Biển Thủ

Chương 1: Hạ Nhất Dung
Hạ Nhất Dung năm mười bốn tuổi được đón về Hạ gia.

Hạ Nghị Dương quay đầu lại chỉ thấy đỉnh đầu cô gái nhỏ với mái tóc thật dài mềm mại đang nằm sấp, tóc bên trái đặt sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn rất giống sủi cảo.

Vành tai tròn trịa đầy đặn, tướng đại phúc trong sách xem tướng mặt.

Không ngờ cô bé cũng thừa hưởng vành tai của cha mình.

Cho dù đã hai mươi sáu tuổi, Hạ Nghị Dương đã gặp qua quá nhiều nữ nhân, lần đầu tiên có loại cảm giác không biết cư xử như thế nào, sợ quá thân dọa cô, lại sợ quá khách khí làm cho cô suy nghĩ.

Anh ho nhẹ một tiếng, do dự nên gọi Hạ Nhất Dung hay là Dung Dung hoặc là em gái?

Khẽ khom lưng xuống, kéo gần khoảng cách với cô gái nhỏ, thật cẩn thận nói: "Chúng ta bây giờ về nhà thôi."

Nhóc con nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt to làm cho Hạ Nghị Dương nhớ tới con mèo trước kia mẹ anh nuôi, mí mắt giống như cánh bướm rũ xuống, Hạ Nghị Dương nghe thấy một tiếng "Ừm" cũng giống như mèo con nỉ non.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng cô ấy trong vài ngày qua.

Hai người đang chờ ở lối ra vừa thấy Hạ Nghị Dương vội vàng nghênh đón: "Tư lệnh đã về nhà, nhị ca, miêu ca cũng đều đang ở nhà chờ."

"Ừm, phiền chú Chính mang theo người đem mấy rương hành lý của tiểu nha đầu đưa lên phòng."

Cảm giác được tầm mắt của cô, Hạ Nghị Dương mới nhớ tới chính mình vừa thốt ra chữ tiểu nha đầu.

Không phải là tiểu nha đầu sao vừa gầy gò, nhỏ bé, yên tĩnh, mới chỉ đứng qua thắt lưng của anh.

Bắc Kinh lúc 5-6 giờ chiều là thời gian ồn ào, tắc nghẽn giao thông trong một thời gian dài.

Hạ Nghị Dương ngồi ở bên phải ghế sau nhìn Hạ Nhất Dung dựa lưng ghế nhắm mắt nghiêng đầu, cũng không biết thật hay giả ngủ.

Chạy qua cái gờ giảm tốc, cái đầu tròn trịa kia mạnh mẽ lắc lư một chút.

Hạ Nhất Dung mở mắt ra, đôi mắt vừa mới dậy mông lung nhìn chằm chằm Hạ Nghị Dương một hồi mới phản ứng lại.

Vặn một chai nước đưa qua: "Không thấy em ăn gì, uống chút nước đi.”

Hạ Nhất Dung tiếp nhận nói cảm ơn, nhấp vài ngụm lại đem chai nước đặt sang một bên.”

"Ba cùng anh hai, anh Miêu đều ở nhà chờ em."

Hạ Nhất Dung chớp chớp mắt gật đầu.

"Phòng của em đã sớm chuẩn bị, những năm gần đây vẫn như thường lệ quét dọn, sau này chỗ nào không vừa ý từ từ sửa lại,có cần gì nói một tiếng sẽ có người làm, thích ăn cái gì không thích ăn cái gì liền nói..."

Hạ Nghị Dương nhìn tiểu nha đầu đột nhiên hé miệng cười một chút liền cảm thấy xao động.

Trong đại viện không phải không có con gái, Dương gia hay Giang gia cũng thường thấy chỉ là em gái cùng cha khác mẹ này nuôi như thế nào mới tốt.

Mẹ mất sớm mười sáu năm trước, năm đó anh mười tuổi, lão nhị sáu tuổi, lúc đó lão Miêu mới biết đi.

