Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 20: Trói lại H trên xe ngựa.
Trong thành khắp nơi bắt đầu tụ tập tiên môn, sóng gió dần nổi lên.

Liên tiếp mấy ngày, Bạch Ngọc luôn đi sớm về khuya, bận rộn không ngơi chân.

Hôm nay, trời còn chưa sáng, Bạch Ngọc sau khi thức dậy theo thường lệ, lén vuốt ve khuôn mặt Giang Lâm Vụ hôn trộm một cái.

Cúi đầu xuống liền thấy nàng đã tỉnh dậy.

Giang Lâm Vụ mơ màng đưa tay ra khỏi chăn, đặt lên cổ Bạch Ngọc.

“Hôm nay có chuyện gì? Khi nào ngươi quay lại?”

Bạch Ngọc hôn lên trán nàng, ánh mắt có chút né tránh, “Đã tới gần yến hội, ta cùng Lý gia thương nghị một ít phương án dự phòng.”

Mấy ngày nay Lý gia đã truyền bá tin tức: Lý gia công tử đã tỉnh lại. Lý gia vì xung hỉ, sẽ tổ chức yến hội.

Tại yến hội tuyên bố trọng đại về “Nhập Tiên”, thỉnh mời các chư vị tiên môn chứng kiến.

Chuyện “nhập tiên” vốn đã là tin tức lớn, một khi truyền ra, rất nhiều tu chân giả đã tụ tập ở Bạch Châu.

Thủ đoạn này tuy không cao minh, nhưng đã gắt gao nắm lấy điểm yếu của Tiết Lực.

Thịnh tình như thế, Tiết Lực nhất định hành động. Hoặc là âm thầm hoặc là chính đáng ra mặt, chờ trong yến hội có thể chó gấp nhảy tường không.

Giang Lâm Vụ nghe thế, khẽ gật đầu, mấy ngày nay vì chuyện này, nàng không thể lộ diện, ngay cả tiền viện Bạch gia cũng không thể xuất hiện. Những chuyện này chỉ có thể giao cho Bạch Ngọc làm.

Nàng rút tay xuống, thừa dịp Bạch Ngọc vừa mới dậy còn dư thừa nhiệt độ cơ thể, vội vàng rụt chăn về.

Bạch Ngọc bất đắc dĩ cười, nhất định phải kéo chăn ra, hôn nàng vài cái mới chịu đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, Giang Lâm Vụ liền từ trong chăn thò đầu ra, cười giảo hoạt.

Trong thành nhộn nhịp, tiếng rao bán của thương nhân không dứt, khách nhân lựa chọn hàng hóa, người đến người đi.

Mặt trời dần lặn, hoàng hôn buông xuống.

Bạch Ngọc ngồi trong xe ngựa chạy về phủ. Sáng nay Tiên tôn hỏi hắn khi nào trở về, trong lòng liền phát ngứa, muốn ở lâu cũng ở không được.

Trở về phòng ngủ, lại không thấy bóng dáng Giang Lâm Vụ đâu. Bạch Ngọc sửng sốt, định ra ngoài tìm.

Giang Lâm Vụ thấy hắn đã trở về, đứng phía sau hành làng gọi hắn, “Ta ở đây.”

Bạch Ngọc liền theo thanh âm đi tới hành lang.

Gió nhẹ thổi qua, cuốn từng mảnh lá trúc bay lượn, giữa những cây gậy trúc lắc lư cọ xát kẽo kẹt.

Trong hành lang bày thạp quý phí cùng bàn trà và điểm tâm, khói bay nghi ngút.

Giang Lâm Vụ mặc một một thân sa y trắng mát lạnh, bởi vì nằm nghiêng nên tay áo trượt đến vai, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh cùng từng mảnh da thịt trắng ngần.

“Hôm nay sao lại về sớm như vậy.” Âm thanh lười biếng mang theo thanh linh, nàng không nhìn Bạch Ngọc, mà nhìn phía rừng trúc xa xa.

Bạch Ngọc thâm tâm nhảy dựng, phảng phất như đang trở lại Vụ Ẩn Cung. Nàng vẫn là Lâm Vụ Tiên tôn cao cao tại thượng kia, mà mình chỉ có thể đứng ở xa, cẩn thận nhìn trộm mang danh nghĩa đệ tử ký danh.

Bạch Ngọc có chút hoảng hốt, muốn xoá tan đi phần bất an này.

Giang Lâm Vụ quay đầu lại, mỉm cười, “Trở về là tốt rồi. Ta rất vui.”

