Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 3
Những cái vuốt ve khô ráo ấm áp, cảm giác liếm láp ướt át, tiếng thở dốc bên tai, còn có cảm giác va chạm không rõ kia…


Giang Lâm Vụ đột nhiên bừng tỉnh, chờ khi nàng ngồi dậy thì đã cảm thấy thân thể nhũn ra. Lòng bàn chân có cảm giác khác thường.


Giang Lâm Vụ mặc dù là Giang Vụ Tiên Quân của Nghê Vạn Sĩ nhưng nàng từ nhỏ đã không quan tâm thế sự hồng trần để tập trung tu luyện. Nàng rời xa phàm trần nhân thế quá lâu, đối với chuyện tình sắc biết không nhiều lắm, lại không trải qua những chuyện người đời, không hiểu vì sao thân thể lại khác thường.


"Tiên tôn ngủ thiếp đi sao? Là do đệ tử liên lụy Tiên tôn hao tổn tinh thần." Thanh âm ôn nhuận trong trẻo của Bạch Ngọc vang lên.


Giang Lâm Vụ đảo mắt mới phát giác Bạch Ngọc vẫn còn ở đây. Xuyên thấu qua hai tầng màn rèm nhìn thiếu niên như ngọc kia, hắn vẫn quy củ quỳ dưới đất như trước, ngay cả vạt áo đều là bộ dáng lúc trước dường như chưa từng di chuyển.


Bây giờ là canh mấy rồi? Giang Lâm Vụ lại đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đang dần ngả về phía tây.


Hắn cứ quỳ như vậy, không nhúc nhích như vậy ư? Giang Lâm Vụ đột nhiên cảm thấy phiền muộn.


Nàng đang mơ ngủ ư? Hay là không phải đây? Lại là như vậy, Giang Lâm Vụ gần đây luôn lâm vào tình trạng như vậy, chỉ trách giấc mộng Nam Kha, cùng cảm giác cả người mềm nhũn kia nữa.


Vừa nghĩ đến những chuyện này, Giang Lâm Vụ cũng không còn tâm tư phạt Bạch Ngọc nữa.


"Ngươi đứng dậy đi. Hôm nay ta phạt ngươi là do vô ý vô tứ đụng vào bản tôn!"

Lông mày nàng khẽ nhắn lại tạo thành tư thái nghiêm túc tức giận. Nàng liếc trộm Bạch Ngọc một cái, "Hôm nay coi như một bài học, ngươi trở về đi." Giang Lâm Vụ, xua tay., lại phát hiện cổ họng mình hơi khô.


"Vâng. Là đệ tử chống đối tiên tôn, chọc tiên tôn mệt nhọc, đệ tử... đã biết sai." Bạch Ngọc cố ý nhấn mạnh hai chữ chống đối.


Giang Lâm Vụ nghe vậy lại nhìn Bạch Ngọc một cái, tựa hồ cảm thấy lời này trong lời này có cái gì không thích hợp, nhưng nàng cũng không suy nghĩ kỹ.


"Đã như vậy thì ngươi trở về sao chép quy tắc trên tiên môn 10 lần.” Nàng nói xong không thèm nhìn Bạch Ngọc nữa, đứng dậy nhấc chân đi về phía phòng ngủ, chỉ là hai chân có chút mất sức, đi có chút khập khiễng.


Vì sao ngủ trưa thôi mà chân cũng đau? Giang Lâm Vụ nghĩ thầm. Nhưng nàng không muốn tỏ vẻ thất thố, cứng rắn chống đỡ ngẩng cao đầu bước đi.


"Vâng." Bạch Ngọc hành lễ, nhìn bóng dáng xinh đẹp tập tễnh eo liễu vặn vẹo kia rời đi, trong lòng cười khổ.


Từ trước cho đến nay, đều là hắn nhìn bóng lưng nàng rời đi như thế này. Rõ ràng vừa rồi thân mật như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn nàng đi xa, còn mình chỉ có thể chùn bước. Bạch Ngọc nắm tay đứng tại chỗ, trong lòng cuối cùng cũng hạ quyết tâm.


Hắn không bao giờ muốn chịu đựng chuyện chỉ có thể nhìn bóng lưng tiên tôn nữa. Hắn muốn có được nàng với tư cách là nam tử mà nàng ấy muốn chiếm hữu lấy nàng, và có thể đứng bên cạnh nàng ấy.


