Biển Thủ

Chương 2: Kiều kiều
Sáng sớm hôm sau, Hạ tư lệnh quả thực chờ một hồi mới thấy con gái đi xuống.

Vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Tiểu Dung ngủ có khỏe không?”

Hạ Nghị từ trên bàn ăn chờ lườm một cái.

Hạ Nghị Lâm ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game dừng một chút, lúc hai giờ tối qua xuống rót nước uống, đèn phòng cô vẫn bật sáng.

Hạ Tăng Kiến trìu mến sờ sờ đỉnh đầu con gái: "Ba bận không cùng con ăn cơm, các anh cùng con dùng bữa sáng.”

Hạ Nhất Dung từ trước đến nay ở nhà họ Từ trước đến nay là ngủ đến tự nhiên tỉnh, hôm nay cố ý dậy sớm lại không nghĩ tới vẫn là muộn.

Ngượng ngùng nói: "Dạ, ba đi cẩn thận.”

Hạ Tăng Kiến cười, ông thật vui vẻ vì đã sớm phát hiện đứa con gái này gọi ba rất dễ nghe. Con gái nói chuyện theo thói quen kéo âm cuối, khi gọi cha âm tiết thứ hai lại cạ vào nhau cực kỳ đáng yêu.

Trước kia luôn nghe trong điện thoại cô gọi ba ba, chuyện phiền nữa vừa nghe thanh âm xinh đẹp kia liền tan thành mây khói.

Hạ tư lệnh một bước quay đầu lại, vui vẻ rời đi.

"Tiểu Dung lại đây ăn cơm."

Hạ Nghị Dương ở trên bàn ăn đọc báo, ba vừa ra khỏi cửa liền phải đảm đương vai anh cả.

Hạ Nghị Lâm chấm dứt một ván liền ném máy chơi game trên sô pha, sải bước tới cũng không ngồi xuống, bưng chén đứng uống hai miếng cháo liền buông xuống.

"Em đi ngủ rồi."

Còn chưa đi được hai bước đã bị Hạ Nghị Dương gọi lại: "Lát nữa anh sẽ ra ngoài, Nghị Điền đi học, cậu đi ngủ ném Tiểu Dung một mình?”

Anh theo bản năng liền muốn phản bác, đâu có một mình dì Trần đều ở đây mà.

Lời nói không có lối ra liền ý thức được không giống nhau.

Chân đá ra ghế đẩu vẫn ngồi xuống.

Sau khi ăn xong, Hạ Nghị Dương, Hạ Nghị Điền lần lượt ra ngoài.

Lúc Hạ Nghị Điền ra cửa còn nở nụ cười nói lời tạm biệt với Hạ Nhất Dung.

Hai anh em bằng tuổi nhau ngồi xuống ghế sofa, một người ngồi ở phía Bắc và một người ở phía Nam.

Hạ Nghị Lâm nhặt máy chơi game lên lại tiếp tục vùi đầu chơi trò chơi.

Hạ Nhất Dung cũng tiện tay rút một quyển tạp chí lật.

Hạ Nghị Lâm đánh xong một ván, buông máy vặn cổ tay liền đột nhiên dừng lại.

Đứa em gái nhỏ đang nằm nghiêng trên sô pha ngủ thiếp đi, nghiêng mặt hướng về phía anh, Hạ Nghị Lâm nhìn kỹ một chút, trán chóp mũi và cằm hoàn mỹ dập một đường, độ cong tròn trịa.

Anh cũng nhắm mắt tựa vào sofa, vài giây sau lại mở mắt nhìn bắp chân trần trụi cùng cánh tay của cô tuyết trắng như tuyết. Nhìn lướt qua một vòng không phát hiện ra bóng dáng điều khiển điều hòa từ xa đâu cũng lười gọi người nên liền đứng dậy xuống ghế sofa.

Lúc Hạ Nghị Điền trở về liền nhìn thấy em trai và em gái mới đến mỗi người chiếm cứ sô pha một Nam một Bắc ngủ cười không ngậm được mồm.

Buổi tối Hạ tư lệnh trở về ăn cơm, Hạ Nghị Dương cũng đành phải đem công việc gác lại một bên, trước khi trời tối liền về nhà.

Trên bàn Hạ Nhất Dung hắt hơi hai cái, Hạ Tăng Kiến nhíu mày: "Điều hòa trong nhà cao hơn một chút, nhà con bé có thể giống các cậu không?”