Nàng nằm nghiêng trên thạp, miệng cười quyến rũ, mắt mang sắc xuân, ánh mắt kiều diễm lấp lánh nhìn Bạch Ngọc.

Ngón tay mềm mại vén mái tóc dài theo đường cong trượt lên. Đôi mắt đào dịu dàng của Bạch Ngọc theo sát ngót tay từ bộ ngực đẫy đà, trượt về phía bụng bằng phẳng, lại chậm ra đi tới mông chân, sau đó chạm nhẹ một cái. Không rõ ý vị.

Trong nháy mắt, mọi bất an của hắn đã tiêu tan, trong lòng trở nên ngứa ngáy.

Bạch Ngọc không kiềm được liền muốn nàng.

Ngày thường Giang Lâm Vụ chỉ cần mềm giọng gọi hắn một tiếng, hắn liền đem người đè lên giường, giày vò nhiều lần.

Đầu ngón tay hồng thuận như phảng phất chạm vào lòng hắn, kích thích hắn rung động.

Một luồng máu nóng từ trong lòng xông lên đầu, rồi mãnh liệt xông xuống bụng dưới, nơi nào đó đột nhiên cứng rắn nóng bỏng.

Bạch Ngọc thì thầm “Tiên tôn...” bước mấy bước vội vàng đi lên ôm Giang Lâm Vụ, nàng mang theo nụ cười quyến rũ dơ hai tay, chờ hắn đến ôm.

Bạch Ngọc vừa ôm người luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, Giang Lâm Vụ liền xoay người đè ngã Bạch Ngọc xuống giường, ánh mắt chợt loé, trói chặt tay chân Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc khiếp sợ ngay cả thanh âm cũng cứng ngắc, “Tiên tôn??!”.

Giang Lâm Vụ ngồi trên thắt lưng cứng rắn của Bạch Ngọc, nở nụ cười.

Vạt áo nàng trượt xuống, bộ ngực mềm mại lộ ra hơn phân nửa, mái tóc dài trước ngực cũng không che được hai quả anh đào kia. Mang theo quyến rũ mê hoặc.

Nàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mềm mại của Bạch Ngọc nói, “ Cuối cùng cũng trở về, khiến người ta chờ thật lâu nha ~”

Nói xong vừa nhìn hắn, vừa nằm sấp xuống hôn lên đôi môi mỏng của Bạch Ngọc, vừa mềm vừa ngọt, nàng thực sự yêu thích không thôi..

Thường ngày đều bị con sói hôn tới hôn lui, lừa gạt cởi xiêm y, lại bị giày vò muốn chết.

Cái miệng nhỏ nhắn tính tế gặm mút, Bạch Ngọc ý loạn tình mê muốn duỗi lưỡi đi vào, Giang Lâm Vụ trêu chọc hắn, tách môi rời đi.

Ngón trỏ của nàng đè lên đôi môi bị gặm cắn đỏ bừng của Bạch Ngọc, chậc chậc nói, “Không thể nha. Ngươi hiện giờ đã bị bắt làm tù binh của, người làm chủ là bản tôn”.

Lúc này Giang Lâm Vụ đem dáng vẻ vốn yêu mị của nàng, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Tiên quân ngày thường lạnh lùng cao lãnh so với vẻ quyến rũ kia càng làm cho người ta thêm điên cuồng, khiến hắn khó lòng kiềm chế.

Ánh mắt Bạch Ngọc tối sầm, dưới thân nóng bỏng. Thấy nàng chủ động hắn tự nhiên vui vẻ, hắn tình nguyện làm tù binh dưới váy nàng, liền mở người ra để nàng chủ động.

Giang Lâm Vụ vươn lưỡi nhỏ ướt mềm liếm dọc theo cần cổ Bạch Ngọc xuống dưới, vừa hôn vừa xấu xa cắn nhẹ lên yết hầu gợi cảm của Bạch Ngọc, thuận tay kéo vạt áo hắn ra, vuốt ve lồng ngực rắn chắc.

Bạch Ngọc nâng cổ lên cho nàng hôn môi, thân thể khẽ run, yết hầu không ngừng lăn lộn, thanh âm khàn khàn, “Tiên tôn...”

Giang Lâm Vụ cẩn thận hôn liếm, lưỡi nhỏ ướt mềm trượt đến hai hạt đậu nhỏ trước ngực hắn, màu sắc nhạt nhạt, lộ ra hồng phấn.

