Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 5
Bóng đen nhẹ nhàng đi đến nhóm lại ngọn nến bị tắt. Ánh nến chiếu rọi dáng người cao thẳng của bóng đen lên vách tường, cũng chiếu theo đôi mắt đào hoa ôn nhuận đa tình.


Bạch Ngọc nhìn nữ tử trong trướng đầy hương ngân sương, chân ngọc kẹp chặt chăn mỏng, hai tay đặt bên gối ngủ say.


Hắn rùng mình, vươn ngón tay dài vén màn hương ra, lắc mình chui vào trong trướng.


Giang Lâm Vụ chỉ mặc một chiếc xiêm y mỏng, y phục ngắn ngủi chỉ có thể che được cặp đào đầy đặn. Đôi chân dài trắng nõn để trần, lộ ra màu ửng đỏ sau khi tắm.


Vụ Ẩn Cung này chỉ có một mình nàng ở vậy nên trong phòng ngủ nàng thường xuyên "y phục xộc xệch" cũng không cần kiêng kỵ ai. Bây giờ ngược lại thuận tiện cho Bạch Ngọc. Ngón tay thon dài của hắn móc một cái, tẩm y của Giang Lâm Vụ buộc lỏng lẻo liền rơi ra. Bầu ngực đầy đặn tròn trịa điểm trên là quả anh đào đỏ mọng, eo liễu mảnh khảnh, còn có hoa huyệt nhỏ màu hồng phấn ướt át.


Bàn tay ấm áp tự do mơn trớn trên thân thể mềm mại, xoa xoa ngực, vuốt ve eo nhỏ nhắn. Cảm giác tiếp xúc thân thể trắng nõn mềm mại, chạm sâu vào thần kinh Bạch Ngọc.


Gân trán hắn giật lên biểu thị hắn đã nhẫn nại đến cực hạn. Hắn nhịn không được muốn ngay lập tức dùng nam căn mạnh mẽ cắm vào huyệt nhỏ của tiên tôn, chặn lại sự giãy giụa phản kháng của tiên tôn, hung hăng khuấy đảo ở chỗ sâu nhất huyệt nhỏ của nàng!


Nhưng giờ vẫn còn chưa được, hắn phải nhịn xuống! Hắn hít một hơi thật sâu. Cái khác hắn có thể làm, nhưng lúc này nếu phá thân tiên tôn, hậu quả không phải hắn có thể gánh vác được. Hắn nhất định phải nhịn được!


Ngón tay thon dài từ trong ống tay áo lấy ra một bình ngọc màu đỏ, đặt vào cánh mũi Giang Lâm Vụ, trong hơi thở dài hơi run rẩy của Giang Lâm Vụ chui vào.


Đây là mê hương, người ngửi qua sẽ chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng ý thức không bị chi phối. Sau khi mê hương hết tác dụng sẽ quên đi chuyện trước đó.


Gần đây hắn đã học được một vài thứ mới mẻ trên một số trên xuân cung đồ.

Đầu gối của hắn lướt qua bụng dưới Giang Lâm Vụ, đứng trên khoang bụng của Giang Lâm Vụ.


Nam căn đầy gân xanh dữ tợn trong tiết khố không thể nhịn được bắn ra chút dịch trắng. Hai tay hắn nâng bầu ngực đẫy đà của Giang Lâm Vụ. Bầu ngực đầy đặn mềm mại bị ép vào nhau tạo thành khe mềm mịn. Hắn đem nam căn cứng rắn đỏ bừng chậm rãi chen vào trong rãnh sữa sâu kia. Trong bầu ngực mềm mại trắng như tuyết kia cất giấu nam căn đỏ bừng dữ tợn, tạo thành một phong cảnh diễm sắc mà dâm dục.

Làm sao mà có thể có một cảm giác tuyệt vời như vậy? Da thịt mềm mại, bầu ngực đầy đặn bao bọc khiến Bạch Ngọc sảng khoái đến muốn lên đỉnh. Bạch Ngọc khó nhịn thở hổn hển, ưỡn thắt lưng luật động, hắn thực sự ham mê xúc cảm bao bọc tuyệt vời kia.


Hắn sảng khoái bao nhiêu thì Giang Lâm Vụ còn đang giãy dụa cố mở mắt cũng sảng khoái bấy nhiêu...


Bộ ngực mềm mại bị ép đến lắc lư, thịt ngực mẫn cảm trên đỉnh bị ép ở một khối, hai quả anh đào đã cứng rắn dựng đứng giữa hai thứ nóng bỏng ma sát lẫn nhau khiến nàng khoái cảm từng trận. Nam căn của Bạch Ngọc như rễ thô dài chui vào trong ngực quất rút, quy đầu đi qua bầu ngực, đụng vào cái miệng nhỏ hồng nhuận của Giang Lâm Vụ, Cánh môi mềm mại hôn đến mức quy đầu mẫn cảm làm Bạch Ngọc sảng khoái đến mức nam căn của hắn càng lớn thêm vài phần.


