch Ngọc thấy hắn mặt không đổi sắc tay xách túi thuốc, cùng Lý Đình Đình ôm một thùng tắm bằng gỗ nam lớn.

Lý Đình Đình thấy mồ hôi đầm đìa trên trán Lý Diên, buông thùng gỗ xuống, chạy vội đến kiểm tra tình trạng của hắn.

Lý Diên thấy thiếu niên trẻ tuổi một thân bạch y cùng muội muội mình tiến vào, khuôn mặt rất quen, thăm dò hỏi: “Bạch Ngọc?”

Bạch Ngọc hướng Lý Diên thi lễ, “Lý Diên huynh, ta là Bạch Ngọc.”

Khi còn trẻ, hắn và Lý Diên đã gặp nhau nhiều lần trong một vài yến hội của thế gia, tuy rằng Bạch Ngọc tuổi nhỏ hơn Lý Diên, nhưng giữa hai người đều thưởng thức lẫn nhau.

Khi hắn tỉnh lại, nghe tin Lý Đình Đình chạy tới núi Bồng Quả Sơn, hắn tức giận thiếu chút nữa lại ngất đi, may mắn muội muội nhà mình được người cứu bình an trở về.

Sau đó tu sĩ Bạch Gia thường xuyên cùng muội muội nhà mình lui tới, Lý Diên liền biết muội muội mình có thể bình an trở về, chính là Bạch Ngọc trợ giúp.

Bốn người ngồi lại với nhau, bắt đầu nói về chuyện Lý Diên “nhập tiên”.

Thông qua lời kể của Lý Diên cùng với Lý Đình Đình bổ sung, đại khái đã khôi phục lại toàn bộ sự tình.

Lý Diên khác với những tu sĩ kia, hắn không phải bị bắt cóc làm thí nghiệm dược nhân, thậm chí cũng không ăn qua bất kì đan dược nào.

Lần đó hắn nhận nhiệm vụ gia tộc đi qua rừng rậm ngoại ô phía tây thành, ngẫu nhiên nghe được một tiếng gầm đau đớn, giống như tiếng tru đau xé lòng.

Hắn ta thận trọng quan sát, toan rút lui. Nhưng người gào thét tu vi rất cao, Lý Diên đã bị phát hiện, chỉ trong một hơi thở, đám sương mù màu tím tràn ra khiến hắn bất tỉnh.

Người trong nhà lâu ngày không thấy hắn về, phái người ra ngoài tìm, phát hiện hắn ở trong rừng rậm phía tây thành. Khí đó hắn không hề bị nội thương, chỉ là linh lực tán loạn rơi vào hôn mê.

Y sư chẩn đoán, trong cơ thể hắn có khi tức “nhập tiên”, mới kết luận hắn bị ép uống đan dược.

Giang Lâm Vụ nghe xong, đưa ra quyết định của mình: “Lý công tử không phải dùng “nhập tiên”, mà là bị người dùng “nhập tiên” lấy làm vật chứa đưa linh lực bạo trướng vào. Mà chỉ sợ Lý công tử chính là người đầu tiên “nhập tiên” thành công.

Nói xong, ánh mắt Giang Lâm Vụ nhìn Lý Diên có chút thương tiếc, “Chỉ sợ Lý công tử gặp phải Tiết Lực, vốn dĩ Lý công tử có thể trở thành vậy hi sinh khi hắn chuyển linh lực vào người. Nhưng Lí công tử lại vì “nhập tiên” mà thăng cấp, không đến mức bị bạo thế mà chết.

Bạch Ngọc vuốt cằm, tiếp lời: “Tiết Lực hẳn là phát hiện điểm này, hắn liền dứt khoát đem linh lực rót vào cơ thể Lý Diên, sau đó lại đem linh lực hút trở về, khiến cho linh lực trên người Diên huynh tán loạn. Lão tặc kia mặc dù cẩn thận đem linh lực bao bọc kỹ, lẫn lộn người xem, nhưng vẫn bị sư muội thông minh phát hiện ra.”