Giang Lâm Vụ bắt chước phương pháp Bạch Ngọc hay giày vò nàng, dọc theo bốn phía đảo quanh, cái lưỡi nhỏ liếm đến mức ướt át.

Bạch Ngọc hừ nhẹ thở hổn hển, cánh tay bị trói nắm chặt.

Giang Lâm Vụ tự mình vuốt ve cơ bụng săn chắc của Bạch Ngọc, xẹt qua háng, dần dần đi tới chỗ cực nóng kia.

Bị một phen giày vò, da thịt trắng ngọc nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, cơ bắp trên người căng cứng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Giang Lâm Vụ nghiến hàm răng cắn lên tiết khố kéo ra. Nam căn kia nảy ra, căng đến đỏ bừng, gân xanh bạo phát, đang run lên dữ tợn đứng thẳng. Quy đầu khó nhịn nhỏ ít dịch trắng đục, đem tiết khố làm ướt.

Giang Lâm Vụ có chút kinh ngạc, lần thứ hai bị kích thước này chấn động, nàng im lặng, vươn tay nắm lấy vật hung hãn này.

Bàn tay nhỏ bé của nàng cực kỳ mềm mại, một tay nàng cầm thân trụ lay động, một tay khác ma sát trên đỉnh trụ, không ngừng ma sát.

Đây là nơi cực kỳ mẫn cảm của nam tử, Bạch Ngọc hừ kêu thành tiếng, bị bàn tay mềm mại lay động ma sát, mã mắt phun ra bạch trọc, khoái cảm ngứa ngáy từng cơn bốc lên.

Hắn căng chặt thắt lưng, khó nhịn giãy dụa, “Ưm! Tiên tôn... cho ta...”

Giang Lâm Vụ chưa muốn dừng lại, nàng mở miệng ngậm lấy một nửa nam căn. Tăng tốc độ ma sát lên đầu trụ, đầu lưỡi đảo qua mã mắt mẫn cảm, bạch trọc khó nhịn càng phun ra nhiều hơn.

Nàng ngẫu nhiên cúi đầu đưa nam căn vào sâu hơn, lưỡi nhỏ liếm mút lên xuống, lặp đi lặp lại như thế.

Bạch Ngọc bị khoái cảm kích thích cả người căng chặt. Cuối cùng Giang Lâm Vụ vừa ma sát đầu trụ vừa vuốt ve hai viên bị nặng trịch phía dưới, hắn lập tức ưỡn thắt lưng gầm lên phun ra dịch trắng.

Một lượng lớn tinh dịch phun ra, tất cả đều dính vào bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng.

Cả người hắn chấn động, thở hôn hển, cả người lộ ra ửng hồng sau cao trào. Nam căn kia còn dính đầy bạch trọc vẫn cứng rắn thẳng tắp như trước .

Không đủ, vẫn chưa đủ ...Bạch Ngọc dùng đôi mắt đào đa tình lấp lánh ánh sáng nhìn về phía Giang Lâm Vụ cầu xin.

Lâm Giang Vụ kiên quyết không nhìn vào đôi mắt đào hoa quyến rũ kia.

Nàng ngồi lại lên thắt lưng Bạch Ngọc, dùng cánh hoa đã ướt sũng kia dán vào thân trụ, đẩy thắt lưng ma sát. Nam căn cứng rắn rỉ ra bạch trọc, ma sát hoa huyệt thập phần sảng khoái, Giang Lâm Vụ rên khẽ thở dốc.

“Muốn sao? Thực sảng khoái.” Tiên quân như biến thành yêu tinh chuyên hút tinh phách người khác, trêu chọc cơ thể đã căng như dây đàn của Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc không nhịn được ưỡn thắt lưng lên trên, muốn cắm vào, “Muốn, muốn cắm vào ....Tiên tôn, cho ta ...”

Giang Lâm Vụ nhìn đã không sai biệt lắm, dâm dịch chính mình cũng tràn ngập, nàng đỡ nam căn, hạ mông nuốt xuống.

Tiểu huyệt trống rỗng bị nam căn thô to lấp đầy, hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Giang Lâm Vụ đong đưa thắt lưng lên xuống, nuốt lấy nam căn, quy đầu ma sát nhục huyệt, khoái cảm lan ra toàn thân.

Nam căn thô dài chỉ cắm vào một nửa, bị hoa huyệt non nớt hút lấy, lúc nông lúc sâu.