Giang Lâm Vụ chậm rãi "tỉnh" lại, nhìn bóng người mông lung quen thuộc đang lắc lư, còn có tiếng thở dốc trầm thấp dễ nghe của nam nhân. Bầu ngực nàng tê dại từng trận, một cái côn thịt kích thước có chút kinh người vọt tới bên môi mình, tràn ngập một mùi hương nam tính nhàn nhạt. Nàng vốn bị nam căn ma sát nổi lên dâm tính, sau khi ngửi thấy khí tức kia, mật dịch tràn ngập trong huyệt nhỏ liền chảy ra như suối.


Nàng kẹp hai chân vào nhau chà xát để giảm sự ngứa ngáy khó nhịn kia.


Giang Lâm Vụ hiện giờ ý thức không bị chi phối. Một lần nữa côn thịt vọt tới bên môi, nàng vươn lưỡi nhỏ hít liếm cái cột to tròn kia một chút. Một mùi hương đầy hơi thở nam tính xông thẳng vào giữa hơi thở. Còn cảm giác đầu cột kia nhảy lên vài cái, kích thước còn tăng lên vài phần.


Đột nhiên môi lưỡi mềm mại hút lấy quy đầu của mình, Bạch Ngọc quên cả việc rút nam căn ra. Cái lưỡi nhỏ ướt đẫm đảo qua lỗ sáo, làm cho khoái cảm xông thẳng lên đỉnh đầu khiến thiếu chút nữa nhịn không được bắn ra.


Hắn cúi đầu nhìn thấy tiên tôn đã 'tỉnh' lại. Tiên tôn đang liếm nam căn của mình…


Yết hầu hắn lăn qua lăn lại, hắn đong đưa vòng eo lần nữa để thăm dò. Giang Lâm Vụ lần thứ hai hé môi liếm láp quy đầu của hắn.


Hắn bị khoái cảm ập đến làm cho choáng váng, chỉ muốn nhiều hơn. Hắn từng chút từng chút rút ra, Giang Lâm Vụ cũng từng chút từng chút liếm láp, nam căn cứng rắn xông qua hai bầu ngực mềm mại bị ép lại đưa vào cái miệng nhỏ nhắn mút liếm, hai người phối hợp cực kì ăn ý khiến khoái cảm đến liên tục.

Giống như một bữa tiệc tình ái vậy ...

Tốc độ của Bạch Ngọc càng ngày càng nhanh, Giang Lâm Vụ kiều diễm, ừm a rên rỉ, hai chân nàng căng lại,bụng co rút, chút dịch trắng bắn trên bầu ngực nàng. Bạch Ngọc thở dốc một tiếng, buông ra cái khe tự chế bằng ngực nàng, lượn lớn dịch trắng đục phun lên làn da mềm mại của Giang Lâm Vụ như sữa trắng đổ trên tuyết vậy. Sau khi bắn ra, mặt cả hai người đều ửng đỏ, thở hổn hển.


Cao trào của Bạch Ngọc qua đi, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay thêu hoa lê trắng, chuẩn bị lau sạch dịch trắng trên người cho Giang Lâm Vụ. Ngón trỏ Giang Lâm Vụ dính chút vết trắng trên ngực, nàng đưa lên mũi ngửi ngửi rồi đút vào miệng quấy rầy chiếc lưỡi hồng nhỏ.

Bạch Ngọc nhìn Giang Bội Vụ ăn tinh dịch của mình, một dòng điện thẳng tắp xông vào đầu, máu chảy thẳng về phía thắt lưng. Dục hỏa vốn mới hơi giải tỏa lại bị nàng khơi lại, nam căn vốn đã mềm xuống lại một lần nữa đứng lên.


Giang Lâm Vụ ngơ ngác nhìn đến kỳ lạ. Thần tư của người tu vi Phân Thần kỳ vừa động liền đi tới bên người Bạch Ngọc, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy nam căn của hắn, trực tiếp mở cái miệng nhỏ nhắn của mình nuốt vào sâu trong cổ họng. Nam căn ở trong miệng nhỏ ướt át lại mềm mại bị liếm mút không ngừng, Bạch Ngọc bị thịt mềm trong miệng mút kích thích kêu lên một tiếng đau đớn, "Ách ~!


Tiên tôn... Ăn chậm một chút, tất cả của Bạch Ngọc đều ở đây..."


Giang Lâm Vụ phun ra thân côn thịt, giống như vừa rồi dùng lưỡi nhỏ liếm quy đầu, tư thế này kích thích Bạch Ngọc đến mức hắn khẽ run rẩy liên tục, nàng cảm thấy thú vị liền càng thêm ra sức đùa giỡn.


