Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 6
Giang Lâm Vụ kê giường bên cạnh cây hoa lê trắng ngàn năm lớn nhất ở đình đằng trước, vừa uống trà vừa vui vẻ thưởng thức hoa lê.


Nàng xoay xoay một đóa hoa rơi xuống, quay đầu nhìn về phía Bạch Ngọc đang bận rộn trên bàn trà.


Bạch Ngọc cầm ấm đun nước đun sôi ra khỏi lò nhỏ, lấy ấm trà ngọc trắng sứ. Đầu tiên rót nước nóng dọc theo xung quanh ấm, chờ ấm trà được làm nóng đều, sau đó đổ một lượng lớn nước nóng qua lá trà. Nước sôi mang theo hơi nước tỏa ra mùi trà .


Bạch Ngọc vừa rót trà xong, tay kia đã lấy ra một đĩa bánh nâu trắng cùng một đĩa trà xanh đặt trên bàn trà, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi.


"Mời Tiên quân uống trà." Bạch Ngọc làm cử chỉ "xin mời".


Giang Lâm Vụ ừ một tiếng. Tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, hương trà tràn ngập tràn khoang miệng để lại hương vị tươi mát. Nàng nghĩ: "Quả nhiên là thế gia công tử, chú ý như thế, pha trà cũng khác biệt với người khác. "


Nàng nếm một ngụm khác, trà ngon!


Bạch Ngọc cười khanh khách nhìn đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ mím lại. Giang Lâm Vụ phát hiện tầm mắt của Bạch Ngọc liền nâng mắt lên nhìn về phía hắn. Một đôi mắt hoa đào đa tình dưới hoa lê lấp lánh còn khóe miệng nhếch lên, cảnh tượng của mỹ nhân dưới lê khiến Giang Lâm Vụ rung động.


Giang Lâm Vụ buồn bực không hiểu tại sao hai ngày nay hắn lại như vậy. Trước kia Bạch Ngọc thấy nàng, không phải cúi đầu thì cũng là không nói một tiếng đứng bên cạnh nàng như một cái cọc gỗ vậy. Sao mấy ngày nay thấy mặt nàng đều cười tủm tỉm, ý cười khó nén vậy?


Không hiểu sao có đôi khi trên lớp da xinh đẹp kia còn có màu hồng phấn giống như cô gái nhỏ bôi son phấn.


Giang Lâm Vụ lại nâng chén nhấp một ngụm trà, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là mấy ngày trước mình không cẩn thận ngủ quên hại hắn ta quỳ hồi lâu, liền quỳ bị thương đến thân thể?”


Giang Lâm Vụ cảm thấy rất có khả năng là như vậy, hắn tuổi còn nhỏ, thân thể xem chừng còn có thể cao hơn nữa. Bây giờ sau khi quỳ bị thương thì cao được thế nào? Tội lỗi quá.


Sau khi ngắm hoa, Giang Lâm Vụ cố ý đi đến chỗ Chủ phong của tông môn một chuyến, tìm lão già Chưởng môn lấy chút thuốc bổ, lại còn bị thẩm vấn một hồi.

Sau khi vội vàng trở về, nàng liền đi đến viện ở thanh tĩnh của Bạch Ngọc.

Nàng thấy người có ở trong viên liền trực tiếp ném cho Bạch Ngọc, để cho hắn tự mình ăn.


Bạch Ngọc thấy rõ ràng Tiên quân lại tới tìm hắn, trong lòng đang vui vẻ quay cuồng, chưa kịp nói gì đã bị nhét mấy bình thuốc.


Hắn nhận lấy bình thuốc thấy bên trên ghi: "Đan dược giảm đau thắt lưng"


Bạch Ngọc “?”


Xem lại còn có: "Đan dược tăng cường sinh lực"


Bạch Ngọc “???”


Gương mặt tuấn tú ngày càng đỏ rồi rõ ràng biến đen. Hắn tức giận đến ấp úng không thể nói ra mấy chữ “đệ tử không cần”.


Trong lòng xấu hổ nghĩ: Hắn rất tốt! Ngày ngày đánh nhau, đêm đêm làm phu lang cũng không thành vấn đề! Chẳng nhẽ Tiên quân không hài lòng với hắn?!!