Bạch Ngọc bị tra tấn nhẫn nại đến hỏng mất, một nửa cây gậy còn sót bên ngoài chỉ cảm thấy đau đớn.

Bùa chú trói hắn vẫn còn tác dụng, hắn giãy dụa muốn ưỡn thắt lưng xuyên qua, “Tiên quân! Vào trong một chút, sâu hơn một chút!”

Sói con đã quen ăn toàn bộ nam căn, vừa vào đã vào chỗ sâu nhất, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất tàn nhẫn thao lộng đến liều mạng.

Hiện giờ bị trêu chọc đến cả người nóng hừng hực, ma sát đến ngứa ngáy

Giang Lâm Vụ không thuận theo ý hắn. Chậm rãi đong đưa mông trắng, lắc lư lên xuống, sóng ngực mềm mại nhấp nhô.

Giang Lâm Vụ nếm được vị ngọt của động tác chính mình, tự mình lay động, vách thịt bao bọc kẹp hút nam căn vô cùng sảng khoái.

Giang Lâm Vụ nhếch môi kiều mị, đem tay chống lên ngực Bạch Ngọc mượn lực, thở dốc, “Ưm ha ~ không được, thực sướng ... ưm, a...a ~”

Sắp lên tới cao trào, tốc độ lắc lư của nàng ngày càng nhanh.

Giang Lâm Vụ điều chỉnh tư thế, để cho nam căn cứng rắn ma sát điểm mẫn cảm của nàng, huyệt thịt co thắt hút chặt, bụng nhỏ buộc chặt sướng đến run lẩy bẩy.

Thân thể mềm mại co giật dữ dội, ưm a một tiếng, một cột nước liền bắn ra, còn bắn tung tóe lên bụng dưới Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc bị cái động tiêu hồn kia xoắn chặt phun nước nam căn càng thêm cứng rắn, hơi thở của hắn dồn dập, cơ bụng căng thẳng.

Giang Lâm Vụ ngửa cần cổ trắng nõn, bừng tỉnh. Nàng nâng chân đem nam căn rút ra, tiểu huyệt mẫn cảm ngứa ngáy phun nước. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cắn môi thở hổn hển, thân thể run rẩy tựa trên thắt lưng Bạch Ngọc.

Chính nàng lộng cũng thập phần sảng khoái chỉ là có chút tốn sức, hiện giờ cao trào khiến thân thể nàng mềm nhũn, chỉ có thể dừng lại.

Nam căn cứng rắn rời khỏi tiểu huyệt còn chưa được phát tiết cương ngạch đến phát đau.

Bạch Ngọc đã nhẫn nại đến cực hạn, khoé mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn đến run rẩy, “Tiên tôn, tiên tôn... Bạch Ngọc muốn bắn, thật muốn bắn ra.”

Giờ là lúc Giang Lâm Vụ mẫn cảm nhất, nàng hơi nâng mông, ma sát nam căn của Bạch Ngọc, vuốt ve lên khuôn mặt hắn.

“Chờ một chút, mấy ngày nay ngươi luôn trầm mặc rầu rĩ, có chuyện đều giấu ta. Ngươi như vậy, lát nữa ta chỉ dùng tay giúp ngươi lấy ra.”

Bạch Ngọc không đồng ý, tuy rằng có sảng khoái nhưng không tận hứng, hắn muốn cắm vào sâu bên trong tiểu huyệt, hung hăng làm nàng.

Khoé mắt hắn phiếm hồng, nuốt nước bọt, “Tiên tôn lại oan uổng ta... Tiên tôn được sung sướng, liền đến Bạch Ngọc.”

Nói xong chú trận trói buộc hẳn được cởi bỏ, ngược lại xuất ra chú trận mới trực tiếp trói Giang Lâm Vụ lại, đem tay nàng lướt qua đỉnh đầu giữ chặt.

Giang Lâm Vụ kinh ngạc. Lần trước Bạch Ngọc bị trói, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng nàng bỏ đi, hắn liền chuyên tâm nghiên cứu tìm hiểu về bùa chú trận pháp.

Giang Lâm Vụ đối với hắn cũng không hề đề phòng, liền mắc mưu.

Bạch Ngọc vẫn nằm, hắn mở ra tiểu huyệt còn đang ướt sũng run rẩy kia, ưỡn thắt lưng đem nam căn đâm vào lỗ nhỏ biết hút người kia, cắm thẳng đến nơi sâu nhất.