Cánh tay Bạch Ngọc chống lên đầu giường, một thân xiêm y đen đã lỏng lẻo lộ ra cơ ngực trắng như ngọc. Hắn ngẩng cổ trắng nõn lên, yết hầu lăn qua lăn lại hưởng thụ khoái cảm mới lạ lại kích thích khác, làm cho người ta muốn ngừng cũng được.


Nhìn bộ dáng "tham ăn" của tiên tôn, còn có việc tiên tôn "chủ động" làm cho hắn cực kỳ mừng rỡ!


Hắn liếm liếm đôi môi mỏng, thong thả ưỡn thắt lưng giật giật trong miệng Giang Lâm Vụ, tận lực không để tiên quân khó chịu. Nhưng Giang Lâm Vụ ngoại trừ mấy cái đầu bị đẩy đến muốn nôn ra, dù miệng nàng nhỏ nhung nàng thật sự không phun ra mà còn gắt gao mút lấy. Cuối cùng khi đã thích ứng, Bạch Ngọc nhận thấy được sự thích ứng của nàng, vuốt ve đầu Giang Lâm Vụ, yên tâm bắt đầu rút ra.


Tiếng ùng ục mập mờ phun trào vang vọng khắp trong trướng ngân sương...
Theo tốc độ càng ngày càng nhanh, khoái cảm Bạch Ngọc rất nhanh đạt tới đỉnh, hắn hít sâu, hắn sợ tiên tôn khó chịu nên muốn rút ra nam căn nhưng Giang Lâm Vụ ngậm côn thịt thật sâu giống như không muốn rời khỏi.


Nàng hừ hừ, vách thịt yết hầu bao bọc đến điểm giới hạn, Bạch Ngọc liền bộc phát, tinh dịch phun toàn bộ vào miệng Giang Lâm Vụ. Hắn liên tục bắn ra một lượng lớn tinh dịch. Thật sảng khoái! Sau khi cao trào, tinh thần hắn lâng lâng, sau khi hoàn hồn vội vàng đưa tay muốn lấy tinh dịch nồng đậm trong miệng

Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ "ừng ực" nuốt xuống, đôi mắt trong ngắt như mùa thu nghi hoặc nhìn bàn tay vươn ra của Bạch Ngọc.


Bạch Ngọc “...”


Bạch Ngọc cúi người đẩy ngã Giang Lâm Vụ, thanh âm khàn khàn nói: "Tiên tôn... Người thích thứ màu trắng ấy à? Được rồi, được rồi... Bạch Ngọc có rất nhiều..." Nói xong hôn lên khuôn mặt lộ ra biểu cảm chậm chạp của nàng, nhưng đôi mắt lại cực sáng.


Bạch Ngọc biết nàng tỉnh rồi nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, ý thức của nàng không hoàn toàn tỉnh táo mà giống như người say rượu. Sau khi mê hương hết hiệu lực thì sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa. Hắn hy vọng là đây không phải là bởi vì mê hương, mà là màn ân ái ngươi tình ta nguyện triền miên giữa hắn và tiên tôn...


Đôi mắt phượng uy nghiêm của Giang Lâm Vụ lúc này lóe lên ba tia sáng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc, nàng cẩn thận nhìn hắn, nhìn qua nhìn lại. Nàng sững sờ mở miệng hỏi: "Bạch Ngọc, ngươi không mặc áo màu bạch trà trắng thêu tường vân sao? Nhưng mà… ngươi mặc y phục màu đen đơn giản này cũng đẹp!" Thanh âm không còn chút kiêu ngạo uyển chuyển ngày thường, ngược lại mang theo một chút mềm mại ngọt ngào.


Bạch Ngọc chấn động, chống người lên nhìn thẳng nàng, nhất thời đầu óc ong ong trắng bệch, đôi mắt mở to, đôi môi mỏng của hắn khẽ run lên hỏi: "Tiên tôn? Người có nhận ra ta là ai không?”


Bạch Ngọc chống người ở phía trên Giang Lâm Vụ, nàng nâng bàn tay ngọc mảnh khảnh hơi lạnh lên từng chút từng chút vuốt ve gương mặt ôn nhuận như ngọc của Bạch Ngọc. Nàng chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Ngươi là Bạch Ngọc."

Bạch Ngọc chính mình cũng không nhớ sao?-


Bạch Ngọc nâng tay cầm lấy bàn tay sự mềm mại của Giang Bội Vụ đang vuốt ve khuôn mặt mình, ngón tay dài khẽ cọ nhẹ mu bàn tay mềm mại của nàng. Sương mù trong mắt đào hoa câu người tản đi, ngược lại sáng lấp lánh.


Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngày mai cho dù tiên tôn không nhớ rõ, nhưng hiện tại nàng biết mình là ai cũng tốt rồi! Nàng ấy biết! Nàng ấy biết đó là mình!

Thiếu niên si mê cười ra tiếng, lại cúi người ôm chặt lấy Giang Lâm Vụ, hai người cùng nằm ngủ chung một gối, cùng nhau vào mộng đẹp...

Chương kế tiếp