Chị Trần vừa đi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa vừa nói: "Các thằng nhóc này từ nhỏ đã sợ nóng, hàng năm đều là vào mùa hè liền bật điều hòa.”

Hạ Nhất Dung nghe lời này dừng một chút, giải thích: "Là con mặc ít.”

Ngày hôm sau, khi Hạ Nhất Dung xuống lầu chỉ có Hạ Nghị Điền ở dưới lầu.

"Nhất Dung, chào buổi sáng."

Chóp mũi Hạ Nhất Dung đỏ bừng: "Anh hai chào.”

Nghị Điền chỉ thấy cô vào phòng bếp vòng quanh một vòng: "Anh hai, em lại đi lên ngủ một lát.”

Chỉ coi như là đứa con nít ham ngủ, cũng không nghĩ nhiều, tùy cô đi.

Hạ Nghị Dương về nhà không thấy Hạ Nhất Dung, hỏi dì Trần một câu mới biết đứa nhỏ này đã một ngày không xuống.

Anh em Miêu hai mặt nhìn nhau.

Dì Trần do dự một chút: "Buổi sáng bảo tôi mang một ly nước đá lên, nói phải cho thêm đá.”

Hạ Nghị Dương lạnh lùng liếc dì Trần một cái, bước lên lầu.

Gõ cửa vài cái không ai trả lời: "Tiểu Dung, anh đi vào đấy.”

Một luồng khí nóng vọt tới, nhiệt độ điều hòa phòng ngủ bật rất cao.

Hạ Nghị Dương đến gần nhìn thấy cô rụt trong chăn, trên trán đắp một cái khăn mặt, bên cạnh trên tủ đầu giường là một mảnh hỗn độn, đều là vết nước cùng giấy vệ sinh còn có vỏ thuốc.

Hạ Nghị Dương hơi khom lưng thăm dò trán cô, rất nóng.

Thoáng kéo chăn ra thử một chút, vai lưng lại lạnh.

Hạ Nghị Điền cũng đi vào, biết sự tình không ổn: "Em gọi điện thoại cho bác sĩ Lý đến.”

Còn chưa đi xa đã bị Hạ Nghị Dương gọi lại: "Lão Lý làm việc trong quân y dùng thuốc rất mạnh, tôi đi Nhiếp gia mời thầy Bạch.”

Không bao lâu, Hạ Nghị Dương liền dẫn lão Bạch tới, ông cỡ bảy tám mươi, người tóc bạc gần hết đầu, đi đường nhẹ nhàng, thấy người liền cười.

“Cậu Miêu lâu rồi không gặp.”

“Cậu hai người gần đây dung túng quá độ a.”

Hạ Nghị Dương trừng mắt nhìn Hạ Nghị Điền một cái, lão nhị liền rụt cổ dẫn đường.

Hạ Nghị Lâm thấy phía sau Bạch lão còn có một người đi theo, thò đầu nhìn không khỏi ngạc nhiên nói: "Nhiếp Trinh cậu tới làm gì?"

Chàng trai kia gầy gò cao lớn, trong trẻo, lạnh lùng nói: "Nhìn hiện trường vụ án.”

Hạ Nghị Lâm nhảy qua ôm cổ cậu ta định đánh.

“Thân thể ốm yếu trách ai!”

Giọng nói quen thuộc:"Biết cơ thể mình yếu còn bật điều hòa lạnh! Các người không quan tâm cẩn thận quá rồi đấy”. Hạ Nghị Lâm bị chặn đến không còn gì để nói.

Nhiếp Trinh hỏi: "Thật như vậy sao?”

Hạ Nghị Lâm trợn trắng mắt lên trời:"Chỉ cầu gạt được vị tư lệnh nhà tôi kìa.”

Bạch thầy thuốc không bao lâu liền kê đơn thuốc, râu ria cười: "Đứa bé tốt, vừa ngoan vừa xinh đẹp.”

Chuyện Hạ Nhất Dung sinh bệnh rốt cuộc không có gạt được Hạ tư lệnh, thầy Bạch nói khí hậu từ Nam ra Bắc thay đổi bất thường, bị điều hòa thổi lạnh sinh bệnh, phát ra sớm càng tốt, Hạ tư lệnh cũng không trách tội người khác, tuy rằng bận rộn không về nhà, cũng một ngày hai lần điện thoại hỏi.

Mà Hạ Nghị Lâm đang nghỉ hè nhàn rỗi nhất lại trở thành người được lệnh dốc lòng chiếu cố đứa em gái nhỏ kia.