Giang Lâm Vụ không để ý chuyện hắn từ chối liền nhét mạnh vào anh.

Nói với hắn, "Là bản tôn không đúng. Ngươi tuổi còn nhỏ, là bản tôn không có chừng mực hại ngươi chịu thiệt thòi."

Bạch Ngọc biết Giang Lâm Vụ là đang nói chuyện lần trước phạt quỳ, nhưng trong lời nói của Tiên quân lại như thể đang nói chuyện lần trước kiều diễm triền miên trong sương trướng.


Giang Lâm Vụ cuối cùng còn bày ra vẻ mặt trưởng bối cao thâm khó lường của chưởng môn nói với Bạch Ngọc, "Nhưng có bệnh thì phải uống thuốc. Nếu không được lần sau ta lại làm chút đan bổ hơn, mãnh liệt hơn!"

Nói xong còn dùng thái độ 'trưởng bối' quan tâm nhìn Bạch Ngọc một cái, sau đó tàn ảnh chợt lóe, không thấy người đâu.


Giang Lâm Vụ không dễ bắt chước được dáng vẻ người khác, bình thường không điều chỉnh lại vẻ mặt chưởng môn nên không làm ra được nửa phần vẻ mặt hiền lành cao thâm, ngược lại nhìn thấy trán Bạch Ngọc nhảy dựng lên có loại ám chỉ hùng phong của hắn có vẻ có bệnh kín không thể nói thành lời. "Bạch Ngọc đừng tự mình nghẹn một mình khó chịu.”


Ánh mắt hắn tối tăm nhìn tàn ảnh đi xa. Sau này trên giường ta sẽ xử lý tốt nàng!


Sáng hôm sau, tiếng chim hót trên cành cây bên ngoài viện đã ríu rít.


Giang Vụ Lâm còn đang ngủ say trên giường, trong mơ mơ màng màng cảm thấy tiếng chim hót bình thường thanh thúy này sao hôm nay chói tai như vậy?
Trước cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm thanh nhuận dễ nghe của Bạch Ngọc:

"Giang Lâm Vụ Tiên quân? Họp bàn Tông môn sắp bắt đầu, đệ tử đến chờ ngài cùng đi.”


Trong phòng không có phản ứng, Bạch Ngọc hít sâu một hơi đang muốn mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra từ trong.


Giang Vụ Lâm tựa vào cánh cửa vội vàng hỏi một tiếng: "Bây giờ là canh giờ nào rồi?!”


Tóc Giang Lâm Vụ tóc rối bời, nội y cũng bởi vì lăn lộn xoắn lại lộ ra một mảng lớn da trắng. Mỹ nhân mới tỉnh lại trông mơ màng, có thể nhìn thấy lông mặt mềm như tơ, từng tấc từng tấc câu người.


Sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng như vậy Bạch Ngọc chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Bạch Ngọc nhìn lướt qua vội vàng cúi đầu, sau đó mới mở miệng nói: "Đã qua canh.”


Giang Lâm Vụ thầm kêu đại sự không tốt! Xoay người xông vào phòng tắm rửa mặt chải đầu. Đến muộn lại phải nghe lải nhải, nàng cực kỳ sợ cái miệng lải nhải của lão Chưởng môn kia.


Giang Lâm Vụ dáng vẻ xinh đẹp mà đến lại như lửa đốt mà đi. Cửa phòng mở toang còn lại một mình Bạch Ngọc đứng ở một bên cứng ngắc.


Bên trong Huyền Kiếm tông chủ.


Sau hai canh giờ, cuộc họp bàn cuối cùng đã kết thúc. Giang Lâm Vụ mặt ngoài giả bộ thâm trầm, nội tâm lại nhảy nhót may mắn nếu không phải có Bạch Ngọc, nàng có lẽ sẽ bị cằn nhằn nửa canh giờ rồi.


Đám Trưởng lão quản sự tại hội nghị rắc nước miếng xong lại hàn huyên nói lời tạm biệt lẫn nhau, liền lục tục ngự kiếm rời khỏi.