Giang Lâm Vụ trở về phòng ngủ, rót chén nước suối đã chuẩn bị sẵn trên bàn uống mấy ngụm lớn. Bởi vì nàng uống quá nhanh mà một ít nước suối từ bên môi tràn ra, chảy xuống cổ trắng mịn, nàng nâng ống tay áo lên tùy tiện lau một cái.


Lúc này nàng mới nhớ lại cảm giác lúc trước, dùng linh lực tham dò thân thể của mình một chút nhưng không phát hiện bất kỳ linh lực thứ ba hoạt động dị thường nào.Điều này chứng tỏ không phải là do nàng tẩu hỏa nhập ma hay là có người khác ám hại nàng. Nàng trong lòng nhận định có lẽ vẫn là do bản thân mấy năm nay tu vi không thăng tiến, khiến trong lòng nàng có lo âu, có suy nghĩ miên man.


Nàng đi ngang qua áng văn thư thấy Chưởng môn gửi cho mình một đống thư tín và giấy tờ của một số sự vụ lớn đã được sắp xếp xong.


Nhìn chữ viết tay bên trên chỉnh tề mảnh khảnh thanh tịnh liền biết là thủ bút của ai. Bạch Ngọc đã ghi những thông tin quan trọng từ trong lời nói của Chưởng môn, hơn nữa còn liệt kê xong mấy việc lớn cần Giang Lâm Vụ tự mình lo liệu.


Có một vài sự vụ ở trên viết:


Thứ nhất là trong một vài ngày sẽ có một cuộc họp các trưởng lão của tông môn tụ tập. Thứ hai là còn có bốn tháng nữa là đến thời gian các đại môn phái vào thăm dò bí cảnh, nàng thân là tông môn Hóa Thần kỳ phải đi để coi như đại diện. Rồi còn hỏi một chút tình huống của những đệ tử ký danh của nàng.


Giang Lâm Vũ xuất thân từ con cái phàm nhân, khi còn nhỏ bị một vị tán tu đi ngang qua thôn phát hiện, nói nàng căn cốt kỳ lạ. Sau đó nàng bái tán tu làm vi sư, theo sư phụ du lịch tu tập, sau đó sư phụ ẩn thế nàng cũng theo ẩn thế tu hành theo. Sau khi sư phụ thọ tận qua đời, nàng mê mang hồi lâu cũng mất đi phương hướng. Mãi đến khi tu vi của nàng đạt tới Hóa Thần kỳ mới xuất thế.


Sau khi Giang Lâm Vụ có được danh Tiên Tôn với tu vi Hóa Thần kỳ cũng chưa có thu đệ tử nhưng sẽ thu một ít đệ tử ký danh.


Nàng làm việc tùy ý ngoan ngoãn, ví dụ như sau khi nàng xuất thế rõ ràng không phải là kiếm tu, Huyền Kiếm tông cũng không phải là tông môn hàng đầu. Nhưng bầu không khí của Huyền Kiếm tông rất tốt, ngoại trừ nghèo một chút thì trưởng lão quản sự phụ trách và đệ tử tình cảm sâu đậm.


Nàng cảm thấy Huyền Kiếm Tông như vậy rất hợp mắt liền gia nhập vào Huyền Kiếm tông đảm đương vai trò mạ vàng cho mặt mũi của tông môn.

Huyền Kiếm Tông vui mừng đến nỗi lão chưởng môn làm lễ cảm tạ ơn đức, cũng thề quyết định sau này nói ít đi một vạn chữ. Đệ tử cuối cùng bị hại vui mừng chạy đi báo cáo.


......


Nàng thu đệ tử cũng là không nhìn tư chất, không nhìn thân phận, chỉ ở hợp nhãn duyên. Chỉ cần nàng chỉ điểm vài câu thì đệ tử dưới danh nghĩa của nàng cho dù thiên tư kém cũng sẽ chậm rãi tiến bộ, cũng tu hành ra dáng.


Cho nên vô số tu sĩ có tư chất hữu hạn đều muốn bái nhập dưới trướng của nàng nghe chỉ điểm tu luyện.


Trong những người này thì Bạch Ngọc là ngoại lệ, hắn xuất thân thế gia, tư chất lại cao, phẩm hạnh đoan chính. Theo lý thuyết hắn gia nhập tông môn nào cũng sẽ là đệ tử trọng điểm nâng đỡ phát triển. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn tới Huyền Kiếm Tông bái Vụ Ẩn Cung xin làm một đệ tử ký danh.