Hạ Nhất Dung sốt nhiều lần, tinh thần tốt liền xuống lầu, Hạ Nghị Lâm liền cùng cô, một người chiếm một bên sô pha, một người đọc sách một người chơi game. Thường xuyên bị sốt đến mức ngủ say trên giường.

Dì Trần sẽ đưa thuốc đúng giờ, nước đầu giường cũng chưa hết, Hạ Nhất Dung tỉnh lại liền có thể uống, Hạ Nghị Lâm cảm thấy trách nhiệm của mình chỉ là: nhìn cô ngủ với đọc sách.

Nhưng bốn ngày trôi qua vẫn chưa thấy tốt, Hạ Nghị Lâm kiên nhẫn liền không còn.

Vừa vặn lúc Hạ tư lệnh ăn cơm tối nói một câu: "Nghị Lâm chăm sóc con bé không thấy có tiến triển vậy.”

Hạ Nghị Lâm giận dữ, lại không dám ném bát ném ghế, bĩu môi trả lời một câu: "Con cũng không phải bác sĩ!”

Thầy Bạch lại được mời đến xem một lần, tỉ mỉ bắt mạch: "Trước kia con bé có căn bệnh gì không?”

Hạ Nghị Dương vội vàng đi điện hỏi Từ gia, mợ hai Từ nhận điện thoại: "Tiểu Dung bị bệnh sao?”

Hạ Nghị Dương không dám giấu diếm, một năm một mười nói mấy ngày không thấy tốt.

Ai ngờ mợ hai Từ ở bên cạnh, tức giận hừ hừ, hô to nói muốn đón người trở về.

Tức giận la mắng một trận, tiếp tục nói: "Tiểu Dung sinh non, khí huyết trong thai không đủ nhưng thân thể cũng không có vấn đề gì, đứa nhỏ này hiểu chuyện lại bớt lo lắng.” Dừng một lát cô ấy cười khẽ, mắng một câu: "Nó đang làm nũng! Con xem có phải là trộm đổ thuốc gốc cây không? Nó sợ nhất là uống thuốc.”

Kiểm tra kỹ một phen mới biết được.

Cây lan treo trên ban công phòng Hạ Nhất Dung đã khô héo, lật đất xem quả nhiên có mùi thuốc.

Hạ Nghị Dương dở khóc dở cười, vốn là nghĩ đến em gái yếu đuối, thuốc đông y nuôi dưỡng một ít mới đi mời thầy Bạch tới xem giúp.

Bạch thầy thuốc cũng tức giận, túm râu kê thuốc tây: "Tiếp tục uống này, bảo đảm hạ sốt! Xem con bé uống có còn sợ không cay nữa không?”

Hạ Nghị Dương cũng mặc kệ có thể dùng thuốc mạnh hay không, chỉ muốn tiểu nha đầu này hạ sốt, mọi người vạn sự đại cát.

** Vạn sự đại cát: Tất cả mọi việc đều thuận lợi, trôi chảy, tốt đẹp.**

Sau đó cùng Hạ tư lệnh nhắc tới, ông cũng vừa tức vừa cười, chỉ là không khỏi dạy dỗ Hạ Nghị Lâm một trận vì không cẩn thận.

Cũng may đêm đó Hạ Nhất Dung liền hạ sốt, sau đêm đó mới hoàn toàn khỏi hẳn.

Nhưng không ai nói chuyện cô rót thuốc bị phát hiện.

Hạ Nghị Điền chơi xấu, cố ý để dì Trần làm mướp đắng.

Tự mình gắp cho Hạ Nhất Dung trong chén: "Thân thể Tiểu Dung vừa vặn phải ăn chút gì đó thanh đạm, mướp đắng cùng rau diếp đều đối với thân thể tốt.”

Mắt thấy vẻ mặt đau khổ của cô gái nhỏ lại không dễ cự tuyệt, lại còn bưng tư thế đáng thương.

Hạ Nhất Dung cảm thấy biểu tình của mình đủ đáng thương, lại không biết Hạ Nghị Điền làm gì trêu chọc cô, chỉ đành chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Nghị Lâm.

Hạ Nghị Lâm kinh ngạc, chẳng qua chăm sóc cô vài ngày, chính mình ở trong lòng cô liền biến thành người có thể xin giúp đỡ.

Vẻ mặt lạnh lùng coi như không nhìn thấy.

Vẫn là Hạ Nghị Dương đi ra giải vây: "Không thích ăn thì không ăn, lão nhị đùa em thôi.”
Chương kế tiếp