Năm mười tuổi, nghe nói mình có thêm một em gái nhỏ là bố ở phía Nam làm tham mưu trưởng quân khu gặp nhau.

Trong ngăn kéo của bố có thấy qua, hoàn toàn khác với con gái phương Bắc, ôn nhu như nước, người này còn có khuôn mặt mày lộ ra nét xinh đẹp.

Đúng lúc bố được thăng chức, thầm nghĩ chờ chức vụ ổn định rồi nghênh đón về nhà.

Mẹ đã đi được vài năm, Hạ Nghị Dương hoàn toàn hiểu.

Ai ngờ, một tháng rưỡi sau khi sinh con, trong cục có biến lớn, ông bị khẩn cấp điều về.

Thời gian đó trời đều xám xịt, trong đại viện ngoại trừ các đứa nhỏ đều không thấy người, số lượng cảnh vệ so với ngày thường tăng gấp đôi, ra vào đều được bảo vệ chặt chẽ.

Nghe nói là mẹ kế uất ức lại bởi vì cục diện chính trị rối loạn, bố cũng không thấy ta, hai người không liên lạc với nhau, mẹ kế trong vòng nửa năm gầy đến da bọc xương, trầm cảm cũng mắc nặng dẫn đến một loạt biến chứng, rốt cục ở bên đây mới yên ổn một chút trước khi ra đi.

Bên kia Từ gia có máu mặt ở phía Nam, lão gia không nhịn được việc con gái mình mất nên rất nổi giận, không cho phép bố đón con gái ruột về.

Ngoại trừ mình bố chỉ có vài lần đến Ninh gia thăm em gái, phần lớn người nhà họ Hạ đều là thông qua ảnh chụp nhìn thấy cô gái này từng chút một lớn lên.

Từ khi ông trưởng nhà họ Từ mất, bố chỉ một ngày đi phúng viếng, không có thời gian dài ở lại đó giúp đỡ lo tang sự, cũng thuận tiện đón về đóa hoa nhỏ nhà họ Hạ.

Chiếc xe cuối cùng đã trở lại khu phức hợp trước khi trời tối.

Dừng lại ở bên trái dãy nhà phía sau.

Xe vừa dừng lại, đã có người mở cửa xe trước động tác của lính gác.

“Anh!”

Hạ Nghị Điền chui đầu vào trong xe lại bị anh cả mở ra, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thò đầu ra phía trước.

“Trước tiên để cho anh xuống xe!” Hạ Nghị Dương rốt cục nhịn không được, trách móc một câu.

Hạ Nghị Điền lúc này mới cười đùa tránh ra.

Lúc Hạ Nhất Dung mặc váy trắng đi ra, Hạ Nghị Điền ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô.

Cô gái nhỏ cũng không sợ hãi, mặt không chút thay đổi nhìn lại anh ta khiến anh ngược lại cảm thấy thú vị.

Hạ Nhất Dung ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa nhìn Hạ Tăng Kiến, cùng chàng trai sau lưng ông đang khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn không rõ biểu tình.

Mọi người vào cửa, Hạ Tăng Kiến ngồi xuống sô pha.

"Tiểu Dung, chuyện của ba lúc trước có nhiều chuyện, con đừng tức giận."

Phó tư lệnh Hạ chỉ ở trước mặt con gái mới thấp giọng nhỏ giọng như thế.

"Con biết, ba."

Khuỷu tay Hạ Nghị Điền đánh vào người lão Miêu, thanh âm này mềm nhũn.

"Anh cả em đã gặp qua rồi đây là lão nhị Hạ Nghị Điền."

Hạ Nghị Điền hơi thở bình thản: "Nhất Dung em gái.”

Hạ Nhất Dung nhìn ra được vị anh này đối với cô rất hứng thú, hưng phấn như trong nhà có một tiểu sủng vật liền ngọt ngào chào hỏi: "Anh hai."