Giang Lâm Vụ gật đầu, lạnh lùng nói: “Hắn bị ta truy đuổi, trốn khắp nơi cũng phải vội vàng trở về Bạch Châu, ước chừng không nghĩ tới Lý công tử còn sống sót, hơn nữa còn là nhân chứng mang theo vật chứng. Chỉ sợ hắn chính là muốn diệt khẩu.”

Lý Đình Đình nghe xong, giận dữ đập bàn đứng lên, “Lão tặc này sao hắn dám! Hại ca ca ta thành như vậy còn muốn diệt khẩu! Ta phải băm thây hắn thành vạn đoạn!”

Lý Diên cười xin lỗi, đem Lý Đình Đình đang kích động đè xuống. Giang Lâm Vụ vỗ tay cô trấn an.

“Hiện tại sự việc đã được sáng tỏ, khí mạch trên người công tử cũng thuận lợi, vẫn là trước đem linh lực tan ra của Lý công tử phục hồi, bằng không về sau sẽ ảnh hướng đến thăng cấp tu vi.”

Lý Đình Đình đem thùng gỗ vào, đổ dược liệu cùng linh thảo đã chuẩn bị sẵn vào thùng, sau đó dùng linh thạch đun sôi.

Sau khi tắm thuốc xong, lúc Lý Diên vào tắm cần có người ở cạnh đưa linh khí vào để hỗ trợ phối hợp.

Giang Lâm Vụ tu vi cao nhất nên xắn tay áo chuẩn bị, Bạch Ngọc ở bên cạnh mi tâm nhảy dựng, hắn dành trước mở miệng, “ Sư muội, muội nghỉ ngơi đi, để sư huynh làm, xem như luyện tập linh lực linh hoạt cho ta đi.”

Bạch Ngọc gọi tiếng sư huynh rất thuận miệng, cũng đang nhắc nhở Giang Lâm Vụ không nên làm bại lộ thân phận.

Hai huynh đệ Lý gia nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, chợt ngộ ra như có điều suy nghĩ.

Lý Diên phản ứng lại, họ nhẹ một tiếng, phụ hoạ mở miệng, “Đúng vậy, ta đã luôn ngưỡng mỗ thiên phú của Bạch công tử, hẳn sẽ không thành vấn đề.”

Giang Lâm Vụ gật đầu, Bạch Ngọc quả thật không thành vấn đề. Nàng liền bị Lý Đình Đình kéo ra ngoài uống trà dùng điểm tâm.

Khi mặt trời lặn, Lý Diên đã tắm thuốc xong.

Giang Lâm Vụ cùng Bạch Ngọc không tiện lộ diện, liền không lưu lại, cáo từ trước.

Huynh muội ngàn lời cảm tạ, tự mình đưa Bạch Ngọc cùng Giang Ngộ lên xe ngựa rời đi.

Huynh muội vừa vào cửa liền nói chuyện.

“Đại phu Giang Vũ Vụ kia nhìn mới trúc cơ hậu kỳ, nhưng linh lực hùng hậu, ngay cả phụ thân Kim Đan hậu kỳ cũng không nhìn rõ, lại bị Giang đại phu nhìn ra được. Không biết Giang đại phu là tuổi trẻ tài cao, hay là còn có huyền cơ khác?” Lý Diên thăm dò hỏi.

Lý Đình Đình và Giang Lâm Vụ khi uống trà trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, đương nhiên sẽ giữ bí mật cho “khuê hữu”.

Đối mặt với sự dò hỏi của huynh trưởng nhà mình kiên quyết không nói tiếp, hỏi ngược lại, “ Vậy trước kia ca ca cũng chưa từng nói cho ta biết, vị thiếu niên anh hùng kia, chính là vị kì tài thiếu gia Bạch Ngọc nha.”

Huynh muội hai người đều đánh nhau một tay thái cực bát quái, tương ái tương sát.

Mặt khác hai người trên xe ngựa kia.

Giang Lâm Vụ ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc vẻ mặt nghiêm túc bên kia.