Giang Lâm Vụ vỗ vỗ làn váy, cũng đứng dậy chuồn đi. Bạch Ngọc hơi tụt lại phía sau nàng nửa bước cùng nàng rời đi. Vừa đi được hai bước, giọng nói của chưởng môn liền ở phía sau hô: "Tiểu Giang này!" Giang Lâm Vụ dừng lại, cảm thấy không ổn liền lập tức bước nhanh hơn.


Chưởng môn phía sau nhìn cũng không ngăn cản, chậm rãi nói: "Vậy ngươi trở về trước, lát nữa lão già đây lại tự mình đến cửa Vụ Ẩn cung chào hỏi. Bạch Ngọc này, nhớ pha trà ngon cho ta đấy. Cũng không cần cái gì khác, chỉ cần quý phủ nhà ngươi pha loại linh trà thương phẩm là tốt rồi, bảy phần nóng nhé.”


Bạch Ngọc dừng lại chắp tay thi lễ. Giang Vụ LÂm vừa nghe miệng mẻ của lão già Chưởng môn muốn đến Vụ Ẩn Cung lập tức quay đầu lại. Bước mấy bước lớn đứng trước mặt Bạch Ngọc, vung tay chống lưng.


"Ngài còn muốn uống linh trà thượng phẩm? Còn muốn Bạch Ngọc chuẩn bị cho mình? Ngài chậm rãi đi không tiễn, Vụ Ẩn cung không có trà mà ngài muốn. Lão tặc tử!”


Ống tay áo cuồn cuộn mang theo hương hoa lê trắng trên người Giang Lâm Vụ chui vào mũi Bạch Ngọc, kích thích tâm tình rung động của hắn. Lại nghe Giang Lâm Vụ nói một phen nghe có chút ý tứ xót mình, khóe miệng không ngừng len lén nhếch lên.


Chưởng môn nhìn Bạch Ngọc nhếch khóe miệng cười trộm, vuốt bộ râu dài nói:

"Ôi chao! Bạch Ngọc pha trà cho trưởng bối ta thì sao? Đau lòng hả? Tiểu Giang ngươi tưởng như vậy thì Bạch Ngọc thật sự sẽ không pha cho ta ư! Mọi chuyện thằng nhóc đều nghe theo ngươi hả?" Nói xong lão liền híp mắt nhìn qua nhìn lại, ý tứ ám chỉ với Bạch Ngọc.


Cái híp mắt của chưởng môn nhìn thấu quá nhiều chuyện.


Bạch Ngọc vừa nhìn tư thế này liền vội vàng cúi đầu chắp tay lên đỉnh đầu thi lễ mong Chưởng môn xin hãy buông tha.


Chưởng môn vừa nhìn cười ha ha không ngậm được miệng, có một số việc vẫn là người trẻ tuổi tự mình nói ra.


Giang Lâm Vụ không hiểu dòng nước ngầm giữa hai người. Nàng nhu thuận quay lại ngồi ở vị trí cũ, hỏi: "Không cần phải làm phiền ngài chạy một chuyến đến Vụ Ẩn Cung. Ngài nói đi, giữ lại một mình ta để nói chuyện thì ắt hẳn là có chuyện rất nghiêm trọng. Ảnh hưởng đến sư phụ của ta?" Nhắc tới sư phụ, thần sắc Giang Lâm Vụ nghiêm trọng.


Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ, di chuyển nửa bước đem thân thể càng thêm gần cô.


Trước đó một thời gian đã sớm xuất hiện một nhóm tu sĩ đột nhiên phát điên, tập kích khiến người bị thương. Trong lúc nhất thời khiến lòng người hoảng sợ.


Qua nhiều lần các tông môn hợp lực truy tung điều tra, phát hiện những tu sĩ phát điên này trước khi điên tất cả đều ăn qua một loại đan dược gọi là "Nhập Tiên" được bán đấu giá ở chợ Quỷ, nghe nói đan dược này có thể giúp tăng linh lực tăng cường tu vi nhanh chóng, ngày thành tiên chỉ trong vài ngày! Cho dù các tông môn đã tuyên bố đan dược này thứ tà đạo nguy hiểm bị cấm sử dụng nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện không ít tu sĩ phát điên. Mọi thứ đang trở nên nghiêm trọng.