Ngay từ đầu Giang Lâm Vụ sống chết không thu, cũng không biết lão Chưởng môn kia thu chỗ tốt gì, nhất định phải nhét vào Vụ Ẩn Cung.


Thấy Giang Lâm Vụ không đáp ứng, lão mỗi ngày đều đến đây uống lắc lư. Sau đó Giang Lâm Vụ thật sự chịu không nổi Chưởng môn lải nhải, buông lỏng đáp ứng để Bạch Ngọc ở lại.


Nghĩ đến Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ có chút đau đầu.


Nàng từng nói chuyện với Bạch Ngọc để cho hắn tự mình rời khỏi Vụ Ẩn cung, đổi nơi khác tốt hơn làm đệ tử. Dựa theo tư chất của hắn, cho dù lắm miệng như lão chưởng môn cũng có thể tỏa sáng.


Bạch Ngọc tư thái hào phóng, cung kính, nhưng trong lời nói cường ngạnh kiên định. Ý tứ chính là không cần thương lượng.


Giang Lâm Vụ tức giận đến mức nàng muốn mạnh mẽ vỗ khuôn mặt trắng nõn của hắn. Nhưng nghĩ đến cái gọi là tôn nghiêm tiên tôn gì đó lại thật sự nhịn xuống.


Mềm không được thì dùng cứng.


Sau đó Giang Bội Vụ thường xuyên cố ý gây khó dễ cho Bạch Ngọc, chính là muốn hắn biết khó mà lui. Bắt hắn tu luyện với cường độ siêu cường, kết quả là hắn tuổi còn trẻ đã đạt đến trúc cơ hậu kỳ còn Giang Lâm Vụ được danh phận lương sư.


Người người cầu nhập môn, đến bái kiến, chỉ muốn ngắm nhìn phong thái của Giang Lâm Vụ. Ngư long hỗn tạp nối liền không dứt, đều bị Bạch Ngọc ngăn cản.


Thấy ngăn không được, Giang Lâm Vụ mới chậm rãi từ trong Vụ Ẩn Cung đi ra kèm theo đó khí thế tức giận, một chưởng liền vỗ chết một tên Kim Đan Ma tộc trà trộn vào.


Nhờ thế mà chuyện này mới dừng lại, Vụ Ẩn Cung trở về yên bình.


Nàng vô cớ phạt hắn quỳ xuống đất, cho rằng công tử giàu có phú quý như hắn sẽ chịu không nổi khuất nhục sẽ từ bỏ. Nhưng hắn chẳng những không chạy mà ngoan ngoãn thuận theo. Cũng không trả thù mà bình thường còn giúp Giang Lâm Vụ sửa sang lại sự vụ tông môn.


Hắn giúp nàng quản lý và dẫn dắt những đệ tử có tư chất không tốt. Học thức hắn uyên bác ôn hòa lại cực kỳ kiên nhẫn, tinh tế giải đáp nghi vấn của các đệ tử vì thế nhanh chóng giành được sự yêu mến của các đệ tử ký danh, nghiễm nhiên có cảm giác đang chiếu cố tiểu đồ đệ dưới trướng Giang Vụ Tiên Quân.

Do đó không còn ai tới tìm Giang Vụ Tiên Tôn để xin chỉ giáo! Lúc cần tìm chỉ có một mình Bạch Ngọc lắc lư đến trước mặt nàng. Giang Lâm Vụ không có tự giác tiên tôn gì cả, nàng tùy ý phóng túng, tiêu sái tự tại.


Có một số người không muốn suy nghĩ quá nhiều, làm việc tất cả phụ thuộc vào cảm giác của họ. Nàng không thu Bạch Ngọc là cảm thấy đứa nhỏ này cùng khí thế của nàng không hợp, không hợp nhãn duyên của nàng.


Bạch Ngọc là một thiếu niên ngoan ngoãn, bộ dáng cực kỳ đẹp mắt, nhìn gương mặt của hắn đều sẽ có loại cảm giác thoải mái.


Giang Vụ Lâm hình dung hắn giống như cảm giác thoải mái khi nhìn thấy bóng râm lá liễu thổi qua cái nóng của mùa hè.
Chương kế tiếp