Biển Thủ

Chương 107

Ngày Tết Trung Quốc, tiểu đội Nhiếp Trinh bọn họ vừa lúc đến lượt nghỉ ngơi, mười mấy người lái xe đến thành phố Lâm Hải cách đó trăm dặm, thành phố duy nhất gần đó bởi vì nằm ở cứ điểm vận tải biển, có ý nghĩa thương mại quốc tế quan trọng nên không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi chiến loạn.

Trên đường cao tốc hoang vắng không có người, có người vươn cánh tay ra ngoài cửa sổ, không ngừng thay đổi vị trí tìm tín hiệu.

Không khỏi bị chê cười: "Tiểu Lưu đây là chờ không kịp liên lạc với bạn gái phải không?”

Người bị gọi là Tiểu Lưu sờ sờ rụt đầu về ngượng ngùng: "Nơi quỷ này, đội 2 không phải nói nửa đường là có thể nhận được tín hiệu sao?”

Nhiếp Trinh khoanh tay giả vờ ngủ trên ghế phụ, nghe phía sau ầm ĩ muốn nhìn bạn gái trên điện thoại di động của Tiểu Lưu.

Đột nhiên được đặt tên.

"Nhìn Nhiếp đội, người ta cũng có bạn gái, sao lại không sốt ruột như cậu."

Mọi người ồn ào: "Đúng vậy, Nhiếp đội bình tĩnh, cậu xem bộ dạng gấp gáp của cậu, giống như chậm một chút không có tín hiệu bạn gái liền bỏ chạy.”

Nhiếp Trinh ở trong một nhiệm vụ nào đó biểu hiện xuất sắc, phá cách thăng cấp phó đội trưởng, so với đại đội trưởng, Nhiếp Trinh cùng mọi người không có chênh lệch tuổi tác gì, cho nên bình thường thường nói giỡn.

Tiểu Lưu ghé vào, vỗ vai Nhiếp Trinh.

"Nhiếp đội, trước khi anh đi bạn gái không náo loạn sao? Nhà tôi náo loạn đến mức hung dữ, nhất định phải chia tay, nói tôi làm chậm trễ tuổi trẻ của cô ấy, đính hôn mới không nói gì nữa."

Cậu ta có chút ngượng ngùng, lại sờ sờ đầu: "Kỳ thật em trở về nhất định là muốn kết hôn với cô ấy, nhưng sợ mình vạn nhất vận khí không tốt... Chờ em trở về an toàn rồi mới nói về chuyện này không phải là tốt hơn sao?”

Nhiếp Trinh cúi đầu cười cười: "Tôi không bằng cậu, cô ấy không để ý tới tôi.”

Chỉ còn lại gió khô xẹt qua, vù vù vang lên. Mọi người im lặng, lúc trước đều đoán được chút bối cảnh Nhiếp Trinh, ai cũng không dám hỏi nhiều.

Có người kéo cửa sổ xe lên: "Sao lại kéo xuống bờ biển gió có rất nhiều cát, cạo mặt đau."

Lần này ngay cả tiếng gió cũng bị chặn bên ngoài xe.

Đột nhiên rung động và chuông xen kẽ vang lên.

Điện thoại di động trong túi Nhiếp Trinh rung động thường xuyên nhất, người khác đều dần dần nghỉ ngơi, điện thoại di động của anh còn đang ong ong.

Mọi người cười: "Vẫn là Nhiếp đội nhân khí cao, nhiều tin tức như vậy."

Mọi người đều cúi đầu nhìn vào điện thoại di động.

Nhiếp Trinh lấy điện thoại di động ra, mấy cuộc điện thoại nhỡ của Hạ Nghị Lâm, tin nhắn chưa đọc 99+, mấy tin nhắn đến từ Quý Thanh Lâm, còn lại đều là Hạ Nghị Lâm.

Hộp thoại của Hạ Nhất Dung lại yên tĩnh.

Anh không còn dừng lại ở trước khi đi anh để lại tin nhắn cho cô.

"Chờ anh đi Luân Đôn đón em."

Ngón tay vuốt ve màn hình, nửa ngày mới buông ra.