Chưởng môn sắc mặt nghiêm túc đáp: "Sư phụ Tạ Tư của ngươi cho dù đã qua đời, nhưng nàng ở tu tiên giới rất có danh tiếng, tinh thông điều chế linh đan diệu dược. Nàng từng ở trong một tòa linh sơn bóng râm, điều chế qua một ít linh đan tăng cường nghe nói có thể tiến giai mặc dù sau đó thất bại. Mặc dù nàng đã tiêu hủy tất cả các đan dược thất bại, nhưng vẫn bị những kẻ có tâm tư khó lường lấy được một số đan dược bán thành phẩm.”


Chưởng môn vẫn giữ nguyên sắc mặt, nói, "Hiện tại loại đan này đã được bổ sung chế tác hoàn thiện, cũng ở trong chợ Quỷ bán đấu giá được giá cao. Tiến giai đó là lực hấp dẫn lớn cỡ nào cơ chứ! Có một vài tu sĩ không suy nghĩ đi đường ngay! Thế mà lại âm thầm dùng! Có người linh lực không tăng, có người phát điên, có tu sĩ đều thật sự tiến giai nhưng lại bạo lực khát máu. Kẻ sau lưng này..." Chưởng môn nghẹn lời.


Giang Lâm Vụ nói thêm: "Hơn nữa đằng sau thứ này sợ là có nước sâu hơn. Thuốc bị bán đấu giá chỉ sợ chỉ là vật thí nghiệm, chuyên đi tìm tu sĩ đạo tâm bất chính còn vọng tưởng lên trời để thí nghiệm, ngu xuẩn.”


“Xảy ra chuyện rồi vẫn còn có vô số kẻ ngu xuẩn tiếp tục dùng. Rốt cuộc vẫn là mượn danh tiếng của ta. Ta là đồ nhi của sư phụ, trăm năm nhập Hóa thần kỳ, người có tâm ác ý lan truyền nói ta chính là ăn bí dược của sư phụ mới có thể nhanh chóng tiến giai như vậy.”


Vừa nghĩ đến có thể tiến giai hấp dẫn lớn như vậy, lại nghe đồn quả thật có người tiến giai, một đám ngu xuẩn kia liền không kiềm chế được nữa. Nhưng sau khi xảy ra vấn đề lại lấy ta làm mục tiêu trút oán hận. Miệng đầy đạo nghĩa nói ta là đồ nhi của sư phụ, đan dược ác độc như thế là sư phụ ta chế tác ra, ta thân là đệ tử tự nhiên có trách nhiệm. Có thể còn muốn ta đền mạng~" Giang Lâm Vụ khẽ nghiến răng.


"Mà người trốn sau lưng chỗ tối lấy ta làm lá chắn để chặn đao lớn. Tính toán thật tốt. Đổ tất cả nước bẩn vào người đã chết." Khóe miệng Giang Lâm Vụ nhếch lên, tựa như cười đùa nói những lời này, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Bạch Ngọc thời khắc đều chú ý đến Giang Vụ Lâm, biết nàng thật tức giận. Chuyện này mơ hồ có ảnh hưởng đến sư phụ của Tiên quân, hắn liền nhờ trong nhà điều tra qua trọng điểm biết một ít nguyên nhân, cũng mời người trong nhà cố ý chú ý chuyện tiếp theo. Hừ! Một đám ruồi nhân mô cẩu dạng, Bạch Ngọc sắc mặt lộ ra sát khí.


Người khiến Tiên quân không vui còn có thể làm tổn thương Tiên quân, hắn tuyệt đối không tha thứ.

Chưởng môn không ngừng gật đầu, “Chính là như thế, cho nên Tiểu Giang này, chuyện này chúng ta có thể đem những tên ngu xuẩn hắt nước bẩn trên người ngươi đập chết. Thế nhưng nguyên nhân của chuyện này còn cần một lời giải thích, cho các tông môn một câu trả lời thích đáng. Ngươi là đồ nhi của Tạ Tư, ngươi phải đi thăm dò một phen.”


"Ta biết, Chưởng môn. Ta lúc mới xảy ra sự việc đã có tính toán, ta sẽ không để cho người khác dễ dàng đem nồi nước bẩn kia hắt lên người sư phụ ta. Ngày mai ta sẽ đi. "


“Được."