Cho dù Bạch Ngọc bình thường không cười, nhưng trên mặt lại ôn nhu như gió xuân.

Giang Lâm Vụ thấy hắn nắm chặt tay mình, nghĩ đến sói con chắc là nhìn thấy mình cũng Lý gia công tử kia lại gần liền tức giận.

Chờ mọi chuyện xong xuôi, chuẩn bị đòi nợ.

Từ sau lần nàng bỏ lại Bạch Ngọc, hắn chịu uỷ khuất, tình khí dĩ nhiên đã lớn rất nhiều, Giang Lâm Vụ quyết định chủ động xuất kích trước.

Trên mặt nàng nở một nụ cười, kề sát Bạch Ngọc, nghiêng người tựa vào lồng ngực hắn.

“Sư huynh ~ linh lực hôm nay vận dụng cực tốt! Còn thông thạo dược lý biết phối chế thuốc, ngươi sao cái gì cũng biết vậy chứ? Sư huynh thật lợi hại!”

Hoàng hôn đỏ rực, xuyên thấu qua màn xe ngựa chiếu lên gương mặt trắng nõn gò má non mịn của nàng, phảng phất như phủ thêm một tầng phấn hồng, làm nàng thêm ấm áp ngọt ngào.

Thấy Lâm Giang Vụ dỗ dành khen ngợi, Bạch Ngọc nhất thời có chúy buồn cười, nhưng thấy nụ cười ngọt ngào quyến rũ của nàng, hắn lại nhịn không được nở nụ cười.

Hắn thở dài nhận thua, trước tiên hung hăng hôn nàng một phen, sau đó gắt gao ôm người vào lòng: “Tiên tôn tuy không hiểu nhân thế nhưng công phu dỗ dành người khác lại cực kì tinh thông, lần nào cũng có thể dỗ Bạch Ngọc đến ngọt ngào.”

Còn tiếng đến bên tai Giang Lâm Vụ, phả hơi thở, “Sư huynh còn có thể đan thanh, Tiên tôn cũng khen ta đan thanh cực tốt, có muốn thử một chút hay không.”

Giang Lâm Vụ lần này không phải ánh hoàng hôn chiếu đỏ mặt, mà là thật sự đỏ mặt, dứt khoát rúc vào ngực Bạch Ngọc không trả lời hắn.

“Tiên tôn sao hôm nay luôn nhìn Lý Diên kia, còn thân thiết với hắn như vậy.” Bạch Ngọc cọ xát bả vai và cổ của nàng nhẫn nhịn không được liền hỏi.

“Ta thích bộ dáng của hắn.”

“Cái gì?!” Bạch Ngọc kích động đứng lên, đầu đập vào nóc xe, vóc dáng hắn cao thiếu chút nữa đã xuyên qua nóc xe.

Đồng tử hắn co rút, trong lòng bối rối.

Đúng vậy, Tiên tôn thích nam tử như nào hắn cũng chưa từng hỏi qua, Tiên tôn có thích hắn hay không, hắn cũng không hỏi.

Chỉ mải thân mật với thân thể nàng, khiến hắn sơ suất, nếu sau này Tiên tôn chỉ nể mặt hắn thân mật cơ thể mới giữ lại hắn thì sao.

Vậy sau này nếu nàng gặp được người mình thích, hắn có thể giữ được nàng sao...

Giang Lâm Vụ vội kéo thắt lưng Bạch Ngọc xuống, xoa đỉnh đầu hắn, nhìn hắn có bị thương chỗ nào không.

“Không phải cái loại thích kia, ta đại khái là chịu ảnh hưởng của sư phụ, đều thưởng thức những người tính tình ôn nhu.”

Bạch Ngọc nghe thế thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất giác mày nhíu lại.

Hắn muốn hỏi Tiên tôn có phải cũng chỉ là thưởng thức sự ôn nhu của hắn mà thôi không.

Nhưng Tiên quân là người thẳng thắn, hắn sợ nghe được đáp án mà mình không muốn nghe...
Chương kế tiếp