Lần mất tích đó vào tháng 10, hẳn là nhận được tin tức.

Bằng không sẽ không vận dụng lực lượng lớn như vậy tới tìm anh.

Mất tích nửa tháng, tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng cũng may cuối cùng lập công.

Kỳ thật Nhiếp Trinh biết, nhiệm vụ đặc thù lần đó an bài lên đầu anh đại khái là có nguyên nhân Triệu Thiên Trạch.

Anh có chút không hiểu được tâm lý Triệu Thiên Trạch, vừa muốn tra tấn anh, lại luyến tiếc anh chết.

Động tĩnh lớn như vậy, bị thương nằm nửa tháng. Hạ Nhất Dung sẽ không không biết.

Tiểu cô nương nhẫn tâm thế nhưng một chữ cũng không hỏi.

Nhiếp Trinh cảm thấy trong lòng bị rách một cái lỗ nhưng có liên quan đến Hạ Nhất Dung, anh vẫn ôm chặt lấy.

Mở hộp thoại của Hạ Nghị Lâm ra, tin tức dưới cùng là: "Cậu chờ cho tôi.”

Biểu tình của một hàng bom phía trên, nổ tung.

Nhiếp Trinh không kéo lên trên nữa, trả lời dấu chấm hỏi.

Hiển thị đang nhập, qua một thời gian dài lại không có động tĩnh.

Nhiếp Trinh không để ý nữa, nhìn thấy Quý Thanh Lâm gửi tin nhắn cho mình.

"Chương Dung điều đến Trung Đông làm tổng chỉ huy gìn giữ hòa bình."

"Lần trước sau khi điều ngoại hắn liền xa cách với Triệu Thiên Trạch, có thể lợi dụng thỏa đáng."

Xa hơn nữa, là một tin nhắn vào tháng 10.

"Lần này cậu mất tích, Triệu Thiên Trạch cũng lên tiếng, cam đoan cậu an toàn là trên hết."

Chương Dung trước kia vẫn là phó thủ của ba Nhiếp Trinh, trước khi xảy ra chuyện lần đó cùng ba mẹ Nhiếp Trinh đi xuất hành, nhân viên đi theo đều dựa theo kế hoạch về nước, chỉ là ba mẹ Nhiếp Trinh trở về trước một ngày, sau đó phát sinh "ngoài ý muốn."

Hạ Nhất Dung trong tay cầm di động của Hạ Nghị Lâm, giấu ở phía sau đỏ mắt nhìn anh.

Bộ dáng cực kỳ hung dữ của Hạ Nghị Lâm, bình thường cũng không có biểu tình gì, hiện tại mặt mày trợn mắt, Hạ Nhất Dung nhất thời không dám nói chuyện.

Anh ta nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung: "Đưa cho anh.”

Hạ Nhất Dung chớp chớp hai cái mắt, cố gắng nghẹn ra chút cảm giác nước mắt trong suốt.

“Anh đừng nói cho anh ấy biết như vậy!”

Hạ Nhất Dung lắc đầu: “Anh trai, không liên quan đến anh ấy.”

Hạ Nghị Lâm tức giận cười: "Em còn có mặt mũi nói? Chính em lén lút thích cậu ta còn có mặt mũi nói?!”

Đi tới đi lại hai vòng, Hạ Nghị Lâm cơ hồ giậm chân, nhớ tới liền tức giận.

Một hồi trước nghe nói Nhiếp Trinh mất tích, anh ta gấp gáp đến bụng dạ đều lo lắng.

Lại không nghĩ tới Hạ Nhất Dung mất hồn như vậy.

Anh ta cẩn thận lưu ý, mới phát hiện dưới gối của Hạ Nhất Dung vụng trộm giấu ảnh Nhiếp Trinh.

Dưới sự ép buộc của anh ta mới thừa nhận cô thích Nhiếp Trinh.

Thích ai không tốt lại thích Nhiếp Trinh.

Thích thì thôi, vẫn là thầm mến.

Hạ Nghị Lâm cảm thấy mình ở trước mặt Nhiếp Trinh thua lớn.

Chương kế tiếp