Bạch Ngọc đứng bên cạnh nghe, mi tâm hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt. Hắn có chút sốt ruột, hắn muốn đi cùng Tiên quân! Nếu mình mở miệng thì Tiên quân sẽ đồng ý đưa mình đi cùng sao? Nàng có tin hắn không?


Tiên quân lần này đi không biết khi nào mới về, hắn không thể chịu đựng được thời gian không thấy Tiên quân lâu như vậy.


“Tiểu Giang một mình đúng không?” Chưởng môn chợt hỏi.


"Đủng thế. Có chuyện gì sao? Ta đường đường là một tôn giả Hóa Thần kỳ không thành vấn đề đúng chứ. "Giang Lâm Vụ nói, vẻ mặt nhìn Chưởng môn như thể muốn nói "Lão già kia, ngài không sao chứ?".


"Vậy ngươi mang theo Bạch Ngọc đi! Đứa trẻ này có kiến thức sâu rộng, cũng thông minh có thể giúp ngươi ít nhiều. Ngươi đã lâu không tiếp xúc sự đời, rất nhiều chuyện Bạch Ngọc có thể nhìn giúp ngươi." Chưởng môn cự tuyệt nhìn vẻ mặt kia của nàng, đẩy Bạch Ngọc ra cho đối phương.


Giang Lâm Vụ vừa định cự tuyệt thì Bạch Ngọc bên cạnh lập tức chắp tay nói: "Vâng! Xin chưởng môn yên tâm. Đệ tử nhất định theo sát Tiên quân, coi chừng Tiên quân, vì Tiên quân phân ưu.”


Bạch Ngọc nội tâm hoan hô nhảy nhót, nghĩ thầm nhất định phải đưa lên linh trà thượng hạng cho chưởng môn! Hẳn hai bình lớn!


Giang Lâm Vụ “...”


"Không! Chưởng môn. Đằng sau những chuyện này có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, lại có bao nhiêu người không biết nội tình, rất là nguy hiểm. Với một đứa trẻ như hắn thì thật không an toàn." Giang Lâm Vụ nhíu mày xua tay cự tuyệt.


Bạch Ngọc bên cạnh thần sắc cứng đờ.


Chưởng môn cầm râu dài thanh âm hùng hậu nói: "Tiểu Giang này, Bạch Ngọc tâm tư trầm ổn, tu vi lại không kém, hắn có thể tự bảo vệ mình hoàn toàn không có gì đáng ngại. Ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi đã lâu không nhập thế, lại có chút suy nghĩ chết người, mang Bạch Ngọc theo sẽ tốt hơn." Sau đó lại đến gần Giang Lâm Vụ thấp giọng nói, "Lần trước ngươi nhập thế ở Bạch Châu làm bao nhiêu động tĩnh rồi, ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ đi! Ngươi mang theo Bạch Ngọc, hắn là công tử Bạch gia, ở Bạch Châu đó là có tiền có thế! Muốn có chuyện gì dùng tiền dùng sức, Bạch gia nể mặt Bạch Ngọc đi theo có thể giúp ngươi. Ngu ngốc!”
Giang Lâm Vụ vừa nghe, nhớ tới chuyện mấy năm trước ở Bạch Châu thiếu chút nữa đem di sản của sư phụ nàng đền hết sạch. Tôn giả Hóa Thần kỳ như nàng có thể một cái tát đập chết một đám ma vật tà túy, nhưng không thể không bồi thường tài vật bị tổn thật của người ta. Sau khi nhớ lại điều này, nàng ngay lập tức thay đổi giọng nói của mình: “ Cũng có lý! Muốn theo thì đi theo đi.”
Bạch Ngọc nghe hai người này thì thầm, rốt cục đem trái tim đặt trở lại trong bụng.
Sau đó Bạch Ngọc một trận cam đoan với Giang Lâm Vụ mình không cãi nhau, không đấu dũng, gặp chuyện thì chạy, tuyệt đối tự bảo vệ mình thì Giang Lâm Vụ mới gật đầu.
Mọi thứ đã được giải quyết.
Chương kế tiếp