Bạch Ngọc đĩnh eo điên cuồng lộng, cắm đến từng tầng lớp lớp thịt còn đang co giật cao trào kia, đụng phải nơi sâu nhất, quy đầu chen vào tử cung được miệng nhỏ mềm mại mút đến sảng.

“A a ~ ư... làm sao ... ưm ~” Giang Lâm Vụ muốn nâng mông lùi ra.

Bị Bạch Ngọc ấn mông giữ lại, ấn mạnh xuống nam căn, khiến cho nàng hít thở không thông.

“A ~ không. A ~ sâu quá ...a a ... không ăn được nữa ...” Lần này Giang Lâm Vụ đã chọc con sói giận dữ.

Bạch Ngọc không thèm để ý chút nào, ngửa cổ thở dốc, giữ chặt eo nàng không ngừng ướt thắt lưng cắm rút.

Giang Lâm Vụ nước mắt lưng tròng, tiểu huyệt mấp máy phun nước lên nam căn nóng bỏng, bên trong co rút không ngừng hút càng sâu.

Bạch Ngọc thẳng lưng, tốc độ ngày càng nhanh, eo cùng thắt lưng trắng tuyết của nàng nổi lên những dấu ngón tay xanh tím, Giang Lâm Vụ bị cao trào liên tục, nước mắt đầy mặt, nức nở nghẹn ngào. “A — không, không cần ...tha cho ta ... ô~”

Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai thân hình quấn quýt triền miên không ngừng, một tiếng gầm nhẹ vang lên, bạch trong từ trong tiểu huyệt phun ra, bởi vì bạch trọc rất nhiều trực tiếp đen tiểu huyệt bắn tràn ra. Giang Lâm Vụ mềm nhũn huyệt nhỏ còn đang phun nước...

Đang mơ màng, trong lòng nhớ tới phương pháp các phu nhân trong giáo phường qua không tồi ... Nhưng hậu quả rất lớn, mình thiếu chút nữa bị con sói con cắn chết ...

Mấy ngày trước, Giang Lâm Vụ phát hiện trên người Bạch Ngọc có một cỗ áp lực trầm thấp, tuy rằng hắn vẫn dính lấy nàng, nhưng vẫn cảm thấy kì quái..

Nàng chủ động hỏi qua, hắn chính là tình tình quật cường không chịu nói.

Nàng không thể ra ngoài. Phu nhân Bạch gia cũng bận rộn sự vụ, nàng liền cùng nha hoàn nữ quyến ở Bạch phủ cùng nhau buôn chuyện.

Ngoại trừ nha hoàn, trong phủ cũng có một ít người nhà là phu nhân đã xuất giá.

Một đám các nàng tụ tập, ngẫu nhiên nhắc đến chuyện “phu quân buồn bực, luôn trốn tránh”.

Những phu nhân kia cũng không kiêng dè, hào phóng chia sẻ kinh nghiệm.

“Nam nhân nha, đôi khi buồn bực cũng là chuyện bình thường, nữ nhân chúng ta còn có mấy ngày như vậy.” Người nói chuyện là thê tử của một vị hộ vệ trong phủ, mọi người gọi là Lâm tẩu tử.

“Bất quá không phải là ghét bỏ nữ nhân chúng ta phiền phức chứ?” Một vị tẩu tử khác lên tiếng.

“Ngươi nghe ta, trước lạnh nhạt bỏ đói hắn vài ngày, không cho đụng vào. Chờ hắn nhịn không được, liền thu thập hắn một trận! Sau đó đối xử với hắn tốt một chút, đảm bảo chuyện gì hắn cũng nghe theo ngươi. “ Lâm tẩu tử mặt mày sáng lên đắc ý nói.

“Nhưng Bạch Ngọc gầy như vậy, ta không thể bỏ đói hắn.” Giang Lâm Vụ buồn rầu nói.

Mấy vị phu nhân kia sửng sốt, cười to, “Là ở trên giường bỏ đói hắn!”

Sau đó mấy vị phu nhân sinh động truyền thụ một phen kinh nghiệm, Giang Lâm Vụ nghe xong hai má đỏ bừng.

Lúc này mới có tiết mục yêu mị như hôm nay, chỉ là — bị lật đè mấy lần, mật dịch trắng đục vương vãi khắp nơi Giang Lâm Vụ quyết sau này không dễ dàng sử dụng kế này nữa.

“Ưm ha ~ A —a ... đầy quá ... đừng ... ta ... từ bỏ ...ô ~ ...”
Chương kế tiếp