“Hạ Nghị Lâm, còn cậu thì sao?"

Hạ Nghị Lâm nhẫn nại cúi đầu: "Nhất Dung..." Khó khăn nói ra hai chữ:"Em gái."

“Anh Miêu". Cô gái nhỏ nhu thuận chào hỏi.

Sau khi dùng xong cơm, Hạ Nghị Điền đi theo Hạ Nhất Dung đến phòng cô, không ngừng nói qua: "Phòng của em ở lầu một cùng với lão miêu ở một bên, anh cùng anh cả ở bên kia cách cũng không xa, có việc gọi dì Trần dưới lầu hoặc là tìm anh cũng được". Hình như lại nhớ tới cái gì, đổi giọng nói: "Dễ dàng thì đừng tìm tôi, tìm anh cả đi, tìm ba cũng được nhưng khi bọn họ không ở nhà thì đừng để ý tới lão Miêu , hắn không để ý tới người khác em cũng đừng trông cậy vào..."

Hạ Tăng Kiến ở dưới lầu cùng Hạ Nghị Dương nói chuyện, nghe rống một câu: "Ngươi dám không hỏi tới Dung Dung, ông già này cắt đứt chân ngươi.”

Hạ Nghị Điền vội vàng trở về, không dám bĩu môi với lão Miêu phía sau.

Hạ Nghị Điền làm cho ba xem nên thêm vài phần nhiệt tình giả dối giống như tự giác mở cửa phòng: "Xem có thích hay không?”

Lười biếng dựa vào khung cửa chờ Hạ Nhất Dung đi vào.

Rèm cửa là màu hồng, trước giường trải thảm trắng tinh khiết, bàn trang điểm cũng không nhỏ, chai lọ lọ đầy đủ đúng kiểu phòng cô gái điển hình, không chọn ra tật xấu, cũng chưa nói tới thích hay không thích.

Hạ Nghị Lâm tựa vào lan can hành lang, Hạ Nghị Điền còn đang ở cửa, hai người đều không đi.

Hạ Nhất Dung suy nghĩ một chút, đi về phía cửa phòng hai bước: "Cảm ơn, em rất thích". Thanh âm không lớn không nhỏ lại vừa vặn có thể làm cho Hạ tư lệnh dưới lầu nghe thấy.

Vừa dứt lời, Hạ Nghị Lâm liền xoay người trở về phòng.

Hạ Nghị Điền cười cười với cô: "Nghỉ ngơi thật tốt", liền đóng cửa lại cho cô.

Đợi tiếng bước chân của Hạ Nghị Điền biến mất ở hành lang, nghe thấy tiếng đóng cửa phía Bắc.

Hạ Tăng Kiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói với đứa con trai lớn của mình: "Để cho các người đối tốt với con bé là làm khó các người sao? Chỉ là không chỉ đối với con bé với mẹ nó ta cũng là áy náy vạn phần chỉ mong đón nó sớm để có thể chăm sóc tốt một chút, cho con bé bình an vô ưu vô lo.”

Hạ Nghị Dương gật đầu.

"Tiểu Dung thấy ba cũng không nói mấy câu nhưng là người nhu thuận hiểu chuyện. Ba không ở nhà nhiều, phiền anh để ý nó nhiều hơn một chút, dù thế nào đi nữa, cũng là em gái.”

Khẽ thở dài một hơi, Hạ Tăng Kiến cầm lấy chén trà, lại nhớ tới cái gì mà nhấn mạnh: "Từ lão gia tuy rằng đi rồi nhưng vẫn còn Từ gia lão nhị còn đang ở phía Nam hùng mạnh, cũng đừng để con bé khóc đến chạy về tìm chú nó.”

Phía trước là quan hệ trong gia đình, phía sau chính là uy hiếp.

Hạ Nghị Dương cười cười, đáp lại.
Chương kế tiếp